Mưu Đồ Đã Lâu

Chương 9

Bùi Nam Yên giật mình.

Tống Miễn ung dung giải thích cho cậu sự thật rằng, hắn và chị gái theo họ của hai người ba khác nhau (hai ông bố kết hôn, hai đứa con chia ra mà theo họ của hai người), sau đó quan sát sự biến hóa trên khuôn mặt Bùi Nam Yên, một lúc lâu sau Bùi Nam Yên mới tiêu hóa được lời Tống Miễn nói, xoắn xuýt nghi hoặc lúc trước cuối cùng cũng được thay thế bởi sự thông suốt.

Tống Miễn vốn tưởng rằng mình sắp nhận được lời xin lỗi từ Bùi Nam Yên đến nơi, không ngờ lời Bùi Nam Yên nói ra khỏi miệng còn khiến hắn đau đầu hơn.

"Thế thì, vậy...ai mới là đối tượng của cậu?"

Giọng nói Bùi Nam Yên run rẩy, trên mặt còn đính kèm dòng chữ "Chỉ cần cậu nói ra đó là ai, tôi lập tức đến nhà người ta dùng cái chết tạ tội", Tống Miễn vừa bực vừa buồn cười, không ngại hỏi lại người dưới thân, "Đối tượng gì?"

"Cậu...thì là đối tượng hẹn hò ấy." Bùi Nam Yên nghiêm túc trả lời, "Mọi người ai cũng biết cậu có đối tượng hẹn hò."

"Tại sao tôi không biết điều đó nhỉ?"

"Cậu đã hỏi tôi chưa?" Tống Miễn mạnh mẽ cắn lên môi dưới của Bùi Nam Yên, giọng nói trầm thấp, như để biểu đạt sự trách móc, "Người trong cuộc không lên tiếng thừa nhận, thì lời đồn sẽ chỉ là lời đồn thôi, đơn giản như vậy mà cậu còn không hiểu sao?"

Bùi Nam Yên bị cắn đau hết cả môi, phục hồi tinh thần lại nói, "Nhưng mà, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì." Tống Miễn lạnh mặt, "Những lời đồn đại đó giúp tôi chặn không ít hoa đào, nên tôi mới không quan tâm, ai dè chặn cả cậu luôn rồi."

"Bùi Nam Yên, " Tống Miễn nheo mắt chăm chú nhìn cậu omega im lặng ngẩn người trong lồng ngực mình, "Tôi, Tống Miễn, độc toàn thân, không có đối tượng hẹn hò. Cậu nghe rõ chưa?"

Ngón tay Tống Miễn tăng thêm lực đạo bóp cằm Bùi Nam Yên đến đau, cậu mờ mịt chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngốc nghếch gật gật đầu.

Tống Miễn nhìn dáng vẻ ấy của Bùi Nam Yên, có vẻ cậu không nghe rõ ý đồ bên trong lời nói của hắn, vì vậy tiếp tục kiên trì hỏi, "Có biết độc thân là ý gì không?"

Bùi Nam Yên dừng một chút, thử thăm dò trả lời: "Là...có thể đồng ý để người khác theo đuổi, đúng không?"

Thuận lợi truyền đạt thông tin quan trọng xong, Tống Miễn thỏa mãn gật đầu, "Bí mật này tôi chỉ nói cho mình cậu thôi đấy."

Bùi Nam Yên ngẫm nghĩ lời nói của Tống Miễn, khuôn mặt tái nhợt dần ửng hồng lên, con mắt cậu tựa như được ngâm mãi bên trong nước suối trong vắt, vừa sáng vừa ướt át nhìn Tống Miễn, sau đó nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.

Sang ngày thứ tư, kỳ phát tình bắt đầu nhạt dần, lần cuối cùng làm, Tống Miễn kiên nhẫn truy hỏi Bùi Nam Yên, tại sao biết thuốc ю ảnh hưởng đến kỳ phát tình chỉ có nhờ hắn giúp mà sao lại không tìm, Bùi Nam Yên cảm thấy mất mặt nên cắn chặt môi không chịu mở miệng. Đến khi bị hành động ác liệt đưa đẩy rồi không chịu cho cậu bắn ra của Tống Miễn dằn vặt không chống cự nổi nữa, không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn thừa nhận rằng, vì mình hiểu lầm chuyện của Tống Miễn và Từ Lăng nên mới quyết định tự mình vượt qua kỳ phát tình lần này, mặc dù biết như vậy sẽ có nhiều rủi ro, nhưng cậu cảm thấy làm người thì phải biết xấu hổ, cứ nhờ giúp kiểu đó sẽ khiến người ta coi thường.

Tống Miễn có được câu trả lời như mong muốn thì không tiếp tục gây khó dễ với Bùi Nam Yên nữa. Cậu omega đươi thân bị khoái cảm hành hạ vừa khóc vừa gọi, cả người toát ra một vẻ đẹp yếu đuối, Tống Miễn cuối cùng không nhịn được mà bắn ra.

Từng đợt tinh dịch nhớp nháp bắn vào sâu bên trong mềm mại ấm nóng của Bùi Nam Yên, Tống Miễn tàn bạo cắn lên chiếc cổ đầy vết hôn của cậu, như thể muốn ăn luôn con nhà người ta vào bụng.

"Cậu không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?" Tống Miễn cố ý dùng sức mút, hắn muốn Bùi Nam Yên cảm nhận được đau đớn, "Năm ngoái có hai vụ omega lạm dụng thuốc ю, sau đó tự mình vượt qua kỳ phát tình, cuối cùng phải đi cấp cứu, cậu không biết sao?"

Bùi Nam Yên vừa sợ vừa đau, không chịu được mà tràn ra những tiếng ưm yếu đuối, "A...tôi sai rồi...đau, Tống Miễn, đau..."

"Cậu không nên an phận như thế." Giải quyết xong, Tống Miễn liếm láp vành tai non mềm trắng trẻo của Bùi Nam Yên mãi, giọng nói hơi khàn khàn, gợi cảm khiến Bùi Nam Yên run cả chân, "Tôi có đối tượng hay không không quan trọng, cậu phải bỏ ngoài tai hết thảy mà câu dẫn tôi mới đúng chứ."

Câu nói sau của Tống Miễn rất khó phát hiện, nhưng ít nhất sau khi Tống Miễn thẳng thắn thừa nhận mình vẫn đang độc thân với Bùi Nam Yên, rồi tiếp tục XXX với cậu sẽ không khiến Bùi Nam Yên hãm sâu vào cảm giác tội lỗi như trước nữa -- Bùi Nam Yên thậm chí còn có cảm giác vững vàng khi được Tống Miễn bế vào sau khi tắm rửa xong.

Cả người đều bị tin tức tố của Tống Miễn bao quanh khiến Bùi Nam Yên đỏ mặt tim run, nhưng rất nhanh cậu lại rơi vào khủng hoảng -- Bùi Nam Yên đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của bạn cùng phòng, mấy ngày qua cậu luôn bị Tống Miễn bắt nạt, hoàn toàn sa vào dục vọng, cậu vứt luôn xấu hổ ra sau đầu, bây giờ tỉnh táo lại mới thấy sợ, nếu bị Phong Dao nghe thấy....

Bùi Nam Yên không dám tưởng tượng, cậu nhận lấy thuốc dinh dưỡng Tống Miễn đưa tới, nhỏ giọng hỏi, "Lúc cậu tới, Dao Dao có ở đây không?"

Tống Miễn đoán được cậu đang sầu não, thấy cậu sắp khóc tới nơi cũng không nỡ đùa dai nữa, thành thật đáp, "Có, nhưng mà tôi vừa vào đã bảo cậu ta đi rồi, cậu không nhắn tin thì cậu ta sẽ không về."

Bùi Nam Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu uống thuốc, rất nhanh lại nghĩ tới hôm ấy Tống Miễn đột nhiên mở cửa đi vào nhưng mình không có thời gian đặt nghi vấn, cậu chớp đôi mắt ướt át nhìn chăm chú Tống Miễn, "Hôm đó, sao cậu tới được vậy?"

"Phong Dao nói cho tôi." Tống Miễn ăn ngay nói thật, hắn còn đang đợi Bùi Nam Yên hỏi đây, hỏi càng nhiều càng tốt, "Tôi kể với cậu ta là cậu uống nhầm thuốc, nhờ hắn nếu như phát hiện cơ thể cậu có gì khác thường thì báo cho tôi biết."

"...À." Bùi Nam Yên suy nghĩ một lúc, đỏ mặt gật đầu -- Tống Miễn đến đây, vậy thì Phong Dao chẳng phải sẽ biết chuyện mình và Tống Miễn lăn giường? Hơn nữa lần này Tống Miễn tự vác xác tới, chắc chắn Phong Dao sẽ biết đây không phải lần đầu tiên.

Bùi Nam Yên sau khi biết sự thật nào có vui cho được, trái lại còn thấy khó xử hơn.

Bùi Nam Yên chỉ nghĩ tới cảnh Phong Dao hỏi đi hỏi lại chuyện cậu và Tống Miễn lăn giường thôi cũng không thể đối mặt, mắt thấy cậu như con đà điểu mà chuẩn bị trốn trong chăn, Tống Miễn nhếch môi kéo chăn đang phủ kín cậu chỉ để lộ ít tóc đen ra, để cho cậu thở một cách thoải mái, nhìn vào ánh mắt thẹn thùng của Bùi Nam Yên mà hỏi, "Còn gì muốn hỏi nữa không?"

Bùi Nam Yên thành thật gật đầu, giọng nói khàn khàn có phần rụt rè, "Cậu nói cậu độc thân, vậy tôi có thể...theo đuổi cậu không?"

Bùi Nam Yên như là lấy hết dũng khí, ổn định lại tâm lí rồi hỏi lại, "Có thể không, Tống Miễn?"

Thật ra nếu như Bùi Nam Yên đa nghi một tí, có thể đặt ra các vấn đề như "Phong Dao liên lạc trao đổi phương thức liên lạc với Tống Miễn vào lúc nào?", "Tống Miễn nói gì để Phong Dao đồng ý nói cho hắn chuyện Bùi Nam Yên?" này nọ để hỏi Tống Miễn, Tống Miễn thật ra rất muốn Bùi Nam Yên hỏi mình những thứ tương tự như thế, như thế thì Tống Miễn có thể kể cho Bùi nam Yên rất nhiều thứ, rất nhiều bí mật.

Hoặc là dùng chuyện lần này liên tưởng đến chuyện mua sắm lần trước, tìm ra điểm kỳ quái rồi hỏi Tống Miễn, hắn sẽ trực tiếp nói lý do hắn lôi Từ Lăng ra để gọi Bùi Nam Yên đi mua đồ, chỉ là để có thêm thời gian ở riêng với cậu mà thôi.

Mà Bùi Nam Yên quá mức đơn thuần, không hề nghi ngờ mà tin tưởng lời hắn nói, tuy là câu hỏi so với suy nghĩ của Tống Miễn xa cả dặm, nhưng cũng vẫn khiến hắn vui sướng không thôi.

"Có thể."

Tống Miễn trả lời rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh.