Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 3

Cùng lúc đó, ở đầu kia của thành phố, một chiếc điện thoại bay vèo trong không trung, gieo mình đập vào tường, rớt xuống sàn bể thành nhiều mảnh. 

Ném một phát mà điện thoạt nát teng beng như thế, chứng tỏ người ném có công lực tay siêu phàm, còn nếu không thì là đang tức giận tột độ, còn nếu không thì là do cả hai điều phía trên gộp lại. 

Trên gường, người thanh niên tóc đỏ tay bó bột mắt long lên sòng sọc nhìn những mảnh vỡ trên sàn, chỉ hận không thể đem nuốt hết chúng vào bụng. 

Mấy thanh niên khác ngồi quanh giường của hắn nhìn thấy sự hy sinh oanh liệt của chiếc điện thoại kia, liền cúi gầm mặt không dám hó hé, chỉ sợ thân xác của mình cũng bay theo nó. 

Chỉ có tên tóc vàng, tai đeo khuyên lủng lẳng đang ngồi gác chân đọc tạp chí đồi trụy kế bên ngẩng lên cười cười hỏi - "Sao thế? Em ấy cự tuyệt cậu à?" 

Hắn nạt - "Em ấy cái gì? Rõ ràng là một mụ già đanh đá." 

Thắng bạn hắn đặt tờ tạp chí có hình cô gái ngực khủng xuống, phá lên cười lớn - "Tôi nói cậu rồi, con gái thời nay không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cậu còn quả quyết đòi đi gặp người, còn suýt nữa thì mất mạng. Thật không ngờ cũng có ngày cậu bị té--" - Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của người kia, lời chưa nói xong đã nuốt xuống - "Khụ. Chỗ bạn bè tôi khuyên cậu, tới lấy xe sớm rồi kệ xác con nhỏ ấy đi." 

Hắn nhìn thằng bạn mình cười ra nước mắt, chỉ muốn đấm cho hắn một phát. Nếu không phải tay còn bị thương hắn chắc chắn đã làm thật. 

Cái bà cô lếu láo kia, không cho cô ta một trận hắn tuyệt không phải là người. 

[....] 

Buổi chiều hôm ấy, Hạc và Mây nằm dài dưới sàn phòng khách, cắm laptop vào TV coi phim, vừa ăn bánh snack. 

Bộ phim hôm ấy họ coi tên là "Tình yêu thứ ba" được chuyển thể từ tiểu thuyết tình yêu cùng tên. Tuy cô không có hứng thú với phim tình cảm như Mây nhưng cũng phải công nhận Song Seung Hun đóng vai nam chính đẹp trai kinh khủng khiếp. 

Hai đứa con gái coi mà chảy nước miếng liên tục. Đang coi đến đoạn Lưu Diệc Phi và Song Seung Hun lột quần áo thì có tiếng chuông cửa kêu. 

Mây lấy chân khều khều Hạc - "Chuông cửa kìa." 

Hạc cũng đang dán mắt lên TV, lấy tay đập đập bàn chân đang khều khều của Mây - "Cậu ra mở đi." 

"Tớ không đi được, phải xem xong body của Song Seung Hun đã." - Mây khều khều. 

"Một mình cậu muốn xem chắc?" - Hạc đập đập. 

Trong lúc hai cô gái giằng co để chiêm ngưỡng sắc đẹp thuần túy hoang dã của minh tinh Hàn Quốc thì người đứng ngoài cửa chờ mãi dưới trời nắng nóng đã bắt đầu nổi điên, lại càng nhấn chuông liên tù tì và khẩn trương đến kinh thiên động địa. 

Thấy Mây quả thật bị hớp hồn không có ý định đừng dậy, Hạc đành thở dài luyến tiếc nhìn TV rồi lò dò đi ra cửa. 

Đã bị cắt ngang lưng chừng phim, chuông cửa còn kêu gấp rút, giục giã như còi báo cháy khiến cô phát bực. Bước ra ngoài trời nắng đến chóng mặt, cô lại càng thêm hận cái người đang phá chuông nhà cô kia. Hạc la lên - "Được rồi đừng bấm nữa, đến liền." 

Đi gần tới cửa, cô mới sững người. Tuy cách nhau một cánh cửa sắt, cô vẫn thấy mái đầu đỏ choét dưới nắng chiều chói chang kia trông vô cùng quen mắt. 

Cô nhíu mày. Từ chỗ cô không nhìn rõ mặt hắn, bởi lẽ giữa hắn và cô cách nhau một lớp cửa sắt. Nhưng càng đến gần, Hạc càng thấy mình nhỏ đi, vì tên kia cao lồng nhồng. 

Cô cũng tính là khá cao trong giới chị em, nhưng so ra vẫn thua hắn hơn nửa cái đầu. Hạc thấy tay phải của hắn bó bột, treo lủng lẳng trước ngực. Hắn chỉ mặc áo thun trắng và quần đen, thế nhưng không biết có phải vì nắng gay gắt hay không, cô lại cảm thấy sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ người kia. 

Cô còn chưa đến gần, hắn đã đá một phát vào chiếc cổng sắt cái rầm, nạt - "Chị còn lề mề cái gì? Mở cửa ra nhanh lên." 

Tính tình nóng nẩy, tên này chắc thuộc mạng hỏa. 

Có điều cô không phải trẻ lên ba, không dễ bắt nạt. 

Thấy hắn nóng, cô lại càng lạnh - "Ba mẹ dạy tôi không mở cửa cho người lạ." 

"Người lạ?" - Hắn trừng mắt nhìn cô - "Chính chị kêu tôi đến nhà lấy xe bây giờ muốn trở mặt sao?" 

"Tôi không quen cậu thì chính là người lạ. Vì sao phải mở cửa?" 

"Tôi không đến để giỡn mặt với chị." - Hắn hạ giọng xuống một tông. 

"Tôi cũng không phải đang đùa giỡn với cậu." - Cô nâng cao giọng lên một tông. 

Hắn lập tức nghiến răng - "Nên nhớ chị đang giữ xe của tôi. Nếu tôi đếm đến ba chị không mở cửa ra thì đừng trách." 

"Cậu đếm đi." - Cô hếch mặt nói. 

"Chị nói cái gì?" - Hắn nhìn cô. 

"Tôi nói cậu cứ đếm đến ba đi, nếu tôi không mở cửa thì để xem cậu làm gì được tôi?" - Căn bản vì còn lớp cửa bằng kim loại dày cộm trước mặt, cô hoàn toàn yên tâm đấu khẩu với hắn. 

Người kia cũng không nhiều lời, liền bắt đầu đếm - "Một" 

"Hai" - Giọng hắn gằn thêm một chút, nghe ra vẻ cảnh cáo rõ mồn một. Thế nhưng Hạc vẫn chỉ ung dung cười. 

Một hồi lâu sau hắn vẫn không đếm ba, cô lại càng vui vẻ hỏi - "Ba chưa?" 

Bị cô khích, hắn nghiến răng đếm nốt - "Ba. Bây giờ chị có hối hận cũng không kịp rồi." 

Cô còn chưa kịp lên tiếng thì thấy hắn đã đạp chân lên cửa sắt, không quan tâm đến một tay băng bột, cứ thế dùng tay còn lại và hai chân thoăn thoát leo lên trên. 

Hạc á khẩu trợn mắt nhìn. Người này là khỉ hay sao? 

Đám thanh niên đứng sau lưng hắn cũng sửng sốt gọi - "Anh San, cẩn thận" 

Nhà họ đang thuê chỉ cần leo qua được cửa sắt bên ngoài thì có thể nhảy vào trong sân. Thế nhưng thiết kế bên trên cổng sắt đầy nhiều gai nhọn để tránh người khác trèo vào. Tuy cô chưa từng thử cho bị chúng đâm phải, nhưng cô chắc chắn là không dễ chịu gì. 

Hạc không ngờ tên tóc đỏ kia điên đến thế, liều mạng mà leo lên. 

Cô tái mặt thấy hắn trèo thoăn thoắt, còn định lên tiếng khuyên ngăn cậu mau xuống đi rồi tôi mở cửa cho thì hắn đã nhảy phịch một cái đáp xuống trước mặt cô. 

Hạc nhìn hắn bình yên ung dung đứng trước mặt mình mà ngẩn người. Tên đầu đỏ kia bước về phía cô, nở nụ cười cao ngạo nhìn cô. Đứng ở khoảng cách gần như thế, cô mới cảm nhận được rất rõ ràng cái khí thế ngùn ngụt của hắn, oai phong giống như lần đầu cô đứng gần nhìn hắn cưỡi trên cỗ máy sắt kia. 

Thấy cô trợn mắt nhìn mình thì hắn nhếch miệng hỏi - "Thế nào? Bây giờ chị đã hối hận chưa?" 

Hạc lúc đó mới hoàn hồn, đưa chân đá một phát thật mạnh vào ống chân hắn khiến người kia ôm chân la lên một tiếng. 

"Cậu bị khùng hả? Tay băng bột còn trèo như thế, không sợ té chết hay sao? Cậu muốn chết thì mặc xác cậu, nhưng đừng có ở trước mặt tôi gây chuyện, một lần là đủ rồi. Tôi không rảnh lúc nào cũng đưa cậu đến bệnh viện đâu." 

"Chị..." - Hắn quỳ trên sàn ôm chân đau đến không nói nên lời. Bà cô này rõ ràng không nương sức với người bị thương là hắn, dùng mũi giày mà đá thẳng vào ống quyển của hắn. 

"Chị, chị cái gì? Tôi không có thằng em nào như cậu." - Hạc vẫn còn điên tiết trừng mắt nhìn hắn. 

Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì một cô gái khác ở trong nhà đã ló đầu ra hỏi - "Hạc Trắng sao ồn ào thế? Ai mà..." 

Mây còn chưa nói hết câu thì đã khựng lại khi nhìn thấy chàng trai tóc đỏ quỳ dưới chân Hạc. Mây trợn mắt rú lên - "Hạc Trắng, người ta cầu hôn cậu sao?" 

Cả Hạc lẫn người con trai kia đều đen mặt quay sang trừng mắt nhìn Mây. Hạc thầm than vãn, đây chính là hiệu ứng phim tình cảm. Coi xong thì cái gì cũng nhìn ra tình cảm. Họ rõ ràng là đang cãi nhau ỏm tỏi, có chỗ nào giống như đang cầu hôn? 

Hạc trợn mắt nhìn Mây ôm mặt, hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng ngưỡng mộ, sau đó còn rút điện thoại hết chụp vài tấm rồi lại quay phim, vui vẻ nói - "Không sao, hai người cứ tiếp tục đi. Tớ sẽ giúp hai người ghi lại khoảng khắc đẹp đẽ này." 

Hạc đến đây thì chịu hết nổi, đưa tay mở khóa cổng sắt bên ngoài, lôi hắn một mạch ra đường - "Đi theo tôi." 

Đi ra rồi cô vẫn nghe tiếng Mây gọi theo - "Hạc Trắng, đi thong thả, tối không về cũng được." 

Hạc lại càng nghiến răng nghiến lợi kéo hắn đi. Tên con trai phía sau cô nhìn cô gái đằng trước cứ nắm lấy cổ tay mình lôi đi xềnh xệch. Hơi nóng tích tụ nơi bàn tay cô quấn quanh cổ tay hắn khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. 

Đi được một đoạn hắn giằng ra, trừng mắt hỏi - "Chị muốn đưa tôi đi đâu?" 

Hạc nhìn hắn, thở dài. Lúc đó cô chỉ muốn kéo hắn đi cho xa tránh ánh nhìn thị phi gây hiểu lầm của Mây. Bây giờ hắn hỏi cô, cô cũng không biết họ đang đi đâu, cô đành nói - "Kiếm chỗ nào mát ngồi uống nước một chút đi." 

Vừa gặp hắn có vài phút, cô đã thấy mệt rã rời như vừa đánh trận vài tiếng. Cô cần phải nạp năng lượng lấy lại sức. 

Vài phút sau, hắn và cô rẽ vào một quán nước gần nhà. 

Cô gọi cà phê đen đá, hắn cũng gọi cà phê đen đá. 

Gọi xong, đến lúc thanh toán tiền thì cô mới quay sang nói với hắn - "Lúc nãy ra khỏi nhà tôi không đem tiền, cậu trả đi." 

Thấy hắn trừng mắt nhìn mình cô nói - "Dù gì tiền nhập viện của cậu cũng là tôi móc hầu bao, mạng cậu là do tôi cứu, xe cậu là do tôi đưa về, tôi còn chưa đòi tiền cậu là may. Mua cho tôi một ly nước cậu còn tính toán cái gì?" 

Sau đó hắn quả thật ngoan ngoãn rút bóp tiền ra trả cho cô. Hắn còn gọi thêm một cái bánh ngọt. 

Cô nhìn hắn lắc đầu ngao ngán, đúng là trẻ con, vẫn thích ăn đồ ngọt. 

Cô và hắn ngồi yên vị trên bàn chờ đồ uống. Cô ngồi đối diện hắn, nhấp nhỏm không yên. Bởi vì sau lưng hắn còn cả đống thanh niên khác, ngồi kín các bàn đằng sau, tất cả đều nhìn cô chằm chằm. 

Cô hỏi hắn - "Mấy người kia là bạn cậu?" - Lúc nãy căn bản hắn ở trước cửa nhà cô, vì bị chắn bởi một lớp cửa sắt và bị dọa bởi màn khỉ leo rào của hắn, cô nhất thời không để ý. 

Đến khi trả tiền hắn nói tính luôn cho những người phía sau, lúc đó cô quay lưng lại nhìn thấy một dàn thanh niên hơn chục người hầm hố phía sau mà giật bắn mình.