Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
“Ngô ân… Thật thoải mái…”
Một tuyệt thế mỹ nam tử đang thong thả tựa đầu lên đùi hoàng đế.
Ngự thư phòng vốn dùng để xử lý quốc gia đại sự đã trở thành nơi phong nguyệt, so với kỹ viện càng thêm dâm loạn.
Nếu như các triều đại hoàng đế của Thịnh tông thấy được, đại khái sẽ tức giận đến từ trong mộ phần mà nhảy ra.
“Ân… Sâu một chút… Đúng, là nơi đó… A a… Hảo sướng.” Mỹ nam tử tiếp tục phát sinh rên rỉ dâm đãng.
“Câm miệng cho trẫm! Ráy một cái lỗ tai thôi có cần phải y chang khiếu sàng như vậy không? Biến thái!” Thịnh Bảo Khánh xấu hổ đỏ mặt cả lên.
“Hi, ta thấy thật thoải mái nha, cục cưng thật là thiên tài ráy lỗ tai, cứ thế đi, về sau mỗi ngày đều ráy lỗ tai cho tướng công ác.”
“Hừ” Thịnh Bảo Khánh từ chối cho ý kiến, hừ một tiếng, nhưng cũng coi như ngầm đồng ý rồi.
Ánh mắt đương kim thiên tử tiếp tục đảo lại mà nhìn cái lỗ tai với đường cong ưu mỹ, trắng nõn trơn mềm của nam nhân, ngón tay thô to khéo léo cầm cây ráy tai, cẩn thận dè dặt chuyển qua chuyển lại bên trong hốc tai.
“Ân… Thật thoải mái… Cục cưng, ngươi đối với ta thật tốt…”
“Không muốn cái lỗ tai bị điếc liền câm miệng cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh lúc này làm bộ tức giận mắng mỏ nhằm che giấu vẻ ngượng ngùng.
“Hảo hảo, tướng công không nói là được.”
Hoàng hôn, ánh chiều tà hắt lên hình bóng gắn bó đổ dài của hai người…
Bên trong ngự thư phòng đều là không khí ấm áp…
“Hoàng thượng, hoàng thượng, có việc hệ trọng rồi!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi khiến Thịnh Bảo Khánh đang chìm đắm trong bầu không khí ấm áp cảm thấy hơi nguội lạnh, nhưng vẫn vững tay, cẩn thận lấy cây ráy tai từ trong tai nam nhân đem ra.
“Chuyện gì hô to gọi nhỏ vậy? Còn thể thống gì!” Hoàng đế uy đức vừa nãy vẻ mặt ôn nhu giờ đây gương mặt anh tuấn trầm xuống, lạnh giọng quát.
“Khởi bẩm thánh thượng, các đại thần muốn nô tài cấp tốc bẩm báo hoàng thượng, Khánh Tường thân vương muốn đích thân lĩnh binh xuất chinh Song Long quốc a!” Vương công công sốt ruột nói.
“Cái gì? Thật có chuyện này ư?” Thịnh Bảo Khánh nghe vậy kinh hãi, bất giác nắm tay nam nhân.
Nam nhân cũng cực ăn ý nhẹ nhàng cầm lại.
“Là thật đó, nghe các đại thần nói Khánh Tường thân vương đã ban hạ quân lệnh, tự mình đi đến quân doanh giáo binh rồi.”
“Càn quấy! Tuyên Khánh Tường thân vương tức khắc tiến cung gặp trẫm!”
“Tuân chỉ!”
Trăng đêm gió thoảng.
Hoàng đế uy đức quá nửa đêm còn chưa đi ngủ, tâm phiền ý loạn ở trong Ngự Long điện lượn tới lượn lui.
“Tức chết trẫm, tức chết trẫm mà! Như thế nào mới được? Muốn như thế nào mới được chứ?”
“Cục cưng, ngươi đừng phiền nữa, để tướng công hảo hảo an ủi ngươi nha.” Bạch Lăng Phi từ phía sau ôm lấy y.
“Cút ngay cho trẫm! Ngươi không thấy trẫm đều bực bội muốn chết, ngươi còn quấy rối cái giống gì hả?”
“Có cái gì hảo phiền đâu, tam đệ ngươi võ công cao cường, hắn thích xuất binh đi nơi nào liền đi nơi đó, ngươi còn lo lắng cho hắn làm chi?”
“Ngươi ít nói mát đi! Tam đệ thế nhưng lại là đồng bào huynh đệ duy nhất của trẫm đó, hắn hiện tại muốn đi cái nơi chiến tranh hoang dã này, ngươi bảo trẫm có thể không lo lắng sao?”
“Nếu lo lắng như vậy, thế thì không cho hắn đi là tốt rồi, cục cưng ta lại là đương kim thánh thượng, lời y nói ai dám không nghe nào?”
“Ngươi không phải là tên không nghe lời nhất à? Trẫm nói tên hỗn đản nhà ngươi có lúc nào chịu nghe đâu?”
“Có a, ta có nghe a, mỗi lần ngươi bảo『 Cố sức, cố sức, đừng có ngừng 』 ta đều có nghe a.”
“A ——! Ngươi câm miệng cho trẫm!”
“Hảo hảo, im thì im, ta biết cục cưng nhà chúng ta là xấu hổ nhất rồi, tướng công ta không nói là được. Chúng ta đây sẽ nói một chút về tam đệ ngươi nha, lẽ nào ngươi thực sự không ngăn cản hắn được sao?”
“Nếu như có thể ngăn cản được trẫm lí nào ngồi đây phiền lòng? Tam đệ chẳng biết vì sao không chịu yêu quí tính mệnh mình như thế, khư khư cố chấp, còn nói nếu như ngay cả tư cách dẫn binh chiến tranh cũng không có, vậy chi bằng hắn giao ra binh quyền, từ nay về sau không dính dấp vào việc triều đình. Ngươi nói, ngươi nói rốt cuộc muốn trẫm bắt hắn như thế nào cho phải?”
“Kỳ quái, tam đệ ngươi thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý muốn đích thân dẫn quân xuất chinh vậy? Lẽ nào chuyện này cùng người kia có liên quan?”
“Người nào? Ngươi nói ai thế?”
“Là người tam đệ ngươi thích a, vụ này ngươi cũng không biết hả?”
Bạch Lăng Phi lần trước trong hoàng cung từng cùng Thịnh Tường Trinh gặp mặt một lần, hai người trò chuyện với nhau thật vui, biết được hắn vì yêu đương khổ sở, thế là hùng hồn đem『 Nhiễu Chỉ Nhu 』cùng với『 Long dương mười tám thức 』tặng hắn.
“Người tam đệ thích á? Ai, hắn thích chính là ai vậy?” Thịnh Bảo Khánh lo lắng hỏi.
“Ta cũng không nhớ rõ nữa, hình như được gọi là cái đầu gỗ gì đó…”
“Ngươi nói cái gì? Lẽ nào… Chẳng lẽ là cái tên Thạch Đại Đầu ngu ngốc kia?”
“Đúng đúng, là Thạch Đại Đầu, tam đệ ngươi cũng gọi y như thế đó, bất quá gọi với ngữ điệu không giống ngươi tí nào.” Bạch Lăng Phi còn nhớ mang máng biểu tình ôn nhu cùng ngữ điệu ngọt ngào của Thịnh Tường Trinh lúc nói tới người trong lòng.
Thịnh Bảo Khánh nghe vậy giận dữ! “Vương bát đản! Trẫm muốn đi giết y!”
Cái tên Thạch Đại Đầu gì kia căn bản là một thằng ngu ngốc!
Đã ngu còn không tính, còn chả chịu an phận thủ thường, từ hồi tam đệ còn bé đưa y hồi cung, liền cả ngày quấn lấy hắn một chỗ, dòm là muốn nổi trận lôi đình, nếu không có tam đệ che chở y, mình sớm đã mang tên Thạch Đại Đầu đập thành một đống vôi rồi!
“Cục cưng, ngươi bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút, ngươi nếu như muốn tam đệ quý trọng tính mệnh, bình an trở về, có thể nghe tướng công ta dâng lên một kế.”
“Cái kế gì ế?”
“Hì hì, cục cưng ngày hôm nay cùng tướng công luyện từ thức thứ nhất đến thức cuối cùng của『 Long dương mười tám thức 』lần nữa, ta liền nói cho ngươi…”