Muốn Thượng Liền Thượng

Chương 12: Đặc biệt điển – Bí mật của phụ vương

Editor: Phương Nam công tử

Beta-reader: Tử An tiên sinh

Xuân qua thu đến, thời gian trôi cực nhanh.

Nhoáng cái, hiện nay thái tử, con của hoàng đế uy đức và Vân quý phi —— Thịnh Nguyên Lân, năm nay đã bảy tuổi rồi.

Thân là nhi tử duy nhất của hoàng đế, cũng là người thừa kế tương lai, Thịnh Nguyên Lân đương nhiên là một mình độc chiếm ba nghìn sủng ái.

Trong đó ngoại trừ phụ vương là người sủng ái hắn nhất, còn có một người, đó chính là cha nuôi hắn lén nhận thức —— dưới một người, trên vạn người, “Chính uy phủ xa an khang trì ấn đại tướng quân” Bạch Lăng Phi được hoàng đế ưu ái nhất.

“Tiểu Lạp Tử công công, Bạch tướng quân đi ra chưa?”

Hôm nay, Thịnh Nguyên Lân thượng sau khi kết thúc giờ học, liền chạy đến ngự thư phòng tìm cha nuôi mình.

“Ai nha, thái tử điện hạ, ngươi làm sao sáng sớm đã chạy tới rồi? Hoàng thượng và Bạch tướng quân còn chưa bàn chuyện xong mà.” Tiểu Lạp Tử khẩn trương chắn trước cửa ngự thư phòng.

“A? Đều sắp đến giờ dùng cơm trưa rồi, phụ vương bọn họ làm sao vẫn chưa bàn bạc xong a?”

“Ân… Có thể chuyện quốc gia đại sự rất vướng tay chân đó.” Tiểu Lạp Tử chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

“Không thể nào, ta nghe thái phó bảo rằng gần đây quốc thái dân an, có thể có đại sự gì chứ? Thật là kỳ quái.” Thịnh Nguyên Lân thắc mắc nhíu mày.

“Ân… Cái này… Thái tử điện hạ, nghe công công ta khuyên một câu, ngươi nên về trước đi ha, buổi chiều trở lại, có được hay không?”

Bởi vì thường thường bị hoàng thượng và Bạch tướng quân trong lúc đó không thèm để ý ra chiêu “Tình cảm mãnh liệt”, hình ảnh lẫn âm thanh đều không nhẹ tí nào; Tiểu Lạp Tử mười năm này đã luyện một thân công phu “Binh đến thì chận”, hiện tại đối mặt cùng tiểu tổ tông được sủng tận trời tự nhiên cũng muốn tận tình khuyên bảo.

“Không cần, ta sẽ ở chỗ này chờ Bạch tướng quân đi ra, hắn không ra ta sẽ không đi.” Thịnh Nguyên Lân quật cường bám trụ, động cũng không thèm động một chút.

Hừ, hắn đặc biệt mang đến bức tranh được vẽ ngày hôm qua, vội vàng cho cha nuôi xem, mong muốn có thể được cha nuôi ca ngợi, làm sao có thể đơn giản nói đi là đi.


Nghĩ đến cha nuôi xinh đẹp như thiên tiên đến lúc đó nhất định sẽ ôm lấy mình hôn mạnh mấy cái, rồi tặng cho mình một nụ cười đẹp đến cực điểm, nước bọt của Thịnh Nguyên Lân sắp chảy xuống dưới.

“Trời ạ, thái tử điện hạ, van cầu ngươi, mau trở về đi mà.”

“Tiểu Lạp Tử công công, nếu ngươi rảnh rỗi ở chỗ này phiền ta, chi bằng đi trước gọi phụ vương bọn họ đi ăn. Phụ vương và Bạch tướng quân mà đói bụng thì ngươi sẽ bị phạt.”

Người cứu mạng a, tiểu tổ tông này đã nắm được nhược điểm mình rồi.

“Hảo hảo, nô tài bây giờ sẽ đi gọi hoàng thượng và Bạch tướng quân dùng ngọ thiện liền đây, bất quá, hoàng thượng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không cho tiến vào ngự thư phòng một bước, thái tử điện hạ ngài nghìn vạn lần đừng xông vào a.”

“Biết biết, ngươi mau đi đi.” Thịnh Nguyên Lân không kiên nhẫn mà phất phất tay.

“Vậy nô tài xin cáo lui.”

§ § §

Bên trong ngự thư phòng bảy năm qua hầu như luôn luôn xuất hiện trình diễn  “Đông cung đồ” nóng bỏng ——

“A ha a… Vương bát đản… Mau, mau rút cho trẫm… Hừ ân… Lân nhi… Lân nhi… Đang ở bên ngoài a…”

Hoàng đế uy đức ngồi trên long ỷ, hai chân dang rộng, thịt huyệt bên dưới bị một cây côn th*t thô to tới tới lui lui, điên cuồng xỏ xuyên qua…

“Hi, mau lấy nó ra nào, tướng công ngày hôm nay sẽ chừa ngươi con đường sống, thế nào?”

“Hừ ân… Vương bát đản… Đã nói nhiều lần với ngươi… Vật kia đã sớm bị trẫm đốt, ngươi nghe không hiểu sao?”

“Có trời mới tin. Ân, xem ra ta đối với cục cưng không dùng biện pháp mạnh là  không được…” Nam tử với khuôn mặt đẹp như thiên tiên lộ ra một nụ cười tà ác, đột nhiên thay đổi tư thế kết hợp nơi hạ thể của hai người, ôm hoàng đế từ trên long ỷ đứng lên ——

“A a a ——” tư thế cải biến có thể khiến côn th*t nam nhân trong tràng bích yếu đuối hung hăng chọc thẳng lên, làm hoàng đế đáng thương bị đâm đến hai mắt trắng dã, thét chói tai không ngớt ——

“Hi, cục cưng, chính ngươi không phải nói Lân nhi ở bên ngoài, ngươi còn dám rên lớn tiếng như vậy?” Bạch Lăng Phi nói chế nhạo.

“Ô… Bại hoại… Hảo sâu… Quá sâu rồi… Cái mông hỏng mất thôi… Ô…” Thịnh Bảo Khánh gào khóc ôm cổ nam nhân.

“Chậc chậc, cục cưng đáng thương… Có đúng hay không còn rất đói bụng? Nếu không phải thì làm sao khóc đến thê thảm như vậy? Yên tâm, tướng công sẽ hảo hảo đút lão bà mình ăn thật no.” Bạch Lăng Phi cười xấu xa đem cặp đùi tráng kiện quấn quanh thắt lưng mình, giữ chặt cái mông rắn chắc tròn trịa, vừa đi vừa đẩy lên.

“A a a —— không cần —— trẫm muốn chết —— a a… Tha ta a…” Mỗi lần nam nhân nhúc nhích, côn th*t siêu lớn nóng như lửa càng thâm nhập sâu vào tràng bích mẫn cảm, Thịnh Bảo Khánh vừa khóc lóc vừa giãy dụa cái mông cầu xin tha thứ.

“Cục cưng dâm đãng à, kỳ thực ngươi thích chết tướng công làm ngươi như thế, đúng không?” Bản thân Bạch Lăng Phi yêu muốn chết bộ dáng người trong lòng cao to uy vũ khóc lóc cầu xin tha thứ lúc bị mình cuồng thao.

“Ô… Không có hay không… Trẫm không —— a a a —— đụng tới rồi đụng tới rồi —— là nơi đó —— trời ạ —— tướng công —— tướng công —— thao chết ta đi ——” hoàng đế uy đức bị đâm trúng tử huyệt điên cuồng mà giãy dụa thân thể, ở trong khoái cảm cực độ tiêu hồn, không hề kiêng kỵ mà dâm khiếu liên tục.


“Ác ác ác —— cắn thật là chặt, cái mông dâm đãng lăng loàn này, muốn cắn đứt côn thịt tướng công sao?” Bạch Lăng Phi làm bộ tức giận, vuốt ve cái mông chắc nịch.

“A a —— đâm nữa đi, cố sức đâm đi mà ——” Thịnh Bảo Khánh reo hò thống khoái.

“Cái mông hư này! Đánh chết ngươi này!” Bạch Lăng Phi cười tà, càng thêm cố sức đánh lên.

“A a a a —— sướng muốn chết —— trẫm muốn bắn ——” mấy năm qua hoàng đế uy đức đã được dạy dỗ thành thể chất dâm đãng, thân thể điên cuồng co quắp một trận, giãy dụa cái mông bắn ra như điên ——

“Ác ác —— sướng chết mất —— tướng công cũng muốn bắn cho cục cưng ——” Bạch Lăng Phi mạnh bạo thả người trong lòng xuống mặt đất, rút ra côn thịt thật lớn ướt đẫm dính đầy dịch ruột non từ trong thịt huyệt đang kịch liệt co rút lại, bước đến ngang đầu nam nhân, bắn lên mặt y đầy tinh dịch đậm đặc…

§ § §

Hoàng đế uy chấn thiên hạ bị rối tung cả người đang nằm trên mặt đất.

Hoàng bào tôn quý y chang vải bố, rơi lả tả lên hai bên sườn, khuôn mặt cương nghị uy nghiêm bị tinh dịch nam nhân bắn tung toé, cặp đùi tráng kiện trơ trẽn mở thật to…

Bạch Lăng Phi thấy dáng dấp người trong lòng dâm đãng yêu mị đến từng này, hận không thể đè y ra mà thao thêm vài lần nữa, nhưng bởi vì còn có mục đích chưa đạt được, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nhịn xuống.

“Còn chưa có xong đâu, lão bà yêu dấu à, nếu như không muốn bây giờ tướng công đi mở cửa, cho Lân nhi chiêm ngưỡng dáng dấp phụ vương mình dâm đãng cỡ này, vậy mau thành thật mà nói đồ vật kia đang ở đâu?”

“Ghê tởm… Đồ bại hoại này…” Hoàng đế bị nam nhân âu yếm làm đến cả người vô lực, rưng rưng trừng mắt liếc hắn.

“Nói hay không, lẹ à… Không là mở cửa nha…” Bạch Lăng Phi làm bộ muốn đi mở cửa.

“Không nên!” Thịnh Bảo Khánh làm sao có thể để nhi tử duy nhất của mình thấy dáng dấp này. “Trẫm nói cho ngươi là được. Ở… Ở nơi đó…”

Vẻ mặt Thịnh Bảo Khánh đỏ bừng mà chỉ chỉ tấm bảng treo trên tường…

“Cái gì? Ở nơi đó á? Ha ha…”

Bạch Lăng Phi thấy hoàng đế chỉ chỉ tấm bảng đề “Kiên cường chính trực” ở trên tường, không khỏi ôm bụng cười to. “Cục cưng, khổ thân ngươi đã nghĩ ra.”

“Ngươi dám cười thêm một tiếng, trẫm liền làm thịt ngươi!” Thịnh Bảo Khánh xấu hổ và giận dữ lôi kéo hoàng bào trên người, giãy dụa muốn từ trên mặt đất đứng lên.

“Hảo hảo, không cười là được…”

Bạch Lăng Phi nỗ lực nín cười một tay ôm lấy nam nhân đặt lên giường. “Cục cưng, hảo hảo nghỉ ngơi đi, tướng công bây giờ phải đi trước nhìn xem bảo bối đã lâu không thấy.”

“Hừ.” Thịnh Bảo Khánh mất tự nhiên mà quay đầu đi.


Bạch Lăng Phi bướng bỉnh thè lưỡi.

Hắn phi thân một phát, lấy ra từ phía sau tấm bảng một bức tranh.

Bạch Lăng Phi khẩn cấp mở ra nhìn vô ——

“Hi, cuối cùng cũng thấy mày rồi.”

Thấy lại bức tranh chính tay mình vẽ bảy năm trước nhằm kỷ niệm đêm đầu tiên của hai người —— cũng là bức tranh vẽ người đầu tiên và duy nhất trong đống tranh hoa điểu sơn thuỷ của hắn, Bạch Lăng Phi vừa cảm động, vừa hưng phấn.

Nam nhân trong bức tranh đang chìm vào thần thái si mê trầm túy, chính là rung động lòng người như vậy. Bạch Lăng Phi không khỏi phát sinh cảm thán…

“A, cục cưng khi đó thật đẹp…”

“Ý của ngươi là trẫm hiện tại rất xấu?” Thịnh Bảo Khánh tức giận trừng hắn một cái.

“Ác, không không, đương nhiên không phải. Cục cưng của ta hiện tại đẹp hơn trước nhiều.” Bạch Lăng Phi vội vã ngồi xuống bên cạnh nam nhân, cầm tay y, nhãn thần ôn nhu nhìn y chăm chú.

Vốn đã sớm có thói quen, qua nhiều năm như vậy, chỉ cần mỗi lần bị nam nhân ôn nhu nhìn chăm chú, đường đường hoàng đế uy đức vẫn sẽ nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.

Thịnh Bảo Khánh ngươi thực sự là rất không tiền đồ! Từng này tuổi rồi, còn đỏ mặt cái gì?

“Ít nịnh nọt đi, ngươi rốt cuộc lấy bức tranh này làm gì?” Theo thói quen nhất định sẽ rống giận nhằm che giấu ngượng ngùng.

“Ân… Không có gì đâu, chỉ là có hơi tưởng nhớ, lấy ra nhìn mà thôi…” Bạch Lăng Phi có chút chột dạ mà trả lời.

“Thật sao?” Thịnh Bảo Khánh hoài nghi nhìn hắn một cái.

“Thật đó, thật đó.” Bạch Lăng Phi vội vã nói sang chuyện khác, “Cục cưng, ta đi đưa Lân nhi trở về, ngươi trước tiên chợp mắt chốc lát, chờ ngọ thiện tới, tướng công sẽ gọi ngươi.”

“Ân, vậy cũng tốt… Nhớ đem bức tranh trả lại ế… A a…” Tối hôm qua Thịnh Bảo Khánh cũng bị nam nhân lăn qua lăn lại vài lần, mệt mỏi rã rời ngáp to một cái, liền nặng nề ngủ luôn.

“Hô… Nguy hiểm thật…” Bạch Lăng Phi sau khi chờ người trong lòng ngủ rồi, lén lút, rón ra rón rén cầm bức tranh, đi khỏi ngự thư phòng.

“Cha nuôi!” Thịnh Nguyên Lân vừa nhìn thấy cha nuôi mình thích nhất cuối cùng cũng đi ra, hưng phấn mà lập tức nhào vào hắn ——

“Ha ha, Lân nhi, chờ thật lâu rồi sao?” Bạch Lăng Phi một tay ôm hắn vào lòng.

Đối với tiểu nam hài có tướng mạo giống người trong lòng một chút, lại có hơi giống mình, Bạch Lăng Phi chân thành thương yêu.

Lúc biết được Vân quý phi có thai, hắn và cục cưng chưa từng hỏi qua Vân quý phi rằng hài tử này đến tột cùng là của ai. Bởi vì hắn lẫn cục cưng đều nghĩ đây là lễ vật ông trời ban tặng bọn họ, là hài tử của hai người bọn hắn.


“Đúng vậy, Lân nhi đợi lâu lắm đó. Cha nuôi, ngươi và phụ vương rốt cuộc ở bên trong thương lượng cái gì? Ta nghĩ ngươi giống như đang khi dễ phụ vương ế.”

“Cái gì? Cha nuôi yêu nhất —— ân, kính yêu nhất là phụ vương ngươi, làm sao có thể khi dễ y.”

“Thế nhưng ta rõ ràng nghe được y đang khóc a.”

“Ân… Cái này…”

Hãn… Cục cưng, ai kêu ngươi rên rỉ lớn tiếng như vậy? Không liên quan đến ta à nha.

“Không phải thế đâu, Lân nhi hiểu lầm rồi. Là bởi vì phụ vương ngươi vì nước vì  dân quá độ, cho nên mới sầu não rơi lệ đó.” Bạch Lăng Phi thuận miệng bịa chuyện.

“Thì ra là như vậy a. Hảo, ta sau này lớn lên nhất định phải bắt chước phụ vương gào khóc vĩ đại như vậy!”

Thấy Lân nhi biểu hiện dõng dạc đến thế, trên mặt Bạch Lăng Phi không khỏi xuất hiện ba đường hắc tuyến.

“Khụ khụ, tốt tốt. Bất quá Lân nhi, ngày hôm nay ngươi không phải vì việc này mà tìm đến cha nuôi đó chứ?”

“Ác, được rồi, thiếu chút nữa quên mất.” Thịnh Nguyên Lân lấy ra bức tranh, đưa như đưa vật quí, “Cha nuôi, ngươi mau nhìn giúp ta, đây là bức tranh vẽ người ta vẽ hôm qua, ngươi thấy thế nào?” Thịnh Nguyên Lân chính là vẽ mẫu phi mình.

Từ nhỏ Thịnh Nguyên Lân đã đi theo cha nuôi học vẽ tranh, hơn nữa tự mình có thiên phú, tuổi tuy nhỏ thế nhưng vẽ rất giống thật.

“Ân, tốt. Bất quá biểu hiện của tranh giống như thiếu sống động… Nói như thế nào nhỉ…” Bạch Lăng Phi khổ não không biết phải giải thích như thế nào.

“Cha nuôi, nói miệng không sẽ rất khó tiếp thu, ngươi không phải từng nói với ta, ngươi đã từng vẽ một bức tranh hoạ người, bức tranh được ngươi tự cho là đẹp vô địch thiên hạ, mau lấy ra cho Lân nhi nhìn một cái, để ta mở rộng tầm mắt đi.”

“Biết biết, ngươi không thấy rằng cha nuôi cầm trên tay là cái gì sao?” Bạch Lăng Phi thần bí kéo hắn đến một góc tường, “Chỉ cho nhìn một tí thôi đó nha, hơn nữa nghìn vạn lần không thể nói cho người khác.”

“Ân, đã biết.” Thịnh Nguyên Lân khẩn cấp mở bức tranh…

“Úi? Cái này không phải là phụ vương và cha nuôi sao? Cha nuôi vì sao phải ôm phụ vương? Còn có, làm sao phụ vương ở trong tranh lại khóc a?”

“Khụ khụ, cái này…”

“Ác, Lân nhi đã biết, nhất định là phụ vương lại vì nước vì dân, cha nuôi thấy y  khổ sở nên mới an ủi, ta nói rất đúng chứ hể?” Thịnh Nguyên Lân hài lòng cười.

Bạch Lăng Phi luôn luôn phóng đãng đối mặt với hài tử tươi cười ngây thơ vô tội như vậy cũng hiểu được nghiệp chướng nặng nề. “Ân, đúng đúng, cũng có thể nói như thế. Lân nhi nên mau trở về đi thôi, dùng xong ngọ thiện rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ân, hảo, vậy ta đi nha cha nuôi.”

Bạch Lăng Phi lúc đó cũng không biết hài tử này có trí nhớ cực tốt và tài bắt chước thiên phú.


Trong một lần văn nhân nhã sĩ trong khắp thiên hạ thi tài hội hoạ nhằm ca tụng thánh đức hoàng thượng, đương kim thái tử làm “Nhân tài mới xuất hiện” đi dự thi, cẩn thận tỉ mỉ, không sai chút nào vẽ lại bức tranh được thấy hồi đó, còn gọi tên là “Trời xanh rung động —— ghi chép chân thực về hoàng thượng và Bạch tướng quân vì nước vì dân” …

Quả như đúng rồi, cuộc thi lần ấy nhờ vẻ mặt giống như táo bón của hoàng đế uy đức mà bị huỷ bỏ cấp tốc.

Thái tử vô tội bởi vì không cẩn thận tiết lộ bí mật của phụ vương mà bị phạt quỳ gối trước cửa ngự thư phòng tròn ba ngày.

Thực sự là oan uổng a!!

~ Toàn văn hoàn ~