Lúc nào Phần Na cũng vậy, cô giống như một con thiêu thân mải miết lao theo tình yêu của mình, hầu như chỉ trở về tay không, nhưng Phần Na vẫn cố gắng kiên trì.
Tối hôm đó Phần Na kể với tôi rằng, cô đã yêu một người đàn ông.
Lần này định mệnh nghiệt ngã lại đến với cô. Phần Na rít một hơi thuốc và nói, Tiểu Bạch, cậu có tin không, cuộc đời con gái sớm muộn cũng sẽ gặp một người đàn ông, người đàn ông này sẽ đi theo cậu trong suốt cuộc đời, đó là người cậu đã đợi từ lâu, cậu có thể sống hoặc chết vì người ấy, cậu có tin không? Tôi bảo, dĩ nhiên là tin chứ. Tôi và Bắc cũng giống như vậy. Giả dụ có người bảo tôi chết vì Bắc, họ bảo nếu tôi làm thế Bắc có thể sống lại, tôi sẽ sẵn sàng xin được chết.
Thế giới này chỉ có mỗi Bắc là có thể khiến tôi làm được như vậy. Sau này, không còn người đàn ông nào có thể khiến tôi sẵn sàng xin chết vì họ bởi tôi đã không còn tin vào tình yêu.
Phần Na kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy, một mối tình đẹp mà buồn.
Phần Na báo cô ấy cảm thấy mình tuyệt vọng đến chết mất thôi.
Tối hôm đó, Phần Na kể liền một mạch cho tôi nghe chuyện của cô ấy. Trước khi đi Thượng Hải, tớ đã từng ngủ với rất nhiều người đàn ông, sau đó tớ còn đi học hút thuốc, đánh bài, tán tỉnh những chuyện sexy với đàn ông, sau khi cùng Trương Kiến Bang đến Thượng Hải, chúng tớ đã mở hộp đêm, đêm nào cũng là đêm xa xỉ, và rồi, tớ đã gặp Tiểu Dao, cậu có tin vào số phận không? Tớ thì tin đấy.
Sỡ dĩ tớ đi theo Trương Kiến Bang là do anh ta thấy tớ nhanh nhẹn, hoạt bát. Anh ta đến Tô Châu làm ăn, sau đó anh ta có đến tiệm làm đầu của tớ gội đầu, ngày hôm đó đã thay đổi số phận của tớ.
Tớ không chỉ tán gẫu với anh ta mà khi anh ta nói chuyện làm ăn tớ cũng hùa theo, tớ bảo, anh nên để đầu óc thoải mái, việc gì cũng vậy thôi, sớm muộn cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết.
Trương Kiến Bang làm ăn rất lớn, buôn bán bất động sản, vui chơi giải trí, rồi anh ấy còn bán cả ô tô, vì thế có người nói rằng, nếu ai lọt vào mắt xanh của Trương Kiến Bang thì chắc chắn sẽ phất như diều gặp gió.
Và tớ đã lọt vào mắt xanh của Trương Kiến Bang. Anh ta vỗ tay tớ và bảo, bao nhiêu tuổi rồi? Tớ trả lời, hai mươi. Đấy là tớ nói dối, tớ mới có mười tám, tớ cố tình nói mình già hơn một chút, như thế người ta có dùng mình người ta cũng yên tâm.
Đi theo anh nhé, Trương Kiến Bang bảo, làm bà chủ cho anh, hộp đêm đó giao cho em được không? Em có một ít cổ phần, nhưng em phải chung lưng đấu cật làm với anh.
Vâng, tớ bảo, em sẽ đi cùng anh.
Tớ đã đến hộp đêm, năm thứ hai sau khi đặt chân đến đó, tớ mới thực sự bước vào tuổi hai mươi, và tớ đã gặp Tiểu Dao.
Sau đó, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Đến đây Phần Na lại hút một điếu thuốc, ánh mắt cô mơ màng, tôi và Phần Na, một người điên cuồng vì tình yêu, còn một người lại là mê muội vì tình yêu.
Tớ không phải là cô bồ duy nhất của Trương Kiến Bang, tớ chỉ là một trong các người tình của anh ta. Một năm sau khi đến hộp đêm, anh ta bắt đầu chán tớ, nhưng tớ lại là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh hộp đêm, anh ta không muốn để tớ đi, vì thế anh ta nói, ta cứ tiếp tục nhé, coi như vì tiền mà.
Tiền đúng là tiên là phật. Có tiền rồi tớ cũng có được sự tự tin.
Tớ không còn phải bám riết đám đàn ông đó nữa. Tớ thích ngủ với ai thì tớ ngủ, không thích tớ lại chăm một điếu thuốc ngồi trước quầy bar và nghe đi nghe lại những khúc tình cả. Tớ rất thích nghe Tề Tần hát, mỗi lần nghe anh ấy hát là tớ chỉ muốn khóc, anh ấy có hát một câu là anh ấy không muốn để nước mắt em qua đêm cùng anh.
Không có nước mắt của gã đàn ông nào qua đêm cùng tớ.
Chỉ có nước mắt của tớ qua đêm cùng tớ mà thôi.
Sau đó tớ đã gặp Tiểu Dao.
Tiểu Dao mặc cả bộ quần áo trắng, phong độ đĩnh đạc. Anh không giống tất cả những người đàn ông khác, anh không thuê phòng, cũng không gọi gái làng chơi. Anh đến là anh lại ngồi giữa đại sảnh, sắp đặt mọi thứ ổn thỏa cho đám đàn ông háo sắc đi cùng, rồi anh lặng lẽ ngồi nhìn xung quanh, tớ đi ngang qua chào anh, anh cũng không thèm để ý tới.
Tớ biết anh ấy coi thường tớ. Trên người anh có mùi bạc hà rất dễ chịu, anh chỉ mặc quần áo trắng, áo sơ mi trắng, giày trắng, mọi thứ đều rất sạch sẽ, người anh ấy lại gầy, cái gầy này gây cho người ta một cảm giác gì đó rất thánh thiện.
Tớ thích nhìn gương mặt trẻ trung của anh, điềm tĩnh, anh cười tư lự, thỉnh thoảng anh lại rút di động ra bấm một lát, nhưng anh ấy cũng chẳng nhìn tớ. Trong mắt anh ấy tớ là cái gì chứ? Một bà chủ ăn mặc hở hang, phong lưu, thậm chí còn rất muốn trêu anh.
Nhưng tớ lại thích Tiểu Dao. Tớ thầm nghĩ đây là người đàn ông mình cần, gọn gàng, trong sáng với đôi mắt buồn tư lự, ánh mắt đó đã thật sự hút hồn tớ.
Hôm đó anh uống say, anh bị người ta khiêng vào hộp đêm, tớ sắp đặt mọi thứ ổn thỏa cho ba người đàn ông đi cùng với anh, rồi tớ nói với mấy người đi cùng rằng, cứ giao anh ấy cho em.
Tớ dìu anh ấy vào phòng tớ. Đó là một căn phòng trắng toát, không trang trí, trưng bày gì cả, có lẽ do tớ quá nhơ bẩn rồi nên tớ thích màu trắng như tuyết đó chăng, tự nhiên tớ lại có cảm tình với Tiểu Dao, không biết có phải đó là do anh hay mặc màu trắng không?
Tiếu Dao bắt đầu nôn tháo, nôn ra cả dịch mật, anh nôn hết vào váy tớ, vừa bẩn vừa hôi. Nhưng tớ lại thích thế, tớ đã quá nhơ bẩn rồi, tớ muốn một người đàn ông này nôn các thứ vào người tớ, tớ cho anh uống nước, miệng anh thì thầm. Bảo Di, Bảo Di.
Bảo Di là ai nhỉ?
Tớ đoán Bảo Di là một cô gái.
Rồi anh lại ngủ thiếp đi. Tớ nằm bên cạnh anh và mơn man vào cái đó, một lát sau, anh bắt đầu hưng phấn, tớ lại hôn anh, tất cả đều là tớ chủ động hết, anh mở mắt nhìn tớ, ánh mắt trong sự mơ màng, rồi anh bảo, Bảo Di, anh chưa rửa đâu, em không sợ bẩn à?
Không sợ. Tớ bảo, em thích thế.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, anh vẫn gọi thầm tên Bảo Di đó, tớ ngắm nhìn anh với ánh mắt si mê như vậy, tớ có cảm giác rằng kiếp trước mình đã từng yêu người đàn ông này, anh gầy nhưng dẻo dai, đến cuối tớ phải kêu lên, và ra sức cấu vào lưng anh.
Tớ yêu ánh mắt của anh, yêu màu áo trắng của anh trước. Sau đó, tớ lại yêu luôn cơ thể anh.
Cái duyên giữa con người với con người chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, tớ thầm nghĩ, người đàn ông này phải là của tớ. Bất kể thế nào tớ cũng phải có được anh ấy, bất luận anh ấy bắt tớ làm gì, cho dù việc làm đó có thấp hèn đến mấy tớ cũng sẽ làm, chắc chắn là kiếp trước tớ có nợ với anh.
Sau khi tỉnh giấc, anh nhìn thấy tớ đang nằm bên cạnh.
Tớ cười và bảo, anh ngủ với em rồi.
Nhưng em yêu anh, em yêu anh từ lâu rồi, em không cần quan tâm anh có yêu em không, dù thế nào em cũng phải yêu anh.
Lúc đó ngoài trời bắt đầu mưa, anh ấy nhìn tớ rất lâu mà không nói câu nào. Rồi anh ấy mặc quần áo vào và bỏ đi.
Anh đi liền một tháng. Một tháng sau tớ mới được gặp lại anh, anh đến bên tớ và kéo tớ, rồi anh hôn tớ rất thắm thiết và hỏi, người yêu ơi, em có muốn là người yêu của anh không?
Từ người yêu đó sao mà cảm động đến thế, lúc Phần Na nhắc đến cái từ đó trông cô hạnh phúc. Phần Na quay mặt lại hỏi tôi. Tiểu Bạch, cậu có tin vào những mối tình mà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Tớ đã yêu Tiểu Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thực ra, cái mà anh cuốn hút tớ nhất vẫn là khí chất trong con người anh, rất giống Trương Quốc Vinh, lặng lẽ, tư lự, kể cả lúc anh cười vẫn có một nét gì đó đượm buồn, và còn một điều nữa là anh ấy biết hát Côn khúc và Kinh kịch.
Cậu có biết cảm giác của chúng tớ thế nào khi vừa hút thuốc vừa hát kịch trên giường không? Cậu đã xem vở Nếp phấn hồng chưa? Phần Na kể rất nhanh, cô rất muốn kể lại chuyện mình đã gặp được người có duyên với mình từ kiếp trước, tôi rất hiểu tâm trạng của Phần Na bởi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bắc, tôi cũng có cảm giác giống hết như vậy.
Cả hai chúng tôi đều quá si tình.
Phần Na lại phà ra một hơi thuốc, mơ màng mông lung, gần mà lại xa.
Vừa nói, Phần Na vừa hát Kinh kịch cho tôi nghe, đó là đoạn trong vở Giấc mộng của cô gái mùa xuân: lúc bịn rịn bên nhau bất giác nhớ đến buổi tân hôn, hồi đó em cũng đã từng được nâng niu nhẹ nhàng, em tập trung sắp xếp lại gối chăn, đừng để lộ khoảnh khắc ngàn vàng trong đêm xuân này.
Phần Na hát rất nhập vai, ánh mắt mơ màng như một cô đào chính cống, thảo nào mẹ cô ấy chạy theo người khác, có nhiều người ngay từ lúc sinh ra đã là ả đào!
Phần Na kể tiếp cho tôi nghe chuyện của cô ấy. Và thế là tớ đã trở thành người tình của Tiểu Dao. Anh đưa tớ đi chơi bài, chơi golf, có lúc anh còn vỗ vào mông tớ, giống như tất cả những ông chủ nhà giàu có khác, thích đem một cô gái xinh đẹp, trẻ trung để ra oai mọi người.
Chỉ cần có mặt tớ là anh ấy thắng, anh ném cho tớ tiền và báo, người yêu, em đếm tiền xem nào.
Tớ không muốn mình chỉ là người đếm tiền cho anh ấy, tớ muốn anh ấy yêu tớ thật lòng hoặc lấy tớ làm vợ.
Khi biết được tin Tiểu Dao đã có vợ tớ rất tuyệt vọng. Sao anh ấy lại có vợ cơ chứ? Nhưng đúng là anh ấy có vợ rồi, tớ biết tên vợ anh ấy, chị ấy tên là Bảo Di.
Không ngờ Bảo Di lại là tên vợ anh ấy. Những người đàn ông khi đã uống say mà vẫn gọi tên vợ mình chiếm không nhiều, phần lớn họ thường gọi tên tình nhân hoặc người yêu cũ, nhưng Tiểu Dao vẫn gọi tên vợ mình.
Tớ bảo muốn gặp vợ anh ấy, anh ấy cười nhạo tớ và bảo, em không đủ tư cách gặp vợ anh.
Câu nói của anh ấy đã làm tổn thương lòng tự trọng của tớ, trong mắt anh ấy, tớ chỉ là một con cờ bé tí, còn vợ anh ấy là cả một bàn cờ.
Vì thế tớ lại càng muốn gặp vợ anh ấy, tớ muốn gặp người có tên Bảo Di đó.
Hôm đó, tớ đã bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để tô điểm cho gương mặt mình. Tớ lại còn đi siêu thị Hữu Nghị mua một cái váy mới hơn một vạn tệ, mua quần áo tớ không bao giờ tiếc tiền, có nhiều người chỉ đánh giá con người qua quần áo, quần áo thể hiện con mắt thẩm mỹ của mỗi người mà.
Sau khi nhìn mình đã có phần giống dân trí thức công sở, tớ bắt xe đến công ty quảng cáo khá có tiếng đó ở Thượng Hải, tớ từng nghe Tiểu Dao nói rằng Bảo Di làm ở công ty đó, tớ bước vào cửa xoay bằng kính, một cô gái dùng tiếng Anh hỏi tớ lên tầng mấy, tớ không hiểu, cô ấy lại hỏi bằng tiếng Trung. Hóa ra công ty này chỉ làm ăn với nước ngoài.
Tớ bảo tôi muốn tìm Tăng Bảo Di.
Cô gái bảo, tổng giám đốc ở tầng 17, chị đã có hẹn trước chưa ạ?
Dạ, hẹn rồi. Tớ bước vào thang máy, trong lòng cũng thấy hơi run, tớ không nghĩ Bảo Di lại là tổng giám đốc, tớ cứ tưởng chị ấy là nhân viên thôi.
Lúc nhìn thấy Bảo Di tớ mới sững sờ, tớ nguyền rủa tớ sao lại ngu ngốc đến thế, tự nhiên lại đi chuốc nỗi nhục nhã vào mình, chị ấy không phải là một người bình thường mà đẹp như một nàng tiên, dáng người cao ráo, trang điểm nhẹ nhàng, chị ấy mặc một chiếc áo bó sát người ngắn tay màu trắng và một chiếc quần ống rộng cũng màu trắng, mỗi lần chị ấy bước, hai ống quần lại bay nhẹ hệt như tiên nữ giáng trần vậy.
Thảo nào Tiểu Dao cũng thích mặc quần áo trắng.
Chị ấy nhìn tớ và hỏi, cô tìm tôi có việc gì vậy? Tớ quay người bỏ đi vì so với chị ấy, tớ chỉ là một con vịt xấu xí, còn chị ấy mới là thiên nga! Mặc dù tớ mặc chiếc váy một vạn tệ nhưng cũng chẳng làm được gì? Váy cũng không thể cứu được tớ!
Chị ấy lại gọi tớ.
Tớ quay đầu và cười ngượng nghịu, rồi tớ lắp bắp, chị Bảo Di, em rất yêu Tiểu Dao, chị có thể nhường anh ấy cho em được không?
Tôi có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh của Phần Na lúc đó, trước một người phụ nữ sang trọng xinh đẹp, Phần Na – cô thợ cắt tóc làm đầu đã trở nên thấp hèn hơn bao giờ hết, mặc dù Phần Na ăn mặc rất sang trọng nhưng đứng trước người phụ nữ có tên Bảo Di mặc bộ quần áo trắng đó, Phần Na chắc chắn sẽ rất tự ti!
Lúc nào Phần Na cũng vậy, cô giống như một con thiêu thân mải miết lao theo tình yêu của mình, hầu như chỉ trở về tay không, nhưng Phần Na vẫn cố gắng kiên trì.
Sau đó bọn cậu thế nào? Tiểu Dao có yêu cậu không? Tôi hỏi với vẻ sốt ruột.
Phần Na kể tiếp, tớ đã bị Tiểu Dao cho ăn bạt tai. Anh ấy liên tục quất tớ, liên tục quất. Quất nhiều đến nỗi tớ nổ cả đom đóm mắt, mồm thì chảy máu, anh ấy chửi tớ là đồ bần tiện, đồ hèn hạ, ai bảo mày đi gặp Bảo Di, ai cho mày làm tổn thương cô ấy? Lẽ nào mày không biết mày chỉ là một món đồ chơi trong tay tao sao? Tao có thể bóp chết mày như bóp một con kiến!
Tớ quỳ dưới chân anh ấy trong tư thế nhạt nhòa nước mắt và máu tươi. Tớ như một con chó đang khẩn cầu chủ, tớ bảo, Tiểu Dao, em thực sự rất yêu anh, anh chỉ thuộc về một mình em thôi có được không? Em có thể vì anh mà tử bỏ tất cả, có được không anh?
Thật đấy. Tớ không thể ngờ rằng mình lại hèn hạ như vậy, vì một người đàn ông áo trắng, vì ánh mắt mơ màng của anh ấy mà tớ cam chịu làm thân trâu ngựa cho anh ta.
Tiểu Dao đá hất tớ ra và không quay lại nữa.
Anh ấy đã đá trúng bụng tớ. Anh ấy không hiểu tại sao tớ lại đi tìm Bảo Di. Tớ đã có con với anh ấy, Bảo Di không muốn sinh con cho anh ấy, Bảo Di không muốn đẻ con, Bảo Di muốn giữ gìn sắc đẹp, nhưng tớ lại muốn.
Nhưng anh ấy đã đá vào tớ, tớ bắt đầu ra máu, bụng đau gần chết, tớ gọi điện thoại cho anh ấy nhưng anh ấy tắt máy, tớ biết tìm ai bây giờ? Tìm Trương Kiến Bang ư? Tớ có con với người khác mà lại bắt anh ta đưa vào bệnh viện và ký tên lên giấy đồng ý phẫu thuật của bệnh viện ư?
Không không, tớ không thể chết, tớ vẫn muốn yêu Tiểu Dao.
Lúc bụng đau tưởng chết, tớ đã bấm số máy di động của Bảo Di.
Tớ không hiểu tại sao mình lại cầu cứu chị ấy, lần đầu tiên gặp chị ấy tớ đã thích dáng vẻ của chị ấy, dáng vẻ đó, cả đàn ông và phụ nữ đều thích ngắm nhìn, chẳng ai có thể nói được vì sao mình lại thích nhìn.
Chính Bảo Di là người đã gọi Tiểu Dao đến, Tiểu Dao có một số điện thoại chỉ để Bảo Di gọi, ngoài ra anh ấy còn có một số điện thoại khác, để mọi người gọi. Tớ là một trong số những người đó, còn số mà Bảo Di gọi mở máy 24/24.
Tiểu Dao nhìn tớ một cái và bảo mặc kệ cô ta, đấy là do cô ta tự chuốc vạ vào thân.
Đấy là lời của Tiểu Dao, Bảo Di nhìn Tiểu Dao chửi: anh thật sự không phải là người! Anh không bằng cả con chó.
Chính Bảo Di là người đã kí tên lên tờ giấy phẫu thuật của bệnh viện, lúc xe đẩy của bệnh viện tiến vào phòng tiểu phẫu, tớ nói với Bảo Di rằng, chị ơi, em xin lỗi. Bảo Di nhìn tớ và bảo, em ngốc quá.
Tôi không thể ngờ được rằng chỉ trong vòng nửa năm mà có nhiều chuyện xảy ra với Phần Na như vậy. Phần Na đã yêu người đàn ông đó, cô ấy lại một lần nữa có thai, lại một lần nữa xảy thai, nhưng Phần Na cười và bảo, tớ sẽ làm cho anh ấy phải yêu tớ, cậu có tin không?
Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng Phần Na yêu khổ quá.
Mọi người đều nói tình yêu đem đến niềm vui cho cả hai người, nhưng Phần Na đã yêu quá si mê. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngây dại và bảo, Tiểu Dao thích con gái mặc quần áo trắng, chính vì thế quần áo của tớ được đổi sang màu trắng hết, quần áo trước kia tớ bỏ hết rồi.
Phần Na còn bảo, anh ấy thích phụ nữ hút thuốc, anh ấy bảo, phụ nữ hút thuốc trong có một vẻ gì đó rất quyến rũ, chính vì thế tớ mới hút thuốc, cậu nhìn dáng vẻ hút thuốc của tớ có đẹp không?
Nghe Phần Na kể tôi chỉ muốn khóc, cô bạn tôi si tình quá, tôi bảo sao cậu phải hạ thấp mình thế, cậu thừa biết anh ta đã có Bảo Di, cậu thừa biết anh ấy không yêu cậu mà cậu vẫn làm như vậy?
Đúng là tớ quá hạ thấp mình – Phần Na bảo, nhưng tớ cam lòng, chỉ cần anh ấy nheo mắt nhìn tớ là tớ không chịu được, cậu có biết cảm giác trúng mũi tên tẩm thuốc độc của tình yêu là thế nào không? Cảm giác tự nhiên đất trời đảo điên, mình chẳng làm chủ được mình nữa.
Vừa nói Phần Na lại hút một điếu thuốc khác, thuốc Mier, màu trắng, điếu thuốc dài như ngón tay Phần Na vậy. Dáng vẻ hút thuốc của phần Na rất quyến rũ, sau này tôi được xem bộ phim Giấc mộng vườn chơi của Vương Tổ Hiền, trong đó có đoạn lời thoại kinh điển: đã từ lâu muốn khuyên anh bỏ thuốc, nhưng nhìn anh qua làn khói thuốc thấy anh đẹp biết bao… Mỗi lần nghe thấy câu đó tôi đều khóc, tôi lại nhớ đến Phần Na, cô bạn đã chết vì tình yêu, nếu không yêu Tiểu Dao thì không bao giờ cô ấy phải chết, cô ấy vẫn sẽ là một cô thợ cắt tóc yêu đời, cho dù cuộc đời cô ấy có chìm nổi, trôi giạt đến đâu, nhưng vì cô ấy đã yêu Tiểu Dao, từ đó trở đi, cô ấy không bao giờ còn có đường quay lại nữa.
Có người nói rằng, nếu bạn hay nhớ về những chuyện cũ tức là bạn đã già.
Năm nay sống ở Pháp tôi thường hay mơ thấy những người đó, hầu như ngày nào tôi cũng mơ thấy họ, tôi mơ thấy họ vẫn đang sống, vẫn vui vẻ cười đùa, vẫn trẻ trung như ngày nào. Gương mặt họ sinh động như một cái cây non, nhưng khi tỉnh giấc nước mắt tôi lại chảy dài hai bên má, rầu rĩ vô cùng.
Tuổi thanh xuân đã dần dần trôi qua như vậy đấy.