Tống Duy kinh ngạc nhìn Mạnh Thụy Thư, vài phút sau cậu mới tìm lại được giọng nói của mình, “Anh… nói gì cơ?”
Mạnh Thụy Thư nhìn giảng viên đang mở máy tính trên bục giảng, cúi đầu thầm thì, “Học trước đã, lát nữa chúng ta về nhà nói tiếp.”
Về nhà?
Tống Duy cảm thấy trong đầu mình như có một trận bão lớn, một tiết kéo dài hai tiếng, cậu gần như không nghe được giảng viên nói gì, cả người lơ lửng trên mây.
Giải lao giữa giờ, Mạnh Thụy Thư gõ đầu cậu nhóc, “Tiết này là tiết quan trọng, em học kiểu gì đấy?”
Tống Duy ngốc nghếch nhìn hắn, “Sao anh biết là tiết quan trọng?”
“Em đoán xem?” Mạnh Thụy Thư nhướng mày, lật hai trang sách, “Thầy của em nhắc đi nhắc lại mấy nội dung quan trọng suốt, chắc chắn là chuẩn bị kiểm tra!”
Cậu nhìn Mạnh Thụy Thư vừa lật sách vừa đánh dấu mấy chỗ trọng điểm, kinh ngạc hỏi: “Anh nhớ hết?”
“Câu hỏi vô nghĩa.” Hắn lật thêm hai trang nữa, đang chuẩn bị hạ bút thì tay khựng lại vì nhìn thấy tên mình trên sách.
Tống Duy vội vàng lấy tay che lại, “Anh đừng nhìn!”
Mạnh Thụy Thư xoa đầu cậu, “Tiết sau em phải nghiêm túc nghe giảng đấy.”
“…Được.” Tống Duy cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Kiên trì tới lúc tan học, hai người chậm chạp chờ mọi người đi ra khỏi phòng hết mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra cửa.
Ra đến cổng trường đã là bốn rưỡi chiều, Mạnh Thụy Thư vì đuổi theo cậu nên vẫn để xe ở quán ăn bên kia, hai người chỉ có thể quay lại đó lấy xe.
Dọc đường đi Tống Duy rất muốn thể hiện bộ dạng không quan tâm cho lắm, nhưng tiềm thức vẫn không nhịn được, thỉnh thoảng lén quan sát người bên cạnh.
Mạnh Thụy Thư đột nhiên hỏi: “Hôm nay đi ăn cơm với em là bạn của em à?”
“Anh nói thầy Bùi? Anh ấy là thầy dạy vẽ của em.” Cậu nói, “Na tỷ đang bận nên em đi theo anh ấy học.”
Mạnh Thụy Thư cũng không biết Na tỷ mà Tống Duy nói đến là ai, hỏi sang chuyện khác, “Gần đây học thêm vẽ tranh?”
“Vâng…”
“Tại sao lại học vẽ tranh?”
“Ừm… rảnh rỗi không có gì làm thì học thôi.” Tống Duy thật thà đáp.
Mạnh Thụy Thư nhìn bộ dạng rũ mắt cụp mi của cậu, trong lòng có chút đau, cũng nghe ra ý tứ trong câu trả lời kia, bình thường không có việc gì làm…
“Em thích vẽ tranh?”
Tống Duy ôm balo, bộ dạng như đứa trẻ cấp ba năm nào, ngoan ngoãn đáng thương.
“…Ừm, thích.”
Năm Tống Duy học cấp ba hai người đã từng thảo luận chủ đề cậu thích thứ gì, hắn nhớ rõ hỏi cái gì Tống Duy cũng lắc đầu, cậu nói không có sở thích gì.
Thỉnh thoảng cậu sẽ chơi bóng rổ, nhưng không phải là thích.
Nghe câu trả lời nghiêm túc kia, Mạnh Thụy Thư vui mừng, “Hóa ra là vậy, vậy thì tốt. Em có thường xuyên đến lớp vẽ tranh không?”
“Thỉnh thoảng, lúc không có tiết.” Cậu trả lời, “Mới tới đó được vài lần.”
“Thật không?” Mới tới lớp vài lần đã đi ăn cơm với thầy giáo? Quen nhau nhanh vậy à? Mạnh Thụy Thư âm thầm nghĩ.
Tống Duy: “Vốn là vậy, tôi lừa anh làm gì…”
Mạnh Thụy Thư gật gù, “Buổi trưa chưa ăn được đàng hoàng, bây giờ em muốn đi ăn gì?”
Thực ra Tống Duy vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, ba năm mới gặp lại, biểu hiện của cậu lại như một đứa thần kinh.
“Tùy tiện ăn gì cũng được.”
“Thật?” Mạnh Thụy Thư quan sát biểu cảm của cậu, “Trước kia anh nhớ em thích ăn tôm hùm đất? Hoặc lẩu?”
Tống Duy nuốt nước miếng, lẩu với tôm hùm đất đúng là rất lâu rồi cậu chưa đi ăn, cuối tuần không vẽ tranh thì quay lại Kiều gia, không có cơ hội đi ăn.
“Vậy ăn lẩu đi, bỗng dưng thèm ăn cay.” Cậu bỏ vũ khí đầu hàng.
“OK.”
Tống Duy nhìn Mạnh Thụy Thư, nhớ lại những lời dễ gây hiểu lầm của hắn ban nãy ở lớp, cậu rũ mắt, thầm nói không dám tin những lời như vậy nữa rồi.
Có thể chỉ là thuận miệng nói thôi, trạng thái bây giờ của bọn họ cơ bản chẳng khác gì ba năm trước.
Chưa nói được mấy câu đối phương đã “héo” rồi, Mạnh Thụy Thư cảm thấy thất bại toàn tập, hai người trầm mặc đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, nhìn Tống Duy ôm balo cứ đi thẳng về phía trước, hắn giữ cánh tay cậu lại, kéo người về cạnh mình.
Sau đó bàn tay trượt xuống, cầm lấy bàn tay cậu.
“Nhìn đường.”
Tống Duy bị Mạnh Thụy Thư dắt đi, cúi đầu ngơ ngác nhìn hai bàn tay đang dính chung một chỗ, ngơ ngác đi theo.
Mãi cho đến khi tới chỗ để xe mới buông tay ra.
“Lên xe đi.”
Tống Duy ngẩng đầu lên, vẫn là chiếc SUV ngày trước Mạnh Thụy Thư thường lái, kiểu dáng khá giống xe của anh họ, nhưng cậu biết xe này đắt hơn cả xe của anh họ.
Mạnh Thụy Thư không ăn được cay, hai người gọi một nồi lẩu uyên ương.
Nhìn bộ dạng Tống Duy ăn cay đổ mồ hôi đầy chóp mũi, Mạnh Thụy Thư rót coca cho cậu, “Cay không?”
Tống Duy ăn sảng khoái, lắc đầu, uống một ngụm coca, “Ngon lắm.”
Mạnh Thụy Thư nhúng thịt cho cậu, tiêu chuẩn của Tống Duy là chỉ cần thịt, ăn trước một lượt thịt mới động tới chút rau dưa.
“Ăn nữa không?” Hắn nhìn đôi môi đỏ tươi của Tống Duy, có chút không hiểu nổi cậu ăn nhiều thịt như vậy, rốt cuộc chỗ thịt đó đã đi đâu mà người lại vẫn gầy?
“Muốn ăn thêm ngũ đại hoa.” Tống Duy chỉ chỉ đĩa ngũ đại hoa trên bàn.
Mạnh Thụy Thư bỏ vào trong nồi giúp cậu, “Ăn vừa thôi, coi chừng khó tiêu.”
“Em có thuốc.” Tống Duy thản nhiên, “Chị dâu cho, rất hữu dụng.”
Mạnh Thụy Thư cạn lời, “Bây giờ đang ở một mình nên có thể tùy ý làm bậy rồi đúng không?”
Tống Duy hừ một tiếng, phủ nhận: “Không, từ nhỏ em đã ở một mình rồi, không phải bây giờ mới ở.”
Mạnh Thụy Thư nghẹn họng, biết mình nói sai rồi.
Hắn nhìn Tống Duy tự vớt cho mình thêm một thìa thịt, cậu chú ý ánh mắt của hắn, thản nhiên giải thích, “Hơn nữa ở một mình cũng chẳng biết nên làm bậy cái gì, quậy phá gây họa cũng chẳng có ai thu dọn tàn cục cho, chẳng thà ngồi yên một chỗ.”
Mạnh Thụy Thư trầm mặc, một hồi lâu sau mới nói: “Ngoan vậy à?”
Tống Duy không trả lời.
Ăn lẩu xong, Mạnh Thụy Thư đưa người về đến tận nhà.
Nhìn Tống Duy tháo đai an toàn xuống xe, hắn không nhịn được, mở miệng: “Có nhà riêng của mình rồi sao không mời anh lên ngồi chơi một lúc?”
Tống Duy cảm thấy người đối diện như bị quỷ ám, trong lòng mông lung không biết rốt cuộc Mạnh Thụy Thư muốn gì.
Trước cửa đặt hai đôi dép, Tống Duy nói: “Anh đi tạm đôi này đi, là size của anh họ.”
Mạnh Thụy Thư đi vào nhà, khá rộng rãi, có phòng khách có phòng bếp, trong nhà rất sạch sẽ, hắn kinh ngạc nhìn Tống Duy, “Tự em dọn dẹp?”
“Không thì còn ai?” Cậu bỏ balo ra, trên người toàn mùi lẩu khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.
“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tống Duy nhớ ra người kia có bệnh sạch sẽ, cậu theo bản năng nhìn quanh một lượt xem còn chỗ nào lôi thôi không, sau khi xác định mọi thứ đã gọn gàng mới chậm rì ngồi xuống thảm.
Mạnh Thụy Thư định ngồi xuống sofa đã bị Tống Duy kéo lại, “Ngồi dưới nền.”
Mạnh Thụy Thư: “”
“Trên người toàn là mùi lẩu, anh cũng đâu có giúp em giặt sofa.”
Đối phương bật cười, cũng ngồi xuống thảm.
Tống Duy không ngờ hắn lại ngồi xuống thật, bộ dạng ngày trước rõ ràng rất ghét bỏ đúng kiểu bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối, bây giờ…
“Anh…” Những lời muốn nói bị nghẹn lại.
Mạnh Thụy Thư cười, “Muốn hỏi sao anh lại không để ý?”
Tống Duy không nói gì, nhìn hắn nhún vai, “Bệnh ở sạch thường bị em phàn nàn đã được chữa khỏi rồi.”
“Hả?”
Mấy năm nay Mạnh Thụy Thư vẫn luôn đều đặn gặp bác sĩ tâm lý, bệnh sạch sẽ của hắn không phải là bẩm sinh, hoàn toàn là do thói quen dần dần hình thành. Hết bệnh rồi, đương nhiên không còn khó chịu linh tinh nữa.
Nhất thời, bầu không khí giữa hai người trầm xuống.
Tống Duy hơi xấu hổ, tìm điều khiển từ xa mở TV lên.
Mạnh Thụy Thư thở dài, vươn tay nhéo má cậu, tiếp tục nỗ lực hòa giải mối quan hệ của hai người, “Còn giận anh sao?”
“A, anh bỏ tay ra trước đã…” Cậu giữ tay hắn lại, “Đột nhiên anh mất tích, em không được nổi giận sao?”
Mạnh Thụy Thư ôm cậu vào lòng.
Nếu không có Tống Duy, hắn sẽ không bao giờ nguyện ý ở nước ngoài khoảng thời gian lâu như vậy.
Lúc trước bác sĩ vẫn luôn đề nghị hắn đổi môi trường sống, đặc biệt là sau khi gặp lại mẹ ruột, hắn cảm thấy không cần thiết, bởi vì tự nhận thấy rằng chẳng ảnh hưởng tới ai.
Nhưng Tết năm ấy đã đột nhiên cho hắn xúc động muốn trân trọng một người, muốn bản thân mình tốt đẹp hơn.
Đương nhiên Mạnh Thụy Thư biết đứa nhỏ này thích mình, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy độc lập nhưng tương lai còn dài, nói không chừng tình cảm này sẽ sớm phai nhạt.
Thời điểm rời đi rất không đành lòng, Mạnh Thụy Thư tự cho mình kỳ hạn ba năm, ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, cũng đủ để một đứa trẻ tuổi dậy thì quên đi mối tình đầu ngây thơ.
Hắn sợ hãi, nhưng không muốn để những cảm xúc và quyết định tiêu cực của mình ảnh hưởng đến Tống Duy.
Tự cho mình hy vọng, đồng thời cũng cho Tống Duy một cơ hội lựa chọn lại. Cậu rất tốt, nhưng còn quá nhỏ, tương lại sẽ gặp được nhiều người tốt hơn hắn.
“Mấy năm nay em có khỏe không?”
Vốn dĩ Tống Duy không dám nghĩ nhiều, nhưng Mạnh Thụy Thư một lần lại một lần làm những hành động cho cậu hi vọng, rốt cuộc không nhịn được nữa, cậu run giọng hỏi: “Anh… có phải là có một chút thích em không?”
Mạnh Thụy Thư buông Tống Duy ra, nghiêm túc nhìn cậu, “Em thì sao? Còn nguyện ý thích anh không?”
Tống Duy không trả lời, quật cường nhìn hắn, “Là em hỏi anh trước!”
Mạnh Thụy Thư cong khóe môi, “Có còn không nhỉ?”
Tống Duy cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, chán ghét kiểu nói chuyện của Mạnh Thụy Thư, nổi giận: “Rốt cuộc anh có thể nói chuyện đàng hoàng không?”
“Anh thích em.” Mạnh Thụy Thư đột nhiên nói, “Nhưng không phải một chút, cũng không phải bất ngờ, là từ rất lâu rồi.”
Tống Duy kinh ngạc.
“Xin lỗi, ngày trước đi đột ngột, chắc là em rất muốn mắng anh một trận đúng không?”
Người đối diện vẫn chưa loading xong, “Hả?”
“Chẳng lẽ không?”
Tống Duy vội vàng gật đầu, “Đương nhiên muốn mắng rồi!”
Mạnh Thụy Thư bật cười, “Vậy mắng đi, người đang ở trước mặt em rồi, mau bắt lấy cơ hội này.”
Tống Duy lẩm bẩm, đẩy người kia tránh xa mình ra, “Bệnh tâm thần, anh tránh ra!”
Mạnh Thụy Thư bị cậu đẩy ra khỏi phạm vi của thảm.
Không giống mấy tấm thảm đơn giản ở Kiều gia, Tống Duy tự tìm cho mình một tấm thảm lông dê xù xù rất dày.
Cậu ngồi trên thảm, nhìn Mạnh Thụy Thư ngồi dưới đất vẫn không chịu di chuyển, chậc chậc hai tiếng, trong lòng đột nhiên thả lỏng, “Nước uống rồi, tham quan cũng tham quan rồi, anh chưa đi à?”
Mạnh Thụy Thư nhún vai, “Trong nhà còn chưa kịp dọn dẹp, hôm nay anh ngủ ở sofa.”
Tống Duy: “”