Sau khi âm thanh của phòng khách biến mất, bầu không khí trong phòng ngủ chính dần dần rơi vào cảnh xuân tươi đẹp.
Cơ thể Thẩm Trì vì căng thẳng mà cứng ngắc, Kiều Cảnh Thành hôn từng chút từng chút lên khóe môi, chóp mũi, mắt, trán… bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve châm ngòi thổi lửa.
Tống Duy chờ suốt nửa ngày không thấy hai người ra khỏi phòng ngủ chính liền yên lòng, tự mình thu dọn đồ đạc, cầm áo khoác trở về trường học.
Lúc cậu vác theo balo, túi lớn túi nhỏ quay lại cổng trường thì vừa vặn nhìn thấy Trần Niệm Niệm bước xuống từ một chiếc ô tô, mặt mũi cười tươi như hoa. Cậu lặng lẽ nhìn đủ thứ đồ trên tay, một thân một mình, về nhà bị nhét cẩu lương, quay lại trường thì đỏ mắt vì tình cảm cha mẹ tri kỷ.
Tống Duy chậm chạp đi lướt qua vị trí chiếc xe, vốn định mở miệng ra chào một câu nhưng thừa dịp có một ánh đèn chiếu lướt qua chỗ ghế lái, giúp cậu nhìn rõ người đang ngồi trên ghế thì bước chân liền khựng lại, quay đầu đi thẳng theo hướng ngược lại.
Thật không may là cậu có một người bạn không có mắt, “Tống Duy!” Trần Niệm Niệm gọi.
Tống Duy nghiến răng, mất tự nhiên nhìn Trần Niệm Niệm, “Hả?”
Trong thâm tâm thầm cảm khái, thật là cảnh còn người mất, lần trước Mạnh Thụy Thư tới đây đón cậu, Trần Niệm Niệm còn ở một bên nhút nhát sợ sệt nói chuyện, bây giờ thì… người ta mới là em gái chân chính, còn cậu không phải là ai cả.
“Cậu đợi tôi với, đi cùng nhau đi.” Trần Niệm Niệm vội vàng nói.
Tống Duy nhìn người trong xe bước xuống, mở cốp xe lấy hành lý cho Trần Niệm Niệm, trong lòng chua loét, mũi cũng chua, cả người đều biến thành một quả chanh, thủy chung đứng tại chỗ không dám nhìn về phía người kia.
Thực ra là Trần Niệm Niệm muốn tạo cơ hội cho hai người nói chuyện, đương nhiên cô biết tâm tư của Tống Duy với Mạnh Thụy Thư, nhưng mà thời gian gần đây nhìn cậu rất đáng thương.
Mạnh Thụy Thư đặt vali trước mặt Trần Niệm Niệm, “Đi vào thôi.” Hắn định nói chuyện với Tống Duy một câu, nhưng người kia từ đầu đến cuối không hề đưa mắt sang nhìn hắn.
Tống Duy rũ mắt, nhìn bạn lấy xong đồ liền quay người đi vào trong.
Mạnh Thụy Thư: “…..”
Trần Niệm Niệm kéo vali, bước nhanh đuổi theo, “Tống Duy, cậu đi chậm một chút…”
Mãi cho đến khi vào hẳn bên trong, Tống Duy mới đứng lại chờ cô.
Mạnh Thụy Thư lắc đầu, mở cửa lên xe, có vẻ như vẫn còn ôm hận rồi.
Trần Niệm Niệm vừa đi vừa đánh giá trạng thái của Tống Duy, do dự mở miệng giải thích, “Ừm gì nhỉ, gần đây mẹ tôi đi tìm ca ca, có thể là do bà tuổi đã cao, kiên trì tới gặp vài lần, ca ca không còn chán ghét chúng tôi như trước kia nữa, hôm nay vừa vặn gặp mặt, tôi lại có hơi nhiều đồ nên…”
Tống Duy làm bộ không quan tâm, “Cậu nói với tôi những chuyện này làm gì? Đó là ca ca của cậu, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Trần Niệm Niệm: “…..”
Cô có chút rối rắm, muốn an ủi bạn mình, lại không đành lòng trở thành tác nhân đẩy ca ca ruột lên giường người khác, trạng thái bị kẹp ở giữa này thật không tốt chút nào!
Trời lạnh dần, Mạnh Thụy Thư cứ mấy ngày lại tới trường một lần, việc học lớp 12 căng thẳng, Tống Duy cũng rất ít khi về nhà.
Hai khu kí túc xá ở khá gần nhau cho nên đi ăn cơm hay làm gì Tống Duy đều gần như đi cùng Trần Niệm Niệm.
Cứ hai ngày hai người lại ra ngoài ăn cơm một lần. Sau khi tan học, cả hai sẽ mặc áo khoác lông thật dày, che kín đồng phục học sinh rồi đi theo đám đông ra ngoài.
Mạnh Thụy Thư đỗ xe ở trước cổng trường, không ngừng xoay di động trong tay, mắt thấy khối 12 đã sắp tan học mà hắn vẫn chưa nghĩ ra được một lý do thích hợp.
Vài giây sau, ánh mắt chợt lóe, động tác nhanh gọn đẩy cửa bước xuống xe.
Tống Duy nhìn thấy ca ca thập nhị tứ hiếu nhà người ta lại tới đưa ấm áp, trong lòng vừa ghen tỵ vừa bực bội, Mạnh Thụy Thư mới vừa đưa đồ trong tay cho Trần Niệm Niệm, cậu vội vàng mở miệng, “Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Mạnh Thụy Thư đau đầu lanh tay lẹ mắt túm người về, “Em quay lại cho anh, chạy cái gì mà chạy! Còn chưa ăn cơm đâu.”
“Hai người đi ăn đi, tôi không đói.” Tống Duy vẫn không chịu nhìn thẳng, dùng sức giật tay mình ra khỏi tay người kia.
Trần Niệm Niệm nhìn tình cảnh này, không có cách nào, ca ca chẳng có bao nhiêu bạn, lúc nào cũng chỉ tới lui một mình, thôi, lấy lòng ca ca trước vậy, “Cái kia, giờ này cậu về cantin nhất định là hết chỗ, chúng ta vẫn nên đi cùng ca ca ra ngoài ăn đi.”
Tống Duy liếc cô một cái, cảm thấy thật mất mặt, “Thật sao?”
Mạnh Thụy Thư buồn cười nhìn cậu, “Nếu là thật thì em định không ăn cơm trưa luôn à?”
Tống Duy vẫn chưa muốn nói chuyện với Mạnh Thụy Thư. Hắn nói rất đúng, cậu chẳng là gì của hắn cả, không có chút quyền nào can thiệp vào những mối quan hệ của hắn, huống chi cậu chỉ là một đứa trẻ.
Những quán cơm gần trường giờ này đều kín chỗ, Mạnh Thụy Thư chở hai người đi tới chỗ xa hơn một chút.
Lúc gọi món, Tống Duy tự giác hiểu lần này mình đang đi cọ cơm của người ta, đẩy thực đơn về phía Trần Niệm Niệm, “Cậu gọi đi, tôi ăn cái gì cũng được.”
Vốn dĩ hai huynh muội chưa tính là thân nhau, toàn bộ quá trình Tống Duy cũng ít nói, ba người gần như chẳng nói với nhau mấy câu đã kết thúc bữa cơm, chỉ có Mạnh Thụy Thư thỉnh thoảng hỏi việc học và giờ giấc nghỉ ngơi hằng ngày.
Quay lại trường học, Mạnh Thụy Thư bảo Trần Niệm Niệm đi vào trước. Hắn kéo Tống Duy ở lại xe nói mấy câu.
Trái tim Tống Duy đập thịch thịch không ngừng, có chút sợ hãi, cậu vẫn chưa quên khuôn mặt tức giận ngày hôm đó của Mạnh Thụy Thư, nói cậu trẻ con không hiểu chuyện, không lễ phép…
Mạnh Thụy Thư buồn cười nhìn vẻ mặt đối phương, duỗi tay chọc chọc má lúm đồng tiền vì căng thẳng mím môi mà hiện ra của Tống Duy, “Thật sự muốn tuyệt giao với anh à?”
Tống Duy theo phản xạ quay đầu trốn, đầu đập mạnh vào cửa sổ xe, “cộp” một phát, cả hai người đều giật mình.
Vành mắt Tống Duy đỏ lên, Mạnh Thụy Thư cuống quýt túm người về phía mình, nhìn đầu cậu, “Sao rồi? Bị đập vào chỗ nào?”
Tống Duy khóc không ra nước mắt, cảm thấy bản thân ngốc muốn chết.
Mạnh Thụy Thư xoa xoa cục u đang nhô lên, “Anh chạm vào em một chút em trốn cái gì? Em cho rằng cái xe này vẫn là SUV như lúc trước à?”
“Ai mượn anh chạm vào em!” Tống Duy lầm bầm, “Nào có chuyện mắng người khác xong coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, em không muốn nói chuyện với anh!”
Mạnh Thụy Thư bị cậu chọc cười, “Vậy em cảm thấy em làm rất đúng?”
Nhìn đối phương trở nên nghiêm túc, Tống Duy lúng túng, lẩm bẩm biện hộ cho bản thân, “Dù sao cũng đâu phải là bạn gái của anh, anh nói anh không có bạn gái.”
“Anh không có bạn gái thì không thể có bạn bè là nữ à? Em còn không biết lớn nhỏ hỏi người ta có phải đã sửa mũi không? Đây là câu mà một học sinh trung học có thể hỏi hả?” Mạnh Thụy Thư chất vấn.
Tống Duy mếu máo, “Em sai rồi…”
Mạnh Thụy Thư cười thành tiếng, “Mỗi lần em xin lỗi có thể giữ nguyên tắc một chút được không?”
Tống Duy quay mặt sang trừng, “Em không lễ phép là em sai, vậy anh mắng người là đúng phải không?”
“Được rồi được rồi, mắng em là anh không đúng, anh xin lỗi.”
Người nào đó nhất thời nổi máu ngạo kiều, “Ngại quá, em không dám nhận.”
Chuyện tới nước này, Mạnh Thụy Thư có không muốn nhìn thấy tâm tư của đối phương cũng không thể nữa, “Không nhận cũng được, trở về chăm chỉ học tập, trước tiên thi đỗ đại học đã, làm cho đầu óc bận rộn để đỡ làm những chuyện vô dụng đi.”
Tống Duy ngẩn người, “Em làm chuyện gì vô dụng?”
“Em nói xem?” Mạnh Thụy Thư không vạch trần cậu, “Quay về đi, qua mấy tháng nữa chờ em thi đại học xong đến lúc đó đưa em ra ngoài đi chơi.”
Tống Duy nghe ngữ khí dỗ trẻ con của hắn, cũng lười hỏi những lời này là có ý gì, “Khỏi cần gạt em, em không phải trẻ con.”
Mạnh Thụy Thư cảm thấy hình tượng lúc trước của mình trong lòng cậu có lẽ là sụp đổ rồi, chỉ có thể nhẹ nhàng giải thích, “Không lừa em, em nói muốn đi tới Phần Lan một lần đúng không?”
Tống Duy kinh ngạc, cậu chỉ thuận miệng nói một câu thôi, không ngờ hắn lại nhớ rõ như vậy.
“Anh nói thật?”
“Đương nhiên.” Mạnh Thụy Thư gật đầu, “Nhưng mà vẫn phải có điều kiện.”
Biểu cảm Tống Duy suy sụp, biết ngay là có chuyện mà.
“Điều kiện gì?”
“A đại hay B đại, em tự chọn một trường.” Mạnh Thụy Thư nhướng mày.
Hai trường này là hai trường có tên trong top 10 trường tốt nhất cả nước, không vì lý do gì khác, Mạnh Thụy Thư chỉ muốn cậu không phân tâm, chăm chỉ tập trung học hành.
“Đơn giản vậy?” Ánh mắt Tống Duy sáng bừng.
Mạnh Thụy Thư giật giật khóe miệng, “Đơn giản?”
Tống Duy gãi mũi, “Còn thời gian rất dài mà? Chẳng lẽ anh cảm thấy em sẽ không thi đậu nên mới cố ý nói?”
Mạnh Thụy Thư: “…..” Đầu óc xoay chuyển cũng nhanh đấy!
Cuối cùng cũng dỗ người thành công, tiếng chuông vào học vang lên, Tống Duy xuống xe chạy như bay, vẫn không quên phấn khích quay lại gửi một cái hôn gió.
Mạnh Thụy Thư xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nhẹ nhõm, cuối cùng đứa nhỏ cũng lấy lại sức sống rồi.
—–
Ban đêm Thẩm Trì mơ màng tỉnh lại, không biết Kiều Cảnh Thành đang ở đâu, chỉ cảm thấy cả người uể oải, nửa người dưới gần như mất hết tri giác.
Ngón tay của Thẩm Trì động đậy, ngay lập tức bị đối phương nắm lấy đặt lên miệng hôn, “Làm sao bây giờ? Ngày mai chắc là không đi làm được rồi.” Nói thì nói vậy nhưng ngữ khí không hề có một chút áy náy nào, còn mơ hồ mang theo đắc ý.
Thẩm Trì không thèm để ý tới hắn, cố gắng hít vào thở ra, miễn cưỡng dịch từng chút tránh xa người kia.
Nhưng mà chưa được hai giây, người đằng sau lại dính vào người anh.
“Làm sao vậy? Em khó chịu lắm hả?” Kiều Cảnh Thành lo lắng xoa xoa thắt lưng Thẩm Trì.
Thẩm Trì hít sâu một hơi, lần đầu tiên mà làm ra được thành thế này, khiến anh hoài nghi có lẽ mình sắp phế đến nơi, mà còn dám hỏi là thoải mái hay khó chịu?!
Kiều Cảnh Thành nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho Thẩm Trì, “Anh gọi điện giúp em xin nghỉ ngày mai nhé?” Nhìn người kia không rên tiếng nào, chỉ ẩn nhẫn cau mày, hắn hậu tri hậu giác bắt đầu đau lòng.
“Nghỉ ngơi một ngày nhé?”
“Em không nói gì thì anh quyết định thay em nhé?”
Thẩm Trì nghe hắn lải nhải bên tai, nửa đêm nửa hôm rồi mà vẫn hăng hái như vậy, bị chọc tức đến bất tỉnh luôn.
Từ trên giường ra phòng tắm, từ phòng tắm về lại trên giường, Thẩm Trì vẫn yên tĩnh lạc trong mộng.
Sáng sớm lúc tỉnh dậy, trên người vẫn có cảm giác bị trói buộc như cũ, Thẩm Trì cau mày muốn nhấc cánh tay vắt trên thắt lưng mình ra, nhưng đáng tiếc càng giãy giụa càng bị giữ lại.
Bực bội mở mắt ra, chỉ là vừa mở thì đập vào mắt chính là bộ dạng lười biếng tươi cười của Kiều Cảnh Thành, Thẩm Trì vừa định nói chuyện thì bị đối phương trực tiếp dùng miệng chiếm giữ toàn bộ hai cánh môi.
Trong lòng Thẩm Trì sâu kín thở dài, mơ hồ nhận ra mình lại bị thuộc tính nhan khống chi phối một lần nữa, tùy ý để cho Kiều Cảnh Thành làm loạn trên người.
*** Hết chương 52