Quân cáu.
_Ai bảo mẹ hứa với người ta khi mẹ biết thừa là con không bao giờ muốn đến…!!
_Không đi cũng phải đi….!!!
Quân bất lực ngồi xuống ghế xô pha, ông Trương không đành lòng, ông bảo Quân.
_Thôi lên lầu thay quần áo rồi đi đi con, vì con đi gặp ông Trần lần này coi như là vì công việc, nếu con không thích con gái ông ta thì thôi, dù mẹ con có muốn ép con cũng ép không được….!!
Không đi cũng không được, bực mình Quân nói.
_Mẹ chờ con một chút…!!
Bà Phương hài lòng.
_Nhanh lên….!!
Quân bước lên lầu, lo Diễm bị làm sao nên trước khi ra về Quân có ghi số điện thoại của mình cho bà giúp việc, Quân dặn, nếu Diễm có xẩy ra chuyện gì phải gọi điện cho Quân ngay lập tức.
Quân nhìn chiếc điện thoại im lìm, Quân thở dài.
_Mong là cô ấy không sao….!!
Thay xong quần áo, Quân bước xuồng lầu. Quân chán nản.
_Chúng ta đi thôi….!!
Cả ba người rời khỏi nhà. Trên đường đi, bà Phương vui mừng nói.
_Mẹ đảm bảo cô gái này rất phù hợp với con….!!
Quân thờ ơ.
_Còn con, con thấy cô ấy dù có xinh đẹp, giàu có, tài giỏi hơn Diễm con cũng không quan tâm vì con không yêu ai khác ngoài Diễm….!!
Bà Phương cáu.
_Sao lúc nào con cũng nhắc tên của con bé đó, nó thì có gì tốt đẹp đâu mà con lại si mê nó như thế, mẹ thấy con đã bị nó bỏ bùa mê rồi….!!
Quân mỉm cười trêu.
_Còn mẹ thì sao, con nghe nói ngày xưa mẹ yêu chú Tiến lắm cơ mà sao mẹ lại lấy bố….??
Bà Phương quát.
_Con im ngay, chuyện của bố mẹ không có liên quan gì đến con….!!
_Sao lại không liên quan, từ tình yêu của bố mẹ có thể suy ra tình yêu của con, mẹ chỉ lấy người mẹ yêu, người mẹ tin tưởng, ngay cả con cũng thế thôi….!!
_Chuyện của con khác, chuyện của mẹ khác, làm sao con có thể so sánh hai chuyện này với nhau…!!
Quân quay sang hỏi ông Trương.
_Bố làm ơn cho con hỏi, ngày trước có bao giờ bố trông thấy mẹ hôn chú Tiến không….??
Ông Trương hài hước đáp.
_Không chỉ một lần mà nhiều lần….!!
Quân nháy mắt bảo bà Phương.
_Mẹ cũng ghê gớm thật đấy, đã hôn chú ấy nhiều như thế mà bố con vẫn nhất quyết lấy mẹ bằng được, xem ra mẹ đã bỏ rất nhiều bùa mê để giăng bẫy bố khiến bố không thoát ra được….!!
Điên tiết, bà Phương đánh ông Trương tới tấp. Quân cười thật to, may mắn cho Quân khi được sinh ra trong một gia đình có một ông bố hài hước, bà mẹ hơi nóng tính, hơi độc tài một chút nhưng rất yêu con, rất yêu chồng.
Đến biệt thự nhà ông Trần, bà Phương, ông Trương lần lượt xuống xe, chỉ còn Quân là còn lưỡng lự chưa muốn xuống.
Bà Phương hét nhỏ.
_Đã đến nơi rồi sao con còn không chịu xuống….??
Quân chán nản.
_Hay là bố mẹ vào đi, con ở ngoài này chờ….??
Đập nhẹ vào kính cửa xe, bà Phương quát.
_Con định trọc tức mẹ đấy hả….?? Con thấy có ai trẻ con như con không….??
Ông Trương bảo Quân.
_Mình vào thôi con….!!
Quân đành bước xuống xe, thắt lại cà vạt, Quân cùng cha mẹ bước vào trong.
Ông Trần là chủ tịch tập đoàn sản xuất xe ô tô nên gia đình giàu có, thế lực nhiều, nhìn những chiếc xe ô tô thi nhau nối đuôi nhau đi vào trong, những quý bà, quý ông, tiểu thư lượt là trong những bộ quần áo đắt tiến, họ nói chuyện, cười đùa với nhau không ngớt, Quân nhăn mặt, đây là thế giới thượng lưu, thế giới của những người giàu, thế giới mà Quân chán ghét.
Vì là bữa tiệc nên tất nhiên người đi dự tiệc phải có quà tặng gia chủ, Quân không biết ba mẹ mình tặng quà gì cho ông Trần, nhưng Quân đoán nó phải có một giá trị không nhỏ.
Nhìn sự xa xỉ và giàu sang của ông Trần, Quân cảm thấy không có một chút hứng thú gì, điều làm Quân ngạc nhiên là có thể gặp được Trường ở đây. Đã biết về gia thế cũng như hoàn cảnh của Trường nên Quân không thấy lạ lẫm hay ngạc nhiên một chút nào. Quân mỉm cười chào.
_Chào cậu, tôi rất ngạc nhiên vì cậu cũng quen biết ông Trần….!!
Trường nhếch mép.
_Chào anh….!!
Một người phục vụ nam bưng mấy ly rượu trên khay, Quân cầm lấy một ly, mỉm cười Quân nói.
_Cảm ơn….!!
Anh ta lịch sự.
_Không có gì….!!
Một tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, Trường cười nhạt hỏi.
_Tôi tưởng anh đi cùng với Diễm….!!
Quân thờ ơ đáp.
_Việc đó không liên quan gì đến cậu, sao cậu phải quan tâm đến chuyện của chúng tôi nhiều thế nhỉ….??
_Quan tâm…?? Tất nhiên là tôi phải quan tâm nhiều rồi, vì tôi yêu cô ấy nên tôi phải tranh dành cô ấy với anh….!!
Quân nhíu mày.
_Cậu thực sự yêu cô ấy hay là cậu vì một nguyên nhân nào khác….??
Trường giả vờ ngu ngơ.
_Tôi không hiểu ý của anh….??
_Cậu đừng giả vờ đóng kịch với tôi, tôi linh cảm cậu không đơn giản như vẻ bề ngoài…!!
Trường bật cười.
_Tôi đã quên anh là ai, anh không những là một bác sĩ chuyên môn đi tìm hiểu đời tư của người khác, anh còn là một ông thầy bói cố đoán người khác đang ghĩ gì trong đầu nữa. Anh không cảm thấy mệt mỏi khi phải cố làm những việc mà anh không thể hay sao….???
_Cậu yên tâm tôi không có thời giản rảnh để quan tâm đến những người khác, chỉ có cậu là có được vinh hạnh này thôi….!!
Trường mai mỉa.
_Cảm ơn nhưng tôi không cần, anh nên để dành sức và năng lượng của anh cho người khác….!!