Mướn Chồng

Chương 48

Trên đường về nhà mặc dù Trường cố gợi chuyện nhưng Diễm không trả lời, Diễm quá mệt mỏi, Diễm chỉ muốn nhanh chóng được về nhà, nhanh chóng được tắm rửa nghỉ ngơi. 

Về đến cổng nhà Diễm, Trường tắt máy xe, Diễm còn chưa kịp bước xuống xe của Trường, Quân đến.

Quân thấy Trường đưa Diễm về nhà, lòng ghen tuông trong Quân bùng lên. Quân bước đến, hai tay khoanh trước ngực. Quân lạnh lùng.

_Không ngờ vừa mới sáng sớm mà hai người đã đưa nhau đi hẹn hò rồi….!!

Diễm vội bước xuống xe, trả lại nón bảo hiểm cho Trường, Diễm nói.

_Anh về đi, và đừng bao giờ làm phiền tôi nữa….!!

Trường giữ chặt tay Diễm, Trường gằn giọng.

_Anh không muốn em có quan hệ với thằng đó….!!

Diễm nhếch mép.

_Anh có quyền gì mà cấm tôi….!!

_Anh là người em yêu….!!

_Đó là chuyện quá khứ rồi sau khi anh làm tổn thương tôi, tình cảm tôi dành cho anh đã chấm hết, với tôi bây giờ anh chỉ là một người bạn bình thường thôi…!!

_Em không thể nói yêu là yêu, bỏ là bỏ được….!!

_Tại sao tôi lại không làm được, còn anh, anh làm tổn thương tôi, có bao giờ anh nghĩ vì sao anh làm được như thế không….??

_Anh…anh….!!

Diễm xua tay.

_Xin anh đừng nói gì nữa, tôi không muốn nghe….!!

Diễm bước đi, Trường lôi giật Diễm lại, Diễm nhăn mặt vì đau. Diễm quát.

_Anh định làm gì thế….??

Hết chịu nổi, Quân giật lấy tay Diễm, lôi Diễm đứng sau lưng, Quân cười nhạt.

_Đề nghị cậu hãy tử tế một chút, cậu không nghe cô ấy nói là cô ấy không muốn gặp lại cậu à….??

Trường lạnh lùng.

_Đây là chuyện của hai chúng tôi, anh không nên xen vào….!!

_Chuyện của hai người…?? Cậu nên nhớ cô ấy là vợ chưa cưới của tôi….!!

Trường nhếch mép.

_Không phải chính miệng anh nói là đã từ bỏ cô ấy rồi sao….??

_Lời nói đó là do lúc tức giận nên tôi đã lỡ lời, còn thực lòng, không khi nào tôi từ bỏ cô ấy, cậu nên hiểu bây giờ cậu là gì của cô ấy mà tránh xa cô ấy ra….!!

_Tại sao tôi phải tránh xa cô ấy, tôi đã nói là tôi nhất định sẽ tranh giành cô ấy với anh…!!

Không muốn nói lôi thôi với Trường, Quân quay sang bảo Diễm.

_Mình vào nhà thôi em….!!

Diễm gật đầu.

_Vâng….!!

Trường đứng im nhìn theo hình bóng của hai người cho đến khi họ đi hẳn vào trong nhà Trường mới chịu đi về. Lòng Trường tan nát, bây giờ ngay cả nhìn Trường một cái Diễm cũng không thèm nhìn, Diễm đã thực sự căm ghét Trường, đã thực sự chán ghét Trường. Xem ra để đóng vai một kẻ ác, một kẻ máu lạnh không phải là dễ, không phải là đơn giản. Trường đang dần đi vào con đường không bạn bè, không tương lai, không người thân bên cạnh, vì con người ta càng ác bao nhiêu càng đẩy những người bên cạnh xa bấy nhiêu.

Ngồi trong phòng khách, Dì Hoa mang cà phê và nước ngọt cho hai người, Quân lo lắng hỏi.

_Em không sao chứ….??

Diễm thở dài.

_Em không sao….!!

Quân bực mình nói.

_Anh không ngờ là em và hắn vẫn còn gặp mặt nhau, xem ra trong lòng em lúc nào em cũng nghĩ về hắn, quan tâm đến hắn mặc kệ hắn đã từng làm tổn thương em thế nào….!!

Diễm lắc đầu.

_Anh đừng nói thế, em gặp anh ấy trên đường từ bệnh viện về nhà, anh ấy muốn chở em về nhà nên em không thể từ chối….!!

_Sao em không gọi anh, không lẽ trong những lúc em gặp khó khăn em chưa từng nghĩ là anh có thể giúp được em, mong muốn được em nghĩ đến anh đầu tiên khi điều đó xảy ra đúng không….??

Diễm lí nhí.

_Em xin lỗi anh, em thực sự không muốn làm tổn thương anh….!!

_Anh biết em là một cô gái lương thiện, em làm gì cũng nghĩ cho người khác, nhưng anh yêu em, anh không thể chấp nhận nổi sự thật là trong lòng em anh thực sự không có ý nghĩa gì….!!

_Xin lỗi anh….!!

Cầm tay Diễm, Quân nói.

_Đừng xin lỗi anh nữa được không, anh không muốn là một người quá xa vời với em, không muốn là một người em luôn cảm thấy có lỗi, nếu em thực sự xin lỗi anh, hãy cho anh cơ hội được gần gũi em, được cùng em chia sẻ mọi thứ, em có làm được không….??

_Em…em…!!

_Thôi nào cô bé, đừng có mãi cảm thấy có lỗi với anh như thế, trông em cũng mệt mỏi rồi, em đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, chiều anh quay lại, anh sẽ cùng em vào bệnh viên thăm chú….!!

_Vâng….!!

Ngồi chơi một lúc, Quân ra về, trên đường đi, Quân dừng lại, móc điện thoại, Quân gọi điện cho Bảo.

Bảo mỉm cười hỏi.

_Có chuyện gì mà cậu gọi cho tớ….??

Quân tức.

_Cậu định trêu ngươi mình đấy hả….??

_Tao không hiểu mày đang nói gì….!!

_Còn giả vờ nữa, chuyện tao nhờ mày mấy hôm trước thế nào rồi….??

_À chuyện đó….!!

Quân nôn nóng.

_Đã có kết quả chưa….??

_Có rồi, mày gọi cho tao chỉ vì chuyện này thôi à, thế mà tao tưởng là mày quan tâm đến tao nên mới gọi điện hỏi thăm tao…!!

Quân đe dọa.

_Nếu mày còn lắm mồm nữa, tao không để yên cho mày đâu….!!

_Con biết rồi, thưa bố. Mời bố đến văn phòng của con, con sẽ giao lại hồ sơ cho bố…!!

_Cảm ơn…..!!

Bảo nói mát.

_Không dám….!!

_Mày sẽ chết với tao….!!

_Tao chờ….!!

Quân cúp máy, quay đầu xe, Quân lái xe đến đồn cảnh sát của Quận. Quân và Bảo quen biết và chơi thân với nhau từ nhỏ, có chuyện gì hai người cùng nói với nhau, cả hai có sở thích và ước mơ khác nhau nên Quân và Bảo mới thi hai trường khác nhau, trong khi Quân đam mê kinh doanh và trở thành một bác sĩ tâm lí giỏi thì Bảo lại thi vào trường cảnh sát, Bảo nổi tiếng là người nhanh nhạy, Bảo từng phá rất nhiều vụ án, nên chuyện lần này Quân nhờ nhất định có kết quả tốt, Bảo hiện giờ đã được thăng tiến lên làm trung úy mặc dù tuổi đời còn rất trẻ.

Đồn cảnh sát của Quận rất rộng, do mới xây nên trông nó vẫn còn rất mới, tường gạch, nhà để xe tất cả đều được sơn màu xanh nhạt, Quân đến đây không phải là lần đầu nên mọi thứ ở đây Quân đều biết rõ, Gửi xe, Quân gõ cửa phòng làm việc của Bảo. Bảo lên tiếng.

_Mời vào….!!

Quân mở cửa, bước vào trong, Quân cười hỏi.

_Chào cậu….!!

Đặt tờ giấy đang cầm trên tay xuống bàn, Bảo cười.

_Hôm nay trông cậu tươi lắm, có phải vừa đi gặp người yêu về đúng không….??

Kéo ghế, Quân ngồi xuống, quan sát phòng làm việc của Bảo một lượt, Quân gật đầu đáp.

_Cậu nói đúng rồi đó, mình vừa đi gặp cô ấy….!!

_Thảo nào, khuôn mặt cậu mới bừng sáng như thế kia….!!

_Thôi nói chuyện linh tinh đó đi, việc mình nhờ cậu đến đâu rồi…..??

Bảo mở ngăn kéo, lôi ra một xấp hồ sơ, đưa trước mặt Quân, Bảo nói.

_Cậu tự mở ra xem đi…!!

Cầm lấy xấp hồ sơ, Quân cẩn thận lôi ra từng tờ giấy một, xem xong Quân thở dài.

_Xem ra cậu ta rất giỏi, gia thế nhà cậu ta cũng rất giàu. Có một điều khiến mình thắc mắc là tại sao bố mẹ cậu ta là người Âu, sao cậu ta lại không giống họ, phải chăng cậu ta chỉ là con nuôi….!!

Bảo khen ngợi.

_Không hổ danh là người học giỏi nhất lớp, đúng thế, Trường chỉ là con nuôi của họ thôi, mình không biết vì sao Trường lại được cặp vợ chồng người Úc nhận nuôi nhưng mình nghe nói hình như Trường bị mồ côi ngay từ khi còn nhỏ….!!

_Nói như thế cậu ta đã mất cả cha lẫn mẹ….??

_Đúng thế….!!

_Ngoài những điều này ra cậu có điều tra thêm được gì không….??

_Mình điều tra căn cứ theo hồ sơ lí lịch mà cậu ta đã kê khai khi đến đây nhưng nó chẳng giúp gì cho nghi ngờ của cậu….!!

Bảo nói thêm.

_Hồ sơ chứng tỏ cậu ta hoàn toàn trong sạch, lúc còn đi học cậu ta luôn dẫn đầu, tốt nghiệp đại học với hạng ưu, nhận học bổng, có thể nói cậu ta là một con người hoàn hảo, chưa từng phạm tội, hoàn toàn không có gì để chứng tỏ cậu ta là một tội phạm….!!

_Cậu nói như thế là sai rồi, càng những người như thế này thì càng đáng sợ, cậu không thấy là nếu như một kẻ ngu ngốc thì kẻ đó chỉ biết có đâm chém, có đánh nhau giết nhau một cách ngu xuẩn để rồi bị bắt ngay sau đó, còn những người thông minh như Trường sẽ không bao giờ dùng cách lỗ mãng như thế, cậu ta sẽ âm thầm giăng bẫy, sẽ dùng những cách mà người bình thường không nghĩ ra được, mình sợ đến khi trò chơi kết thúc, tất cả mọi người sẽ nhận được một cái kết rất bi thảm….!!

_Cậu muốn mình làm gì cho cậu nữa….??

Quan sát hồ sơ, lí lịch của Trường một hồi. Quân nói.

_Mình muốn nhờ cậu thuê cho mình mấy tay thám tử giỏi, mình muốn họ theo dõi nhất cử nhất động của Trường, mình muốn biết cậu ta đi đâu, làm gì, có quan hệ với ai, mình đều muốn biết hết…..!!

Bảo nhíu mày.

_Cậu làm thế có phải là hơi quá không….??

_Không có gì là hơi quá cả, mình muốn đảm bảo Diễm không sao, để cô ấy được an toàn, được hạnh phúc mình sẽ làm mọi thứ nếu như mình cho những việc đó là cần thiết, mình không muốn mai sau phải hối hận vì những hành động thiếu quyết đoán và rụt rè của ngày hôm nay….!!

_Được rồi, mình sẽ cố giúp cậu….!!

_Cảm ơn cậu…..!!

Đứng lên, Quân hỏi.

_Cậu xong việc chưa, có thể cùng mình đi ăn cơm không….??

_Mình xong rồi, chờ mình chút....!!

_Ừ….!!

Sau khi Bảo hoàn thành xong nốt công việc còn lại, cả hai đưa nhau đi ăn.