Mướn Chồng

Chương 42

Bà Phường gào lên.

_Nhưng gia đình hai bên đã gặp mặt nhau, chúng tôi còn dự định làm lễ thành hôn cho hai đứa, cậu chỉ là một người ngoài, cậu không đủ tư cách…!!

Trường vẫn ngoan cố cãi.

_Tôi chẳng quan tâm đến việc tôi có tư cách hay không có tư cách, tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi, tại sao chúng tôi không thể ở bên nhau, các người làm cha làm mẹ thì phải hiểu con cái mình muốn gì, cần gì chứ….??

_Chát….!!

Ông Hải tát Trường thẳng tay, ông căm phẫn hét.

_Câm ngay….!!Tôi cấm cậu không được phép lại gần con gái tôi thêm một lần nào nữa, nếu để tôi mà thấy cậu còn dám bén mảng lại gần nó, tôi sẽ tống cậu vào tù vì tội bắt cóc ngày hôm nay….!!

Trong mắt Trường chứa toàn hận thù, Trường nhìn thẳng vào mặt ông Hải, Trường nói từng tiếng một.

_Ông đừng tưởng ông dọa tôi mà tôi sợ ông, nếu có thể ông cứ làm đi, tôi sẽ chờ ông, chờ ông cho người đến bắt tôi, dù ông dùng cách gì cũng không thể khiến tôi rời xa Diễm được đâu….!!

Ông Hải thấy thái độ hỗn xược của Trường, không chịu được ông gầm lên.

_Cậu hãy chờ đấy, tôi không nói suông đâu, một kẻ cứng đầu và ngạo mạn như cậu nên nhận được một bài học thích đáng….!!

Vừa lúc đó Diễm lảo đảo đi từ trong nhà đi ra, Diễm ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, hai bóp trán, Diễm thều thào hỏi.

_Có chuyện gì xảy ra ở đây thế…??

Diễm chưa nói hết câu. Trường hôn Diễm, mặt Diễm đỏ bừng, mắt Diễm mở to, tay chân Diễm đông cứng, cơ thể đóng băng, Diễm ngơ ngác không hiểu gì cả.

Bốn người chết lặng, họ không ngờ Trường có thể làm như thế trước mặt họ. Ông Hải tái mặt, môi ông không ngừng run rẩy, trái tim lại bắt đầu hành hạ ông, cố lấy hết sức tàn, ông quát.

_Sao chúng mày dám làm như thế, sao chúng mày dám….??

Trước khi buông Diễm ra, Trường còn nhếch mép cười nhạt, ánh mắt hận thù càng ngày càng tăng. Quá tức giận, quá xấu hổ vì hành động vô sỉ của đứa con gái, ông dơ tay lên.

_Chát….!!

Người bị ông đánh trúng không phải là Diễm mà là Trường, Trường cười nhạt.

_Tôi hy vọng là ông hiểu ông đang làm gì….??

_Mày…mày….!!

Cho đến tận lúc này Diễm vẫn không hiểu tại vì sao Diễm đang ở nhà Trường, tại vì sao tất cả mọi người lại đang ở đây.

Quân mặt hầm hầm vì tức giận, vì ghen, Quân nhìn Diễm và Trường trừng trừng, không kìm nén được cơn giận dữ đang trào dâng. Quân lại dơ nấm đấm lên, Trường nhanh chóng đỡ được cú đánh của Quân.

_Bốp…!!

_Chát…!!

Lần này người bị đánh là Quân, Diễm sợ hãi hét to.

_Hai anh đang làm gì đấy…?? Tại sao lại đánh nhau….??

Bà Phương đã cố nín nhịn từ sân bay về tận đây, bây giờ trông thấy thằng con trai bị Trường đánh, bà gào lên.

_Cô còn nói được như thế nữa hay sao, sao cô có thể làm thế, nếu cô không yêu con trai tôi, tại sao cô lại reo hy vọng cho nó, nó đã vui mừng biết bao, hạnh phúc biết bao khi cô đồng ý bay cùng nó sang Mỹ, thế mà cô dám bỏ rơi nó ở sân bay để đi theo tên đàn ông không ra gì này. Cô tàn nhẫn quá, độc ác quá….!!

Ông Trương gằn giọng bảo Trường.

_Tôi thấy như thế là đủ rồi đấy, nếu cậu không muốn vào tù vì tội hành hung người khác, đề nghị cậu hãy dừng tay ngay lập tức…!!

Trường thách thức.

_Ông cứ kiện đi, vì người đánh tôi trước là con trai của ông không phải tôi, tôi muốn biết pháp luật sẽ bênh ai, con ông hay tôi….!!

Nước mắt ràn rụa, Diễm khóc nấc lên, thấy Quân nằm bẹp dưới đất, Diễm vội quỳ xuống, Diễm lo lắng hỏi.

_Anh có sao không….??

Quân đẩy Diễm ra, Quân cười khẩy.

_Cô biến đi, từ sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nhận lòng thương hại của cô, chuyện kết hôn của chúng ta coi như bị hủy bỏ. Tôi hy vọng là cô tìm được hạnh phúc bên cạnh cậu ta….!!

Quân được ông Trương đỡ đứng dậy, bà Phương vừa khóc, vừa lau khuôn mặt tím bầm của con trai, bà đau khổ hỏi.

_Có sao không con, có cần bố mẹ đưa đi bác sĩ không…??

Quân mệt mỏi đáp.

_Không cần đâu. Mình về nhà thôi bố mẹ…!!

_Ừ….!!

Trước khi theo Quân ra xe, ông Trương nói.

_Tôi đã từng mong tôi và ông có thề làm thông gia nhưng mà xem ra chúng ta không có duyên, chào ông….!!

Bà Phương căm phẫn nói.

_Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu, ông đừng tưởng như thế này là xong, từ nay về sau gia đình tôi không còn muốn làm ăn hay muốn có bất kì quan hệ gì với gia đình ông nữa….!!

Diễm khóc lóc, Diễm cầu xin.

_Cháu xin bác, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm thôi…!!

Chỉ thẳng tay vào mặt Diễm, bà Phương nói bằng giọng.

_Còn cô, cô là một đứa con gái trắc nết, có chồng chưa cưới rồi mà còn dám đi yêu đương nhăng nhít lung tung,gia đình tôi không có loại con dâu như cô…!!

Nói xong câu đó bà Phương cùng ông Trương ra xe đi về nhà, sức chịu đựng của ông Hải có giới hạn, những lời sỉ nhục của vợ chồng ông Trương như những nhát dao bổ vào đầu ông, ngã lăn ra đất, ông bất tỉnh nhân sự.

Diễm gào lên.

_Bố….!!Bố…!!

Ông Hải nhanh chóng được đưa vào bệnh viễn, vì quá căm hận Trường nên Diễm không nói một câu nào, ngay cả nhìn Trường, Diễm cũng không thèm nhìn. Bây giờ Diễm hận Trường thấu xương, Diễm hận không thể bóp chết Trường, nếu bố Diễm có mệnh hệ gì Diễm sẽ oán hận Trường cả đời, sẽ phải trả thù Trường, ôi tình và hận nó giống như một sợi chỉ, nếu như không biết nâng niu, không biết trân trọng, mọi chuyện có thể xẩy ra bất cứ lúc nào.

Đây chỉ là bước đầu của kế hoạch trả thù mà đã khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng đến không chịu nổi rồi, nếu mai sau Trường thực sự ra tay, thì có lẽ bố con Diễm không thể chống đỡ nổi.

Nhìn khuôn mặt tái xám, xanh xao, nước mắt ràn rụa của Diễm lòng Trường đau đớn, trái tim rỉ máu nhưng nếu không làm thế Trường không thể lấy được Diễm, Trường không thể phá tan cái đám cưới đã được định sẵn từ trước kia.Trường thì thầm.

_Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em…!! anh không cố ý làm tổn thương em, nhưng anh không còn có cách nào khác cả….!! Anh mong em hiểu cho anh….!!

Bác sĩ nhanh chóng đưa ông Hải vào phòng hồi sức, Trường và Diễm ngồi đợi ở ngoài hành lang, Diễm im lặng không nói một câu gì kể từ lúc ông Hải bị ngất cho đến bây giờ.

Trường lên tiếng.

_Anh..anh xin lỗi, anh không cố ý…!!

_.....................!!

_Thôi nào, nếu em có trách mắng hay giận dỗi gì anh thì em cũng phải lên tiếng, anh mới biết được chứ….??

Diễm lạnh lùng.

_Một kẻ độc ác như anh, tôi không có gì cần nói….!!

_Anh xin em, anh làm thế cũng chỉ vì bất đắc dĩ, anh thực lòng không muốn làm tổn thương em….!!

_Không muốn ư…?? Sau tất cả những chuyện mà anh gây ra cho tôi, anh chỉ nói một câu anh xin lỗi là giải quyết được hết tất cả mọi chuyện ư….??

_Anh nghĩ tôi chỉ là một quân cờ, một món đồ chơi cho anh giải trí thôi sao….??

_Em cũng phải hiểu cho anh, nếu anh không làm thế, em sẽ bay sang cùng với Quân. Anh yêu em làm sao anh có thể đứng im nhìn em đi theo anh ta, anh không làm được…!!

Diễm đau khổ.

_Anh đừng tìm cách lừa gạt tôi nữa, nửa tháng trước anh nói anh yêu chị Hồng, nửa tháng sau anh nói anh yêu tôi, làm sao mà tôi tin anh được….!!

Trường cầm lấy tay Diễm, Diễm hất bỏ tay Trường ra, Diễm quát.

_Đừng có đụng vào người tôi….!! Từ nay tôi cũng cầu xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn gặp lại anh, anh đã khiến cho bố tôi suýt chết, nếu anh còn ở đây tôi sợ rằng ông sẽ hộc máu mà chết, nên tôi cầu xin anh đừng làm phiền tôi, đừng bao giờ tìm tôi, đừng đến nhà tôi, anh hãy đi đi….!!

Trường khinh khỉnh đáp.

_Em nghĩ rằng anh sẽ làm theo lời của em sao….??

Diễm tức giận.

_Tôi phải làm gì anh mới chịu buông tha cho tôi….!!

_Em thừa hiểu là anh không làm được, nếu thực sự anh muốn em rời xa anh, thì anh đã không giữ em lại làm gì….??

_Giữ tôi lại ư…?? Anh dùng cách đó mà anh bảo là giữ tôi lại ư, nếu anh thực sự yêu tôi, quan tâm đến tôi anh sẽ không làm tổn thương tôi, không khiến bố tôi vì quá tức giận đến nỗi phải ngất xỉu, anh đang lừa dối tôi, mục đích của anh là bố tôi đúng không, anh đang muốn chọc tức bố tôi, anh đang dùng tôi như một quân cờ của anh, anh thật đê tiện, thật xấu xa, tôi khinh ghét anh….!!