Mướn Chồng

Chương 293

Loan tức giận hỏi.

_Anh cười đã đủ chưa? Nếu đủ rồi, mời anh đi cho và xin anh từ lần sau đừng tìm tôi nữa.

Loan đùng đùng bỏ đi. Felipe nắm chặt lấy tay Loan. Loan đông cứng cả người, luồng điện đang truyền khắp cơ thể, mặt Loan nóng bừng. Loan rủa thầm sự yếu đuôi và bất lực của cơ thể mình. Tại sao mỗi lần gặp Felipe, Loan luôn có cảm giác hồi hộp và rung động vô lý như thế này? Chẳng phải là Loan ghét anh ta sao?

_Cô đi ăn với tôi chứ?

Loan hất tay Felipe ra khỏi cổ tay mình. Nghiến chặt răng, Loan đáp.

_Cảm ơn anh nhưng tôi không muốn anh.

_Cô đang thích tôi đúng không?

Loan nuốt nước bọt. Không dám nhìn vào đôi mắt hút hồn của anh ta. Loan cười nhạt.

_Anh đừng tự kiêu quá. Anh nghĩ rằng tôi có thể thích một kẻ lăng nhăng như anh sao? Thật là nực cười.

Felipe xoay Loan nhìn thẳng vào mắt mình. Felipe cười thật quyến rũ.

_Này em yêu! Đừng có vội xù lông như thế. Nếu em không sợ tôi quyến rũ em, sao em không cùng tôi đi ăn?

Loan nuốt khan. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh ta cười. Loan lại thấy trái tim mình bị chao đi một nhịp. Loan đang cảm thấy mình không được bình thường.

_Tôi không muốn đi ăn cùng anh. Anh có thể bỏ tay anh ra khỏi vai tôi được rồi chứ?

Thay vì bỏ tay ra khỏi vai Loan. Felipe còn bóp mạnh hơn. Loan đang bị Felipe nắm giữ như đang nắm một cái tượng bằng thạch cao.

_Nghe này cô bé. Anh đã nhường em, đã không trách em đũa giỡn lòng tự trọng của anh. Anh đã phải vất vả tìm xem em sống ở đâu, đang làm gì, anh còn đích thân đến đây mời em cùng đi ăn sáng với anh. Em không thể vì anh làm nhiều thứ cho em, em nhận lời đi ăn cùng anh được sao?

Loan bực mình nói.

_Anh định dở trò gì? Tôi đã nói tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh. Nếu anh muốn biến tôi thành tình nhân của anh thì anh lầm rồi. Tôi thực sự không hợp với vai trò đó đâu.

Felipe lại cười. Loan cáu.

_Tôi nói có gì buồn cười lắm đâu? Anh có biết là anh vô duyên lắm không hả?

Felipe quẹt nước mắt do cười nhiều quá nên lỡ văng ra.

_Em đúng là có một đầu óc phong phú. Nói thật anh không có hứng thú biến em thành người tình của anh. Anh chỉ muốn kết bạn với em thôi.

_Liệu giữa một người con trai như anh và một cô gái như tôi có thể trở thành bạn của nhau sao?

_Em không tin điều đó?

_Tôi không tin vào điều gì cả.

Hai người cãi qua cãi lại. Bà giúp việc chưa bao giờ thấy cô chủ của mình cãi nhau với ai như hôm nay. Bà tò mò muốn biết Felipe là ai? có ảnh hưởng gì đến cô chủ mà trông hai người như hai người bạn lâu năm không gặp lại nên có nhiều chuyện để nói với nhau.

Kết thúc trận chiến Felipe ra về. Loan nhất định không chịu đi ăn cùng Felipe. Loan đề phòng những người con trai có tính cách giống như Felipe.

Bà giúp việc tò mò hỏi Loan.

_Chàng trai đó là bạn của cô à?

_Anh ta là kẻ thù của tôi. Từ lần sau nếu anh ta đến Dì làm ơn đừng mở cửa cho anh ta vào và nói tôi đi vắng rồi.

Bà giúp việc thấy Loan đùng đùng nổi dậy như thế, bà hơi hãi. Chính bà là người đã mở cửa cho Felipe vào. Bà không muốn cho người lạ vào nhà nhưng Felipe nói thuyết phục quá nên bà không thể không cho Felipe vào. 

Felipe ra về với cái đầu bốc khói và một cái nhếch mép trên môi. Đây là lần đầu tiên Felipe chịu thất bại như thế này. Đối với người khác thế nào họ cũng bỏ cuộc nhưng Felipe không giống họ. Loan càng khó, Felipe càng muốn tiếp cận và đánh gục Loan bằng mọi giá.

Lấy lại bình tĩnh và phong độ hàng ngày. Felipe gọi điện cho một cô nhân tình của mình, chỉ qua hai câu nói, cô ta lập tức đồng ý đi ăn cơm sáng cùng Felipe.

Felipe lẩm bẩm.

_Cô ta bị làm sao thế nhỉ? Rõ ràng mình cũng dùng cách này đối với các cô gái khách sao không có tác dụng với cô ta? Sức hút của mình không hề ảnh hưởng tới cô ta một chút nào sao? Thật không thể chấp nhận nổi.

Felipe phóng xe thật nhanh. Vừa lái xe vừa nghĩ ngợi lung tung. Càng nghĩ Felipe càng tức, hứng thú gặp cô nhân tình nóng bỏng và xinh đẹp không còn hấp dẫn nữa. Tất cả suy nghĩ của Felipe đều ngập tràn hình bóng của Loan và trận cãi vã giữa họ.

Felipe thề sẽ bắt Loan phải trả giá cho những việc làm của mình ngày hôm nay. Tất cả mọi thông tin của Loan, Felipe đều nắm rõ. Felipe thích thú nghĩ.

_Cô đúng là một người con gái hoàn hảo. Tuy hơi ngốc ngếch và đanh đá nhưng cô cũng không đến nỗi nào. Tôi muốn chơi đùa với cô. Cô hãy chuẩn bị tinh thần để đón nhận những gì mà tôi sắp làm cho cô.

Nằm dài trên giường, ôm lầy đầu. Loan muốn điên lên vì tức. Mặc dù không muốn gặp lại Felipe, không nhận lời đi ăn cùng và không muốn có bất cứ quan hệ gì với Felipe nhưng hình bóng của Felipe đang xen dần vào trong tâm trí của Loan.

Ở bên cạnh Felipe, Loan mới thực sự là mình. Loan có thể nói, có thể hành động đúng với con người thật, Loan không cần phải cố che dấu hay cố tỏ ra mình là một cô gái bẽn lẽn, rụt rè và điềm tĩnh. Không! Loan không cần phải che dấu gì cả. Loan vô tư bộc lộ hết ra. Loan có thể nói, có thể mắng Felipe mà không cần quan tâm trong mắt anh ta mình là một cô gái như thế nào.

Loan đang sợ hãi bản thân mình. Loan chưa từng hành động lạ lùng như thế này. Loan tự hỏi con người điềm tĩnh, biết điều và tự chủ ngày xưa đâu rồi?. Tại sao Loan có thể hét và nói thẳng vào mặt Felipe như thế? Loan đổ tội cho Felipe chỉ vì anh ta, Loan không còn là mình nữa.

Lăn qua lăn lại trên giường. Sau khi suy nghĩ kĩ, Loan lại đổ tội vì đang đau khổ, đang bị thất tình nên Loan mới hành động khác mọi khi. Dòng suy nghĩ đó vừa thoát ra khỏi đầu, Loan lắc đầu nghĩ.

_Vô lý nếu vì mình thất tình và đau khổ, mình đã trút hết lên đầu mọi người rồi. Sao mình chỉ trút lên đầu của anh ta?

Loan rủa.

_Cho anh ta chết ai bảo dám trọc giận mình làm gì? Cũng may mình còn kiếm chế được nếu không anh ta đã bị gọi cảnh sát bắt anh ta rồi.

Loan càng nghĩ, bóng dáng của anh ta càng len lỏi vào trong tâm trí Loan nhiều hơn. Sợ hãi, Loan bắt mình tập trung vào vô định. Mất phút đầu, Loan giữ được trạng thái cân bằng và thanh thản nhưng sau đó Loan bị ánh mắt, nụ cười của anh ta cuốn hút.

Loan nhăn nhó khổ sở. Loan biết những người đàn ông giống như Felipe sẽ không biết trân trọng tình yêu. Họ chỉ coi phụ nữ là một món đồ giải trí cho họ mà thôi. Khi còn sức hút, họ sẵn sàng đóng vai một người tình hoàn hảo và tuyệt vời nhưng nếu cô gái có ý định biến họ thành riêng của mình, Felipe sẽ tìm cách tránh xa cô gái đó ngay.

Loan không muốn là một nạn nhân của anh ta. Loan muốn tránh xa anh ta. Loan tự hỏi Loan làm có nổi không? Khi vừa mới gặp anh ta, tình cảm Loan dành cho anh ta đã không còn là của Loan nữa rồi. Loan đang bị anh ta cuốn hút. Càng nghĩ anh ta là một kẻ hư hỏng, Loan càng bị anh ta kéo về phía anh ta hơn.

Từ khi biết thằng bé là cháu nội của mình và Quân đã nhớ ra được mọi chuyện. Ông Trường thường xuyên gọi điện sang nói chuyện với mẹ con Diễm. Mặc dù chỉ được xem ảnh của thằng bé do Quân gởi về nhưng ông Trương đã thấy yêu quý và thương thằng bé bằng cả trái tim mình.

Ông luôn mong gia đình Quân sớm trở về để ông còn gặp mặt thằng cháu trai. Thằng bé cũng rất quyến luyến và thương ông nội. Bà Phương không chịu nhận điện thoại do Quân và Diễm gọi về nhưng bà luôn ngồi nghe ông Trương nói chuyện với họ.

Việc ông Trần dễ dàng chấp nhận để cho Quân và Loan hủy hôn lễ. Ông Trần cũng không gây áp lực gì cho Quân hay gia đình khiến bà Phương không còn lý do gì để ép Quân lấy Loan nữa. Bà phải chấp nhận sự thật là bà sẽ không bao giờ có thể trở thành thông gia với ông Trần. 

Việc Quân có thể nhớ ra được mọi chuyện và gặp lại mẹ con Diễm không nằm trong kế hoạch của bà nhưng tất cả đều đã xảy ra. Bà phải chấp nhận mẹ con Diễm bước vào gia đình bà nếu không bà sẽ mất tất cả. Quân đang hận bà. Quân không còn là thằng con trai nghe theo lời bà một cách vô điều kiện như trước nữa. Quân sẽ dùng mọi cách để lấy Diễm bằng được mặc cho bà có muốn hay không?

Bà đang bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình. Ông Trương – chồng bà không còn ủng hộ bà như trước kia nữa. Ông đang chống lại bà, ông thích mẹ con Diễm, thích thằng cháu trai. Ông đang háo hức chờ gia đình Quân bay về Việt nam từng ngày.

Ông sẽ không tha thứ cho bà nếu bà dám phá gia đình Quân thêm một lần nữa. Bà đã hơn sáu mươi tuổi rồi. ở độ tuổi của bà ai cũng sợ cô đơn, sợ sống một mình. Bà nhận ra đời người luôn trôi nhanh như gió thoảng, chỉ cần làm sai mọi chuyện sẽ không còn quay về con đường trước kia nữa.

Bà đã lấy cắp hạnh phúc gia đình của Quân trong năm năm. Quân hận bà, ghét bà cũng không có gì sai. 

Bà biết mình không đúng khi dùng mọi cách để điểu khiển cuộc sống của Quân nhưng lòng tự trọng không cho phép bà thừa nhận điều đó. Việc ông Trương tỏ ra quyến luyến và vui thích vì mình có cháu nội khiến bà bực mình không ít. Ông Trương không chỉ nói trong bữa ăn, lúc ngồi uống trà, cà phê, ông còn nói chuyện về thằng bé cho bất kì người bạn nào mà ông gặp. Ông đã yêu thằng bé bằng tất cả trái tim của mình rồi.

*************************

Lấy hết dũng khí của mình ra, Diễm gọi điện cho Trường. Từ khi gặp lại Quân, Diễm vẫn chưa nói cho Trường biết.

Trường vui vẻ chào em gái.

_Chào em! lần này em gọi điện cho anh để thông báo em sắp bay về Việt nam đúng không?

Diễm rụt rè đáp.

_Vâng, lần em gọi điện thoại cho anh vì em muốn thông báo ngày em sẽ bay về Việt nam.

Trường nôn nóng hỏi.

_Bao giờ em về?

_Vấn đề này em không thể quyết định được. Tất cả đều phải phụ thuộc vào anh Quân.

Tai Trường ù đi.

_Em bảo sao? Em và Quân đã gặp lại nhau rồi à? 

_Anh ấy hiện giờ là chồng của em.

Trường kích động hỏi dồn.

_Đám cưới của Loan và Quân bị hủy có phải là do em không?

Diễm nhăn mặt.

_Anh đừng kết tội em như thế chứ?

_Chắc em cũng định nói với anh là Quân đã nhớ lại mọi chuyện rồi chứ gì?

_Vâng, anh ấy đã nhớ lại hết mọi chuyện rồi.

_Em có chắc là em muốn quay về với cậu ta không?

_Tại sao anh lại hỏi em câu đó?

_Anh sợ tình cảm của hai người sau năm năm xa cách sẽ có nhiều đổi thay.

_Em vẫn yêu anh ấy. Tình cảm em dành cho anh ấy vẫn nguyên vẹn như xưa.

_Anh biết tình cảm của em nhưng còn Quân thì sao? Cậu ấy có còn yêu em nữa không?

Diễm im lặng không đáp. Ban đầu Quân nói yêu Diễm nhưng khi đã nhớ ra được mình là ai. Quân tỏ ra căm ghét Diễm và luôn tìm cách tránh mặt Diễm. Mấy hôm nay Quân đi sớm về khuya, thậm chí Quân còn không thèm về nhà hay gọi điện thông báo một câu với Diễm.

Thấy em gái không nói gì. Trường lo lắng hỏi.

_Em nói gì đi chứ? Cậu ta có còn yêu em nữa không?

Diễm hỏi lại ngược Trường.

_Vấn đề này có quan trọng không anh?

_Sao lại không? Hôn nhân phải dựa trên nền tảng tình yêu mới có hạnh phúc, nếu em và Quân lấy nhau chỉ vì nghĩa vụ và vì trả thù. Cả hai sẽ giết chết nhau trong thù hận và căm ghét lẫn nhau.

_Em biết điều đó nhưng em tin là anh ấy sẽ không căm ghét em như anh nói.

_Em đã hỏi Quân tại sao lại muốn lấy em chưa?

_Em không có lý do gì để hỏi anh ấy và em cũng không muốn biết. Nếu anh ấy lấy em vì trả thù, em cũng sẵn sàng chấp nhận. Em muốn ở bên anh ấy.

Trường trách Diễm.

_Em yêu cậu ta nhiều như thế sao ngày xưa lại vội vàng quyết định ra đi. Anh vì tôn trọng quyết định của em nên không ép em ở lại. Bây giờ thấy em và Quân có thể quay về với nhau anh rất mừng. Nhưng em phải suy nghĩ cho kĩ, đừng phạm phải sai lầm ngày xưa nữa.

Diễm thở dài.

_Em đã chạy trốn quá khứ của mình lâu lắm rồi. Em không còn muốn chạy trốn thêm nữa. Nếu em và anh ấy không phải dành cho nhau. Em cũng không hề oán trách ông Trời. Giữa em và anh ấy còn có thằng bé. Dù mai sau chúng em phải đưa nhau ra tòa và phải chia đôi nhưng em không hề hối hận vì anh ấy đã cho em một đứa con trai thông minh, xinh đẹp. Anh nói đi ở trên đời này còn điều gì tuyệt vời hơn thế.

Trường nhớ đến đứa con gái xinh đẹp và bé bỏng của mình. Trường cũng đã làm cha nên có thể hiểu được tâm trạng của Diễm.

Trường trầm giọng.

_Nếu hắn dám làm em bị tổn thương. Anh sẽ không tha thứ cho hắn. Anh sẽ bắt hắn phải đền tội.

Diễm lắc đầu ngao ngán.

_Anh đã làm bố rồi sao anh vẫn hung hăng như trước thế? Anh phải làm gương cho con bé Diễm Lệ chứ? Anh muốn con anh sợ anh à?

Trường tự hào đáp.

_Con anh rất biết nghe lời anh. Em đừng nói lung tung. 

Cuộc nói chuyện đã chuyển sang hướng nhẹ nhàng hơn khi Trường và Diễm nói về nhưng đứa trẻ, cả hai đều yêu con của mình. 

Kết thúc cuộc gọi. Diễm đi đi lại lại trong phòng. Lòng Diễm buồn vô hạn, đã mấy ngày trôi qua mà Quân không hề nói với Diễm nửa lời. Diễm hiểu ra rằng, Quân đang giận mình, ghét mình. Nhưng một cô gái đã quen chịu đựng như Diễm. Diễm có thể tự lo cho bản thân mình.

Không muốn có nhiều thời gian rỗi để suy nghĩ lung tung. Diễm dồn hết thời gian và tâm trí vào việc viết lách, dịch sách và vẽ tranh.

Thằng bé đã được nghỉ đông nên không cần phải đi học. Hai mẹ con suốt ngày bám lấy nhau, trong khi Diễm chăm chú vẽ tranh hay viết sách. Thằng bé ngồi im bên cạnh đọc truyện hay vẽ tranh theo tưởng tượng của nó.

Mỗi lần buồn chán hay mệt mỏi chỉ cần nhìn sang khuôn mặt thiên thần của thằng con trai. Diễm thấy mệt mỏi và nỗi buồn dường như tan biến. Diễm đã cố vươn lên, cố sống thật tốt vì thằng. Nếu thằng bé vẫn còn ở bên cạnh Diễm, vẫn sống khỏe mạnh. Diễm tự an ủi mình rằng không còn điều gì đáng sợ và lo lắng nữa. 

Vì Quân đi làm suốt ngày có khi tối cũng không về nên Diễm không hề đặt chân vào phòng ngủ. Diễm không muốn ngủ trong căn phòng chứa toàn những kí ức đau buồn và gợi cho Diễm nhớ đến cuộc hôn nhân bất hạnh của mình.

Diễm hăng say làm việc, hăng say sáng tác. Đêm nào Diễm cũng đi ngủ với một cơ thể mệt mỏi và không còn sức để suy nghĩ quá mười phút.