Ông bà Vincent có một trang trại cách thành phố Sydney không xa. Diễm chưa từng được trải qua cảm giác được sống ở trang trại nên rất háo hức muốn xem trang trại có hình thù như thế nào.
Khi xe ô tô dừng lại. Diễm choáng váng trước khung cảnh trước mắt. Nhìn những con ngựa, bò sữa, cừu đang gặm cỏ trên cánh đồng, xung quanh được rào bằng dây thép gai, Diễm không tin vào mắt mình nữa. Diễm reo lên thích thú.
_Đẹp quá...!!
Xa xa là những cánh đồng bạt ngàn, nhìn màu xanh của cây hòa lần với màu vàng của hoa. Nông trại của gia đình Trường rất rộng lớn, căn nhà giống như một tòa lâu đài cổ, nhìn những bức tường rêu phong cổ kính, Diễm cảm tưởng mình đang lọt vào một thế giới cổ xưa.
Diễm không ngờ anh trai mình lại được nuôi dưỡng và lớn lên ở một nơi tuyệt vời như thế này. Thiên nhiên tuyệt đẹp, con người nơi đây chan hòa, dễ mến. Diễm muốn biết mười bốn năm qua, Trường đã làm được gì cho họ. Diễm không muốn nghe, nếu như Trường luôn sống khép kín, luôn sống lạnh lùng. Nhưng Diễm có thể yên tâm phần nào vì cách đối xử của ông bà Vincent đối với Trường vẫn luôn thân thương, luôn trìu mến. Có lẽ đối với họ, Trường luôn kính trọng, luôn thể hiện là một đứa con ngoan.
Trường nhìn đôi mắt mở to, khuôn mặt bừng sáng vì vui vẻ và kích thích trước cảnh tượng xung quanh của Diễm. Trường hỏi.
_Thế nào, em có muốn ở lại đây không...?? Nơi đây đẹp như thế này, em mà không ở lại thì uổng lắm....!!
Diễm nuốt bọt, so với khung cảnh hoa lệ của thành phố, nơi đây đúng là một thiên đường. Diễm muốn mỗi ngày được học cữa ngựa, được sống trong cảm giác phiêu lưu, được vào rừng hái hoa.
Diễm muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức nhưng Diễm phải từ chối. Diễm còn một con đường dài cần phải đi, Diễm đã trì hoãn ước mơ của mình quá lâu rồi, Diễm không thể để cho những thứ này làm chùn bước.
Diễm khó nhọc nói.
_Em không phủ nhận nơi đây rất đẹp, rất cuốn hút, em có thể dành cả đời ở đây nhưng em không thể từ bỏ ước mơ của mình. Em hứa em sẽ thường xuyên về đây thăm anh chị, cùng anh chị trải qua những ngày nghỉ thật thú vị. Còn bây giờ chúng ta vào thôi...!!
Bà Vincent biết Diễm sẽ sang thăm gia đình nên đã sắp xếp sẵn cho Diễm một căn phòng. Bà mỉm cười hỏi.
_Mẹ hy vọng là con thích. Mẹ chỉ trang trí căn phòng theo ý mình, nếu con không hài lòng chỗ nào mẹ sẽ bảo bà giúp việc sửa lại cho con...!!
Diễm ôm lấy bà. Diễm cảm kích nói.
_Con thích lắm, cảm ơn mẹ....!!
Bà Vincent rất thích Diễm tuy chỉ là mới gặp nhưng bà nhận ra được nhiều tính tốt ở Diễm.
Bà giúp việc giúp Diễm móc quần áo vào tủ. Diễm khéo léo nói chuyện với bà. Qua bà giúp việc, Diễm được nghe nhiều mẩu chuyện về Trường.
Đúng như Diễm dự đoán, Calorine – mẹ của hai đứa trẻ là một người Việt, chị có nước da bánh mật, còn Peter – chồng của Calorine là một người Mỹ cao to. Khi họ đi cùng nhau, Diễm cảm tưởng Peter sắp sửa đè bẹp Calorine đến nơi. Nhìn cử chỉ thương yêu, ánh mắt nồng nàn của Peter trao cho Calorine, Diễm hiểu Peter rất yêu Calorine.
Quan sát các thành viên trong gia đình bố mẹ nuôi, Diễm khâm phục họ, mặc dù họ giàu hay nghèo không quan trọng. Điều quan trọng là ông bà Vincent đã tạo nên được một gia đình hạnh phúc.
Gia đình bố mẹ nuôi rất đông người, Diễm đếm có tổng tất cả hơn mười người, họ đều có những công việc khác nhau. Trường học kinh doanh, Calorine là một bác sĩ thú y, còn Peter là một nhà phân tích thị trường chứng khoán, ông bà Vincent gắn liền với nghề nông và chăn nuôi gia súc, ngoài ra Diễm còn quen với các thành viên khác, Diễm được biết những nghề nghiệp khác nhau của họ.
Bà Vincent chia sẻ bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình cho Diễm nghe.
_Con thấy đấy mặc dù trang trại của gia đình rất cần người trông nom nhưng không thành viên nào trong gia đình đi theo nghề của bố mẹ, mặc dù bố mẹ hơi buồn nhưng không bao giờ bố mẹ ép các thành viên trong gia đình phải nối nghiệp theo bố mẹ. Bố mẹ thống nhất với nhau là sẽ để cho chúng nó được tự do làm những gì mà chúng nó thích, mai sau trang trại này sẽ được giao cho ai, bố mẹ vẫn chưa quyết định được. Nhưng mẹ tin bố mẹ sẽ chọn được người xứng đáng....!!
Diễm lắng nghe với lòng kính trọng và tôn xùng, chưa bao giờ Diễm được sống trong một đại gia đình, chưa bao giờ Diễm được biết đến cảm giác mọi người yêu thương nhau và trân trọng lẫn nhau như thế này.
Do Hồng có thai nên ông bà Vincent hối thúc Trường và Hồng nhanh tiến tới hôn nhân. Đúng như Hồng nói, bố mẹ Hồng không phải là người dễ tính, tội nghiệp cho Trường, để lấy được Hồng cũng không phải là dễ. Diễm vừa thương hại Trường, vừa buồn cười, không ngờ Trường cũng có ngày này. Trường phải mất gần một tuần mới thuyết phục được bố mẹ Hồng gả con gái cho Trường.
Trong nửa tháng chờ đến ngày tổ chức lễ cưới. Diễm được Trường và Hồng đưa thăm thú khắp nơi. Diễm hòa mình vào một bãi tắm tuyệt đẹp thuộc thị trấn miền duyên hải tỉnh Wollongong, nam Sydney. Diễm ngây ngất ngắm đến quên hết mọi thứ xung quanh. Diễm muốn hét, muốn reo, muốn hò.
Trường và Hồng ngồi ngắm biển. Trường nhăn nhó bảo Hồng.
_Nếu anh biết trước, anh đã không thèm yêu em làm gì...!!
Hồng tức giận bảo Trường.
_Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, có ai ép anh phải lấy em đâu...!!
Trường nheo mắt đáp.
_Anh làm sao bỏ em được, em đang mang thai bảo bối của anh, anh phải có trách nhiệm với nó...!!
_Nói như anh, hóa ra em là gánh nặng của anh hả?
Trường giả vờ kêu lên.
_Anh đâu có nói sai...!!
Trường thấy Hồng dơ tay lên, để tránh những cái véo đau thấu xương, Trường bỏ chạy. Hồng hét.
_Đứng lại, anh chết với em...!!
Cả hai đùa nhau khắp bãi biển. Diễm ngồi yên nhìn theo. Tiếng cười đùa của họ khiến Diễm cảm thấy tủi thân. Diễm không được hạnh phúc như họ, họ đã có một gia đình nhỏ, một thành viên sắp chào đời, còn Diễm phải cô độc một mình, mai sau khi sinh con ra, Diễm không biết phải ăn nói với nó thế nào.
Diễm không thế nói bố nó đã chết, Diễm chỉ có thể nói bố nó đã đi xa, mai sau khi nó lớn lên, Diễm sẽ cho nó biết sự thật, Diễm hy vọng lúc đó, Quân sẽ không oán trách, không hận Diễm. Nghĩ về Quân, nghĩ về nỗi đau của mình. Diễm không còn hứng thú tắm biển nữa. Diễm chỉ ngồi im nhìn sóng biển rì rào, ngồi im nhìn màu xanh ngút ngàn, nhìn bầu trời mây trắng lững lờ trôi. Diễm ước giá mà cuộc đời của Diễm được bình yên như thế.
Ngoài bãi biển, Diễm còn được Trường và Hồng đưa đi thăm thác nước, rừng cây, công viên quốc gia, Diễm thích chuột túi kangaroo, cây cầu, nhà hát nổi tiếng của thành phố Sydney. Nơi đâu cũng mới lạ, cũng đẹp. Trường luôn thuyết phục Diễm ở lại, ông bà Vincent, cách thành viên trong gia đình, ngay cả thằng nhóc Nicolas và Mary cũng muốn Diễm ở đây nhưng Diễm vẫn một mực từ chối.
Đầu tiên Trường còn nhẹ nhành khuyên bảo, sau này Trường phát cáu vì tính cách ương bướng của Diễm. Một buổi sáng sau khi tranh cãi với anh trai xong, Diễm bông đùa.
_Đừng cáu giận anh trai. Em và anh đều có mục tiêu của đời mình, em không thể từ bỏ ước mơ của em...!!
_Anh biết nhưng em cũng phải hiểu cho anh, anh chỉ có duy nhất mình em là em gái, nếu ngay cả em, anh cũng không lo cho em được, anh đâu xứng làm anh của em...!!
Diễm cầm lấy tay Trường.
_Em hiểu anh rất thương em, lo cho em nhưng em không thể dựa vào anh mãi, em phải đi trên con đường của chính mình. Anh không muốn em sống cả đời mà không có một thứ gì đó chứ...??
Trường bực mình đáp.
_Em đúng là hết thuốc chữa rồi...!!
Diễm vuốt giận.
_Anh đừng cáu nữa, còn không lo chuẩn bị làm chủ rể của anh đi...!!
Từ hôm sang đây, Diễm đã gọi điện mấy lần về nhà cho bà Hoa và ông quản gia đỡ lo. Trường đang thu xếp sau khi cưới xong. Trường sẽ đưa ông quản gia và bà Hoa sang đây. Ông bà Vincent cũng mong muốn được gặp họ.
Diễm cảm động vì họ cũng đã tìm được gia đình cho chính mình. Sau nhiều tính toán cuối cùng Trường quyết định để bà Hoa đi theo Diễm. Trường sợ Diễm sống có một mình không có ai chăm sóc, Diễm lại đang mang thai, nên sẽ tiện cho Diễm hơn khi có bà Hoa luôn ở bên cạnh. Không muốnTrường phải lo lắng cho mình, Diễm đã đồng ý với yêu cầu này của Trường.
Sau khi Trường và Hồng tổ chức lễ cưới, Trường cũng hoàn thành xong thủ tục nhập cảnh cho bà Hoa và ông quản gia. Một tuần sau, bà Hoa và ông quản gia bay sang Úc. Gặp lại họ, Diễm vui mừng rơi lệ, Diễm mừng khi thấy họ vẫn khỏe mạnh, vẫn sống tốt. Không khí ôn hòa, và nắng nóng ở Úc đã làm cho Diễm thêm hồng đôi má, mắt long lanh, Diễm đã tăng được mấy kí.
Diễm đã mang thai được hơn ba tháng. Diễm ở chơi nhà ông bà Vincent được hơn một tháng rồi, không thể ở lâu hơn được nữa, Diễm tạm biệt mọi người. Biết là không thể giữ Diễm ở đây, ông bà Vincent, Trường và Hồng đành để cho Diễm và bà Hoa đi.
Diễm không muốn Trường bay sang Mỹ với mình nên buổi tối trước khi đi Diễm nói.
_Anh không cần phải đi cùng em đâu, anh còn nhiều việc phải làm....!!
Trường thở dài.
_Không giữ được em ở đây đã là thất bại của anh, ngay cả việc này anh cũng không làm được, anh đâu xứng làm anh trai của em...!!
_Anh đừng lôi trách nhiệm làm anh ra để hù dọa em có được không. Em tự biết em phải làm gì...!!
Trường chua chát nói.
_Thế sao...??
Diễm nheo mắt trêu.
_Anh không định cùng chị Hồng đi nghỉ tuần trăng mật à...??
Trường đỏ mặt gắt nhỏ.
_Ăn nói lung tung, việc này thì có liên quan gì đến em, em lo cho mình đi...!!
Diễm đùa dai.
_Anh xen vào chuyên của em được, sao việc của anh, em lại không được phép can dự vào, em là em gái của anh, em tự cho mình cái quyền đó....!!
_Thôi đi cô nương, cô đừng có trọc tức tôi...!!
Dù Hồng có quý Diễm đến đâu, Diễm hiểu cuộc sống vợ chồng cần một chỗ riêng tư, cần không gian riêng. Diễm không muốn làm phiền họ, không muốn hạnh phúc của họ phải bị sẻ chia vì Diễm. Diễm phải nói gãy lưỡi, Trường mới để cho Diễm và bà Hoa bay sang Mỹ mà không cần Trường phải đích thân đưa đi.
Diễm ghét cảnh đưa tiễn, ghét cảnh phải tạm biệt người thân khi đi xa. Hơn một tháng sống cùng gia đình ông bà Vincent, Diễm đã yêu họ, quý mến họ. Diễm không muốn rời xa họ, nhất là thằng nhóc Nicolas và con bé Mary, chúng luôn quấn lấy Diễm khi Diễm sống ở đây nhưng nay Diễm phải tạm biệt, phải ra chúng.
Diễm lên báy máy với nước mắt, và nỗi đau, lại thêm một lần nữa, Diễm phải rời xa người thân, phải rời xa hạnh phúc, tình thương của mình, nhưng Diễm tự hứa với lòng Diễm sẽ sống thật tốt, thật khỏe mạnh, Diễm sẽ không phụ lòng trông mong của họ.
Trong thời gian Diễm bay sang Úc, Quân cũng đã giải quyết ổn thỏa xong công việc ở công ty. Một tuần sau khi Diễm đi, Loan có đến nhà tìm Diễm, do Diễm dặn dò là không nên nói cho ai biết Diễm đi đâu nên bà Hoa chỉ nói đơn giản là Diễm ra đi xa. Loan vừa buồn vừa vui vì nếu Diễm đã đi, Quân và Diễm sẽ không còn gặp được nhau nữa. Bà Phương đón nhận tin Diễm đi với một thái độ vui mừng, bà không ngờ Diễm lại biết điều như thế. Biết Diễm đã đi nên bà Phương không còn giục Quân phải nhanh chóng bay sang Mỹ nữa. Bà để cho Quân có thời gian thu xếp công việc ở công ty.
Loan cuối cùng cũng có được Quân trọn vẹn, Diễm đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Quân. Loan thường xuyên đến nhà Quân ăn cơm, thường xuyên cùng Quân đi công tác, cả hai được mệnh danh là một đôi trời sinh. Trong khi bà Phương nói cười không ngớt, ông Trương lại không nói gì, ông ít khi tham gia tiệc tùng cùng gia đình, ông thường xuyên rút lui vào căn phòng làm việc của mình.
Công ty Hải Thịnh do Quân mua bây giờ được ông quản lý, ông lại lao vào làm việc. Ông thấy mình đang sống, đang tồn tại. Ông chán phải về nhà, tình cảm gia đình chưa có lúc nào lại khiến ông cảm thấy mệt mỏi và chán chường như thế. Nhìn sự xa hoa của những buổi tiệc do bà Phương và ông Trần tổ chức, ông tự hỏi phải chăng ông đang sống trên nỗi đau của kẻ khác. Hình ảnh Diễm quỳ khóc bên quan tài ông Hải hôm nào cứ ám ảnh ông Trương mãi, ông cảm thấy có lỗi với Diễm.
Ông đã đến thăm nhà Diễm mấy lần nhưng lần nào cũng không gặp, biết Diễm đã đi xa, lòng ông buồn mênh mang. Ông không muốn mình là một kẻ cơ hội, một kẻ lợi dụng bất hạnh của người khác để chiếm lợi, ông dự định làm một cái gì đó cho Diễm nhưng không còn kịp nữa, Diễm đã bỏ đi biệt, ông có hỏi bà Hoa và ông quản gia, họ chỉ nói Diễm đã đi Úc ngoài ra họ không biết bao giờ Diễm mới về. Ông đoán Diễm đang chạy trốn khỏi nỗi đau.
Ông cầu chúc cho Diễm được bình an, cầu chúc cho Diễm tìm được hạnh phúc, dù mai sau cuộc sống có thế nào, ông tin là Diễm sẽ vượt qua được.
Ông chán ghét mọi thứ, để khỏi phải chạm mặt bà Phương, ông đã quay lại làm việc, ông đi sớm về muộn, ông luôn ngủ tại phòng làm việc, ông làm việc đến quên thời gian. Quân cũng giống như ông, nếu có về nhà ăn cơm cùng Loan và bà Phương, ông và Quân chỉ nói về công việc.
Quân cảm thấy trống vắng, và buồn đau, mặc dù không thể lí giải được nguyên nhân vì sao nhưng Quân biết mình đã đánh mất một thứ gì đó quý báu. Những đêm dài không ngủ, Quân lôi cây bút máy trong túi ra. Quân mân mê, sờ mó nó. Quân thì thầm nói chuyện với nó. Quân yêu nó hơn bất cứ thứ gì. Một buổi chiều khi Loan bước vào phòng làm việc, thấy cây bút máy Quân để trên bàn. Loan cầm lên xem, Loan muốn biết cây bút máy này có gì đặc biệt mà Quân hay dùng đến nó thế.
Quân mở cửa bước vào, thấy Loan đang cầm cây bút máy của mình. Quân hỏi.
_Em đang làm gì thế…??
_Em chỉ tò mò muốn biết vì sao anh lại hay dùng cây bút máy này. Nó là một quà do ai đó tặng anh đúng không…??
_Anh không nhớ là vì sao anh có được cây bút máy này, chắc là anh đã mua nó nhân một chuyến đi công tác nào đó….!!
_Em thấy điều này thật phi lí, anh mua nó khi nào sao anh không nhớ….??
_Có những món đồ mình mua đâu nhất thiết phải nhớ mình mua nó khi nào, cũng giống như em đi mua quần áo, lúc đầu khi em có vài bộ em sẽ nhớ em đã mua từng bộ quần áo ở đâu nhưng mai sau khi em có nhiều em sẽ không thể nào nhớ hết được. Đối với cây bút này cũng thế thôi, anh có nhiều nhưng chỉ thấy nó là dễ dùng nhất, nó đem lại may mắn cho anh nên anh luôn mang theo bên mình….!!
Loan gật đầu.
_Em hiểu rồi. Hóa ra nguyên nhân anh dùng nó lại đơn giản đến như thế…!!
Loan vui mừng nói.
_Mấy ngày nữa chúng ta cùng đi Mỹ rồi, anh có muốn mua gì không…??
_Anh nghĩ chỉ cần có tiền là được, còn đi đâu mà chẳng có hàng hóa, nói gì đến nước Mỹ giàu có…!!
Loan phì cười.
_Anh đúng là người không có một chút lãng mạn nào…!!
_Anh nói có gì là sai. Em không thấy mua hàng ở đâu cũng phải dùng đến tiền sao…??
Loan chịu thua.
_Em biết rồi. Anh nói đúng, được chưa…??
Quân không đáp lại lời Loan. Kéo ghế, Quân ngồi xuống. Mặc dù đi Mỹ làm việc luôn là ước mơ của Quân nhưng khi sắp với tới được nó rồi, Quân lại không muốn đi. Quân không muốn nghe theo sự sắp xếp của bà Phương, Quân ghét tình yêu bị đem ra làm cuộc mua bán trao đổi, Quân muốn tình yêu phải do hai người tự nguyện đến với nhau còn nếu không thì đừng nên đến với nhau còn hơn phải đau khổ.
Quân không nhớ được gì nên Quân tưởng là mình vẫn còn chưa yêu, chưa thực sự thích ai, nếu Quân biết được, Quân sẽ đau khổ, sẽ oán trách bà Phương, sẽ căm hận Diễm, Quân sẽ không bao giờ tha thứ cho Diễm. Và có thể Quân sẽ biến cuộc sống của Diễm thành địa ngục. Từ xưa đến nay, Quân ghét nhất là bị người khác phản bội, nếu điều này xẩy ra Quân sẽ làm cho kẻ đó phải trả giá gấp mười lần những gì mà người đó gây ra cho Quân.
Diễm nên cầu mong cho Quân không nhớ lại được gì nếu không Diễm sẽ phải chịu rất nhiều khổ đau.
Ngày mai Quân đi nên tối nay ông Trần tổ chức tiệc đưa tiễn con gái và Quân. Quân không muốn đến dự nhưng Quân là nhân vật chính nên không thể không xuất hiện.
Trên đường đi, ông Trương không nói một lời, ông cũng không ngồi cùng bà Phương, ông luôn tim cách tránh mặt bà Phương. Bà Phương đã phải chịu đựng sự lạnh nhạt của ông hơn tháng nay, không chịu đựng được hơn nữa. Bà bực tức hét nhỏ.
_Ông có gì bất mãn với tôi thì ông cứ nói thẳng ra đi, tôi chịu hết nổi thái độ lạnh nhạt thờ ơ của ông rồi…??
Ông Trương im lặng không đáp. Quân ngán ngẩm hỏi.
_Lại có chuyện gì nữa thế hả mẹ, con tưởng bố và mẹ đang trong thời kì đình chiến…??
Bà Phương càu nhàu.
_Con nhìn bố con xem, ông ta không thèm đếm xỉa gì đến mẹ. Con bảo mẹ làm sao mà chịu đựng được…!!
Quân không muốn bố mẹ mình cãi nhau nên giảng hòa cả hai bên.
_Bố mẹ đừng gây sự với nhau nữa, ngày mai mẹ đi rồi, bố mẹ có gì khúc mắc thì nên nói thẳng ra. Con tin là chuyện gì cũng có thể tháo gỡ được….!!
Ông Trương không muốn nói chuyện với bà Phương nhưng sợ Quân lo lắng, sợ Quân hiểu lầm nên ông bảo Quân.
_Bố mẹ không có gì khúc mắc cả. Bố chỉ cảm thấy mệt nên không muốn nói gì thôi…!!
Quân cười.
_Mẹ cũng nghe bố nói rồi đó, bố chỉ cảm thấy mệt nên cần nghỉ ngơi, mẹ để cho bố nghỉ ngơi đi……!!
Bà Phương hừ một tiếng.
_Ông thì lúc nào mà chả mệt. Ông mệt gì mà lâu thế, gần hai tháng vẫn chưa đủ cho ông à…??
Quân thở dài.
_Mẹ làm ơn thôi đi, bố đã không muốn tranh cãi với mẹ rồi. Chắc là bố buồn vì mẹ sắp đi nên bố mới không nói gì, mẹ phải hiểu cho bố chứ…??
Ngẫm nghĩ một lúc, Quân nói.
_Hay là mẹ ở nhà với bố đi, con và Loan đi là được rồi. Mẹ đi theo bọn con cũng có ích gì đâu, nếu có bố đi cùng thì hay nhưng bỏ bố ở nhà một mình con không yên tâm. Có mẹ chăm sóc bố như thế sẽ tốt hơn…!!
Thưc lòng bà Phương cũng không muốn rời xa ông Trương nhưng vì thái độ xa cách của ông nên bà mới dọa ông là bà sẽ đi Mỹ, thấy đã hơn tháng nay ông vẫn không chịu mở miệng nói muốn giữ bà ở lại, bà càng quyết tâm đi Mỹ cùng với Quân hơn.
Trận chiến giữa hai ông bà kéo dài dai dẳng hơn một tháng nay. Nếu như những lần trước, thế nào ông Trương cũng xuống nước năn nỉ bà Phương nghĩ lại nhưng lần này không nhất định không nhượng bộ, thậm chí ông còn là người gây sự trước. Bắt đầu từ buổi tối cãi nhau với bà Phương, ông Trương hoàn toàn lờ bà Phương đi, ông không nói đi cũng không nói lại, ông mặc bà Phương muốn làm gì thì làm, muốn ra sao cũng được.
Lúc đầu bà Phương cảm thấy thoải mái, tự do, thích thú nhưng càng về sau bà càng nhận ra cuộc sống của bà thật tẻ nhạt và thật buồn chán, không có ông Trương, bà không là gì cả, dù có đạt được mục đích của mình cũng không thể làm cho bà vui, bà đang đi vào ngõ cụt, bà sợ hôn nhân sẽ tan vỡ, sợ hạnh phúc bà đã có bao nhiêu năm nay không còn nữa, bà sợ tất cả những thứ đó. Ngay cả Quân cũng không thể khiến cho tâm trạng của bà khá lên.
Bà hiểu ở trên đời này có những thứ không thể so sánh được với hạnh phúc mà ông Trương mang lại cho bà, bà không thể mất ông Trương dù với bất cứ lí do gì.