Mướn Chồng

Chương 208

Bảo trầm giọng bảo ông Đăng.

_Tốt nhất là ông nên buông dao đi, ông không chạy thoát được đâu…!!

Ông Đăng phun nước bọt phì phì.

_Đằng nào tao chả phải chết, nhưng trước khi tao chết, tao muốn bố con nó phải chết theo tao…!!

Bàn tay ông ta bắt đầu cứa vào cổ Diễm, máu chảy ta từ vết thương. Ông ta muốn tra tấn Diễm, muốn Diễm phải sợ hãi, phải gào thét trước khi chết.

Trường đau khổ tột cùng, Trường vẫn chưa có cơ hội gọi ông Hải là cha thì ông đã chết rồi, ông Đăng đã tước mất quyền được gọi cha, tước mất quyền chất vấn, quyền được nghe một câu xin lỗi của Trường. Quỳ bên xác ông Hải, cuối cùng Trường cũng bật thốt lên được tiếng gọi bố mà từ lâu rồi Trường không làm.

_Bố ơi….!! Bố…!!. Sao lại ra nông nỗi này….!! Tại sao….!!

Diễm khóc ngất, cơ thể Diễm mền nhũn, vết thương trên cổ không làm cho Diễm đau, Diễm hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, đang cận kề với cái chết. Diễm chỉ biết có ông Hải đang nằm cứng đơ trên đất lạnh, chỉ nhìn thấy Trường đang gục khóc trên ngực ông. Trong một khoảnh khắc, Diễm cũng muốn được chết, được giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ này, Diễm không còn mong ước gì nữa.

Quay lại nhìn ông Đăng, mắt vằn lên, Trường căm hận hét với tất cả sức lực.

_Tại sao ông lại làm như thế, không phải mọi ân oán đã được chấm dứt rồi sao, người mà ông căm thù, ông đã giết chết rồi, ông còn muốn gì nữa…?? Ông quá độc ác, quá tàn nhẫn….!!Tôi căm hận ông! tôi căm thù ông….!!

Ông Đăng cười gằn.

_Tao không cần mày phải thương tao, vì tao không phải là cha đẻ của mày, lẽ ra ngày đó tao cũng định giết luôn cả mày nhưng vì muốn mày thay tao trả thù ông Hải nên tao để cho mày sống, mày tường là tao thương mày ư…?? Mày nhầm rồi, trong lòng tao, bố con mày luôn la cái gai nhọn cần phải nhổ.

Ông ta bật cười cuồng dại.

_Mày có biết vì sao bà ta chết không…?? Vì chính tao đã ép bà ta phải chết, nếu bà ta không chết thì tao sẽ giết mày….!!

Trường ngồi bệt xuống đất, sự thật này khiến Trường điên đảo, khiến con tim Trường bị xé ra từng mảnh vụn, cuối cùng ông ta cũng chịu thừa nhận ông ta chính là người đã bức tử mẹ Trường, chính ông ta mới thật sự là hung thủ. Mặc dù đã đoán trước được phần nào nguyên nhân vì sao mẹ mình lại chết, Trường vẫn bị xốc, vẫn không thể nào tin nổi những gì mà mình đã phải trải qua.

Trường muốn hỏi ông ta, muốn chất vấn ông ta, muốn biết ông ta có còn là con người không? Dù Trường không phải là con của ông Đăng, nhưng vì tình, yêu ông ta phải biết lượng thứ, biết chấp nhận sự thật mình đang có một đứa con rơi, nhưng có sao đâu, đứa trẻ vô tội, người lớn gây nên chuyện sao lại bắt con trẻ phải gánh tội thay. Trường đã bị ông Đăng sử dụng như một công cụ để thay ông ta trả thù. Sau khi bị bại lộ, ông ta lại tìm cách hủy diệt tất cả. Ông ta không muốn ai được hạnh phúc. 

Trường đứng bật dậy, mắt vằn lên, hai tay nắm chặt, từng đường gân thớ thịt trong người Trường đều căng phồng lên, mặt Trường đỏ bừng vì giận, vì căm hận. Trường gào thét.

_Tại sao…?? Tại sao ông lại hại chết mẹ tôi? Không phải hai người đã lấy nhau, đã ân ái mặn nồng mười bốn năm hay sao….??

Ông ta trả lời Trường bằng một giọng khinh miệt nhất.

_Nếu tao không phát hiện mày không phải là con tao thì mọi chuyện đã khác, từ lâu tao biết trong lòng bà ta chỉ có bố mày nhưng vì yêu bà ấy nên tao bỏ qua, nhưng khi sự thật về thân thế của mày bị lộ, làm sao tao để sống yên được, tao thấy tao chẳng còn gì, tao luôn thua bố mày, cái tao có được là bà ta nhưng người đàn bà ấy chỉ nghĩ về duy nhất một mình bố mày. Mày có biết lúc đó tao đau khổ như thế nào không, tao hận là tao không thể giết chết được đôi gian dâm đó. Nếu bà ta không đòi li hôn với tao, không đòi dẫn mày đi thì tao sẽ không ép bà ta phải chết, chính bà ta đã tự tìm đến cái chết không phải tại tao….!!

Càng nghe ông ta nói, Trường càng căm phẫn, người cha mà từ lâu Trường kính trọng hóa ra lại là một con thú đội lốt người, kế hoạch trả thù của ông ta thật sâu cay, ông ta đã thành công khi biến Trường thành một kẻ máu lạnh, thành một con người tàn nhẫn, độc ác, thành công cụ trả thù cho ông ta.

Thật đau khổ! Thật thảm khốc! Khi Trường đi trả thù chính cha đẻ của mình, chỉ một chút nữa thôi nếu ông Hải ông bị ngất xỉu do bệnh tật, Diễm và Trường đã lấy nhau rồi, nếu điều đó xảy ra, cả gia đình ông Hải sẽ không còn ai có thể sống sót, không cần ai giết họ, chính họ phải tự giết chính mình vì nhục nhã.

Bây giờ ông ta đã ra tay giết chết ông Hải, Diễm đang bị ông ta bắt làm con tin. Trường nhìn xác cha, nhìn tính mạng em gái như sợi chỉ treo trước gió, Trường cười thống thiết.

_Giết đi! Đâm đi! Ông giết nó đi, khi ông giết chết nó rồi, để tôi giết chết ông rồi tôi cùng đi theo ông, tất cả chúng ta cùng nhau làm bạn dưới âm phủ….!!

Trường hét.

_Giết đi….!! Tôi nói ông giết đi….!!

Mặt Hồng trắng bệch, ôm chặt lấy lưng Trường, Hồng khóc nấc lên.

_Em xin anh…!! Xin anh đừng kích động….!!

Quay sang Hồng, Trường nói.

_Anh xin lỗi vì anh nhận ra anh yêu em muộn quá, thù hận đã che mất lí trí và tình cảm của anh, nếu kiếp này anh không thể đền đáp được ân tình của em, anh xin hẹn em kiếp sau….!!

Đẩy Hồng đứng sang một bên, Trường gằn giọng.

_Sao ông không đâm nhanh đi, nếu ông làm nhanh hơn một chút, chúng ta sớm sẽ được làm bạn dưới địa ngục….!!

Hồng gào lên.

_Anh Trường….!! Xin anh đừng làm thế….!!

Hai dòng lệ tuôn trào, Trường không ngừng hét.

_Làm nhanh đi, kể từ lúc này tình cảm cha con giữa hai chúng ta đến đây là chấm dứt, giữa tôi và ông không còn nợ nần gì nhau nữa….!!

Chưa có lúc nào Diễm lại bình thản như lúc này, vừa khóc vừa cười, Diễm nói.

_Anh hai, cảm ơn anh đã không bỏ em lúc này nhưng anh nên đi đi, đừng hi sinh tính mạng vì em nữa, em là một đứa con gái không ra gì, ai ở bên cạnh em cũng đều gặp tai họa cả. Em đã hại anh hết lần này đến lần khác suýt mất mạng vì em, vì em mà cả gia đình mình đều bị hại, vì em anh Quân đã bị tai nạn xe dẫn đến mất trí nhớ, vì em anh đã mấy lần suýt chết, vì em, bố đã bị giết chết. Anh đi đi, đừng vì em nữa, anh hãy sống cho thật tốt, hãy chăm sóc, yêu thương chị Hồng, chị ấy đã chờ anh tám năm rồi, chị ấy không đáng phải chờ anh thêm nữa. Em không muốn vì em, mọi người đều phải đau khổ, chỉ cần em chết đi là mọi chuyện sẽ được chấm dứt….!!

Nắm lấy đầu lưỡi của con dao, bàn tay Diễm rớm máu. Chưa có lúc nào Diễm lại tỉnh táo như lúc này, Diễm không còn sợ bóng đêm, không còn sợ tử thần nữa. Diễm bình tĩnh nói.

_Bác đâm đi, làm nhanh đi, dù sao cháu cũng không muốn sống nữa, nếu cháu chết đi, có thể xóa tan được lòng hận thù của bác thì làm đi….!!

Cảnh sát đã chĩa súng cả vào người ông Đăng, họ quát.

_Mau buông cô ấy ra….!!

Ông Đăng run rẩy, đứng trước giờ quyết định sinh mạng, đứng trước sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết, ông ta thấy run sợ, tất cả mọi người đều đang khinh bỉ nhìn ông ta, người mà ông ta muốn giết lại không sợ chết ngược lại còn khuyến khích ông ta giết họ.

Máu từ trên cổ Diễm chảy ra, một vết cứa vào da thịt khá sâu, bàn tay Diễm vẫn nắm chặt lấy lưỡi dao.

Cảnh sát quát.

_Đề nghị ông buông dao nếu không chúng tôi bắt buộc phải nổ súng…!!

Lưỡi dao trên cổ Diễm vừa nới lỏng một chút rồi lại dí sâu vào cổ Diễm, Trường hết chịu nổi, Trường tiến lại gần tới chỗ ông Đăng. Ông Đăng hét.

_Mày không được lại gần đây nếu không tao sẽ giết nó….!!

Trường thách thức.

_Sao ông không làm đi, vì khi ông giết Diễm, chính tay tôi sẽ giết chết ông….!!

Ánh mắt Trường bây giờ thật đáng sợ, Trường chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của cá nhân, trong lòng Trường bây giờ chỉ có hận thù và chết chóc.

Chỉ cần ông Đăng lia con dao ngang qua cổ Diễm, cuống họng Diễm sẽ bị đứt ra làm đôi. Hồng khụy xuống đất, Bảo vội đỡ lấy Hồng. Bảo không hiểu Trường đang làm gì nữa, tại sao Trường lại dám thách thức ông Đăng giết Diễm, nếu ông ta làm thật thì sao.

Một phát súng vang lên, ông Đăng giật mình, trong lúc ông sơ ý, Trường đá bay con dao trên cổ Diễm, thêm một cú đá như trời giáng nữa, ông Đăng đã đập mặt xuống đất, con dao bị bắn văng ra xa, Trường vội lôi em gái vào lòng.

Nhìn bàn tay, cổ của Diễm đang chảy máu, Trường lo sợ hỏi.

_Em có sao không…??

Mặt trắng bệch, Diễm gượng nói.

_Em…em không sao….!!

Quá căm hận, Trường túm lấy ông Đăng.

_Bốp….!!

_Dầm….!!

_Hự….!!

Trường đang trút cơn thịnh nộ vào người ông Đăng, Diễm sợ hãi hét.

_Anh đừng làm như thế, dù sao ông ấy cũng là bố của anh….!!

Trường đau khổ gào lên.

_Ông ta không phải là bố của anh, ông ta là một con thú đội lốt người, một con quỷ, anh mừng vì anh không mang dòng máu của ông ta….!!