Mướn Chồng

Chương 197

Công việc của Diễm không phải là Trường không hiểu, ngược lại Trường là người hiểu rõ hơn ai hết nhưng điều đó không có nghĩa Trường sẽ chấp nhận cho Diễm được thức qua đêm bên cạnh giường bệnh của Quân nữa, sức khỏe của mẹ con Diễm cũng quan trọng như sức khỏe của Quân.

_Em đừng ương bướng nữa, mặc dù em lo cho cậu ấy, em cũng phải nghĩ cậu ấy không muốn vợ con mình phải khổ sở vì cậu ấy….!!

Diễm cầu xin.

_Anh làm ơn cho em được chăm sóc anh ấy nốt đêm nay được không anh, sau đó em sẽ ngủ ở nhà mấy đêm rồi lại đến bệnh viện Gia Mỹ chăm sóc anh ấy sau…!!

Hồng nháy mắt với Trường.

_Thôi được rồi nhưng em phải hứa là em sẽ giữ lời đấy….!!

Diễm sung sướng.

_Em hứa, em sẽ không nuốt lời đâu…!!

Trường không còn gì để phản đối, viễn cảnh mấy ngày sau đó Diễm chịu ở nhà nghỉ ngơi khiến Trường vui lên một chút. Do thời gian đã muộn nên Trường đưa Diễm và Hồng thẳng đến bệnh viện Gia Mỹ.

Diễm tạm biệt anh chị mình trước cổng bệnh viện, một mình Diễm đi vào trong. Đến phòng thay đồ, Diễm lấy bộ đồng phục y tá của bệnh viện mà cô y tá – chủ nhân của chiếc áo này để sẵn, sau khi khoác vào người, Diễm tìm đến phòng bệnh của Quân.

Diễm linh cảm hôm nay là một ngày đặc biệt, một ngày mang lại cho Diễm niềm vui cũng như nhiều đau khổ, Diễm không hiểu tại sao tâm trạng của mình lại hỗn độn như thế này phải chăng cảm giác được làm mẹ đã khiến cảm xúc của Diễm thay đổi.

Hai vệ sĩ chào Diễm, Diễm gật đầu chào lại. Khi chắc chắn trong phòng bệnh không còn ai, Diễm mở cửa bước vào trong. Quân vẫn nằm im trên giường bệnh, làn da tái xanh, đã nửa tháng trôi qua, Quân không hề có dấu hiệu là sẽ tỉnh lại sớm. Lòng Diễm quặn thắt vì lo lắng và buồn đau.

Kéo ghế, Diễm ngồi cạnh mép giường. Cầm lấy tay Quân, Diễm thì thầm.

_Anh yêu, anh có biết không chúng ta đã có con rồi. Anh có mừng khi nghe được điều này không. Còn em, em rất hạnh phúc, em sẽ cố gắng chăm sóc, nuôi nấng con chúng ta nên người dù mai sau anh có thể cùng em chăm sóc con hay không….??

Nước mắt trên má Diễm bắt đầu rời từng giọt xuống tay Quân. Giọng Diễm nhẹ như hơi thở.

_Anh mau tỉnh lại đi, chẳng phải anh luôn mong hai chúng ta sẽ có con là gì, này ước muốn đã thành sự thật rồi, sao anh không tỉnh dậy, không cùng em háo hức chờ đợi từng ngày cho đến khi con chào đời. Em sợ lắm anh có biết không, từ khi anh nằm đây, em luôn bị bóng tối đe dọa, ám ảnh, em luôn linh cảm rằng mình sắp chết. Chúa Trời từng nói với em, em sống được là nhờ có anh, nhờ có anh luôn nắm tay em, nhờ anh giữ tay em lại. Nay anh không còn sức để mà giữ lấy tay em, không còn gọi tên em, không còn biết em có ở bên cạnh anh không. Anh làm ơn đừng khiến em phải sợ hơn nữa. Em yêu anh, mẹ con em cần anh….!!

Diễm gục đầu xuống ngực Quân. Nhịp tim của Quân tăng mạnh, huyết áp của Quân tăng cao, cơ thể của Quân bắt đầu có phản ứng. Diễm đang chìm ngập trong nỗi đau nên không để ý đến điều này. Diễm thủ thỉ.

_Anh còn nhớ ngày anh ép em làm vợ của anh không. Lúc đó em đã căm hận anh, muốn giết chết anh, em đã nguyền rủa anh. Cả đời em cũng chưa từng bị ai đó bắt nạt như anh. Anh đã làm em bị tổn thương, em đau khổ, em phiền muộn vì anh. Anh là nỗi sợ hãi, kinh hoàng của em. Em nghĩ rằng em sẽ không bao giờ có thể yêu anh, có thể chấp nhận lời cầu hôn của anh. Thế mà khi anh bị ốm mọi thứ trong em đều đảo lộn, chỉ trải qua có hai ngày được chăm sóc anh, bón cháo cho anh ăn, cho anh uống thuốc, em đã thực sự rung động vì anh …!!

_Anh có biết rằng, anh có một khuôn mặt thiên thần khi ngủ không…?? Em thích ngắm anh ngủ, thích được khám phá từng đường nét, từng sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt anh. Thật đáng xấu hổ, nhưng em đã yêu anh, đã ghen khi anh được các cô gái khác để ý, em đã bị anh quyến rũ, bị nhấn chìm trong tình yêu của anh….!!

_Khi em bị chết đuối, lúc em rời xa khỏi vòng tay của anh, em đã mơ về anh, đã nghĩ về anh. Ngay lúc đó em đã nhận ra, anh quan trọng với em như thế nào. Ngay cả bố em, anh Trường cũng không đủ sức để níu giữ em lại. Thế mà anh, anh là một kẻ em ghét, em căm hận lại đủ sức làm điều đó. Em cảm ơn anh nhiều lắm, vì nếu không có anh, em sẽ không có ngày hôm nay. Anh đã dạy cho em nhiều điều, dạy em thế nào là chiếm hữu, thế nào là hy sinh vì tình yêu. Em sẽ không bao giờ quên anh, ngừng yêu anh, em sẽ bảo vệ đứa con này, em muốn giọt máu của anh được chào đời, được sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Em muốn nó sẽ là cầu nối giữa hai chúng ta, muốn nó sẽ xóa đi những đau khổ, mất mát, hận thù trong lòng anh….!!

Diễm vuốt ve khuôn mặt anh. Diễm sờ lên mũi, lên môi, lên mắt, lên tóc Quân. Bịt chặt miệng, Diễm cố ngăn cho tiếng nấc không bật thốt ra khỏi cổ họng.

Diễm cúi xuống, hôn phớt lên môi Quân, Diễm thì thầm vào tai Quân.

_Ngủ ngon anh yêu, em muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn, hạnh phúc của anh vào sáng mai…!!

Diễm bắt đầu công việc quen thuộc của mình. Hôm nay Diễm không mang theo cuốn sách nào, quá mệt mỏi nên Diễm ngủ thiếp bên cạnh Quân.

Bốn giờ sáng hôm sau. Những ngón tay của Quân bắt đầu động đậy, mắt Quân mở dần dần, từ mờ rồi sáng tỏ. Quân thấy mình nằm trên một chiếc giường phủ ga màu trắng, mùi thuốc nồng nặc, tay chân bị cắm dây, không cần phải suy nghĩ, Quân biết mình đang ở trong bệnh viện.

Bàn tay Quân co dần lên, tay còn lại bị Diễm nắm chặt nên Quân không rút ra được. Một tiếng rên khe khẽ của Quân khiến Diễm giật mình. Diễm mở bừng mắt, đầu tiên Diễm nhìn lên khuôn mặt Quân, thấy Quân đang mở mắt nhìn mình. Diễm quá đỗi kinh ngạc đến nỗi Diễm thốt không nên lời.

Hạnh phúc, vui mừng làm lệ trên mặt Diễm không ngừng rơi. Quân khó nhọc hỏi Diễm.

_Tôi đang ở bệnh viện nào đây….??

Nhất thời Diễm vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bàng hoàng, xúc động của bản thân nên không trả lời Quân. Diễm nhìn Quân không rời, mắt Diễm mở to, khuôn mặt Diễm bừng lên niềm vui vô bờ bến. Câu hỏi không ăn nhập của Quân khiến Diễm bắt đầu chú ý đến thực tại của hai người.

Diễm sỡ hãi, mặt Diễm bắt đầu chuyển màu, Diễm không hề đeo kính, không hề đội mũ, sao Quân lại hỏi Diễm như một người xa lạ mới gặp nhau lần đầu.

Môi Diễm run run đáp lời Quân.

_Anh đang ở bệnh viện Gia Mỹ…!!

_Tôi bị làm sao…??

Diễm trả lời Quân như một cái xác không có linh hồn.

_Anh bị tai nạn giao thông…!!

_Tôi nằm đây được bao lâu rồi…??

_Nửa tháng…!!

Quân quan sát Diễm từ đầu xuống chân, Quân không tài nào nhớ được Diễm là ai, trong lòng Quân chỉ có một cảm giác thân quen, một cảm giác yêu thương dâng tràn, con tim Quân đập thật nhanh khi nhìn vào đôi mắt trong veo đầy lệ của Diễm.

Quân nhìn và quan sát Diễm thật kĩ. Quân tò mò hỏi.

_Tôi có quen biết cô không….??

Diễm chết sững, những lời nói như không quen biết của Quân khiến Diễm không thở nỗi, Diễm từng mong Quân tỉnh lại, mong được sống hạnh phúc bên Quân mãi mãi nhưng xem ra ông Trời đã đáp lại lời ước nguyện của Diễm nhưng chỉ đáp ứng một nửa, ông không để cho Quân chết nhưng không để cho Quân nhớ ra Diễm là ai, nhớ ra tình yêu của đời mình.

Trong ánh sáng nhập nhòe của căn phòng, Quân không nhìn rõ được mặt Diễm nhưng giọng nói và đôi mắt của Diễm đã tác động đến cảm xúc của Quân. Diễm muốn hỏi Quân tại sao lại vô tình với Diễm như thế, tại sao Quân có thể hỏi Diễm một câu làm tan nát con tim Diễm thế này. “Tôi có biết cô không? “. Diễm cười cay đắng, vậy là hết ngay cả Quân cũng không còn nhớ được ra Diễm là ai, làm sao mối lương duyên của học có thể tiếp tục, bà Phương luôn phải đối Diễm làm con dâu của nhà họ Hoàng, bà sẽ dựa vào cái cớ này để đuổi Diễm đi.

Quân thấy Diễm khóc, không hiểu, Quân hỏi lại.

_Sao cô không trả lời tôi….??

Tiếng nói ồn ào ngoài cửa đưa Diễm về thực tại, cố gắng lấy mũ, đeo kính, đeo khẩu trang, Diễm muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Diễm vừa làm vừa khóc. Diễm đoán tai nạn giao thông đã làm Quân bị mất trí nhớ, đau đớn thay Quân bây giờ không còn nhớ ra được Diễm là ai nữa.

Chỉ một phút sau đó, cánh cửa phòng bật mở bà Phương và ông Trương bước vào phòng. Bà Phương không nhìn Diễm, bà luôn chú ý đến Quân khi bước vào phòng, thấy Quân đã tỉnh. Bà kêu lên đầy vui sướng.

_Cảm tạ trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi…!!

Bà ôm chầm lấy Quân, ông Trương cũng vui mừng không kém gì bà Phương. Cả hai ông bà đã mong ngày này từ lâu lắm rồi, nay thấy thằng con trai không sao, đối với ông bà không còn hạnh phúc nào hơn thế. 

Diễm không thể chấp nhận được sự thật bẽ bàng mà mình đang phải gánh chịu. Lợi dụng sự chú ý của ông bà Phương, Diễm nhanh chóng rút lui. Đến khi ông bà Phương, ông Trương buông Quân ra. Quân nhìn quanh căn phòng. Quân ngơ ngác hỏi.

_Cô y tá chăm sóc con đâu rồi…..??

Bà Phương sụt sịt đáp.

_Mẹ không biết, chắc là cô ấy đã về phòng thay đồ sau đó về nhà nghỉ ngơi….!!

Quân trầm ngâm nói.

_Con cảm thấy cô ấy rất quen….!!

Bà Phương mỉm cười.

_Con mới tỉnh lại nên cảm thấy thế thôi, ngay lần đầu tiên gặp mặt mẹ cũng thấy cô ấy rất quen nhưng con yên tâm cô ấy không phải là người xấu, cô ấy đã chăm sóc con nửa tháng nay, nếu không có cô ấy, chắc con vẫn còn chưa tỉnh lại được đâu…??

_Tại sao con lại bị tai nạn….??

Bà Phương lo sợ hỏi.

_Con không nhớ gì sao….??

_Con không nhớ gì cả, con chỉ mang máng là con bị cái gì đó đâm, ngoài ra trí óc con hoàn toàn trống rỗng….!!

Bà Phương thảng thốt kêu lên.

_Con đừng nói với mẹ là trí nhớ của con bị ảnh hưởng sau tai nạn….??

_Mẹ nói như thế nghĩa là sao, con không hiểu gì cả….!!

Ngay sau đó, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra lại toàn bộ sức khỏe của Quân, rồi đưa Quân đi chụp lại não bộ. Nhìn những tờ phim chụp não bộ của Quân, bác sĩ bảo bà Phương và ông Trương.

_Cậu ấy không còn nhờ được chuyện gì xẩy ra trong thời gian gần đây, đặc biệt là trong thời gian một năm kể từ lần tai nạn trước. Điều này có nghĩa là cậu ấy hoàn toàn quay về con người cũ, con người mới hình thành của cậu ấy hoàn toàn bị lãng quên….!!

Đối với ông Trương đây là một cú xốc, nhưng đối với bà Phương, đây là một cơ hội có một không hai, bà sẽ lợi dụng sự mất trí nhớ này của Quân để bắt Quân kết hôn với Loan, chỉ cần để Loan vô tình làm quen với Quân là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, còn Diễm, bà sẽ tìm cách yêu cầu Diễm phải tránh xa Quân ra. Bà không cho phép Diễm được lại gần Quân hay khiến Quân bị tổn thương thêm nữa.

Nhìn khuôn mặt vui cười hớn hở của vợ, Ông Trương cau có.

_Thằng Quân bị mất trí nhớ, có gì đâu mà bà vui thế…??

_Sao lại không vui, tôi luôn lo không biết làm cách nào để tách thằng Quân ra khỏi con bé Diễm, bây giờ tôi không cần phải làm gì nữa thằng Quân cũng hoàn toàn quên con bé Diễm rồi, chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao….??

Ông Trương kinh hãi.

_Bà không định dùng cách này để yêu cầu con bé Diễm phải rời xa thằng Quân vĩnh viễn đấy chứ….??

_Ông đã đoán đúng được ý định của tôi. Tôi sẽ sắp xếp cho con bé Loan tiếp cận thằng Quân. Còn con bé Diễm, tôi sẽ gặp nó ngay bây giờ, tôi sẽ yêu cầu nó phải biến mất hoàn toàn trước mặt thằng Quân….!!

Ông Trương cau có.

_Bà vừa phải thôi, tôi không chấp nhận cách làm của bà. Thằng Quân bị mất trí nhớ như thế đã là một nỗi đau quá lớn với nó rồi, bây giờ bà còn yêu cầu vợ chưa cưới của nó rời xa nó nữa, bà không thấy bà làm thế là quá độc ác hay sao….??

Bà Phương gầm lên.

_Ông im đi, lần này tôi sẽ không nhượng bộ ông và thằng Quân nữa đâu. Hôm qua tôi có gọi điện cho con bé Diễm nghe giọng của nó có gì là đau ốm đâu, suốt nửa tháng nay, nó không hề đến đây thăm hỏi thằng Quân nhà mình, ông nói thử xem, một kẻ bạc tình như nó có xứng đáng với thằng Quân không….??

Ông Trường không phản bác lại lời của bà Phương. Trong chuyện này rõ ràng Diễm là người có lỗi, dù bà Phương có tìm cách ngăn cản, Diễm cũng phải cố gắng chứng minh tình yêu của mình dành cho Quân, đằng Diễm lại biệt tăm như thể Diễm và Quân không hề có bất cứ một mối quan hệ gì.

Thấy ông Trương không đối đáp lại lời của mình, bà Phương biết ông Trương đã siêu lòng, bà phấn khởi nói tiếp.

_Thằng Quân đã lựa chọn tình yêu sai lầm nên nó mới đau khổ như thế, bây giờ nó bị mất trí nhớ, tuy đớn đau thật nhưng cũng là một cơ hội tốt cho nó làm lại từ đầu. Con bé Loan là một cô gái tốt, nó thông minh, xinh đẹp, nó chưa từng làm tổn thương thằng Quân, nó lại yêu thằng Quân nhà mình hết mực, ông còn muốn phá hỏng mối lương duyên tốt đẹp này nữa không…??

_Theo tôi chúng ta nên nói cho thằng Quân biết tất cả những sự kiện xẩy ra trong một năm nay cho nó biết. Chúng ta nên để cho nó tự quyết định hướng đi của nó, tôi và bà không nên can thiệp vào hạnh phúc của nó, làm như thế chỉ đem đến bất hạnh cho cuộc đời nó thôi….!!

Bà Phương tức giận hét nhỏ.

_Tôi cấm ông nói gì cho thằng Quân biết về con bé Diễm, cấm ông được phép phá hỏng kế hoạch lần này của tôi. Nếu ông làm thế, tôi sẽ bảo nó chống lại ông…!!

Ông Trương mỉa mai.

_Tùy bà, tôi phải nói trước, mọi hậu quả sẽ do bà gánh lấy, tôi hy vọng là bà sẽ không hối hận với những gì mà bà làm ngày hôm nay…!!

Bà Phương đáp đầy tự tin.

_Ông khỏi phải lo, lần này tôi sẽ không phạm sai lầm như lần trước nữa đâu…!!

Trở về phòng bệnh của Quân, bà Phương vui mừng hỏi.

_Con cảm thấy trong người thế nào…??

_Con không sao. Bác sĩ nói con bị thế nào hả mẹ…??

Vốn muốn dấu Quân mọi chuyện nên bà Phương nói dối.

_Bác sĩ nói con không sao, sức khỏe đang được phục hồi dần dần, con sẽ sớm được xuất viện về nhà….!!

Quân mệt mỏi nói.

_Con cảm thấy đầu của con đang có một khoảng trống, hình như con đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng…!!

Bà Phương nói ngay.

_Đúng rồi, con đã quên là mẹ sẽ tìm cho con một cô vợ….!!

Chuyện này thì Quân không lạ gì, ngày nào bà Phương cũng nhắc cho Quân nhớ Quân phải có trách nhiệm duy trì hậu duệ cho nhà họ Hoàng. Cách đây một năm, Quân là một đứa con hiếu thảo, luôn vâng lời cha mẹ, luôn làm theo yêu cầu của bà Phương. Bây giờ Quân hoàn toàn quay về con người cũ nên Quân dễ dàng bị bà Phương thao túng, bà luôn muốn Quân phải làm theo ý mình. 

Quân nhăn mặt đáp.

_Nhưng con đã tìm được ai đâu, con vẫn còn trẻ. Bây giờ sự nghiệp mới là quan trọng, còn chuyện lấy vợ sinh con để từ từ mới tính cũng được….!!

_Con đã hai mươi bảy tuổi rồi, con nghĩ mình còn trẻ nữa sao. Hay là con định chờ cho đến khi con bốn mươi rồi mới lấy vợ luôn thể….!!

Ông Trương thở dài, ông không ngờ ông lại dễ dàng chấp nhận yêu cầu của vợ như thế. Nhìn Quân ngoan ngoãn nằm nói chuyện với bà Phương, lòng ông đau nhói. Ông hy vọng lần này Quân sẽ được hạnh phúc, yêu Diễm, Quân đã phải chịu quá nhiều khổ đau và phiền naão, bà Phương luôn phản đối tình yêu của Quân dành cho Diễm, không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng, tình cảm mẹ con giữa Quân và bà Phương bị rạn nứt vì Diễm. Ông không muốn tình trạng này xẩy ra nữa.

Từ lúc tỉnh lại Quân không hề nhắc đến tên Diễm một lần, trong ánh mắt Quân hoàn toàn trong veo, không hề hằn chứa một nỗi đau nào, Quân cũng quên luôn vì sao cha mẹ mình lại chết, ai chính là hung thủ đẩy cả gia đình Quân xuống vực, ai đã cướp tài sản của gia đình Quân. 

Quân tưởng mình là con của ông bà Phương, tưởng mình chưa hề yêu ai, tưởng mình chỉ là một người yêu công việc.

Bà Phương khéo léo gợi chuyện với Quân, gần một tiếng ngồi nói chuyện bà hoàn toàn yên tâm, vì Quân không hề có dấu hiệu nhớ ra Quân có một cô vợ chưa cưới, nhớ mình đã yêu Diễm nhiều như thế nào, nhớ những trận cãi cọ giữa hai mẹ con vì Diễm. Quân đã hoàn toàn quên sạch rồi.

Bà Phương cười suốt đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bà. Bà không còn phải lo lắng hay than phiền vì bất cứ một điều gì nữa, bà đã hoàn thành được tâm nguyện của mình. Quân bị mất trí nhớ thật là hay.

Do vừa mới tỉnh lại nên Quân hãy còn mệt, sau khi được bác sĩ khám và tiêm thuốc Quân chìm dần vào giấc ngủ.