Mướn Chồng

Chương 175

Bà giúp việc định gõ cửa phòng Quân, bà Phương lắc đầu.

_Mặc kệ hai đứa chúng nó đi, nếu có chuyện gì chắc thằng Quân phải kêu toáng lên rồi…!!

Bà giúp việc cười.

_Bà chủ nói đúng, chắc là họ đang ngủ…!!

Bà Phương không biết bản thân mình có quá dễ dàng chấp nhận Diễm không nhưng thấy khuôn mặt lo lắng và bất an của thằng con trai khi nhìn thấy Diễm nằm ốm yếu ở trên giường, bà thấy mình đã làm đúng. Bà nên chấp nhận sự thật là bà đã thua, nên chấp nhận Quân đang yêu một người con gái bà không thích nhưng không sao chỉ cần Quân hạnh phúc là bà mừng rồi.

Lúc Quân về, ông Trương đang ở trong phòng làm việc nên không hay biết. Ông biết Quân về thông qua bà giúp việc, nghe dặn dò của Quân, bà giúp việc đưa mấy túi quà cho bà Phương. Bà Phương lắc đầu bảo ông Trương.

_Ông thấy không vì đứa con gái đó, ngay cả chào chúng ta, nói nó mua quà cho chúng ta khi đi công tác cũng không….!!

Ông Trương cười.

_Bà thừa hiểu nó yêu con bé Diễm nhiều như thế nào, nó yêu vợ của nó như thế bà phải mừng cho nó chứ…??

Bà Phương ghen tị.

_Mừng cái gì mà mừng, nó có vợ quên mẹ làm sao em vui được….!!

_Bà thấy nó quên bà lúc nào, tặng quà nó cũng nhớ đến bà, đi đâu nó cũng hỏi bà, bà còn muốn gì nữa, hay là bà muốn nó sống cô độc cả đời. Ngày trước lúc lấy bà, mẹ tôi cũng nghĩ như bà, chắc là tôi và bà sẽ không bao giờ lấy được nhau…!!

Sẵn cái lược trên tay, bà Phương đánh nhẹ vào người ông Trương. Ông Trương giả vờ kêu lên.

_Bà không những gia trưởng, ương bướng, không biết điều, bà còn bạo lực nữa. Không hiểu ngày xưa tại sao tôi lại yêu bà, muốn lấy bà, chắc là bà đã bỏ bùa mê nên tôi mới mù quáng như thế…??

Mặt bà Phương đỏ bừng, cuối cùng hai ông bà lại quay về thuở xưa, hai người có thể cùng nhau đùa vui, hạnh phúc bên nhau. Bà Phương chưa bao giờ cảm thấy sung sướng và vui mừng hơn thế, thằng con trai có hạnh phúc của nó, bà cũng có hạnh phúc của bà.

Bà Phương nhìn ông Trương không rời, bà không muốn mất ông, không muốn mất một người chồng tuyệt vời như ông, ông đã yêu bà, trân trọng bà dù bà đã không sinh cho ông được một đứa con, dù bà đã từng đối xử tệ bạc với ông nhưng ông vẫn không ngừng yêu bà hơn ba mươi năm nay. Bà thấy mình thật ích kỉ, thật nhỏ bé, Quân đã có Diễm, bà đã có ông Trương, bà tự hỏi tại sao bà phải ghen tị với Quân làm gì, bà nên dành thời gian chăm sóc, ở bên ông Trương nhiều hơn, có như thế mới bù đắp được những gì mà bà đã gây ra cho ông.

Bà ôm lấy ông Trương, nước mắt bắt đầu tuôn trào. Ông Trương kinh ngạc hỏi.

_Có ai đã làm em phải phiền lòng à…?? Có phải thằng Quân không…??

Giọng bà sũng nước.

_Không phải, em xin lỗi anh, lẽ ra em nên hiểu anh hơn…!!

Ôm chặt lấy bà Phương, ông Trương trêu.

_Em trở nên mít ướt từ khi nào thế, em thật trẻ con…!!

_Anh dám nói em trẻ con hả. Em mà khùng lên bây giờ anh đừng có hối hận…!!

_Cho anh xin, anh sợ em rồi…!!

Cả hai ông bà bật cười, cuối cùng họ đã có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau, cùng nhau san sẻ mọi chuyện. Diễm đã may mắn khi bà mẹ chồng tương lai đã hiểu cho Diễm hơn, may mắn vì bà không còn tìm cách gây khó dễ và bắt chẹt Diễm nữa.

Trường tức xì khói vì Quân dám cúp ngang cuộc gọi với Diễm, Hồng nhìn khuôn mặt hầm hầm tức giận của Trường, Hồng cười nghiêng ngả. Trường đang tức lại bị Hồng chọc giận. Trường hét.

_Em muốn anh tức chết hả…??

Lau đuôi mắt vì hai giọt nước văng ra do cười nhiều, Hồng nói.

_Anh không biết mặt của anh rất tức cười, cô ấy đã có Quân và gia đình anh ấy chăm sóc, anh còn lo gì nữa….!!

Trường phân trần.

_Anh biết là hắn sẽ chăm sóc tốt cho em gái anh nhưng anh vẫn không yên tâm. Thật là bực mình, anh gọi điện hỏi thăm em gái anh, anh có bảo nó bỏ hắn đâu mà hắn dám cúp máy đột ngột, khi nào anh lành bệnh anh sẽ cho hắn một trận….!!

Nghe giọng hùng hổ của Trường, Hồng nhíu mày.

_Anh định đánh nhau đến bao giờ nữa, em không muốn con của chúng ta học tính nóng nảy và vũ lực của anh….!!

Trường xìu xuống, nghe Hồng nhắc đến con, tự nhiên Trường muốn trở thành một ông bố gương mẫu, tốt bụng và điềm tĩnh.

_Anh hứa sẽ cố gắng trở thành một ông bố tốt….!!

_Nếu anh không làm được thì sao…??

Trường nói đầy tự tin.

_Anh hứa là anh sẽ làm được, vì anh không bao giờ nghi ngờ khả năng của anh.

Hồng nguýt Trường một cái.

_Anh đúng là quá tự kiêu. Em sẽ quan sát anh, kiểm chứng những lời của anh nói với em ngày hôm nay, nếu anh không làm được đừng trách hai mẹ con em tẩy chay anh…!!

Trường vội nói.

_Đừng làm thế, nếu em và con tẩy chay anh, anh làm sao mà sống nổi….??

Hồng nháy mắt.

_Nếu em không muốn điều đó xẩy ra, anh phải nghe lời em…!!

Trường bật cười.

_Em ghê quá, chúng ta vẫn chưa lấy nhau, em đã bắt nạt anh rồi, mai sau khi chúng ta thực sự thành vợ chồng, chắc là anh sẽ bị em bắt nạt dài dài…!!

_Bây giờ anh rút lại lời cầu hôn của anh vẫn còn kịp kia mà…!!

Xoa nhẹ vào bụng Hồng, Trường cười.

_Anh đâu có ngu, anh sẽ giữ chặt lấy em…!!

Hồng đỏ mặt vì hạnh phúc, tình yêu khiến Hồng ngất ngây, Hồng choáng váng với niềm vui của chính mình, Hồng mong những gì mà Hồng đang có sẽ không bao giờ biến mất, không bao giờ lụi tàn.

Trường dặn bà Hoa không nên đưa ông Hải đến đây, Trường sợ ông gặp nguy hiểm, Trường muốn ông được an toàn, chỉ có ở nhà, có người bảo vệ ông Hải, Trường mới yên lòng. Diễm đã có Quân lo, còn Hồng cũng có người bảo vệ nên Trường có thể yên tâm phần nào. 

Sau chuyện ông Đăng suýt giết chết mình, tình cảm dành cho ông Đăng trong Trường đã hết, Trường mong Bảo nhanh chóng bắt được ông ta, nhanh chóng xử phạt ông ta, mong ông ta phải đền tội cho những gì mà ông ta đã gây ra, ông ta có thể hại Trường nhưng Trường tuyệt đối không tha cho ông ta nếu ông ta tìm cách hại Hồng và Diễm, đối với ông Hải, trong lòng Trường vừa căm vừa hận, Trường không thể tha thứ cho ông Hải, không thể quên vì sao mẹ mình lại chết, không thể quên mười bốn năm qua Trường phải sống như thế nào, không thể quên vì sao Trường lại bị biến thành công cụ trả thù của ông Đăng, Trường không thể quên được những điều đó, nếu không phải sợ Diễm đau khổ, khóc thương cho ông Hải, Trường muốn ông Hải chết từ lâu rồi, người như ông Hải không đáng sống trên đời này.

Hồng không muốn về nhà nên tối hôm nay, Hồng ở lại bệnh viện với Trường, bà Hoa không phải ở lại qua đêm chăm sóc Trường. Trường không hài lòng.

_Em về đi, em đang mang thai, em cần được nghỉ ngơi…!!

_Em hiểu anh lo cho em nhưng anh không thấy là bây giờ trời đang tối nếu em đi một mình ngoài đường vào giờ này anh không sợ bị ông Đăng hại à…??

Hồng đã đánh trúng vào nỗi sợ hãi của Trường, Trường ôm chặt lấy Hồng, cơ thể run rẩy, mặt trắng bệch. Hồng hạnh phúc vì luôn được Trường lo lắng, quan tâm. Biết là mình đã đi đúng hướng, Hồng nói thêm.

_Nếu anh không thích em ở đây, em đi về đây….!!

Trường run rẩy nói.

_Em ở lại đây đi, em sẽ ngủ trên giường bệnh của Quân…!!

Hồng cười toe toét.

_Em biết rồi…!!

Biết mình bị mắc bẫy, Trường cáu.

_Em định dọa cho anh chết, em mới hài lòng hả…??

Hồng le lưỡi.

_Em đâu có dọa anh, em đang nói sự thật…!!

Trường cười thật gian.

_Anh muốn trừng phạt em…!!

Hồng nhìn khuôn mặt của Trường. Hồng đỏ mặt, biết là Trường muốn gì, vội đứng dậy, Hồng định tháo chạy nhưng không còn kịp nữa.

Trường kéo Hồng nằm xuống, ngồi đè lên người Hồng, Trường nheo mắt trêu.

_Chẳng phải em muốn được ở qua đêm với anh là gì…??

Hồng cãi.

_Em ở lại đây vì em muốn chăm sóc anh, anh đừng nói lung tung…!!

Trường cúi xuống.

_Em thật nhạy cảm và cũng rất thông minh. Anh thích một cô vợ như em…!!

Họ hôn nhau, bệnh viện đã chấp nối cho tình yêu của họ, cũng tại nơi đây, Trường phát hiện mình yêu Hồng, nơi đây Hồng được Trường nói lời yêu, rồi cầu hôn. Hạnh phúc tràn ngập khắp mọi nơi, họ say sưa trong những nụ hôn bất tận, thỉnh thoảng những tiếng cười khúc khích vang lên, Trường đã tìm được tình yêu, hạnh phúc của cuộc đời mình, Trường không còn buồn đau, phải sống trong hận thù nữa, tương lai tươi sáng đang chờ Trường ở phía trước.