Mướn Chồng

Chương 170

Quân định gọi điện cho bà Phương nhưng sau khi nghĩ kĩ, Quân thấy tốt nhất bây giờ không nên nói gì, mối quan hệ giữa Diễm và bà Phương đã xấu sẵn rồi, nếu Quân tỏ ra bênh vực Diễm trước mặt bà Phương nữa, bà sẽ càng ghét Diễm.

Quân bực mình nghĩ.

_Nếu mẹ không thích cô ấy, mẹ phải chăm sóc cô ấy cho đến khi nào cô ấy tỉnh lại thì thôi, đây cũng là cách cho mẹ nhận ra hậu quả hành động không hay của mình….!!

Quân dặn dò người đi theo Diễm phải báo cáo lại tình trạng của Diễm liên tục cho Quân biết. Nhà Diễm chẳng còn ai, anh trai đang ở trong bệnh viện, ông Hải ngớ ngẩn không biết gì, ông quản gia phải ở nhà chăm sóc ông Hải. Không còn cách nào khác, bà Phương phải chăm sóc Diễm, phải trông Diễm cho đến khi nào Diễm tỉnh lại thì thôi.

Trong cơn mê, Diễm gặp ác mộng, Diễm thấy vô số hình thù kì quái đang bao vây lấy mình, Diễm bị nhấm chìm xuống nước, ngạt thở Diễm la hét.

_Tránh ra..!! Đừng dìm tôi xuống nước…!! Làm ơn…!!

Mồ hôi toát ra đầy khuôn mặt Diễm, bà Phương lo sợ, bà biết Diễm bị ông Đăng cho người dìm Diễm xuống nước cách đây mấy hôm. Nỗi kinh hoàng vẫn còn ám ảnh Diễm, mệt mỏi, thần kinh căng thẳng nên Diễm dễ dàng bị những giấc mơ cũ ám ảnh.

Nắm chặt tay, hít thở thật sâu, bà Phương không muốn dính líu gì đến Diễm nhưng thấy Diễm la hét thế này, bà cảm thấy tội nghiệp.

Cuối cùng bà nắm lấy tay Diễm, bàn tay bà nhẹ nhàng vỗ vào lưng Diễm. Diễm nắm chặt lấy tay bà như một điểm tựa. Diễm nằm im, một lúc sau, Diễm khóc, trong giấc mơ Diễm gọi tên mẹ mình.

_Mẹ ơi…!! Mẹ ơi đừng bỏ con…!!

Lòng bà Phương trùng xuống, bà từng làm mẹ, từng hiểu cảm giác mất đi người thân là thế nào, đứa con mà bà đã bị mất khi bà mang thai năm tháng đã vĩnh viễn cướp đi khả năng làm mẹ của bà. Sau chuyện đó bà chết đi sống lại, bà không còn niềm tin vào cuộc sống, trong lòng bà chỉ có nỗi đau, cho đến khi ông Trương dẫn Quân về nhà, từ đó tình cảm của bà dần chuyển sang Quân. Quân ngoan ngoãn, thông minh, có hiếu, ăn nói có duyên, nhờ Quân, bà đã lấy lại được niềm tin, lấy lại được nụ cười.

Bà biết Diễm mất mẹ khi mới lên hai, lớn lên thiếu thốn tình mẫu tử, một cô gái không được mẹ dạy dỗ như Diễm có thể biết làm mọi thứ đã là đáng khen rồi, tuy còn hơi ngang bướng và nghịch ngợm nhưng có thể hiểu được, tự nhiên bà thấy thông cảm và hiểu cho Diễm hơn, bà không còn cay nghiệt với Diễm như trước nữa.

Tay Diễm vẫn nắm chặt lấy tay bà Phương, Diễm chìm vào giấc ngủ với hai dòng lệ trên má. Ngắm Diễm ngủ, bà Phương thấy thương cho Diễm, tuổi còn trẻ đã phải chịu quá nhiều đả kích, bà không hiểu tại sao Trường lại là anh trai của Diễm, không hiểu tại sao Trường lại làm thế nhưng bà tin Diễm không đến nỗi xấu xa nhưng bà lầm tưởng.

Quân vẫn chưa nói cho bố mẹ Quân biết Quân thực sự là ai, mối quan hệ giữa Quân và gia đình Diễm là gì, Quân không muốn bà Phương ghê tởm dòng máu đang chảy trong người Diễm là dòng máu phản bội, độc ác và tàn nhẫn. Quân muốn tránh cho Diễm mọi đả kích từ phía bà Phương, Quân muốn Diễm được sống là chính mình, việc ông Hải gây ra, ông phải gánh tội, Diễm là một người không có liên quan gì đến chuyện này, Diễm không đáng bị mọi người lên án, chỉ trích, khinh bỉ vì tội lỗi của ông Hải.

Cho đến tận bây giờ Bảo vẫn chưa tìm được tung tích của ông Đăng, ông ta đã hòa mình vào bóng đêm, lo sợ ông ta có thể hại bất cứ người nào trong gia đình Quân và Diễm, nên không chỉ có một mình Quân mới cho người bảo vệ họ, Bảo cũng cho mấy trinh sát bảo vệ họ từ xa.

Xưởng gỗ, căn nhà của ông Đăng đã bị nghiêm phong, mấy tên đầu gấu làm việc cho ông Đăng đã bị bắt gần hết, chỉ còn vài tên là chạy thoát cùng với ông Đăng. Quân và Bảo điên đầu suy nghĩ cũng không biết hiện giờ ông ta đang ở đâu, ông ta rất giỏi ngụy trang cho chính mình, nếu ông ta không giỏi, ông ta không thể sống mười bốn năm ngoài vòng pháp luật mà không việc gì.

Lẽ ra kế hoạch trả thù của ông ta đã thành công mỹ mãn, nếu không có Quân xen vào, nếu Quân không phá hỏng mọi thứ, ông ta đâu cần phải chạy trốn, đâu cần phải gầm lên vì căm hận trong đêm đen. Ông ta tự hứa với lòng là ông ta phải giết chết Quân bằng mọi giá, chỉ khi nào Quân chết đi ông ta mới hả dạ, mới trút hết được mọi bực tức tích tụ trong người ra.

Vây cánh của ông ta đã bị Bảo cho người bắt gần hết nên chẳng còn bao nhiêu, bây giờ ông ta muốn gây nên chuyện cũng khó, ông ta không thể chường mặt ra bên ngoài vì sợ bắt, mặc dù biết Quân và Trường đang ở bệnh viện, ông ta cũng không thể tiếp cận vì người của Quân và Bảo luôn lượn lờ trước cửa, họ thay phiên nhau canh gác, họ chỉ cho người thân và mấy vị bác sĩ thân tín vào khám cho hai người ngoài ra không ai được phép tiếp cận họ, kế hoạch ra tay ở bệnh viện coi như bị hủy bỏ.

Ông ta định hại Diễm và Hồng, ông Hải, bố mẹ Quân cũng vô ích vì họ luôn có người bảo vệ từ phía sau. Sau vụ bắt cóc trên xe tắc xi, Quân không cho phép Hồng và Diễm, hay bất cứ ai được đi xe tắc xi, một là họ phải đi xe máy hai là đi xe ô tô do Quân chỉ định người đưa đón.

Khổ nhất là Diễm muốn có một chút tự do cũng không được, Diễm bị một vệ sĩ lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh, anh ta hoặc là đi cùng Diễm hoặc là đứng phía sau Diễm để bảo vệ Diễm, Diễm phản đối sự sắp xếp của Quân vì không chịu được cảm giác mình là một nô lệ, nhưng dù Diễm nói thế nào Quân vẫn không thay đổi quyết định của mình, Quân lờ đi, Quân cho như thế mới bảo vệ Diễm khỏi nguy hiểm, ngay cả Trường, Hồng cũng đồng tình với sự sắp xếp này của Quân, Diễm chịu thua, Diễm chấp nhận sự sắp xếp này với một thái độ bất bình và chán nản.

Quân được anh chàng vệ sĩ báo là bà Phương đang chăm sóc Diễm, trên môi Quân nở một nụ cười, chuyện này cũng không tệ như Quân tưởng, Quân tin là dần dần bà Phương sẽ yêu quý Diễm.

Quân muốn may cho Diễm một chiếc váy cưới, biết rằng Diễm sẽ không vui nếu như ngay cả váy cưới cũng không được chọn theo ý mình nhưng một người muốn mọi chuyện diễn ra theo ý mình như Quân sẽ không có chuyện nhượng bộ ở đây.

Quân đã liên hệ với mấy nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, Quân muốn Diễm phải có một áo cưới lộng lẫy trong ngày cưới, màu mà Quân thích nhất là màu trắng, cô dâu chú rể sẽ cùng may một màu.

Hạnh phúc làm khuôn mặt Quân bừng sáng, mọi đau khổ đã trôi qua rồi, bây giờ chỉ còn hạnh phúc và niềm tin vào một tương lai, dù không đoán chắc được tương lai mai sau nhưng Quân tin là Quân có thể bảo vệ được tình yêu của mình.

Diễm ngủ đến chiều mới dậy, giật mình tỉnh giấc, cảnh vật xung quanh Diễm từ từ sáng tỏ dần. Đầu Diễm vẫn còn đau, sau khi nhớ lại mọi chuyện, Diễm cố gắng ngồi dậy. Bà Phương mở cửa bước vào trong phòng, thấy Diễm đã tỉnh, bà lo lắng hỏi.

_Cô không sao chứ….??

_Cháu cảm thấy đỡ nhiều rồi…!!

Bà Phương trách móc.

_Nếu cô không khỏe sao cô không từ chối yêu cầu đi mua sắm của tôi, cô phải cố đi theo tôi làm gì, cô muốn tôi phải cảm thấy cố lỗi với cô sao…??

Diễm sụt sịt.

_Cháu xin lỗi, cháu không cố ý. Hôm qua cháu vẫn còn cảm thấy rất khỏe, không hiểu hôm nay cháu lại bị như thế…!!

_Cô ngốc, cũng ngốc vừa thôi, nếu không khỏe, cô cứ nói thẳng, tôi có ăn thịt cô đâu mà cô phải sợ...!!

Thấy Diễm sắp khóc đến nơi, bà Phương ngán ngẩm bảo.

_Cô có thể đi về được chứ, hay là cô muốn ở lại đây…??

Diễm sợ hãi đáp.

_Cháu muốn về nhà, cháu không thích không khí bệnh viện….!!

Bà Phương phì cười.

_Cô đúng là trẻ con, có ai làm gì cô đâu mà cô phải la toáng lên …??

Diễm kinh ngạc nhìn bà Phương, đây là lần đầu tiên bà mỉm cười với Diễm sau chuyện đó, Diễm cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra bà Phương không còn khắt khe với Diễm như trước nữa.

Diễm được bà Phương dìu ra xe, trên đường về nhà, bà Phương hỏi Diễm.

_Bây giờ trong nhà cô còn ai không…??

Diễm ngơ ngác hỏi lại.

_Cháu không hiểu ý của bác…??

_Tôi muốn biết, có ai còn khả năng chăm sóc cô không…??

Diễm gật đầu.

_Nhà cháu còn bác quản gia…!!

_Tôi tưởng còn có bà giúp việc nữa…??

_Dì ấy đang bận chăm sóc anh Trường….!!

Suy nghĩ một chút bà Phương bảo Diễm.

_Dù sao chuyện này cũng là do tôi gây ra cho cô, cô đến nhà tôi như thế sẽ tiện hơn…!!

Diễm không ngờ bà Phương lại tự nhiên đối xử tốt với mình như thế, con sâu nước mắt trong Diễm bắt đầu hoạt động, Diễm khóc.

Bà Phương cáu.

_Ô hay tôi có làm gì cô đâu, sao tự nhiên cô lại khóc….??

Diễm lễ phép đáp.

_Từ khi mẹ cháu mất, cháu luôn coi Dì Hoa là người mẹ thứ hai của cháu. Ở bên bác cho cháu cảm giác cháu như đang có mẹ ở kề bên. Cháu hiểu bác ghét cháu vì bác lo cho anh Quân, cháu biết cháu không xứng với anh ấy nhưng tình yêu vốn không thể nói trước được, cháu xin lỗi vì cháu không phải là cô dâu như bác muốn. Cháu hứa cháu sẽ cố gắng làm một người con dâu tốt, sẽ mang lại hạnh phúc cho anh Quân…!!

Những lời nói của Diễm khiến bà Phương hài lòng, càng ở bên cạnh Diễm, bà càng thấy nhiều điểm tốt ở Diễm hơn, bà thấy mình đang bị lung lay, đang bị Diễm làm cho cảm động. Đứa con gái của biển, tuy có lúc ồn ào, dậy sóng làm cho người ta khiếp sợ nhưng có lúc nó lại rất hiền hòa đáng yêu.

Đưa cho Diễm một cái khăn, bà Phương giục.

_Cô lau mặt đi trông cô lem luốt như một con hề…!!

Diễm lí nhí.

_Cảm ơn bác…!!

Bà Phương kín đáo quan sát Diễm, bà thấy Diễm thật yếu đuối mỏng manh, Diễm cần được ai đó ở bên cạnh chăm sóc, che chở. Bà tin là Quân có thể làm được điều đó, qua mấy lần tiếp xúc, bà nhận xét, Diễm là một cô gái trọng tình cảm, dễ bảo, ngoan hiền, tuy bên ngoài hơi ngổ ngáo nhưng bên trong lại yếu đuối dễ vỡ. Bà lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, bà không muốn bị Diễm làm cho cảm động, không muốn dễ dàng chấp nhận Diễm làm con dâu nhưng hình ảnh Diễm khóc, la hét gọi tên mẹ trong giấc mơ bà lại thấy mủi lòng.

_Thế nào cô đến nhà tôi chứ….??

Diễm không muốn làm phiền bà Phương nên từ chối.

_Cháu muốn về nhà, bố cháu cần cháu…!!

_Việc đó đã có ông quản gia lo rồi, cô còn yếu, nếu cô cũng ngã quỵ lấy ai lo cho bố cô, anh cô…??

_Nhưng mà…!!

Bà Phương cắt ngang.

_Đừng nói nhiều nữa, lúc nữa tôi sẽ cho người lái xe về nhà cô, cô có thể chăm sóc bố cô sau đó cô đến nhà tôi…!! 

Bà Phương và Quân đều độc tài như nhau, họ thích làm theo ý mình, ít khi nghe theo sự sắp xếp của người khác, Diễm kêu khổ vì vớ phải hai người Diễm ớn nhất, một bà mẹ chồng khó tính, ghét mình, một ông chồng tuy yêu hết mình nhưng thích điều khiển Diễm hơn là để cho Diễm tự làm.