Mướn Chồng

Chương 158

Trường đã có Hồng và bà Hoa lo nên Diễm có thể yên tâm phần nào. Quân đưa Diễm về nhà Trường. Diễm muốn được ở bên cạnh chăm sóc ông Hải, sau chuyện xẩy ra ngày hôm qua, Diễm không yên tâm nếu để ông vượt khỏi tầm mắt của mình.

Mặc dù Quân đã cho người bảo vệ gia đình Diễm. Diễm vẫn lo sợ vu vơ, lo sợ ông Đăng bất ngờ xuất hiện, ông ta lại tìm cách hại gia đình Diễm thêm một lần nữa. Diễm không chỉ lo cho bản thân mình. Diễm còn lo cho Quân, lo sợ cho anh trai, ông Hải và Hồng. Diễm cầu mong mọi người không ai bị làm sao, mong ông Đăng sớm bị bắt, mong ông sớm thức tỉnh lương tâm.

Trước khi để Diễm xuống xe, Quân nheo mắt nói.

_Anh chán cảnh phải sống xa em thế này lắm rồi, anh thích được sống chung một mái nhà với em, thích được cùng em đi ngủ mỗi tối, thích được thức dậy cùng em mỗi sáng, thích được cùng em trải qua mọi chuyện trong đời. Ngày mai mình sẽ đi chọn áo cưới….!!

Diễm đỏ bừng mặt.

_Chúng ta để từ từ rồi tính được không anh. Anh trai em cần phải phẫu thuật gấp, sau khi lo cho anh ấy xong, em mới yên tâm lo cho mình…!!

Quân trấn an.

_Em đừng lo lắng quá, thủ tục hiến thận cho cậu ấy anh đã làm xong rồi, chậm nhất là ngày mai hoặc ngày kia là có thể mổ được thôi…!!

Diễm reo lên.

_Thật không anh…!!

Thấy Diễm vui sướng, Quân cũng vui lây.

_Thật, anh nói dối em làm gì….!!

Hôn lên tóc Diễm, Quân mỉm cười.

_Sau đó em phải lấy anh, em nhớ chưa…??

Diễm bẽn lẽn.

_Em còn trẻ, hay là mình để sang năm cưới được không anh…??

Quân hét to.

_Em bảo sao, em muốn để đến tận sang năm…??. Anh thấy một tuần là đã lâu lắm rồi, anh không thể chờ lâu hơn được nữa đâu…!!

Diễm vội bịt miệng Quân lại, Diễm sợ mọi người trong nhà nghe tiếng.

_Anh làm ơn nói nhỏ hơn được không…??

Gỡ tay Diễm ra, Quân bực mình nói.

_Em đừng tìm cách trì hoãn, anh không chịu để em rời ngày cưới đi đâu. Anh đã tính cả rồi, chỉ cần sau một tuần, anh trai em có thể đã bình phục được một phần, sau nửa tháng cơ thể cậu ta đã bình phục hoàn toàn, lúc đó em và anh làm đám cưới…!!

Diễm hôn chụt lên má Quân. Diễm nịnh.

_Anh yêu, chẳng phải em đã nhận lời lấy anh, đeo nhẫn đính hôn của anh, kí vào giấy đăng kí kết hôn, về mặt pháp lí chẳng phải em đã là vợ của anh rồi sao, việc chúng ta cưới trước hay sau thì có quan trọng gì, em còn trẻ, em muốn sang Mỹ du học thêm một thời gian, lúc đó chúng ta mới tổ chức đám cưới được không anh…??

Nâng cằm Diễm lên, Quân đau khổ hỏi.

_Em đang tìm cách tránh xa anh, không còn muốn lấy anh nữa đúng không…??

Diễm lắc đầu.

_Không phải thế, em chỉ thấy em còn trẻ, em không có gì trong khi anh có mọi thứ, em thấy em không xứng với anh…!!

Quân nhếch mép.

_Cô đừng lấy lí do này để ngụy biện cho hành động của mình, cô không yêu tôi, cô chấp nhận lấy tôi chỉ vì cô cảm kích, cô thương hại tôi thôi…..!!

Diễm mệt mỏi.

_Anh lại định gây sự và cãi nhau với em đúng không….??

Quân khinh khỉnh đáp.

_Tất cả đều là lỗi của cô. Trong khi cô vô tư không hiểu tình cảm của tôi, không hiểu tôi yêu cô, tôi muốn cô ở bên tôi nhiều như thế nào, cô lại tìm cách rời xa tôi, muốn được tự do bay nhảy ở bên ngoài. Tôi đúng là một thằng ngu khi tin rằng cô bắt đầu có tình cảm với tôi….!!

Mắt Diễm đỏ hoe, Quân không hiểu là bây giờ Diễm đã yêu Quân, muốn được ở bên Quân, lấy Quân, sinh con cho Quân nhưng chính vì điều đó, Diễm cảm thấy bản thân mình không có gì cả, Diễm không có tài sản, không có nghề nghiệp, đúng là Diễm đang có một công việc đang mong đợi ở bên Mỹ, nếu Diễm thích bằng vào sức học, bằng cấp của mình Diễm có thể xin việc ở mọi nơi nhưng Diễm lại thích sang Mỹ, thích được làm công việc còn đang dang dở của mình.

Diễm không muốn làm tổn thương Quân, không muốn làm Quân đau khổ, Diễm đành phải nhượng bộ, đành phải chấp nhận yêu cầu của Quân.

Diễm rụt rè cầu xin.

_Em sẽ được đi Mỹ hoàn thành nốt công việc của em sau khi cưới chứ…??

Quân trả lời dứt khoát.

_Không….!!

Diễm cáu, nước mắt bắt đầu tuôn như mưa.

_Anh ích kỉ vừa thôi, chẳng phải em đã đồng ý tổ chức đám cưới theo đúng yêu cầu của anh rồi còn gì…??

Quân bực mình nói.

_Em tưởng là sau khi cưới xong rồi em có thể bay sang Mỹ, bỏ anh một mình ở đây à…?? Anh làm sao mà chịu nổi…!!

Diễm cố vớt vát.

_Em sẽ thường xuyên về thăm anh…!!

_Anh nói không là không…!!

Quá cáu, Diễm cảm thấy mình đúng là một nô lệ, một con rối của Quân. Vì ông Hải, Diễm đã phải bỏ ngang công việc để về Việt nam, bây giờ vì Quân, Diễm có nguy cơ không được sang bên ấy nữa. 

Mặc Diễm hết lời năn nỉ cầu xin, thậm chí khóc lóc, Quân nhất định không chịu nhượng bộ, Quân không muốn Diễm rời xa mình, không muốn Diễm thoát khỏi tầm mắt của Quân, dù có tin tưởng Diễm đến đâu, Quân cũng không thể chấp nhận Diễm đi mà không có Quân, sống mà không có Quân ở bên cạnh, chỉ nghĩ đến những ngày tháng dài đằng đẵng vì mong chờ, nhớ thương và lo lắng, Quân đã muốn phát điên lên rồi nói gì đến lúc Diễm bỏ Quân đi thật.

Ôm Diễm thật chặt, Quân dỗ dành.

_Anh hiểu anh hơi ích kỉ khi không cho em được sang bên ấy nữa nhưng em phải hiểu cho anh, anh không yên tâm nếu để em đi đâu mà không có anh, kể từ khi yêu em, không ngày nào anh sống được yên, anh luôn tự hỏi em đang làm gì, đi đâu, có chuyện gì xẩy ra với em không. Nếu em yêu thích công việc đó như thế, anh sẽ tìm cách thương lượng với họ để em tiếp tục mà không cần phải sang bên ấy, em thấy thế nào….??

Diễm thấy an ủi phần nào, tuy nhiên ý nghĩ chống đối trong Diễm vẫn chưa thuyên giảm, nó đang có nguy cơ bùng lên cao. Quân cười.

_Em yêu, em không định để anh phải khổ sở vì em cả đời chứ, em yêu công việc, anh có thể hiểu được điều đó, anh cũng là người yêu công việc mình đang làm, nhưng em là vợ của anh, là tất cả của anh, anh sẽ không mạo hiểm để mất em thêm một lần nữa đâu…!!

Diễm luôn lép vế, dù tranh cãi hay làm bất cứ điều gì, Diễm vẫn luôn bị Quân điều khiển, Diễm nguyền rủa mình không tiếc lời nhưng đành bất lực vì không thể phản kháng lại.

Kết thúc cuộc tranh cãi, Diễm hầm hầm mở cửa xe. Đóng thật mạnh, Diễm đi thẳng vào nhà. Quân mỉm cười nhìn theo, nheo mắt lại thích thú. Quân ngọt ngào nói.

_Chúc em ngủ ngon, nhớ là đóng chặt cửa lại khi ngủ đấy…!!