Mướn Chồng

Chương 138

Trường bây giờ đã biết sự thật về cái chết của bà Lan, biết ông Hải chính là cha ruột của mình, ông ta là một con cáo già, ông ta lo sợ Trường sẽ quay sang trả thù ông ta nên ông ta muốn diệt cỏ tận gốc, muốn những người thân xung quanh Trường phải trả giá cho đau khổ, bất hạnh của ông ta. Nếu ông ta rộng lượng hơn, ông ta vẫn là một người đàn ông hạnh phúc, nhưng thật đáng tiếc ông ta là một người ích kỉ, nhỏ nhen, ông ta không thể chịu đựng được ý nghĩ vợ và con trai của ông ta đang thuộc về người khác.

Ông ta muốn hủy diệt tất cả, hận thù làm mờ lí trí của ông ta, đã biến ông ta thành một con quỷ độc ác, ông ta không còn là chính mình nữa, ông ta không có chủ ý giết vợ nhưng lúc đó tức giận, hận thù đã điểu khiển ông ta, người ta nói yêu càng nhiều thì hận càng nhiều, ông ta sau khi bức tử bà Lan, quá sợ hãi nên ông ta mới nghĩ ra cách làm rò rỉ khí ga, ông ta hy vọng có thể xóa hết chứng cứ phạm tội của mình.

Ông ta yêu bà Lan nhiều như thế, chỉ vì ghen tuông, ông ta có thể giết bà Lan, đối với Trường, ông ta không coi ra gì cả. Ông ta cũng muốn giết Trường sau khi Trường thoát chết trong vụ hỏa hoạn, nhưng một kế hoạch thâm độc hình thành trong đầu ông ta, ông ta muốn dùng Trường trả thù thay cho ông ta, ông ta tính toán, nếu Trường không thể sống sót sau khi bị bỏ rơi, Trường cũng sẽ không thể sống nổi khi biết được sự thật, lẽ ra mọi chuyện đã diễn ra theo đúng như kế hoạch của ông ta, chỉ tiếc một điều là Quân đã can thiệp, nhờ Quân, anh em Diễm đã nhận ra được nhau, mối thù coi như được hòa giải.

Không can tâm, ông ta đi đến một bước cuối cùng là bắt cóc Hồng và Diễm, sau đó ông ta sẽ bắt cóc nốt ông Hải, ông Hải bây giờ tâm trí lơ ngơ, ông không thể nào thoát được bàn tay của ông ta, chỉ cần ông ta ra tay, không ai có thể chạy thoát, không ai có thể bỏ trốn. Ông ta bắt cóc cả hai người một phần vì trả thù, một phần vì ông ta muốn ép Quân giao hết bằng chứng phạm tội của ông ta mà Quân đã thu thập được cho ông ta

Sau vụ ám sát hụt Quân tối hôm nào, Quẫn đã bắt được tất cả bọn côn đồ do ông ta cử đi, bọn chúng đã khai hết, bây giờ ông ta không dám về xưởng gỗ của mình, không dám lộ diện ở những nơi đông người, đi đâu, ông ta cũng phải cải trang vì sợ bị công an phát hiện.

Tội chủ mưu đánh người khác, còn vô số tội nữa đã đủ cho tòa án truy tố ông ta, nếu vụ án năm xưa được lật lại, ông ta sẽ có nguy cơ chết rục xương ở trong tù. Ông ta đã bị dồn vào chân tường rồi, nên ông ta không còn kiêng nể gì nữa, để cứu được chính mình, ông ta có thể làm mọi thứ, kể cả phải giết người, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta làm thế.

Ông ta nghĩ nếu ông ta chết, ông ta muốn kéo theo tất cả mọi người chết theo ông ta, ông ta không thể để họ sống yên lành, hạnh phúc còn ông ta phải sống khổ sở, trốn chạy, ông ta thà lôi mọi người chết cùng ông ta còn hơn phải xuống địa ngục một mình.

Hồng và Diễm nằm dài xuống ghế xe, cả hai như đang say ngủ, dù ai nhìn vào trong chỉ thấy hai vị khách nữ đi xe mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, họ không thể phát hiện ra kế hoạch bắt cóc táo bạo giữa ban ngày của ông Đăng, không ai có thể tin được ông ta lại liều lĩnh như thế.

Diễm và Hồng rời đi, người được Quân cử đi theo Diễm cũng bám theo sau, nghi ngờ chiếc xe tắc xi kia có gì mờ ám, anh ta lập tức gọi điện thông báo cho Quân biết.

Quân đang ngồi trong phòng làm việc, bàn tay mân mê hộp bút do Diễm tặng, môi luôn nở một nụ cười, nhân viên của Quân hôm nay thấy sếp rất lạ, họ tò mò và nhìn Quân không ngớt, chưa bao giờ họ thấy sếp của họ mỉm cười, chào họ, chưa bao giờ thấy sếp của họ không làm mặt nghiêm với họ. Họ đoán do sếp đang yêu hay vừa mới tìm được một dự án mới nên tâm trạng mới vui vẻ như thế này.

Từ khi nói cho Trường biết Diễm chính là em gái của Trường, Quân đoán ông Đăng sẽ ra tay trả thù và tìm cách hại Diễm, ông Hải nên luôn cho người đi theo Diễm ở mọi nơi, đây là cách bảo vệ Diễm duy nhất mà Quân nghĩ ra. Quân luôn lo sợ Diễm xẩy ra chuyện, Quân muốn Diễm ở bên cạnh mình cả ngày nhưng Quân không thể ép Diễm làm thế, Quân hiểu tính cách của Diễm, Diễm là một cô bé năng động, một cô gái nghịch ngợm, nếu bị nhốt cả ngày ở trong nhà, Diễm sẽ khô héo. Quân không muốn Diễm phải khổ, hay oán trách mình nên Quân đành để cho Diễm đi.

Hôm nay Kiên trở về công ty, nhiệm vụ Quân giao cho Kiên, Kiên đã hoàn thành xong. Kiên và Quân đang nói chuyện, chuông điện thoại của Quân reo vang.

_Có chuyện gì không…??

_Thưa anh, em sợ cô Diễm xẩy ra chuyện rồi…!!

Đứng bật dậy, mặt Quân trắng bệch. Quân sợ hãi hỏi to.

_Cậu bảo sao…??

_Em nghi ngờ chiếc xe tắc xi đang chở cô ấy có vấn đề…!!

Quân nói nhanh.

_Cậu hãy bám theo chiếc xe tắc xi đó cho tôi, có gì phải thông báo ngay cho tôi biết, nhớ phải cẩn thận…!!

_Vâng…!!

Anh ta cúp máy, thấy chiếc xe tắc xi chở Diễm và Hồng phóng đi, anh ta cũng đi theo, sợ bị tài xế xe phát hiện, anh ta cẩn thận không đi quá gần mà luôn giữ ở một khoản cách khá xa.

Quá sợ hãi và lo lắng cho Diễm, Quân liền gọi điện ngay cho Trường. Trường tìm về căn nhà cũ ở ngoại ô, Trường muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao mẹ mình lại chết, có thật là bà tự tử hay không, hay là ông Đăng chính là người đã treo cổ bà lên, sau đó ông ta mới bày trò rò rỉ khí ga. Người duy nhất có thể giúp được Trường chính là ông lão cứu Trường mấy hôm trước, do còn nhiều việc bận, nên hôm nay Trường mới đi thăm ông được.

Đang trên đường đi, điện thoại của Trường vang lên một bài hát buồn quen thuộc. Tấp xe vào lề đường, Trường nghe máy. Trường cũng lo sợ Hồng và Diễm bị ông Đăng hại không kém gì Quân, cả hai đều có lí do để làm thế, Hồng và Diễm là hai người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời Trường, một người là người Trường nghĩ Trường đang yêu, còn người kia là em gái.

Quân yêu Diễm, không thể mất Diễm, vì Diễm, Quân đã gạt bỏ hận thù sang một bên, tình yêu Quân dành cho Diễm nhiều như thế làm sao Quân có thể mất Diễm.

Thấy số của Quân, Trường nhíu mày hỏi.

_Cậu gọi cho tôi làm gì…??

Quân quát to.

_Bây giờ cậu đang ở đâu, sao cậu không cùng Diễm đi đón Hồng…??

Tự nhiên bị mắng oan vô cớ, Trường quát lại.

_Nếu cậu gọi cho tôi chỉ để hỏi như thế thì tôi cúp máy đây…!!

_Cậu có biết vì cậu, Diễm và Hồng bị ông Đăng bắt cóc rồi không…???

Tay chân Trường run rẩy, điện thoạt gần như rơi xuống đất, cố trẫn tính, Trường khàn giọng hỏi.

_Ông ta bắt cóc họ lúc nào….??

_Còn lúc nào nữa, ông ta đã thuê một chiếc xe tắc xi trá hình, chờ Diễm và Hồng lên xe, ông ta chụp thuốc mê họ rồi mang họ đi…!!

Trường nói không ra hơi.

_Cậu có biết họ bị ông ta đưa đi đâu không…??

_Tôi đã cho người bám theo ông ta. Cậu nên đi về ngay chỗ tôi, rồi theo tôi đi cứu họ…!!

Trường không còn tâm trí để đi điều tra về cái chết của mẹ mình nữa, việc quan trọng bây giờ là cứu được Diễm và Hồng. Quay xe, Trường phóng thật nhanh về nhà.

Lo sợ, phẫn nộ, hốt hoảng khiến tâm trí Trường không thể tập trung vào lái xe, Trường đã phóng hết tốc lực. Trường chỉ sớm trở về nhà, sớm nhận được tin tức từ người theo dõi của Quân.

Kết thúc cuộc gọi với Trường, Quân gọi điện cho Bảo. Mấy ngày vừa qua Bảo phải giải quyết nhiều vụ án nên cơ thể mệt mỏi, Bảo chỉ mong nhanh được về nhà đánh một giấc, được nghỉ ngơi vài ngày để lấy lại sức.

_Chào cậu…!!

Quân nói nhanh.

_Cậu có thể cử người trợ giúp mình được không, bạn gái mình bị ông Đăng bắt cóc rồi…!!

Bảo đứng bật dậy.

_Thông tin mà cậu nói có chính xác không….??

Đang sợ hãi, lo lắng không yên, nên Quân sẵng giọng nói.

_Người mà mình cử đi theo Diễm đã gọi điện cho mình, cậu nghĩ mình có thể bịa ra một chuyện động trời như thế hả…??

_Được rồi, mình sẽ đến ngay…!!

Ngay lập tức, Bảo gọi mấy cảnh sát dưới quyền, họ nhanh chóng đi theo Bảo. Quân bảo Kiên.

_Cậu đi theo tôi…!!

_Vâng….!!

Cả hai lái xe đi, Quân căm hận ông Đăng, Quân định sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông ta đối với cái chết của bố mẹ Quân nhưng xem ra ông ta không muốn Quân làm thế, nếu ông ta dám làm gì tổn thương đến Diễm, Quân sẽ bắt ông ta trả giá gấp nghìn lần.

Không thể chờ Trường, Quân đi trước, người đi theo chiếc xe tắc xi, thỉnh thoảng gọi điện báo lại tình hình cho Quân, Kiên gọi điện báo lại cho Bảo và Trường.

Chiếc xe tắc xi đi lòng vòng một hồi cuối cùng đi thẳng ra hướng vùng ngoại ô, không bỏ lỡ phút giây nào, anh ta cũng phóng xe theo sau.

Xe đi vào một con đường đất đỏ, rẽ phải đi thêm hai trăm mét nữa thì dừng hẳn, nơi đây nhà thưa, cây cối nhiều, chắc ông ta tính giam giữ Diễm và Hồng ở đây.

Anh ta nhanh chóng gọi điện thông báo cho Quân biết địa điểm. Theo chỉ dẫn của anh ta, Quân là người đầu tiên đến, gặp anh ta, Quân sợ hãi hỏi.

_Họ sao rồi…??

Anh ta lắc đầu đáp.

_Tôi chỉ đứng từ xa quan sát nên không rõ, hình như hai cô ấy đã bị đánh thuốc mê...!!

Quân vừa lo sợ Diễm xẩy ra chuyện, vừa căm phẫn ông Đăng, nắm chặt hai tay vào nhau. Quân quát.

_Tôi nhất định phải bắt ông ta trả giá cho những gì mà ông ta gây ra…!!

Kiên định xông vào, Quân nói.

_Chưa vội, nếu chúng ta xông vào bây giờ không những không cứu được họ mà có khi còn hại họ hơn…!!

Kiên nôn nóng.

_Anh không lo cô Diễm bị làm sao à…??

_Chính vì lo nên tôi mới phải tính toán cẩn thận, chỉ cần sơ xẩy một chút, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng….!!

Kiên thấy Quân nói đúng. Nên gật đầu tán thành.

_Vâng thưa anh….!!!

_________________