Mướn Chồng

Chương 110

Trường cũng có tâm trạng bồn chồn không yên, cả đêm hôm qua Trường thức trắng. Hồng ngủ say nên không biết gì.

Hôm nay Trường sẽ biết được Trường có thực sự là con của ông Đăng hay không, sợ ông Đăng dở trò nên hôm qua, Quân đã cẩn thận cho người dặn dò và trả tiền cho mấy vị bác sĩ sẽ tiến hành làm xét nghiệm hai mẫu tóc mà Trường đưa, Trường dù có thông minh đến mấy cũng không thể bằng được Quân.

Thấy bệnh viện mà Quân đưa mình đến là bệnh viện Hồng đang nằm, Diễm kinh ngạc hỏi.

_Anh đưa tôi đến đây làm gì…??

Không trả lời Diễm, Quân lôi Diễm vào trong. Gõ cửa phòng của Hồng, Quân hỏi.

_Em đã dậy chưa…??

Hồng đã dậy được một lúc. Nghe giọng của Quân. Hồng trả lời.

_Anh vào đi..!!

Ngó quanh căn phòng, không thấy Trường đâu. Quân nhíu mày.

_Trường đâu…??

_Em không biết, từ hôm qua đến giờ, em không gặp anh ấy…!!

Quân bảo Diễm.

_Em ở đây với Hồng, anh đi ra ngoài một chút…!!

Quân bỏ đi, Hồng ngồi xuống giường. Nhìn khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi của Diễm. Hồng lo lắng hỏi.

_Em không sao chứ, có chuyện gì xảy ra với em à…??

Diễm lắc đầu.

_Em không sao, dạo này xảy ra nhiều chuyện quá nên em cảm thấy đuối sức, mệt mỏi…!!

Nắm tay Diễm, Hồng động viên.

_Em đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi…!!

_Em cũng hy vọng như thế, nhưng em lại linh cảm mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu…!!

Đúng như Diễm nói, mọi bi kịch của cuộc đời Diễm chỉ vừa mới bắt đầu, thứ mà Diễm vừa mới bị lấy mất chỉ là tài sản và niềm tin của mình, sau này Diễm còn bị lấy đi nhiều thứ nữa.

Quân biết Trường đi đâu nên không quá khó khăn để đi tìm. Quân thấy Trường đang bồn chồn đứng trước cửa phòng chờ.

Vỗ vai Trường, Quân điềm tĩnh.

_Cậu không phải lo lắng quá, sớm muộn gì cậu cũng biết được kết quả thôi…!!

Trường cáu.

_Cậu đến đây làm gì…??

_Tôi chỉ tò mò muốn biết cậu có phải là anh trai của Diễm không, nếu phải thì đỡ cho tôi quá…!!

Bác sĩ gọi tên Trường. Cơ thể Trường đông cứng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, Trường không còn đi nổi nữa.

Quân nhanh nhẹn đi vào trong. Nhìn Quân, bác sĩ hỏi.

_Cậu là ai…??

Quân trả lời.

_Tôi là bạn của Trường…!!

_Tôi xin lỗi, tôi chỉ đưa kết quả này cho người yêu cầu tôi làm, tôi không thể đưa nó cho cậu…!!

Trường đi vào trong, bác sĩ hỏi Trường.

_Cậu là Trường…??

_Vâng…!!

Đưa cho Trường một tờ giấy, ông ta yêu cầu.

_Cậu kí tên vào đây…!!

Trường run run cầm cây bút, sau khi kí tên, ông ta đưa kết quả xét nghiệm cho Trường. Cả Trường và Quân đều hồi hộp, đều lo sợ như nhau. Quân không sợ mất Diễm vì Quân đã có cách ép Diễm ở bên Quân cả đời, Quân muốn biết Trường có phải là anh trai của Diễm không vì Quân còn có việc muốn nhờ Trường làm cho Quân, Quân cũng không muốn trả thù Trường, nếu như Trường không phải là con của ông Đăng.

Mắt Trường mờ đi, Trường run rẩy nhìn từ trên xuống dưới. Đọc đến kết quả xét nghiệm con số 99,9% làm Trường choáng váng, tờ giấy trên tay Trường rơi xuống đất, nhìn phản ứng của Trường, không cần xem Quân cũng biết được kết quả.

Nhặt tờ giấy, Quân xem thật kĩ, xem xong Quân thở dài bảo Trường.

_Xem ra ông Đăng đúng là không phải là bố đẻ của cậu. Chắc bây giờ cậu cũng đã hiểu được lí do vì sao ông Đăng lại muốn dùng cậu làm con tốt để thay ông ta trả thù ông Hải, và lí do vì sao ông ta phải ép cậu lấy Diễm bằng được như thế…??

Trường ôm lấy đầu, nước mắt Trường chảy ra, đầu Trường như muốn nổ tung, mắt Trường long sòng sọc, hận thù, đau khổ đang hành hạ Trường.

Trường đã coi ông Hải là kẻ thù trong mười bốn năm, vì ông Hải, Trường sống không có niềm tin, không có niềm vui, không hạnh phúc, lúc nào cũng khổ đau, dằn vặt, lúc nào cũng phải tính cách làm sao trả thù được ông, làm sao biến cuộc sống của ông thành địa ngục, nhưng sau khi trả được thù rồi, đột nhiên Trường lại nhận ra Trường là con của ông Hải, con của người mà Trường coi là kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình.

Trên đời này đúng là không còn chuyện gì khiến Trường phải đau đớn, phẫn uất hơn thế. Đi thật nhanh, Trường muốn gặp ông Đăng, Trường muốn ông ta giải thích cho Trường rõ mọi chuyện.

Quân giữ Trường lại. 

_Cậu đừng có ngu ngốc, nếu bây giờ ông ta phát hiện ra, cậu đã biết toàn bộ sự thật cậu nghĩ rằng ông ta còn nể nang gì nữa sao, cậu không còn giá trị lợi dụng nữa, ông ta sẽ hại cậu, cũng như những thân xung quanh cậu, cậu nên tỉnh táo lại đi, đừng hành động theo cảm tính nữa…!!

Trường đau khổ nói.

_Tôi chỉ muốn biết tại sao ông ta lại đối xử tàn nhẫn và độc ác với tôi như thế, dù tôi không phải là con của ông ta, tôi và ông ta cũng đã sống mười hai năm bên nhau, trong lòng tôi, ông ta lúc nào cũng là một người cha đáng kính, người cha mà tôi tôn sùng, noi gương theo, tôi luôn coi ông ta là người cha duy nhất trong cuộc đời. Sao ông ta có thể dùng cách này để trả thù mẹ con tôi…!!

Trường kích động.

_Phải chăng vì phát hiện ra tôi không phải là con của ông ta nên ông ta mới tìm cách giết hại mẹ tôi không, ông ta để cho tôi sống, vì ông ta muốn dùng tôi trả thù chính cha đẻ, ép tôi lấy em gái của tôi….!!

Không chịu đựng được sự thật khủng khiếp này, Trường chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện.

Quân đứng lặng nhìn theo, Quân thương hại cho số phận khổ sở của Trường, từ bé Trường đã không được hưởng trọn vẹn tình thương của gia đình, lớn lên một chút người cha mà Trường luôn kính trọng lại hiện nguyên hình là một kẻ độc ác, vũ phu, ông ta đang tâm khiến mẹ Trường phải chết.

Ông ta thấy như thế vẫn còn chưa đủ độc ác, ông ta lại dùng chính Trường để trả thù cha đẻ, hại cuộc đời em gái, có lẽ khi chờ Trường kết hôn với Diễm xong, ông ta mới nói cho Trường biết Trường chính là anh trai của Diễm.Ông ta muốn họ tự diệt lẫn nhau.