Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 1

- Số con nhỏ này là khắc phu khắc tử, là khắc phu khắc tử!!!

Có ai bị thầy bói phán như thế chưa? Rồi các chị có tin không?

Tôi lúc đầu nghe xong đã chửi cho thầy bói rởm một trận nhưng mãi sau này tôi mới biết bà ấy không phải thầy rởm. Rởm với ai tôi không biết nhưng riêng tôi thì không rởm, thật đáng sợ...

Tôi tên Quỳnh Giao năm nay 25 tuổi là giáo viên mầm non dạy ở trường gần nhà chồng. Chồng tôi là Chí Viễn 28 tuổi là nhân viên kinh doanh của Showroom xe hơi. Bọn tôi lấy nhau được 2 năm và hiện tại tôi đang có bầu được 2 tháng.

Nói sơ về gia đình chồng tôi, chồng tôi là con trai út trên anh ấy có một anh chồng nay gần 30 lấy vợ đã nhiều năm mà vợ chồng lại không có con, đi khám nhiều nơi thì phát hiện ra là do anh Vinh anh chồng tôi không có khả năng có con. Bố mẹ chồng tôi là giáo viên về hưu, ba chồng trước kia là giáo viên thể dục còn mẹ chồng tôi là giáo viên dạy toán, gia đình được gọi là cơ cấu giáo dục.

Anh Vinh anh chồng tôi đang làm bí thư cho phường chỗ tôi ở còn chị dâu thì mở cửa hàng thời trang cho nữ, chị ấy giỏi giang và rất xinh.

Ai cũng bảo anh chồng tôi phước lắm mới lấy được chị Mỹ vì anh Vinh người rất còm cõi do từ bé đã bệnh lên bệnh xuống chứ không giống chồng tôi cao to phong độ.

Nói về các mối quan hệ trong gia đình thì cũng chẳng có gì để nói, tôi luôn tự hào rằng gia đình chồng tôi rất là tâm lý. Ba mẹ chồng dễ tính, anh chị chồng cũng dễ chịu, riêng chồng tôi thì không phải bàn, anh vốn yêu vợ thương con nên gia đình được coi là hạnh phúc mẫu mực.

Hàng ngày sáng sớm mẹ chồng tôi nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, tôi và chị dâu chỉ việc ăn xong rồi thay phiên nhau rửa bát đi làm. Chiều về cơm nước đầy đủ, lại ăn uống rồi dọn dẹp xong thì việc ai nấy làm, ai đi chơi thì đi không thì xem tivi cùng cả nhà hoặc làm việc trên phòng.

Chị Mỹ chị dâu tôi tính tình cởi mở hòa đồng nên giữa tôi và chị cũng không có gì hiềm khích hay nói chính xác hơn là khá thân nhau. Quần áo tôi mặc đều là ở cửa hàng của chị, có khi tôi mua có khi hàng mới về chị tặng.

Các mối quan hệ trong gia đình êm ấm đến nỗi đến cả mẹ ruột tôi cũng chậc lưỡi khen rằng tôi có phước lắm mới gặp một gia đình chồng như thế, mà tôi cũng cảm thấy thật sự như thế.

Và sự thật thì trên đời này làm gì có hạnh phúc mãi mãi chỉ có hạnh phúc tạm thời và tôi nằm trong dạng hạnh phúc tạm thời rồi về sau phải trải qua quá nhiều cay đắng...

Mọi thứ vẫn rất tốt cho đến khi tôi có thai, cái thai vừa tròn 2 tháng tuổi.

Khi tôi thông báo cho chồng việc tôi có con, anh đã vui mừng đến nỗi nghỉ việc luôn ngày hôm đó để về đưa tôi đi khám. Còn về ba mẹ chồng tôi thì khỏi bàn, ông bà mong cháu nhiều năm, đến nay nghe tin sắp có cháu ai lại không vui mừng.

Chỉ riêng tối hôm ấy chị dâu tôi là không vui mấy khi nghe tin tôi có em bé, tôi cũng hiểu chắc do chị buồn vì chưa có con nên tôi cũng không dám nhắc nhiều đến đứa bé trong bụng.

Đêm đó tôi có nói với chồng.

- Em thấy chị Mỹ buồn buồn, thương cho chỉ quá.

Chồng tôi cũng gật gù, anh bảo:

- Ừ, nhưng biết làm sao được, anh Vinh còn buồn hơn.

Thật sự, anh Vinh anh chồng tôi ngoài mặt vui vẻ nói rằng sẽ thương cháu như con nhưng thật ra tôi biết anh buồn lắm. Chưa nói đến lý do hai anh chị không thể có con là từ anh Vinh mà ra, nhưng nói làm sao được là do số kiếp chứ con người ai muốn như thế...

Sau cái hôm tôi thông báo tôi có bầu thì mọi việc trong nhà đều bình thường chỉ thay đổi chút là mẹ chồng tôi kỹ càng bắt vợ chồng tôi dọn xuống phòng dưới nhà giành cho khách để ở để tránh việc tôi đi lên xuống cầu thang không tốt. Mẹ ruột tôi sức khỏe có chút yếu nhưng ngày nào cũng đem đến đồ bổ bảo tôi là hãy ăn cho nhiều cho em bé khỏe mạnh. Mà lạ lắm tôi không nghén không nôn ói, trộm vía con ngoan...

1 tháng sau...

Đêm đang ngủ tôi nghe tiếng khóc của chị Mỹ, vợ chồng tôi vùng chăn dậy đi nhanh lên lầu xem chuyện gì xảy ra. Thấy mẹ chồng tôi cuốn quýt đi vội xuống, tôi bắt tay bà lại hỏi:

- Mẹ có chuyện gì vậy mẹ?

Mẹ chồng tôi kéo tôi đi lại ghế, bà ấn tôi ngồi xuống, giọng hoảng hốt:

- Con ngồi đây đi đừng đi lên trên đó,máu me không.

Máu me? Nghe đến đây chồng tôi vội phi nhanh lên trên lầu, mẹ chồng tôi đi nhanh vào phòng lấy áo khoác mặc vội sau lại đi ra mở cửa.

Tôi ôm lấy bụng bầu chưa lộ 3 tháng mà thấp thỏm lo lắng. Đến mấy phút sau anh chồng tôi từ trên chạy ào xuống cả người máu be bết còn chồng tôi lại bồng lấy chị Mỹ cổ tay máu tuôn không ngừng.

Tôi sợ quá xém chút nôn ói vì mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Ba chồng tôi hét lên.

- Vinh, lấy xe lẹ đi..

Nhà tôi cũng thuộc dạng gọi là dư giả nên ông bà mua cho cả nhà chiếc ô tô 7 chỗ để có đi du lịch đây đó. Chồng tôi cũng biết chạy nhưng chưa có bằng nên trong nhà chỉ có anh Vinh đủ điều kiện lái được xe.

Chồng tôi bồng chị Mỹ ra xe xong lại đi vào để ba mẹ chồng tôi cùng anh Vinh đưa chị đi bệnh viện cấp cứu.

Lúc vào cả người chồng tôi máu me dính đầy, mùi máu tanh thấp nhà, tôi lúc này chịu không nổi liền nôn ói liên tục.

Chồng tôi xót vợ nên sau khi đưa tôi lên phòng khách ngồi anh liền lấy cây lau đi lau từ trên xuống, lau sạch sẽ luôn trên lầu chỗ phòng anh chị tôi.

Đến khi chồng tôi dọn dẹp xong xuôi cũng đã gần 2 giờ sáng. Nhìn chồng quần áo vẫn chưa thay tôi đau lòng bảo anh đi vào phòng tắm sơ qua một chút.

Một lát sau chồng tôi đi ra, anh ngồi xuống cạnh tôi, tôi mới hỏi.

- Chuyện gì vậy anh, chị Mỹ sao vậy?

Chồng tôi thở dài.

- Chị ấy tự tử, cắt cổ tay trong nhà tắm.

- Trời sao vậy anh? ( tôi hoảng hốt giật bắn người).

- Hình như gây nhau với anh Vinh chuyện con cái xong rồi đi vô nhà tắm cắt tay may mà anh Vinh nghe tiếng chị khóc nên đập cửa kéo chị ra được.

Tôi ngồi bần thần, thật sự tôi thấy thương cho chị Mỹ quá. Là thân phụ nữ tôi hiểu nổi đau của việc không thể có con, việc có một đứa trẻ do chính mình sinh ra là niềm hạnh phúc của mọi người phụ nữ mà...

Haizz, số kiếp không nói được...

Tôi tự dưng lại thấy buồn cho vợ chồng anh chị, anh chị sống hiền lành thế mà.

Sau cái đêm chị Mỹ cắt cổ tay được cấp cứu kịp thời thì một tuần sau chị được xuất viện về nhà. Thời gian sau anh chị xin nghỉ công việc đi du lịch rồi đi chùa cầu con cái.

Nghe ai bày hay là đọc trên mạng thông tin gì liên quan đến cầu tự anh chị cũng đi, mà nhà chồng tôi thì trước giờ không tin lắm nhưng thấy anh chị mong mỏi mọi người cũng chẳng làm anh chị buồn lòng...

Cứ thế anh chị đi đây đó khắp Việt Nam gần một tháng cuối cùng cũng vui vẻ trở về. Lúc ấy tôi mang bầu được hơn 4 tháng, bác sĩ siêu âm bảo là một bé trai rất khỏe mạnh.

Từ ngày anh chị trở về tôi nhận thấy tình cảm anh chị dần xa cách, đỉnh điểm là khi anh chị gây nhau trong phòng, chắc mọi người cũng biết nguyên nhân là gì rồi đúng không?

Ba mẹ chồng tôi chỉ biết thở dài. Mẹ chồng tôi rầu rĩ nói.

- Hai đứa này sao mà khổ, hay là mình làm cách con Mai chỉ đi ông.

Ba chồng tôi chớp mắt, lại nhìn sang tôi.

- Để sau đi.

Tôi bình thường đã nhạy cảm đừng nói là mang thai lại càng nhạy cảm hơn, linh tính mách bảo tôi rằng ông bà đang giấu tôi điều gì đó.

Đêm hôm ấy tôi không ngủ được cứ lăn đi lộn lại mãi, anh Viễn cũng không ngủ được, giọng anh ngai ngái hỏi tôi.

- Em sao vậy Giao, ngủ đi cho con nó ngủ nữa.

Tôi ngồi dậy, kê cái gối sau lưng.

- Em khó chịu quá không ngủ được.

Chồng tôi cũng lòm khòm ngồi dậy, anh dụi mắt.

- Sao? Em bị sao hả, có cần đi bệnh viện khám không?

Tôi lắc đầu, ủ rũ.

- Em bình thường chỉ có điều hình như ba mẹ

giấu em cái gì thì phải.

Chồng tôi nghe đến đây mặt cũng biến sắc, tôi lại càng khó chịu hơn nên nhứt quyết hôm nay phải hỏi cho ra chuyện.

- Anh biết cái gì hả, nói đi.

Chồng tôi lắc đầu.

- Không, anh có biết gì đâu. Chắc em có bầu suy nghĩ lung tung chứ có gì mà giấu.

Tôi giận trong bụng, liền đứng dậy, tôi biết Viễn biết gì đó nhưng anh cũng giấu tôi. Tôi thật sự giận lắm, rõ ràng ai cũng biết nhưng lại muốn giấu tôi.

Tôi đứng phắt dậy mở tủ gom mấy bộ đồ, Viễn hoảng hồn bật dậy ngăn tôi lại, anh năn nỉ:

- Đừng em, để anh nói, ba mẹ cũng không có ý giấu em đâu mà để vài hôm nữa chắc ăn mới nói.

Tôi đạt được mục đích, liền kéo tay Viễn ngồi xuống, tôi hỏi:

- Anh nói đi.

Viễn ấp úng mãi lát sau anh mới nói được.

- Ba mẹ muốn anh cho anh Vinh mượn...mượn..

Tôi gắt lên:

- Mượn gì?

Viễn cố gắng lắm mới nói:

- Mượn t*ng trùng của anh để cấy vào trứng của chị Mỹ.

Mượn t*ng trùng??? Trước kia tôi có nghe nói mượn bụng sinh con chứ còn mượn t*ng trùng sinh con thì chưa nghe bao giờ..

- Giao, em sao vậy, sao đờ vậy?

Tôi nhìn Viễn, anh đang lo sốt vó vì thấy tôi ngây ngốc.

- Anh đồng ý chưa?

Viễn ấp úng.

- Anh nói để hỏi em...

Tôi không nói gì nhiều, chỉ ừ một cái xong rồi cũng leo lên giường giả vờ đi ngủ. Mặc cho Viễn ôm tôi giải thích các kiểu tôi vẫn không nói năng gì nhiều, chỉ bảo anh là tôi suy nghĩ còn đồng ý hay không thì tôi chưa biết.

Mượn t*ng trùng, chẳng khác nào chị Mỹ có con với chồng tôi, mặc dù không phải ăn nằm cùng nhau nhưng sao tôi cứ thấy nó không đúng kiểu gì đấy...

Viễn nói anh Vinh muốn xin con nuôi nhưng chị Mỹ không chịu, chị ấy nói con nuôi không bằng con ruột thịt. Rồi đâu suy nghĩ được ý tưởng mượn t*ng trùng của chồng tôi nên bàn với anh Vinh, anh Vinh cũng chưa nói sẽ đồng ý nhưng mẹ chồng tôi lại đồng ý còn ba chồng thì cứ phân vân. Viễn nói để hỏi ý kiến tôi đã, dù sao cũng là chuyện lớn trong nhà...

Mượn t*ng trùng....nghe đơn giản quá!!!

❌ Hết chap 1.

Tôi nhờ tác giả viết giúp tôi chứ tôi không rành về câu cú nhưng mong sao khi đọc được mẫu truyện mang hơi hướng sự thật này các chị sẽ có thêm được một kinh nghiệm sống cho bản thân mình, trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, còn có khi xảy ra rất kinh khủng nữa. Chẳng ai lường trước được điều gì, ngay cả thấy đó rồi cũng trong phút chốc mà mất đó..

Người viết: đây là truyện có thật 70% và kết truyện du sẽ sửa lại cho đẹp hơn, không biết sự thật trong truyện có đúng với lời người kể không nhưng dù sao cũng cảm ơn chị ấy rất nhiều!