Tôi mang cho em sự bi ai của một con người suốt đời chỉ biết ngắm nhìn vầng trăng cô quạnh – Jorge Luis Borges.
Ngày 3 tháng 10 năm 2008, một người phụ nữ ba mươi tuổi đáp chuyến tàu về quê. Khi tàu dừng tại trạm xuống, đã là bốn giờ sáng. Đó là một phố huyện nhỏ, nên số khách xuống tàu chẳng đáng là bao. Người phụ nữ đi về phía một con ngõ nhỏ vắng người. Trong ngõ tối om, đèn đường cũng không có. Một mình đi trong bóng tối, ai không tránh khỏi có cảm giác đang có người đi theo mình. Người phụ nữ bất ngờ quay ngoắt lại nhìn, thì không thấy ai, cả con ngõ vẫn nguyên một màu đen u ám. Không có đến một cơn gió thổi qua, những tán cây cao cũng im thin thít, khung cảnh ấy khiến người ta không khỏi tim đập chân run.
Bỗng nhiên người phụ nữ thấy muốn đi vệ sinh. Ngay cạnh con ngõ có một khu nhà ổ chuột đã cũ nát, cô vội lần theo đường mòn tiến vào, định tìm một nhà vệ sinh công cộng nào đó.
Cả khu nhà ở yên lặng đến lạ kì, dường như không có bất kì một âm thanh nào phát ra ở đây trừ tiếng bước chân của cô. Mặt đường lởm chởm khó đi, trên mặt còn rải một lớp xỉ than khiến mỗi bước chân của cô đều kêu lên sột soạt. Giữa bóng đêm, cô lại có linh cảm phía sau đang có người đi theo mình, nhưng khi quay đầu nhìn lại tất cả vẫn chỉ là có một miền trống trải.
Đúng lúc sắp không nhịn nổi nữa, thì cô gặp được một nhà vệ sinh công cộng, không chút chần chừ, cô bước lẹ vào trong.
Phía ngoài đã tối, bên trong nhà vệ sinh còn tối hơn, có giơ cả bàn tay trước mặt cũng chẳng thấy nổi ngón tay nào. Người phụ nữ mượn ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc điện thoại lò dò bước vào một khoang trong nhà vệ sinh.
Các gian trong nhà vệ sinh công cộng này được ngăn với nhau bằng những tấm gỗ ép ba tầng ọp ẹp, cánh cửa cũng không đóng lại nổi.
Người phụ nữ vừa ngồi xuống thì bỗng nghe phía ngoài có tiếng bước chân. Tiếng bước chân của ai đó đang giẫm lên những viên xỉ than kêu sột soạt mỗi lúc một gần, rồi cô nghe tiếng chân người bước vào trong nhà vệ sinh công cộng nơi cô đang ngồi. Phía sát chân tường ngăn giữa các khoang đều có những khe hở, người phụ nữ dùng ánh sáng của chiếc điện thoại chiếu thử ra ngoài. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhận ra có người đang đứng phía ngoài. Người đó đi giày, nhưng điều đang hiện trước mặt cô là: đó không phải là một đôi giày phụ nữ. Điều đó đồng nghĩa với việc đang có một người đàn ông đứng ngay phía ngoài gian buồng vệ sinh mà cô đang ngồi, và họ chỉ cách nhau một chiếc cửa gỗ không chút kiên cố nào.
Người phụ nữ cố gắng hít thở thật nhẹ, không để đối phương nghe thấy, trong lòng trào lên sự sợ hãi và bất an. Đúng trong thời khắc cam go đó, không hiểu sao cô bỗng không nhịn được đành phải đi vệ sinh. Tiếng động vang lên giữa bóng đêm tĩnh mịch, cô nhắm mắt tự trách mình, nhưng rồi sau đó lại phát hiện ra không còn thấy đôi giày phía ngoài cửa đâu nữa.
Có lẽ người kia đã bỏ đi rồi chăng?
Người phụ nữ không dám bỏ ra ngoài vì nghĩ rằng người đàn ông kia chắc chắn đang chờ mình ngoài cửa, thậm chí cô còn không dám gọi điện thoại cho bạn bè người thân, đến thở mạnh cũng chẳng dám. Cô vừa run cầm cập vừa cố gắng nhắn tin cho bạn mình biết tình hình đến giúp.
Tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên, lần này tiếng bước chân rất nhẹ, hình như có ai đó đang nhón chân bước cho khỏi phát ra tiếng.
Người phụ nữ quyết định gọi điện báo cảnh sát, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng, tay chân lóng ngóng, cô chẳng may làm rơi chiếc điện thoại xuống hố thoát nước của nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại một màu đen, không một tia sáng nào lọt vào được, người phụ nữ đã không còn đủ can đảm để bước ra ngoài. Cô ngồi im bất động, lắng tai nghe xem bước chân kia đi về hướng nào.
Cô nghĩ bụng, dù gì cũng không có cách nào đi ra ngoài được, thôi thì đành ngồi đây tới sáng vậy, đến lúc ấy đi ra cũng không muộn.
Thời gian cứ thế trôi qua, trời đã bắt đầu hửng sáng, người phụ nữ định đứng dậy rời khỏi nơi đáng sợ này.
Trong lúc không để ý, cô ngẩng đầu nhìn lên, bỗng giật mình bật lại phía sau, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, hồn phách cũng bay gần hết. Ngay trên đầu cô, một khuôn mặt đàn ông hiện ra. Người đó tựa trên vách tường ngăn, mắt đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Bấy giờ cô mới chợt hiểu, thì ra suốt từ khi trời còn chưa sáng, người đàn ông đó đã liên tục ngồi canh chừng cô trong bóng tối.
Ngày hôm sau, người ta tìm thấy thi thể một người phụ nữ trong nhà vệ sinh công cộng. Nạn nhân đã bị xâm hại trước khi bị giết, trên cơ thể phát hiện dấu vết bị đánh đập. Hung thủ dùng một vật tù đánh vào sau gáy nạn nhân, dẫn đến tử vong. Phía cảnh sát tìm thấy chất dịch nam giới trong cơ thể nạn nhân, và ngay lập tức thông báo tình hình cho bộ công an.
Tổ chuyên án được cung cấp những bức ảnh chụp hiện trường vụ án. Trên tóc, tay và quần áo của người phụ nữ đều dính các vết bẩn từ nhà vệ sinh, trên khớp ngón tay phải có vết sơn dầu màu đỏ, thi thể nạn nhân nằm ngang trên nền xi măng của nhà vệ sinh.
Mặc dù hiện trường vụ án có vẻ thảm khốc, nhưng tổ chuyên án chỉ tiếp nhận những vụ việc mang tính chất vô cùng nghiêm trọng, vụ án này phía cảnh sát địa phương hoàn toàn có thể giải quyết được. Họa Long quay sang nhìn Bạch Cảnh Ngọc một cách khó hiểu, một vụ án cưỡng bức giết người chẳng lẽ cũng phải nhờ tới tổ chuyên án ra tay sao?
Bạch Cảnh Ngọc nói: “Trên người nạn nhân còn có bảy chữ, ý nói nạn nhân là một kẻ dâm phụ.”
Tô My lên tiếng hỏi: “Hung thủ có vẻ là một kẻ biến thái, sau khi giết hại nạn nhân còn viết lại những từ làm nhục nữa?”
Giáo sư Lương trầm ngâm đáp: “Không đơn giản như thế đâu! Phía cảnh sát địa phương đã phải nhờ đến tổ chuyên án, chứng tỏ tình tiết vụ án nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
Bạch Cảnh Ngọc nói tiếp: “Trong dạ dày của người phụ nữ đó… có cả phân nữa.”
Một người dân dậy sớm đi vệ sinh đã phát hiện ra cái xác, hiện trường vụ án đã bị những người dân tò mò đến xem phá hủy hoàn toàn, do đó các tình tiết của vụ án cũng đã bị lộ ra ngoài. Người dân tại đó đang đồn thổi về việc trong huyện có một kẻ biến thái giết người không chớp mắt, giữa đêm cưỡng hiếp, giết hại phụ nữ, không những thế hắn còn hành hạ và ép nạn nhân phải ăn những thứ bẩn thỉu, sau cùng viết chữ để lại trên người nạn nhân.
Giáo sư Lương phân tích: “Bảy chữ trên người nạn nhân ngoài mục đích làm nhục thanh danh ra, có thể còn có ý nghĩa nào đó nữa.”
Bao Triển nói: “Bỗng nhiên cháu nhớ lại vụ án ngày 19 tháng 1 ở Lam Kinh mà đến giờ vẫn chưa tìm ra lời giải đáp. Trong vụ án đó cuối cùng cũng để lại một câu đố bảy chữ bỏ trống. Mấy ngày nay, cháu vẫn đang suy nghĩ nhưng chưa tìm ra lời giải đáp. Theo những gì chúng ta phân tích, trước khi hung thủ sát hại Điêu Ái Thanh, kẻ đó đã ép cô gái phải viết lại những điều hắn muốn. Điêu Ái Thanh trong lúc viết đã ý thức được rằng mình lành ít dữ nhiều, nên cố tình để trống lại mấy chữ làm đầu mối cho những người phá án sau này. Bảy chữ đó là: Mở, năm, là, người, biểu, và treo. Để tìm lời giải đáp cho câu đố này, cháu còn tìm hiểu cả về mã Moóc-xơ[1] và thỉnh giáo nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này. Trong lúc nguy cấp, Điêu Ái Thanh chỉ có thể dùng các kí tự giản đơn để tạo mã, cụ thể hơn đó là dùng số nét của chữ Hán. Nhưng dù thế đi nữa, những trường hợp có thể xảy ra cũng rất nhiều. Chữ “mở” và “năm” đều có bốn nét, rất có thể chữ mà nạn nhân muốn biểu đạt là hung thủ, vì hai chữ này cũng có bốn nét. Lần theo phương hướng đó, có thể xảy ra mấy trường hợp như sau:
Thứ nhất, hung thủ là người x và x.
Thứ hai, hung thủ là x nhi và x (vì chữ “người” và chữ “nhi” đều có hai nét và tương đối giống nhau).
Thứ ba, hung thủ là x đao và x (chữ “đao” cũng có hai nét).”
Giáo sư Lương bổ sung: “Còn có một trường hợp nữa, đó là phần ghi chép đó vẫn chưa đủ, mà còn thiếu một phần nữa thì sao?”
Bao Triển cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi bỗng ngẩng nhanh lên đọc rành mạch từng chữ một: “Hung thủ là Đà Nhi và Quân…” Chữ cuối cùng có sáu nét, trong bảng chữ Hán có đến 587 chữ có sáu nét. Nơi cuối cùng mà nhân chứng nhìn thấy Điêu Ái Thanh là đường Thanh Đảo, và một nơi ném xác tương đối xa là ở gần Thang Sơn Lam Kinh, tất cả những người ở đây đều biết người sống ở đó là…
Bạch Cảnh Ngọc ngắt lời Bao Triển, nói: “Phía cảnh sát Lam Kinh đã thông báo tên gù đó bị xe cán chết rồi lái xe đã bỏ chạy.”
Họa Long lên tiếng: “Ở khu Thang Sơn có một tòa nhà được bảo vệ rất nghiêm ngặt và thần bí. Tòa nhà đó đã rất cũ rồi, nghe nói khi vừa giải phóng có người phát hiện ra ở đó có một đường hầm ngầm bí mật. Người dân dùng đèn pin chiếu xuống lỗ thông gió nhưng chiếu mấy cũng không thấy đáy đâu, bên dưới chỉ thấy một màu đen dày đặc. Họ lấy một chiếc giỏ rồi dùng dây thả mấy chú chó xuống dưới thám thính, nhưng dây đã thả cả trăm mét cũng không thấy chạm đáy. Đang giữa lúc lúng túng chưa biết giải quyết ra sao, thì nghe có tiếng chó rống lên thảm thiết. Họ vội vàng kéo lên thì thấy chúng đã chết… Từ đó tòa nhà này bị nghi là sào huyệt của ác quỷ, tiếng tăm của nó cũng lan đi khắp vùng. Đến tận bây giờ, nơi đó vẫn là vùng cấm địa, những người dân thường đều không được phép vào trong. Tôi từng đến đó một lần cùng với thủ trưởng, hai hàng thông trước khu nhà trông rất âm u, và điều lạ là cành cây đều mọc hướng về phía tòa nhà. Cả tòa nhà có ba tầng, chủ yếu được thiết kế theo lối kiến trúc phục vụ cho mục đích quân sự. Nghe nói nguyên liệu xây tòa nhà đó đều được chuyển bằng không vận từ Mỹ sang. Ở phía bên phải của cửa chính, trên mặt đất có một vết cháy, mà tới giờ vẫn bị đồn là “vết cháy hình người” vì dù cọ rửa kiểu gì cũng không thể sạch được. Phía dưới tòa nhà có một mật thất rộng lớn và vô cùng thần bí, cụ thể được dùng vào mục đích gì thì những người ngoài đều không rõ. Khi tôi bước vào trong đó, cứ có cảm giác cả tòa nhà như đang ẩn giấu một cái bẫy nào đó, nếu không có người dẫn đường, thì chỉ có nước lạc trong đó mà thôi. Cửa các căn phòng đều rất thấp, những cửa bên đều được thiết kế kiểu chìm. Vào trong đó điện thoại mất sóng, và ở vào trạng thái chết màn hình. Tầng một có một lối đi bí mật thông với mật thất, cửa vào đường hầm bí mật được chắn kiên cố bằng lưới thép. Khi bước vào trong, chỉ có một màu đen, không biết cuối đường dẫn đến nơi nào.”
Tô My nói: “Có một số nơi ngay cả công an cảnh sát cũng không được phép vào.”
Giáo sư Lương giải thích: “Những nơi đó, họ có cơ quan trinh sát và thẩm án riêng biệt.”
Bạch Cảnh Ngọc lên tiếng ngắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, rồi nói nhát gừng: “Từ sau đừng ai nhắc đến vụ án đó nữa!”
Mọi người trầm ngâm. Vụ án Điêu Ái Thanh có thể sẽ trở thành một câu đố không lời giải, và mãi mãi sẽ không bao giờ biết được sự thật là gì.
Tổ chuyên án lại bắt đầu một cuộc trường chinh khác, một chuyến đi mà rất có thể cuối đường chính là địa ngục.
Vụ án giết người lần này xảy ra tại huyện Thọ Đảo, nằm ở khu vực tam giác châu thổ sông Hoàng Hà, là huyện thuộc diện nghèo cấp quốc gia. Nền kinh tế của vùng này vô cùng lạc hậu, không có người đầu tư khai thác, nhưng trong đội cảnh sát huyện lại có một nhân vật vô cùng tiếng tăm. Người này họ Cao, là bác sĩ pháp y. Ông là chuyên gia mang tầm quốc gia trong việc giám định các chất thải cơ thể. Mỗi khi các địa phương khác xảy ra vụ việc có liên quan đến lĩnh vực này, ông thường là lựa chọn đầu tiên mà họ nghĩ đến. Mấy năm gần đây, ông đã giúp phá giải không ít các vụ án từng làm chấn động cả Trung Quốc.
Tổ chuyên án nhận được sự đón tiếp nhiệt tình của lực lượng cảnh sát huyện Thọ Đảo. Tô My cảm thấy những người cảnh sát ở nơi đây chẳng giống cảnh sát chút nào, có người vẫn đi giày vải, điện thoại thì bỏ trong một cái túi rồi treo cạnh hông, giọng nói oang oang, có phần thô thiển, ai không quen chắc sẽ nghĩ rằng họ đang cãi nhau.
Giáo sư Lương có yêu cầu đặc biệt về việc mời vị chuyên gia giám định chất thải cơ thể đến hỗ trợ việc phá án.
Lãnh đạo cục công an và tổ chuyên án cùng nhau tới phòng giải phẫu nhưng không gặp được chuyên gia đó. Họ tìm hết các phòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng ông ta đâu. Lãnh đạo cục công an có phần lo lắng, vội gọi điện cho chuyên gia hỏi thăm tình hình nhưng ông ta cũng không thèm nhấc máy.
Lãnh đạo cục công an đành ngượng ngùng quay sang nói với tổ chuyên án: “Ông này cậy có tài nên hơi kiêu ngạo, hay làm cao. Chúng ta cứ đi ăn cơm trưa lấy sức đã, rồi vừa ăn vừa bàn bạc về vấn đề này vậy.”
Tổ chuyên án theo lãnh đạo cục công an đến nhà ăn chung của đơn vị thì phát hiện ra chuyên gia kia cũng đang ở đó. Ông ta đặt những loại rau trong giỏ ra bàn theo từng loại và từng mã hiệu, có vẻ đang rất bận rộn, đến mức dao giải phẫu cũng đặt đầy trên mặt bàn chưa kịp thu dọn.
Lãnh đạo cục công an lên tiếng giới thiệu: “Anh Cao, mấy vị đây là người của tổ chuyên án, được mời đến để giúp chúng ta phá án đấy!”
Chuyên gia không thèm ngẩng mặt lên, chỉ lí nhí vài câu nhưng nghe vẫn rõ ràng: “Trong mắt của tôi, họ cũng chỉ là những kẻ chân ướt chân ráo thôi.”
Họa Long bỗng thấy khô cổ rồi ho lên hai tiếng, cảm giác mình có chút sốt nhẹ, có lẽ là do toát mồ hôi quá nhiều. Anh thấy trên bàn đang đặt một chiếc nhiệt kế, liền tiến lại định mượn để đo nhiệt độ cơ thể.
Họa Long vừa cầm chiếc nhiệt kế lên, chuyên gia liền chậm chạp nói: “Đó là nhiệt kế chuyên để phá án, thường thì hay cắm vào miệng hoặc hậu môn của xác chết.”
Mọi người phá lên cười, riêng Họa Long có phần ngượng ngùng, rồi vội bỏ chiếc nhiệt kế về chỗ cũ.
Lãnh đạo cục cảnh sát mời tổ chuyên án ăn cơm cho đúng giờ đã, rồi nghiêm khắc lệnh cho chuyên gia kia bỏ hết những công việc đang làm lại, cùng ăn cơm. Trong giờ cơm, chuyên gia giới thiệu với giáo sư Lương: “Tôi đã xét nghiệm thử rồi, còn dùng cả kính hiển vi để kiểm tra lượng chất xơ nữa. Với một nơi nghèo như huyện chúng tôi, trong phân không thể nào “cao cấp” như thế được.”
Tô My vừa gắp lên một miếng cá, nghe thấy vậy thì cau mày, rồi lại từ từ bỏ xuống.
Lãnh đạo cục công an cho biết họ đã điều tra ra danh tính của nạn nhân. Cô ta tên là Trần Lộ, là một giáo viên dạy ngữ văn tại một trường trung học trong huyện, là người có chút nhan sắc, nhưng tính tình khép kín.
Khi mọi người đang định nâng cốc, thì chuyên gia lại bắt đầu giảng giải về thành phần cụ thể trong mẫu chất thải tìm thấy trong dạ dày nạn nhân, cả bốn người của tổ chuyên án lại đành bỏ cốc xuống, ngồi nghe tường tận.
Chuyên gia nói: “Phần chất thải đó thực ra ban đầu đều là sơn hào hải vị cả, sau khi ăn vào thì mới thành phế phẩm như thế. Kết quả kiểm nghiệm cho thấy trong mẫu chất thải tìm thấy vẫn còn sót lại rất nhiều phần chưa tiêu hóa hết của thịt chuột Hà Lan, thịt ốc sên Pháp, và bông cải xanh. À, xuýt nữa thì quên, còn có cả một ít ngọn đậu ván nữa. Ở cái phố huyện nghèo nàn này của chúng tôi, có tìm cũng chẳng thấy nhà hàng nào đủ cao cấp mà chế biến mấy món đó cả.”
Bao Triển nghi hoặc, hỏi: “Chẳng lẽ… nạn nhân đã ăn từ trước khi về đến đây sao?”
Lãnh đạo cục công an thì nghĩ rằng: “Cũng có thể hung thủ đã ép nạn nhân ăn chất bẩn ở ngay gian đó.”
Chuyên gia giải thích: “Chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ trong nhà vệ sinh nơi xảy ra vụ án rồi, không hề phát hiện thấy dấu hiệu của chất thải cùng loại, cả những gian khác cũng không thấy có.”
Giáo sư Lương bỗng hỏi ngược lại: “Tại sao mọi người lại đều cho rằng hung thủ ép nạn nhân ăn những chất thải đó nhỉ?”
Lãnh đạo cục công an quả quyết: “Nhất định là kẻ đó đã uy hiếp nạn nhân rồi!”
Giáo sư Lương bình tĩnh giải thích: “Vẫn còn một khả năng khác nữa.”
Lãnh đạo cục công an vội vã hỏi: “Là gì?”
Giáo sư Lương trả lời: “Nạn nhân tình nguyện ăn…”
Lãnh đạo cục công an cười to, phản đối: “Ha ha! Làm sao như thế được. Ai mà lại muốn ăn mấy thứ ấy cơ chứ!”
Chuyên gia rất bình tĩnh, nói: “Tôi từng thử nếm rồi nhưng tất nhiên đó là vì mục đích nghiên cứu… Ơ mà sao các vị không ăn thức ăn đi?”
Sáng sớm ngày hôm sau, tổ chuyên án đến kiểm tra lại hiện trường một lượt nữa, rồi cho mở cuộc họp về tình hình vụ án trong hội trường ủy ban huyện. Những người đến tham gia rất đông, đứng kín hết xung quanh hội trường. Ngoài các cấp lãnh đạo Ủy ban nhân dân và cơ quan cảnh sát huyện, thì lực lượng cảnh sát thôn xóm cũng đến, thậm chí các bà các cô của Ủy ban phường cũng kéo lên. Họ chỉ muốn tận mắt nhìn thấy phong độ của tổ chuyên án, có người còn chạy đến xin chữ kí, bốn người của tổ chuyên án đến nơi này được chào đón chẳng khác gì các minh tinh.
Trong hội trường lớn như thế này, khi nói thường phải dùng đến micro, để người phía sau cũng có thể nghe rõ. Giáo Sư Lương đang chuẩn bị lên tiếng thì Tô My đưa tay giật giật gấu áo ông, nói: “Giáo sư, trong những buổi họp thế này, thường thì để cấp lãnh đạo phát biểu trước.”
Giáo sư Lương đưa chiếc micro được cuốn một lớp vải đỏ bên ngoài cho lãnh đạo Ủy ban huyện. Lãnh đạo trước tiên thể hiện sự nhiệt tình chào đón và giới thiệu những thành tích đáng nể mà tổ chuyên án từng đạt được, tiếp đó ông cổ động mọi người noi theo, tích cực hợp tác giúp đỡ tổ chuyên án, để nhanh chóng giành thắng lợi trong việc phá án lần này, đưa hung thủ về quy án.
Những lời phát biểu của lãnh đạo được đáp lại bằng một tràng pháo tay rầm rộ của quần chúng.
Bao Triển quay sang nói khẽ với Họa Long: “Tóm lại, đây là buổi họp bàn về tình hình vụ án, hay là lễ báo cáo thành tích khoa học mới đây nhỉ?”
Họa Long cười nhạt, trả lời: “Những người này họ chỉ thích kiểu này thôi. Chúng ta nhập gia tùy tục vậy!”
Sau khi các lãnh đạo đã phát biểu xong, cuối cùng cũng đến lượt giáo sư Lương lên tiếng. Giáo sư Lương không hề nể nang gì, nói thẳng vào vấn đề mấu chốt hiện nay là các đầu mối mà phía cảnh sát nắm được chẳng hơn gì những người dân thường cả. Đây là hậu quả của việc công tác bảo mật không được thực hiện đúng mực. Có một điều chúng ta nên “chúc mừng”, là hiện trường vụ án đã bị phá hủy hoàn toàn, xung quanh xuất hiện hàng nghìn dấu chân, không biết bao nhiêu người đã nhìn thấy thi thể nạn nhân ở đó, thậm chí có người không biết còn vào đó đi vệ sinh như không có gì xảy ra. Tất cả những điều đó đều khiến công tác phá án trở nên vô cùng khó khăn. Rất cảm ơn thử thách mà mọi người đã mang lại cho chúng tôi.
Ngoài ra, buổi họp hôm nay đã thu hút thành công sự chú ý của hung thủ, và rất có thể kẻ đó chính là một trong những người đang đứng ở đây…
Cả hội trường bắt đầu quay sang bàn tán xôn xao, một người phụ nữ trung niên, cài một chiếc bờm nơ đỏ đứng dậy hỏi: “Ở đâu cơ?”
Mọi người đều ồ lên cười ngặt nghẽo.
Giáo sư Lương chỉ thẳng tay ra phía cửa, nói: “Yêu cầu mọi người ra ngoài!”
Nhiệm vụ đầu tiên mà tổ chuyên án giao cho họ là giải tán. Ngoài các lãnh đạo của cục công an và chuyên gia kiểm nghiệm ra, những người khác đều bị yêu cầu rời khỏi cuộc họp, đồng thời liệt vụ án này vào hàng bảo mật cấp độ ba, nếu ai có hành động tiết lộ thông tin, sẽ bị kỉ luật theo đúng quy định.
Vụ án xác phụ nữ ở nhà vệ sinh công cộng mặc dù tình tiết đơn giản, nhưng hy vọng phá án lại không hề khởi sắc. Ngoài những thông tin phân tích mà vị chuyên gia nọ cung cấp ra, thì phía cảnh sát địa phương gần như không nắm được thông tin gì về hung thủ. Lãnh đạo cục công an cho rằng, đây là một vụ án cưỡng hiếp giết người vô cùng nghiêm trọng. Các vật phẩm có giá trị trong túi xách của nạn nhân vẫn còn nguyên, chứng tỏ đây không phải là vụ án giết người cướp của.
Bao Triển hỏi: “Nạn nhân có mua bảo hiểm không?”
Lãnh đạo cục công an trả lời: “Điều này… vẫn chưa được làm rõ. Nạn nhân là một người phụ nữ đã li hôn, chồng cô ta đã chẳng còn đoái hoài gì đến cô ta nữa rồi, thì còn ai mua bảo hiểm nữa chứ.”
Giáo sư Lương kết luận: “Như thế tạm thời vẫn chưa thể loại trừ khả năng giết người vì tài sản được.”
Họa Long hỏi tiếp: “Chiếc túi của nạn nhân là hãng gì? Các vị có điều tra vấn đề này không?”
Lãnh đạo cục công an ngượng ngùng đáp: “À, vấn đề này chúng tôi cũng chưa rõ, phải chờ kết quả điều tra thêm nữa.”
Tô My nhìn vào bức ảnh chụp hiện trường, nói: “Đó là một chiếc túi LV giả.”
Giáo sư Lương tức giận nói: “Các đồng chí đã điều tra được những gì hả?”
Lãnh đạo cục công an ấp úng, rồi lấy cớ phản biện lại: “Ngài nói nạn nhân tự nguyện ăn phân cũng đâu có căn cứ gì chứ? Cũng đã điều tra được đâu.”
Giáo sư Lương kiên nhẫn giải thích: “Trong công tác suy luận phá án, không được phép loại trừ bất cứ khả năng nào khi chưa đủ căn cứ, như thế mới có thể có hướng điều tra và loại bỏ dần, từng bước một tiếp cận với sự thật.”
Nạn nhân ăn phân có thể xảy ra mấy trường hợp sau:
Thứ nhất, do bị hung thủ ép buộc.
Thứ hai, do nạn nhân tự nguyện.
Thứ ba, do ăn nhầm.
Bao Triển bổ xung thêm: “Phân trong dạ dày của nạn nhân từ đâu mà có?”
Khi tổ chuyên án tiến hành phá án tại một bệnh viện tâm thần, y tá Tiểu Châu từng nói với Bao Triển rằng có những người có sở thích rất quái dị. Có người thích ăn đá vôi, có người thích uống xăng, thậm chí có kẻ còn thích ăn thủy tinh hoặc ăn đinh sắt. Nếu tại hiện trường vụ án không tìm thấy dấu tích của loại phân trong dạ dày nạn nhân, thì chỗ phân đó hoặc là của người khác, hoặc là của chính nạn nhân.
Bao Triển giải thích tiếp: “Vì thế, phương hướng điều tra của chúng ta hiện nay là phải kiểm tra xem nạn nhân có sở thích ăn uống quái dị nào đó hay không?”
Họa Long nói tiếp: “Trong đợt Quốc khánh dài ngày vừa rồi có rất đông người đi du lịch. Trên vé tàu tìm thấy trong túi nạn nhân cho thấy cô ta đã đi ra tỉnh, và ở đó một ngày một đêm. Trong thời gian đó, nạn nhân đã đi những đâu? Gặp gỡ những ai? Và trên đường về có xảy ra sự việc gì không? Đều vô cùng quan trọng. Rất có thể hai người khách không quen nói chuyện với nhau trên tàu, người khách nam nửa đêm bám theo người khách nữ xuống xe, hung thủ đó có thể đã có âm mưu từ trước, thậm chí đã sắp xếp sẵn kế hoạch gây án. Hắn mang theo phân từ nơi khác đến, và lên tàu chỉ để tìm kiếm một nạn nhân thích hợp.”
Giáo sư Lương sắp xếp các điểm mấu chốt của vụ án và phân công mọi người điều tra.
Tô My phụ trách việc điều tra tại trường học của nạn nhân, nắm rõ thông tin các mối quan hệ của nạn nhân, đặc biệt là quan hệ ruột thịt trực hệ, có ai có khả năng là kẻ gây án hay không?
Bao Triển đảm nhận công tác kiểm tra hiện trường vụ án và các nơi xung quanh. Gần nhà vệ sinh công cộng đó có thể có một cánh cửa màu đỏ, cần phải tìm kiếm kĩ lưỡng.
Họa Long phụ trách việc điều tra những người xuống tàu cùng nạn nhân vào sáng sớm ngày 03 tháng 10, cố gắng liệt ra một danh sách nếu có thể.
Lãnh đạo cục công an tiến hành lọc các vụ án cưỡng hiếp, cướp của chưa phá được trong vòng một năm gần đây ở khu vực này, và điều tra xem những kẻ từng có tiền án có ai có khả năng tái phạm hay không?
Lãnh đạo cục công an dè dặt hỏi: “Sao ngài biết gần hiện trường vụ án có cánh cửa màu đỏ?”
Giáo sư Lương liệt kê lại những điểm đáng lưu ý của vụ việc, gồm có: Phân trong dạ dày nạn nhân, vết sơn dầu màu đỏ trên khớp ngón tay, chất dịch đàn ông trong cơ thể nạn nhân, dòng chữ trên người, vật tù và nặng là hung khí dẫn đến cái chết của nạn nhân, vé xe, túi LV giả. Trên quần áo của nạn nhân có dính các chất bẩn của nhà vệ sinh, chứng tỏ nạn nhân đã có hành động phản kháng, vết sơn dầu trên khớp tay có thể là do cô ta đã kêu cứu, và dùng sức bấu vào một cánh cửa nào đó. Chiếc túi LV giả chứng tỏ nạn nhân là người thích hư vinh, tất nhiên đó cũng có thể là quà tặng của người khác.
Chuyên gia kia bây giờ mới lên tiếng: “Thế tôi phải làm gì bây giờ? Hay tôi làm một danh sách món ăn liên quan đến vụ án vậy. Sau đó chúng ta sẽ làm bảng danh sách cụ thể, và nấu lại các món đó, tôi nghĩ đó là điều rất cần thiết.”
Giáo sư Lương ngập ngừng giây lát rồi nói: “À, việc này… chúng ta cứ liệt kê một danh sách là được rồi, sau đó giải phẫu lại xác nạn nhân lần nữa xem có kết quả gì khác không?”
Chuyên gia nói: “Cũng có thể tìm những vụn thức ăn còn sót lại trong khoang miệng, và cũng có thể lập được một danh sách nữa.”
Tô My chau mày, bảo: “Ngài cứ viết một bản báo cáo chi tiết kết quả khám nghiệm là được rồi.”
Chuyên gia giải thích: “Một bác sĩ pháp y mà không biết cách “xỉa răng” cho nạn nhân, thì chưa phải là một bác sĩ pháp y giỏi.”
Mấy ngày sau, các thông tin dồn dập kéo về, tổ chuyên án sắp xếp lại một lần nữa tình hình vụ án.
Trần Lộ, ba mươi tuổi, giáo viên ngữ văn một trường trung học trong huyện, đã li hôn và sống một mình, quyền nuôi con thuộc về người chồng. Nạn nhân tính cách hướng nội, ít nói và giao lưu với mọi người, các mối quan hệ xã hội vô cùng đơn giản, về cơ bản có thể loại bỏ khả năng bị giết vì báo thù. Theo thông báo điều tra từ phía Tô My, Trần Lộ từng có xích mích với hiệu trưởng trường học nơi cô làm việc, vì chuyên ngành cô học là Anh văn, nhưng nhà trường lại sắp xếp cho cô dạy ngữ văn.
Theo giải thích của hiệu trưởng, việc sắp xếp như thế là do nhu cầu thực tế của trường, người đánh bóng bàn cũng có thể quản lí đội bóng đá, bác sĩ cũng có thể trở thành thương nhân được đấy thôi, một cô giáo học Anh văn đi dạy ngữ văn cũng đâu có gì là quá kì lạ.
Ngày 1 tháng 10, Trần Lộ có nói chuyện với người hàng xóm rằng mình ra tỉnh đi chơi. Theo thông tin từ phía hàng xóm và đồng nghiệp, họ chưa từng thấy chiếc túi LV giả của cô bao giờ, có thể cô đã mua khi đi chơi ngoài tỉnh.
Bốn giờ sáng ngày 3 tháng 10, nạn nhân trở về, Họa Long sau khi điều tra trạm trực ban được biết, lúc đó chỉ có ba người khách xuống tàu, hai trong số đó là một đôi vợ chồng, đôi vợ chồng đó khi xuống tới cổng đã bắt một chiếc xe ba gác chạy điện và ra về trước. Họa Long phải vất vả lắm mới tìm được người lái chiếc xe ba gác và mò được địa chỉ của đôi vợ chồng xuống tàu cùng nạn nhân. Họ cho biết sau khi về nhà vì quá mệt nên đã đi ngủ luôn. Họ cũng xác nhận xuống xe cùng lúc với Trần Lộ, và còn bàn tán nhau vì thấy rất lạ, tại sao không có ai đến đón cô ta.
Bao Triển kiểm tra lại một lần nữa hiện trường vụ án. Gần nơi phát hiện xác nạn nhân, quả nhiên có một cánh cửa màu đỏ mới sơn lại chưa lâu. Sau khi tiến hành hóa nghiệm, mẫu sơn tìm thấy trên tay nạn nhân và trên cánh cửa hoàn toàn ăn khớp với nhau, chứng tỏ những suy đoán của giáo sư Lương là chính xác, nạn nhân từng bỏ chạy khỏi hiện trường, gõ cửa kêu cứu, nhưng chẳng may gia đình đó vừa chuyển đi mấy ngày trước rồi. Xung quanh nhà vệ sinh công cộng không có ai sống vì toàn bộ khu vực chuẩn bị san lấp mặt bằng, trước khi xảy ra vụ án, hệ thống điện nước đều đã bị cắt, trong khu vệ sinh công cộng cũng đã rất lâu rồi không có người quét dọn, nên trong các gian của nhà vệ sinh đều còn đầy chất thải không ai dọn dẹp.
Bao Triển thể hiện sự nể phục với chuyên gia. Tỉ mỉ kiểm tra từng gian nhà vệ sinh một, quả là một công việc vô cùng khó hoàn thành.
Có thể hình dung ra được rằng, trong đêm đen đó, hung thủ bám theo nạn nhân đến khu nhà vệ sinh. Sau khi dùng hết sức phản kháng, nạn nhân bỏ chạy ra ngoài, trong đêm cô đi gõ cửa từng nhà xin cầu cứu, nhưng cả khu vực đó đã sắp bị san lấp nên không còn ai ở lại các căn phòng đều trống rỗng như một khu nhà ma. Cô ta gọi cửa nhưng không có ai trả lời. Hung thủ không cần quá vội vã, mà từ từ tiến lại phía nạn nhân, lôi cô ta trở lại hiện trường vụ án.
Giáo sư Lương nói: “Trong khu dân cư đó, ít nhất còn một nhà chưa chuyển đi.”
Lãnh đạo cục công an lại tỏ vẻ nghi ngờ: “Không phải thế chứ? Làm sao mà ngài biết được?”
Giáo sư Lương trả lời: “Đó chính là người phát hiện ra xác nạn nhân, là người buổi sáng dậy đi vệ sinh ấy.”
Xung quanh hiện trường xảy ra vụ án vô cùng ảm đạm. Ban ngày không thấy có bóng người nào trên đường, cũng chẳng hề có chó mèo qua lại, những cơn gió thổi vào những miếng dán tường bằng nilon đã bung ra kêu phần phật, ở một nơi không xa lắm, tiếng còi tàu vào ga vẫn vang lên hàng ngày.
Đây là một vùng hoang mạc nằm ngay giữa thành phố phồn vinh, chỉ có một gia đình duy nhất không chịu chuyển đi, và bị các cấp lãnh đạo cho vào danh sách những hộ “cứng đầu”.
Gia đình đó họ Lê, trên sổ đỏ họ có một miếng đất thổ cư nhỏ, trong đó có một căn nhà hai tầng đã cũ.
Trên tường bao đã bị ghi chữ “san lấp”. Dòng chữ màu trắng nổi bật trên bức tường gạch đỏ. Cả khu đất ấy còn được gọi là căn nhà nhỏ nhà họ Lê, tứ đại đồng đường[2] tất cả có bảy người cả già lẫn trẻ.
Bác Lê sáng nào cũng dậy đi chợ mua rau, gánh nước, trên nóc nhà còn cắm cờ tổ quốc, thậm chí bác còn chuẩn bị cả xăng dầu, định trường kì chống đối việc san lấp.
Đoạn nói chuyện của bác Lê và người bán rau có thể cho thấy rõ một số vấn đề:
Người bán rau giục giã: “Bác trả tiền nhanh nhanh lên cho em cái! Một lúc nữa mà mấy ông quản lí trật tự đến thì cả cái xe rau này cũng không còn đâu.”
Bác Lê trả lời: “Cậu tưởng tôi không muốn nhanh hả? Tôi mà về chậm một phút, có khi đến nhà còn bị dỡ mất ấy chứ tưởng à!”
Sáng sớm hôm đó, bác Lê cùng vợ ra ngoài, bác trai đi mua rau còn bác gái đi đổ bô ở khu nhà vệ sinh công cộng gần đó. Người phát hiện ra cái xác là bác gái.
Bác Lê gái năm nay bốn mươi, là người to béo phốp pháp, hồi trẻ từng làm bốc vác xi măng trong ga tàu, sức vóc chẳng kém gì cánh đàn ông. Theo những ghi chép trong bản điều tra, sau khi nhìn thấy hình ảnh đáng sợ trong nhà vệ sinh, vì là phụ nữ nên vẫn có phần kinh sợ, bác gái hét lên một tiếng thất thanh, rồi quẳng luôn cả bô ở đó, quay đầu chạy thẳng về nhà.
Ngôi nhà của gia đình họ Lê đang trong thời gian thi công, rất nhiều hộ khi đứng trước nguy cơ giải phóng mặt bằng đều cố gắng gấp rút xây nhà mới, để tranh thủ kiếm thêm số tiền đền bù từ việc dỡ bỏ nhà. Có gia đình gần đến khi phải dời đi còn xây chuồng lợn, rồi trồng cây, có nhà bỗng dưng mang sơn lại cổng và cửa sổ một lượt cho mới, tất cả đều chỉ vì mục đích đôi co với nhà chức trách về vấn đề tiền đền bù.
Bác Lê gái hốt hoảng chạy về nhà, những công nhân xây nhà vẫn chưa bắt đầu làm việc, vừa nghe nói trong nhà vệ sinh có xác người thì đã hiếu kì chạy thẳng đến xem. Sau đó, những người trên phố và mấy cô tập thể dục buổi sáng nghe chuyện cũng thi nhau tới xem.
Theo quan sát của phía cảnh sát, số người đến hiện trường đã lên đến khoảng gần 1000 người, vây kín cả xung quanh.
Vụ án Cung Nhuận Bá giết trẻ em cũng từng thu hút nhân dân khắp các nơi xung quanh đến chứng kiến. Vụ án Long Trị Dân giết bốn tám người ở Thiểm Tây, rồi vùi tất cả số xác đó tại sân sau nhà mình từng gây chấn động Trung Quốc. Những người sống xung quanh đó, thậm chí những người vùng khác cũng kéo đến xem. Con người không chỉ có tâm lí sợ hãi, mà còn có cả sự hiếu kì trong đó nữa.
Trong những vụ án giết người, nhân chứng và những người phát hiện ra thi thể nạn nhân đều là những nghi phạm hàng đầu. Ngoài ra, có điều đau buồn hơn nữa, rằng người thân của nạn nhân cũng sẽ bị cho là nghi can số một, phải tăng cường điều tra làm rõ.
Giáo sư Lương bảo Bao Triển và Họa Long đến nhà họ Lê điều tra tình hình. Vì vấn đề an toàn, lãnh đạo cục công an sợ rằng hộ “cứng đầu” này sẽ có những hành động bạo lực phản kháng, nên đã đích thân dẫn theo một đội cảnh sát địa phương để bảo vệ. Sau khi xe cảnh sát tới nơi, cả nhà họ Lê cho rằng họ đến dỡ nhà, liền lập tức đóng chặt cổng, cả gia đình kéo lên nốc nhà đứng dàn trận. Những người thợ xây đều dừng công việc đứng ngoài nhìn hai bên “đấu đá”. Trên tay bác Lê gái cầm hai cục gạch lớn, dáng đứng uy phong, bác Lê trai ôm một bình ga, trong tay còn cầm theo một bình mồi lửa tự chế, gào lên với đội cảnh sát: “Ngôi nhà của gia đình tao mà bị dỡ đi, thì chỉ một mồi lửa thôi cả lũ chúng mày cũng phải bay theo tao hết.”
Lãnh đạo cục công an lui lại đến sau vạch an toàn, dùng loa nói: “Bỏ vũ khí xuống, chúng tôi không phải đến để cưỡng chế dỡ nhà.”
Một cảnh sát nói: “Ông mau xuống đây, có gì thì nói chuyện tử tế, chúng tôi sẽ không dùng bạo lực.”
Bác Lê trai nhổ bọt xuống sân, quát: “Bọn mày định lừa tao hả.”
Sự việc vẫn rất căng thẳng, phía cảnh sát địa phương vốn định đưa hai bác Lê về điều tra. Ý của lãnh đạo cục cảnh sát là muốn bắt gia đình này lại, kiểm tra DNA từng người một, vụ án này không thể loại trừ khả năng gia đình này vì muốn trả thù xã hội mà xuống tay sát hại người phụ nữ kia.
Bao Triển vốn rất phản cảm với lối hành sự bạo lực này, nên sau một hồi thương lượng, phía cảnh sát đã rút lui khỏi hiện trường, chỉ còn lại Họa Long và Bao Triển. Trước tiên họ phân tích cho hai bác Lê về những mặt lợi và hại, Bao Triển cũng bày tỏ sự xin lỗi vì đã đưa cả đội cảnh sát đến khiến cả gia đình hoảng sợ.
Hai bác Lê cũng đồng ý nhượng bộ, phối hợp cùng phía cảnh sát tiến hành điều tra. Họ xuống đến tầng một, đứng phía sau tấm mành cửa nói chuyện với Họa Long và Bao Triển.
Bao Triển: “Ngày nào bác cũng ra nhà vệ sinh công cộng đó để đổ bô sao?”
Bác gái: “Trong nhà vốn dĩ có nhà vệ sinh đàng hoàng. Nhưng bây giờ xây nhà mới, nhà vệ sinh cũ phải đập đi, nên mới phải chạy ra đấy, cũng chẳng sung sướng gì cả.”
Bao Triển: “Mấy người công nhân xây dựng này bình thường mấy giờ đến nhà bác thi công?”
Bác trai: “Tám giờ sáng, chúng tôi bao ăn trưa, thịt lợn rau cải nấu miến sợi. Họ còn làm thêm giờ nữa vì muốn hoàn thành ngôi nhà sớm để còn đi làm công trình khác mà.”
Bao Triển: “Những người công nhân này bác tìm thấy ở đâu thế?”
Bác gái: “Trước đây có một tên cò xây dựng ở khu ga tàu tìm giúp.”
Bao Triển: “Nhà bác có quan hệ gì với người đó không?”
Bác gái: “Quan hệ gì là sao? Chúng tôi quen nhau vì cùng nhau bốc vác xi măng, làm cùng nhau thì quen thôi.”
Bao Triển: “Bô nhà bác ở đâu? Chúng cháu cần phải kiểm chứng.”
Bác trai: “Được, không vấn đề gì.”
Bao Triển: “Đêm ngày 3 tháng 10 mọi người có nghe thấy tiếng gõ cửa hay tiếng cầu cứu nào không?”
Bác gái: “Không! Có nghe thấy gì đâu.”
Bao Triển lấy ra một chiếc tăm bông, muốn lấy mẫu DNA của họ, nhưng hai bác Lê đã từ chối ngay lập tức.
Họa Long nhắc nhở họ rằng, nếu không phối hợp trong quá trình điều tra, phía cảnh sát sẽ mãi mãi hoài nghi họ chính là hung thủ, và sẽ bị cưỡng chế lấy mẫu xét nghiệm một lần nữa, khi đó hai vợ chồng mới đồng ý.
Khi chuẩn bị ra về, Bao Triển bỗng nhớ ra một việc, bèn lấy giấy bút ra, rồi bảo cả gia đình họ từng người một viết ra bảy chữ, chính là bảy chữ từng viết trên thi thể của nạn nhân kia!
Rất nhiều người dân không chữ, bác gái cũng chỉ biết một số chữ cơ bản và hàng ngày thường dùng.
Chỉ có bác Lê trai có thể viết bảy chữ kia một cách hoàn chỉnh. Trong quá trình viết, Bao Triển phát hiện ra bác trai thuận tay trái.
Mẫu DNA lập tức được chuyển đến cơ quan chức trách của tỉnh. Sau đó mấy ngày, kết quả giám định đã có, nhưng mọi người đều thất vọng. Sau khi so sánh với mẫu dịch đàn ông tìm thấy trong cơ thể nạn nhân, thì không có ai trong nhà họ Lê cũng như những công nhân thi công liên quan đến vụ việc cả.
Mấy ngày hôm nay, chuyên gia cũng đang làm lại một bản báo cáo mới. Họ kiểm tra lại xác nạn nhân, hi vọng có thể tìm thấy gì đó còn sót lại, và thấy trên răng nạn nhân có một sợi chỉ màu xanh. Chuyên gia khi vừa thấy vậy thì vội thông báo ngay với tổ chuyên án.
Giáo sư Lương nói: “Loại sợi màu xanh này rất có thể là loại để may quần áo.”
Chuyên gia khẳng định ngay: “Đúng thế đây là một loại sợi trên áo lao động, rất phù hợp với đặc điểm chịu mài mòn.”
Tô My nói: “Trong vụ án này những chứng cứ hung thủ để lại không hề ít. Bảy chữ trên xác nạn nhân, chất dịch của đàn ông, cộng thêm sợi chỉ xanh hôm nay vừa phát hiện được nữa, với bằng này manh mối, việc khoanh vùng đối tượng không khó, nhưng vấn đề là hiện giờ chúng ta không có một kẻ tình nghi nào cả.”
Giáo sư Lương lên tiếng: “Mọi người đừng chỉ chú ý đến những gì hung thủ để lại, cũng nên xem xét xem nạn nhân có mất gì không?”
Họa Long: “Trong túi vẫn còn nguyên tiền, chứng minh nhân dân, chìa khóa, nhưng không thấy điện thoại của nạn nhân đâu.”
Bao Triển nói: “Nếu hung thủ không lấy mất điện thoại của nạn nhân, rất có thể nó đã rơi ở đâu đó quanh hiện trường vụ án, hoặc có thể đã rơi xuống dưới nhà vệ sinh rồi.”
Chuyên gia lập tức nói: “Để tôi đi kiểm tra lại một lần xem, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của công nhân vệ sinh môi trường.”
Giáo sư Lương nói chắc nịch: “Dù không tìm được điện thoại của nạn nhân, cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của phía công ty truyền thông, nắm được các thông tin sử dụng của nạn nhân trước khi gặp nạn.”
Tô My bổ sung thêm: “Ngoài chiếc túi của nạn nhân, tôi còn để ý đến đôi giày của cô ta nữa.”
Tô My lấy ra bức ảnh chụp hiện trường vụ án, nạn nhân đi một đôi giày cao gót mới, các đường gân của đế giày rất rõ nét, nhưng lớp da giày có vài chỗ đã bị mài mòn.
Giáo sư Lương hỏi: “Đôi giày này nói lên điều gì?”
Bao Triển trả lời: “Chứng tỏ nạn nhân từng quỳ và bò dưới đất!”
Tô My bỗng nhớ ra điều gì, nói: “Nhà họ Lê kia làm tôi nhớ đến một diễn đàn, đó có một nhóm người thích bò dưới đất.”
Giáo sư Lương hỏi: “Diễn đàn nào?”
Tô My bật máy tính, gõ vào trang tìm kiếm cụm từ “Nhà họ Lê”. Kết quả hiển thị cho thấy đây là một trang diễn đàn đen, với quy mô không hề nhỏ, số lượng người tham gia rất đông, núp bóng dưới cái tên diễn đàn văn hóa Á châu tại Bắc Mỹ. Tổ chuyên án trước đây cũng từng phá một vụ án liên quan đến vấn đề này. Số lượng người thích bạo dâm là một con số không nhỏ.
Tô My còn cho biết: “Trong trò chơi đó, phân của “chủ nhân” được gọi là vàng ròng, nước tiểu gọi là nước thánh, các “nô tì” coi đó là phần thưởng, là sơn hào hải vị được chủ nhân ban thưởng.”
Lúc đó, mấy bức ảnh của cô giáo Trần Lộ trước khi gặp nạn đang được đặt trên bàn. Tổ chuyên án thật khó có thể tưởng tượng được cô lại có thể có liên quan đến thứ biến thái ấy.
Người nữ giáo viên đeo cặp kính cận, mặc bộ váy liền màu xanh da trời đứng trên bục giảng, nụ cười của cô thật nhân từ, toát lên khí chất phi phàm của người trí thức. Trong mắt đồng nghiệp, cô là một người giáo viên hiểu biết, thấu tình đạt lí. Với hàng xóm láng giềng, cô là người phụ nữ đảm đang, hiền thục. Làm sao một con người như thế có thể quỳ dưới đất, chịu sự vùi dập của kẻ tiện nhân kia được chứ!
Tô My ngồi trước máy tính, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím, màn hình thoắt ẩn thoắt hiện những cửa sổ rất lạ, tiếng bàn phím vang lên gấp gáp như tiếng mưa rào.
Họa Long hiếu kì chạy lại hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
Tô My vừa gõ vừa trả lời: “Cài một trojan[3] ASP vào trang web này, để lấy được webshell[4] của trang này.”
Họa Long vừa cười vừa nói: “Ờ, quên mất cô là một hacker đấy nhỉ! Để vào đây được cần bao lâu?”
Tô My vừa nhìn màn hình vừa trả lời: “Tốc độ xâm nhập bị ảnh hưởng bởi độ an toàn và bảo mật của trang web đó. Thông thường thì chỉ cần… xong rồi!”
Tô My quay màn hình về phía mọi người, trên đó có rất nhiều số liệu phức tạp. Tô My giải thích rằng trong những đoạn mã IP này, có thể nhận ra đã từng có máy tính trong trường nơi cô Trần Lộ đang dạy từng đăng nhập vào trang web này. Dấu vết của mạng internet không thể nào xóa bỏ hoàn toàn được. Một thành viên của trang web bình luận rằng cảnh sát sẽ bắt được người truy cập đó, chính là ý này đây. Nhưng ở đây còn có một IP khác cũng của huyện này, có lẽ là của… cục công an.
Chuyên gia ngượng ngùng lên tiếng: “Tôi cũng từng đăng nhập vào trang web này. Nhưng mọi người đừng hiểu lầm, tôi vào đó là vì mục đích nghiên cứu thôi!”
Cùng với việc tìm hiểu được một số vấn đề đời tư của cô giáo Trần Lộ, tình tiết vụ án cũng dần sáng tỏ hơn.
Tổ chuyên án căn cứ vào một số đầu mối tìm được lập tức triển khai công tác điều tra sâu hơn. Tô My lại đến trường học của cô Trần Lộ một chuyến nữa, thu thập và sắp xếp giáo án của nạn nhân. Sau khi so sánh kĩ lưỡng, phát hiện ra bảy chữ viết trên người nạn nhân không phải của ai khác, mà chính là do cô tự viết lên người.
Để giải thích cho việc vì sao mình để cô Trần Lộ dạy môn ngữ văn không đúng chuyên môn, hiệu trưởng nhà trường chủ động nói với Tô My rằng cô Trần Lộ có xu hướng sính ngoại. Trong những giờ tiếng Anh, cô từng nhiều lần kể cho học sinh của mình nghe về cuộc sống ở hải ngoại tốt đẹp ra sao, sung sướng nhường nào, còn trong nước thì tồi tệ và nghèo đói vô cùng. Hiệu trưởng lo sợ hành động đó của cô sẽ làm hỏng tâm lí của học sinh, nên mới để cô chuyển sang dạy môn ngữ văn.
Vị hiệu trưởng đã sắp về hưu bắt đầu kể cho Tô My nghe hết chuyện này đến chuyện khác về cách mạng và về tinh thần giáo dục, nhưng Tô My không có tâm trạng để tiếp chuyện.
Trong máy tính của nạn nhân không phát hiện được đầu mối có giá trị nào, Tô My dùng vài thủ thuật khôi phục lại những nội dung đã bị xóa bỏ, và trong một văn bản word tên “hợp đồng nô lệ” đã tìm ra một đầu mối vô cùng quan trọng.
Trong những ngày nghỉ Quốc khánh, nạn nhân không hề đi du lịch, mà đi thực hiện một hợp đồng kỳ lạ. Nội dung trong bản hợp đồng như sau:
Hỡi chủ nhân tôn kính!
Nô tì đã suy nghĩ rất kĩ rồi! Trong những ngày nghỉ lễ Quốc khánh, nô tì sẽ đến để chịu sự ngược đãi của ngài! Nô tì nguyện dâng hiến tấm thân và sự tự do của mình cho ngài! Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không kháng lệnh.
Trong những ngày đó, xin ngài hãy dạy bảo nô tì! Nô tì sẽ nhận ra ngài dù chỉ là nghe tiếng bước chân, hỡi chủ nhân cao quý!
Nô tì muốn hét lên cho cả thế giới biết, nô tì chính là con cún con dưới chân ngài, là nô lệ của ngài!
Nô tì mơ ước được ngài dắt đi giữa vườn violet, nô tì sẽ lẽo đẽo bò theo sau, không ngừng kêu gâu gâu để ngài vui lòng.
Nô tì sẽ tham lam chiếm lấy đôi chân ngài như một con cún trung thành, sẽ yêu cả tiếng gió trong vườn violet thơm mùi hoa cỏ.
Xin ngài hãy cho phép nô tì được mơ tưởng, ngoài cửa sổ tuyết rơi, trong phòng lò sưởi ấm áp, chủ nhân cao quý ngồi trên sô-pha, tay cầm roi, còn nô tì quỳ phục dưới chân ngài. Hãy rời xa xã hội này, bỏ hết các suy nghĩ của loài người, chỉ còn lại sự vui vẻ và hưởng lạc. Nô tì sẽ là kẻ hầu hạ đê hèn nhất của ngài, luôn mong muốn nhận được sự dạy dỗ, cho dù đó có là sự ô nhục và đau đớn đến nhường nào.
Chỉ cần được gặp ngài, nô tì sẽ biến mình từ một kẻ xinh đẹp và kiêu ngạo, thành thứ tì tiện nhất trên đời, một con hầu chỉ nghe theo lời ngài mà thôi.
Nô tì mong ngày được phục dịch ngài ăn cơm, mặc áo giúp ngài châm một điếu thuốc, giúp ngài xả hơi.
Hỡi chủ nhân cao quý, nô tì biết rằng mình là kẻ vừa bẩn thỉu vừa đê tiện, không xứng đáng hầu hạ ngài, cuộc sống của nô tì chính là con cún quỳ phục bên cạnh ngài.
Hỡi chủ nhân! Nô tì đã mê mệt, đã sùng bái ngài đến mức sẵn sàng thành kẻ gia nô coi sóc nhà cửa, và mọi ngóc ngách nơi ở của ngài, nguyện hầu hạ ngài suốt cuộc đời này.
Kẻ được gọi là “chủ nhân” trong bản “hợp đồng” này là kẻ tình nghi hàng đầu. Nhưng trong văn bản đó lại không hề nhắc đến tên và các tư liệu về hắn. Tổ chuyên án triển khai việc điều tra lịch sử ghi chép liên lạc của nạn nhân, còn chuyên gia kia cũng tìm một số công nhân vệ sinh tiến hành xử lí hiện trường vụ án, tìm kiếm điện thoại của Trần Lộ.
Bao Triển đang điều tra quá trình sử dụng chứng minh thư nhân dân của nạn nhân, và tìm thấy một đầu mối quan trọng.
Ngoài những thông tin cơ bản giống như chứng minh thư cũ, loại chứng minh thư mới còn có thêm một miếng từ chìm bên trong, và từ đó có thể tra cứu được những thông tin khác về quá trình sử dụng, cũng như việc người sở hữu đã từng phạm tội hay chưa v.v… Bộ công an có thể tra cứu được quá trình sử dụng chiếc chứng minh nhân dân này, kể cả những thông tin về việc người đó đã vào quán internet nào lên mạng, hoặc đến khách sạn nào thuê phòng, chỉ cần người sở hữu sử dụng chứng minh nhân dân, cảnh sát sẽ có cách lần tìm ra.
Trong thời gian nghỉ Quốc khánh, Trần Lộ đã từng sử dụng chứng minh thư tại một khách sạn năm sao khi lên tỉnh. Khi vào khách sạn, cô ta cùng một người đàn ông, là người Mỹ, tên tiếng Trung là Ngũ Duy Khắc.
Điều khiến tổ chuyên án cảm thấy vui mừng là đến giờ Ngũ Duy Khắc vẫn chưa rời khỏi khách sạn, phòng vẫn chưa trả.
Giáo sư Lương lệnh cho Họa Long và Tô My lập tức lên tỉnh, và yêu cầu sự giúp đỡ từ phía công an tỉnh. Trước khi đi, giáo sư Lương dặn dò kĩ Họa Long, đối với những vụ án có liên quan đến người nước ngoài phải hết sức cẩn thận, tránh tuyệt đối việc dùng bạo lực hành pháp. Nếu chưa có chứng cứ rõ ràng, nhất định phải tôn trọng quyền biện hộ của đối tượng.
Họa Long chỉ xuề xòa một câu: “Bác yên tâm. Cháu không đánh hắn đâu mà sợ!”
Tô My nói: “Với trình độ tiếng Anh của cháu là đủ để thẩm vấn rồi.”
Sau khi ra tới tỉnh, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương, cả đội đã khống chế toàn bộ khách sạn. Họa Long gọi bảo vệ khách sạn lại, bảo anh ta lấy cho mình một chiếc kìm cộng lực, định cắt đứt dây xích chống trộm của căn phòng, xông vào bắt giữ Ngũ Duy Khắc. Tô My nói với Họa Long, để đối phó với người nước ngoài, việc gõ cửa có hiệu quả hơn việc phá cửa xông vào.
Tô My đến gõ cửa phòng khách sạn, giơ thẻ công tác của mình ra. Ngũ Duy Khắc là một người da trắng, tóc vàng, mắt xanh, thái độ vô cùng lễ phép, rồi mở cửa mời Tô My vào.
Ngũ Duy Khắc tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước thông tin Trần Lộ bị sát hại, và nói sẽ phối hợp cùng cảnh sát để điều tra sự việc.
Tô My hỏi Ngũ Duy Khắc có cần tìm luật sư không? Nhưng anh ta rất bình tĩnh, nói không cần.
Căn phòng này là một phòng hạng sang, các trang thiết bị bên trong đều là hàng cao cấp. Trên nền nhà có trải một lớp thảm, có phòng khách, phòng đọc sách, phòng ngủ và phòng tắm, còn có cả ban công thoáng mát. Trên bàn vẫn còn một số đồ chơi người lớn.
Họa Long và Tô My đi kiểm tra khắp căn phòng, đây có lẽ chính là nơi Trần Lộ đã đến hưởng lạc.
Ngũ Duy Khắc nói tiếng Trung rất giỏi, quá trình thẩm vấn thực ra giống với một cuộc nói chuyện hơn.
Ông ta cho biết mình từng học tại Trung Quốc, và hiện là quản lí cao cấp tại một doanh nghiệp nước ngoài, bối cảnh gia đình rất đơn giản, cha mẹ đều đã qua đời, còn có một em trai cùng làm việc với nhau ở một công ty. Ngũ Duy Khắc cho biết mình quen Trần Lộ trên web, từng có một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau qua mạng. Trong mấy ngày nghỉ Quốc khánh, họ hẹn nhau đến đây gặp mặt. Tô My hỏi cặn kẽ cả quá trình, Ngũ Duy Khắc lấy ra một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, trong đó có một số bức ảnh chụp liên tục. Trần Lộ mặc một bộ áo dài Thượng Hải, dáng đi thướt tha tiến lại chào người trước mặt theo kiểu cũ. Một tấm khăn lụa trắng quàng trên vai từ từ trượt xuống theo bước chân của Trần Lộ. Đoạn phía sau là một số bức ảnh khá thân mật của hai người.
Họa Long chỉ vào một bức ảnh, hỏi: “Bộ áo dài Thượng Hải đó là của ai?”
Ngũ Duy Khắc trả lời: “Là của tôi mua, tôi rất thích văn hóa Trung Quốc.”
Họa Long lại hỏi tiếp: “Chiếc áo đó bây giờ ở đâu?”
Ngũ Duy Khắc chỉ vào tủ quần áo, trong đó bỗng vọng ra tiếng kêu rất lạ. Họa Long tiến lại, mở cánh cửa tủ ra, rồi giật mình nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo dài Thượng Hải đang bị trói trong đó. Họa Long vội rút súng, Tô My chạy lại cởi trói, Ngũ Duy Khắc giơ hai tay xua xua, nói rằng đây cũng chỉ là một người đến tìm ông với mục đích giống như Trần Lộ mà thôi. Tất cả mọi hành động trong quá trình này đều là do hai bên tự nguyện.
Tô My đưa người phụ nữ sang một phòng khác thẩm vấn, và chứng thực những lời Ngũ Duy Khắc nói là hoàn toàn đúng.
Kết quả buổi thẩm vấn khiến mọi người đều vô cùng thất vọng. Ngũ Duy Khắc thừa nhận việc có quan hệ với Trần Lộ, và mẫu phân tìm thấy trong dạ dày nạn nhân chính là của anh ta. Nhưng trong buổi sớm ngày 3 tháng 10, anh ta ngồi xem bóng đá ở quán cà phê của khách sạn, các nhân viên ở đó có thể làm chứng. Khi Trần Lộ bị hại, anh ta không hề có mặt tại hiện trường.
Kẻ tình nghi duy nhất có bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng!
Thông tin được thông báo ngay cho giáo sư Lương. Giáo sư và Bao Triển đều vô cùng bất ngờ. Trong điện thoại giáo sư Lương bảo Tô My phải thẩm vấn Ngũ Duy Khắc một cách rõ ràng và chi tiết. Trần Lộ rời khỏi khách sạn khi nào? Những chữ viết trên người nạn nhân có từ bao giờ? Cùng các thông tin liên quan đến nghi phạm, và lập tức kiểm tra AND của hắn.
Ngũ Duy Khắc cho biết, vào khoảng một giờ hơn hai giờ kém đêm ngày 3 tháng 10, Trần Lộ bắt taxi rời khỏi khách sạn để ra bến xe. Trước khi rời khỏi đó, Ngũ Duy Khắc yêu cầu cô viết chữ lên cơ thể mình. Đó cũng là điều khoản cuối cùng trong bản cam kết.
Từ tỉnh xuống huyện nơi Trần Lộ ở phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ đi tàu, điều đó cũng phù hợp với việc Trần Lộ đến nơi lúc đó là khoảng bốn giờ sáng.
Khi Trần Lộ xuống tàu, Ngũ Duy Khắc đang xem bóng đá ở trong thành phố.
Tình tiết vụ án rơi vào ngõ cụt, chưa biết phải tiếp tục từ, đầu mối nào?
Giáo sư Lương và Bao Triển đều cảm thấy bế tắc. Hai người ngồi trong phòng họp của cục công an phân tích lại từ đầu vụ án một lần nữa, liệt kê ra từng đầu mối và xem xét lại từ đầu, chỉ thấy rất nhiều điểm nghi ngờ, nhưng lại không có hướng giải quyết nào nữa.
Lãnh đạo cục công an nói: “Trong các vụ án cưỡng hiếp, cướp bóc chưa phá giải được gần đây, có cần khoanh vùng lại không?”
Giáo sư Lương trả lời: “Đặc biệt chú ý đến những vụ án xảy ra vào ban đêm, nhất là những vụ hình sự trị an xảy ra ở gần bến tàu.”
Lãnh đạo cục công an động viên: “Co hẹp phạm vi điều tra thì dễ hơn nhiều rồi. Mọi người cũng đừng thất vọng, đừng tự tạo áp lực cho mình quá, dù gì đi nữa không phải mọi vụ án đều có thể phá giải được, số lượng các vụ án chưa giải quyết được vẫn còn nhiều lắm…”
Giáo sư Lương bỗng nhiên hỏi: “Những người nào thường xuất hiện vào lúc bốn giờ sáng? Nhân viên bốc vác gần nhà ga, người lái xích lô điện, rất có thể họ vô tình nhìn thấy dòng chữ trên người Trần Lộ và nổi lên ý định cưỡng hiếp, nên mới đi theo chăng?”
Bao Triển nói: “Không những cần chú ý đến bến tàu một nơi quan trọng nữa của vụ án là khu nhà vệ sinh công cộng, những ai là người có khả năng sẽ đi vệ sinh vào lúc bốn giờ sáng đây?”
Lãnh đạo cục công an trả lời: “Nửa đêm ngủ dậy đi vệ sinh, lại là nhà vệ sinh nữ, thì tất nhiên là một người nữ giới rồi!”
Giáo sư Lương hỏi: “Thế còn đàn ông? Đàn ông như thế nào thì có thể chui vào nhà vệ sinh nữ lúc nửa đêm như thế!”
Chuyên gia bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, mặt vui mừng thông báo: “Tìm thấy chiếc điện thoại rồi.”
Bao Triển nhìn chuyên gia rồi nói: “Tôi biết hung thủ là ai rồi.”
Mỗi người chúng ta rồi đều sẽ phải đến những nơi xa lạ, bước trên những con đường xa lạ, gặp những người xa lạ, đó là một phần không thể thiếu của cuộc đời.
Trần Lộ thích mặc những chiếc váy chữ A đi đi lại lại trong lớp học, vừa đi vừa đọc sách. Cô có một số thói quen nhỏ như, đặt một miếng lau bảng màu đen trên bàn, bên cạnh là một cốc cà phê cuộn khói. Cô cúi người để mái tóc chảy xuống hai vai, vừa nhìn ra phía ngoài cửa sổ vừa uống cà phê. Cô biết rằng một số học sinh mới lớn sẽ lén nhìn mình, nhưng đầu cô đang chìm trong cơn tưởng tượng sẽ đi gặp người đàn ông ngoại quốc cảm giác ấy làm cô thấy đê mê và vui sướng.
Một ngày, Trần Lộ lấy hết can đảm tìm đến gặp anh ta.
Trong giây phút gặp mặt, tim cô đập rộn ràng. Sau những hồi hộp pha lẫn lo lắng, trong lòng cô lại rạo rực một niềm khát khao.
Ngũ Duy Khắc ngồi hút thuốc trong đại sảnh khách sạn, khói thuốc cuốn lên, anh ta hiện ra hệt như hình ảnh người đàn ông mà cô mong đợi – một người đàn ông nước ngoài.
Trần Lộ run rẩy bước tới. Cô đã mua một chiếc túi và một đôi giày mới ở khu chợ gần bến tàu, vì cô hy vọng mình sẽ để lại ấn tượng đẹp ngay từ đầu cho anh.
Sau khi vào phòng, Trần Lộ dù đã có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn có phần ngượng ngùng. Đến ngày thứ ba, chính là ngày 3 tháng 10, Ngũ Duy Khắc thông báo với cô sẽ gặp mặt một người nữa. Trần Lộ có vẻ không vui, cô không muốn chia sẻ với bất cứ ai, nhưng Ngũ Duy Khắc đã thể hiện rõ quan điểm, nếu cô không thích có thể dừng lại. Đó là lí do đã nửa đêm mà Trần Lộ vẫn quyết định bỏ về trước khi người phụ nữ kia tới nơi.
Cô bật khóc khi nghĩ đến cảnh tượng một người phụ nữ khác thay thế mình. Trần Lộ phát hiện ra cô đã đem lòng yêu Ngũ Duy Khắc từ khi nào không biết. Ngũ Duy Khắc thừa nhận mình đã ăn thịt chuột Hà Lan, và ốc sên Pháp. Giáo sư Lương bảo Tô My tiến hành xét nghiệm DNA của Ngũ Duy Khắc, kết quả cho thấy anh ta chính là chủ nhân của thứ dịch trong cơ thể nạn nhân. Nhưng Ngũ Duy Khắc không hề có thời gian gây án, các camera theo dõi của khách sạn cũng đã chứng minh điều đó, khi Trần Lộ gặp nạn, anh ta đang ngồi xem bóng đá ở quán cà phê.
Một người phụ nữ xuống tàu, trong người có chất dịch của nam giới, rồi cô ta chết trong nhà vệ sinh công cộng gần đó. Tất cả những điều đó đã tạo nên một vụ cưỡng hiếp giết người giả.
Ngay từ đầu tổ chuyên án đã nhận định sai về vụ án. Sau khi giải quyết được sai lầm này, Bao Triển nhanh chóng hiểu ra rằng đây chỉ là một vụ giết người tình cờ thôi.
Rất nhiều vụ án mạng đều không có động cơ gây án. Hai thằng lưu manh chỉ vì một cái nhìn đểu mà có thể ra tay tàn sát lẫn nhau. Một đứa trẻ nghịch ngợm vô tình đốt cháy một ngôi nhà gỗ khi trong nhà đang có người ở. Võ Hải Bình dùng súng hơi bắn vào người đi đường, Trương Trí Phi đẩy một đứa bé xuống dòng sông, khi đi đầu thú, hắn khai rằng ngày nào hắn cũng mơ thấy đứa trẻ quỳ trên thuyền khóc lóc xin tha mạng, còn động cơ giết người của hắn chỉ vì xả cơn giận do thua bạc.
Nhân tính của mỗi con người đều có một góc lạnh lùng và tàn nhẫn.
Trần Lộ chết trong nhà vệ sinh công cộng, trong kẽ răng của cô ta có một sợi chỉ màu xanh. Tổ chuyên án suy đoán rằng có thể nạn nhân đã phản kháng, trong lúc giằng co giữa sự sống và cái chết, cô đã cắn hung thủ, và sợi chỉ trên áo hắn mắc lại trên răng cô.
Loại chỉ đó chính là loại dùng để may áo lao động của dân lao động và những người bốc vác tại bến tàu.
Chuyên gia hai lần nhắc đến công nhân môi trường, và cuối cùng cũng nhờ sự giúp đỡ của họ mà tìm thấy chiếc điện thoại rơi dưới nhà vệ sinh. Bao Triển bỗng nhiên nghĩ ra những người công nhân môi trường cũng mặc loại áo ấy.
Suy nghĩ đó giống như ánh chớp xé toạc trời đêm, Bao Triển tưởng tượng ra cảnh một người công nhân vệ sinh đi dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng vào lúc sáng sớm, đúng lúc đó, có một người phụ nữ đi vào.
Tất nhiên, nhà vệ sinh nữ cũng do những người công nhân này phụ trách dọn dẹp.
Chúng ta hầu như đều từng dùng nhà vệ sinh công cộng, nhưng rất ít người biết được, chất thải ở đó được dọn đi như thế nào. Nhà vệ sinh công cộng đang được nhắc đến ở đây là loại thông thường cho người dân sử dụng, chứ không phải loại tự động và cao cấp ở những trung tâm hoặc toà nhà đắt tiền.
Nhà vệ sinh của người dân như thế nào nhỉ?
Thứ nhất, vô cùng bẩn thỉu, tất cả những thứ gì kinh khủng nhất đều tập trung ở đây.
Thứ nhì, hôi thối, ai ngồi trong đó lâu một chút có thể ngất vì choáng váng.
Mỗi khi chúng ta bước vào đây đều phải cẩn thận bước qua những dòng nước bẩn chảy ngang chảy dọc, rồi cố tìm một chỗ trống để đặt chân giữa đống rác rưởi và lúc nhúc những sinh vật nhỏ. Mỗi khi nhắc đến nơi này, phản ứng của mọi người đều là cau mày bịt mũi, cố gắng rời khỏi đó một cách nhanh nhất.
Ở đó có loài biến dị của nhặng đầu xanh và nhặng đầu đỏ mà các nhà động vật học chưa bao giờ phát hiện ra.
Ở đó có sự mâu thuẫn giữa dân sinh và dân quyền mà các nhà xã hội học không để ý tới, chỉ cần nhìn vào một khu nhà vệ sinh công cộng, sẽ biết được đời sống nhân dân ở đó như thế nào.
Chúng ta chưa bao giờ thực sự đối mặt với những khu nhà vệ sinh công cộng ấy.
Những nhà vệ sinh công cộng tại các thành phố lớn đều tương đối sạch sẽ, những vòi nước tự động, những bồn cầu sáng bóng như gương, mọi thứ chất thải được xối đi sạch sẽ. Nhưng ở những nơi nghèo khó, lạc hậu như vùng quê trong vụ án này, những nhà vệ sinh công cộng vẫn cần có người tiến hành dọn dẹp một cách thủ công. Có một số việc bắt buộc phải làm vào buổi đêm, ví dụ như một người công nhân múc chất thải, dọn dẹp nhà vệ sinh nữ.
Tổ chuyên án lập tức đến cục vệ sinh môi trường tiến hành điều tra. Mỗi người công nhân môi trường đều có khu vực quản lí riêng của mình. Nhà vệ sinh công cộng cạnh bến tàu do một công nhân tên Ngưu Nhị quản lí. Lãnh đạo cục vệ sinh môi trường cho biết, kể từ sau khi xảy ra vụ việc, họ đã không còn thấy người này xuất hiện nữa.
Cảnh sát nhanh chóng bắt được Ngưu Nhị tại chính nhà của hắn. Khi bị bắt Ngưu Nhị không hề có hành động phản kháng nào.
Họa Long đạp cửa bước vào. Phản ứng đầu tiên của Ngưu Nhị khi thấy cảnh sát là đưa hai tay ôm đầu sợ hãi, hắn quỳ xuống dưới đất như chuẩn bị tư thế chịu đòn.
Tổ chuyên án tiến hành kiểm định sợi chỉ tìm thấy trong kẽ răng của nạn nhân, và nó chính xác là một phần trên chiếc áo lao động của Ngưu Nhị. Trên cánh tay hắn vẫn còn một vết răng bầm tím rất rõ rệt. Sau khi kiểm tra vết răng, đã chứng thực được đó là vết cắn do Trần Lộ gây ra.
Mọi chứng cứ đã rõ ràng, tổ chuyên án không can thiệp vào công tác thẩm vấn nữa mà để công việc lại cho lãnh đạo cục công an. Sau khi từ trong phòng thẩm vấn vọng ra mấy tiếng kêu thảm thiết, Ngưu Nhị đã khai nhận toàn bộ quá trình gây án.
Người đàn ông ba mươi lăm tuổi, tướng mạo khó coi, tóc tai bù xù trông già như một người năm mươi ba tuổi. Anh ta đã làm công việc dọn dọn dẹp môi trường được mười năm. Lúc đầu công việc của anh ta chỉ là phun thuốc chống dịch bệnh trong nhà vệ sinh. Sau khi mẹ anh ta, một người phụ nữ chuyên quét rác đường phố qua đời, cục vệ sinh môi trường cắt giao luôn cho anh quản lí việc dọn dẹp của một phần năm số nhà vệ sinh trong huyện.
Anh ta không biết chữ, không vợ con, chỉ có một sở thích duy nhất là uống rượu.
Mỗi khi uống say, anh ta lấy gầu và xẻng loạng quạng bước vào trong nhà vệ sinh công cộng giữa bóng đêm mù mịt.
Anh ta đứng ngoài nhà vệ sinh nữ hô lên mấy tiếng để bên trong biết. Nếu không có ai sẽ vào dọn dẹp.
Phố huyện nghèo này sẽ bắt đầu náo nức trở lại vào sáng sớm, nên những người như anh ta phải hoàn thành công việc trước khi trời sáng.
Giữa mùa hè nóng bức, nếu trời không mưa, thì những giọt mồ hôi cuồn cuộn chính là thứ nước tắm của Ngưu Nhị.
Một lần nọ, sau khi uống rượu say, Ngưu Nhị vào nhà vệ sinh nữ đi vệ sinh, và bỗng có một cảm giác vô cùng khác lạ. Hắn ngồi xổm trong nhà vệ sinh nữ, đôi lúc trong đầu cũng nghĩ đến việc lấy vợ, nhưng làm gì có người phụ nữ nào chịu gả cho hắn, nguyên nhân là gì, chính hắn cũng không hiểu.
Một đêm trăng sáng, ánh trăng như nhưng dòng nước mát chảy từ trên cao xuống, hắn ngồi trên một phiến đá trước cửa nhà vệ sinh nữ ngắm trăng một cách say sưa rồi đập vỡ chai rượu cạn.
Sau này, hắn có thêm một sở thích nữa. Kẻ nát rượu này có một lần uống say, vô duyên vô cớ đánh một nữ sinh nửa đêm thức dậy đi vệ sinh. Và từ đó, dã tính trong lòng hắn cứ lớn dần lên. Hắn không cướp bóc, không cưỡng hiếp ai, mà chỉ thích đánh người, mà chỉ đánh những cô gái xinh đẹp.
Mỗi khi hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trong đêm, là trong lòng lại nổi lên ý nghĩ chạy lại đánh cô ta một trận.
Hắn thông thuộc mọi con ngõ nhỏ tối tăm, từng góc khuất vắng vẻ trong cái phố huyện nghèo này, vì thế mấy vụ bạo lực trong đêm đều không khiến hắn dễ dàng sa lưới được.
Sau khi Trần Lộ xuống xe, cô không muốn ngồi xe ba bánh về nhà, mà quyết định đi bộ để lấy lại bình tĩnh vì trong lòng cô bấy giờ đang rối như tơ vò. Khu dân cư ở gần đó vì chuẩn bị phải giải phóng mặt bằng, nên nhà vệ sinh công cộng cũng cần phải được xử lí. Ngưu Nhị phải xong việc trước khi trời sáng, anh ta để các dụng cụ ở ngoài cửa nhà vệ sinh rồi tới một cửa hàng tạp hóa hai bốn giờ mua rượu. Trên đường về, anh ta nhìn thấy có một người phụ nữ đi phía trước. Đã uống vào vài ngụm, đầu óc có phần hưng phấn, tư tưởng thù hằn nổi lên, hắn ta lặng lẽ đi theo sau người phụ nữ đó, chuẩn bị hành động. Trần Lộ bước vào nhà vệ sinh nữ, Ngưu Nhị cũng vào theo, nhưng lập tức lại rời khỏi đó. Theo bản năng của những kẻ phạm tội, hắn muốn xác nhận xem người phụ nữ đó có ai đi cùng không. Khi đã quay ra và chắc chắn đối tượng chỉ có một mình, Ngưu Nhị tim đập thình thịch, bản tính dã thú trong hắn nổi lên.
Hắn bẻ khớp ngón tay răng rắc, rồi đi bước vào gian bên cạnh nơi người phụ nữ kia đang ngồi, kiễng chân nhìn vào trong.
Người phụ nữ cầm điện thoại di động. Từ ánh sáng yếu ớt của màn hình cũng có thể nhận ra đây là một người đàn bà đẹp. Người phụ nữ vì run sợ nên vô tình làm rơi chiếc điện thoại xuống dưới, xung quanh chỉ còn lại một màu đen.
Hắn đứng yên bất động, nhìn người phụ nữ bên cạnh như một con dã thú rình con mồi.
Không biết bao lâu sau đó, người phụ nữ cho rằng mình đã hết nguy hiểm nên đứng dậy định bỏ đi. Khi cô ta ngẩng đầu nhìn lên, hai cặp mắt bắt gặp nhau, người phụ nữ hét lên sợ hãi, xông ra khỏi nhà vệ sinh. Hắn thở hồng hộc, chạy theo tóm lấy cô ta. Người phụ nữ cắn hắn một nhát vào cánh tay hắn rồi thoát ra, chạy tới một ngôi nhà gần đó, dùng hết sức đập cửa rầm rầm cầu cứu nhưng không có một ai ra mở cửa. Cô chạy tiếp nhưng vì đi giày cao gót, nên không thể chạy nhanh được. Bỗng trong đầu cô nghĩ lại buổi tối vừa qua. Cô không còn gào thét cầu cứu nữa, mà trong lòng dâng lên một suy nghĩ. Cô không bỏ chạy mà quay ra cầu xin, nói: “Tôi sẽ chiều theo anh. Sau đó hãy tha cho tôi! Tôi xin anh đấy!”
Ngưu Nhị tóm tóc lôi xềnh xệch Trần Lộ quay về nhà vệ sinh công cộng, không nói câu nào, đạp cô ta vào trong đó.
Hắn không cưỡng bức cô, mà chỉ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, rồi dùng xẻng đập vào sau gáy nạn nhân.
Sau khi vụ án kết thúc, tổ chuyên án mang chiếc máy tính của cô giáo Trần Lộ trả về cho nhà trường. Vụ án gây chấn động cả phố huyện nghèo, người ta bàn tán nhau khắp các đầu làng cuối ngõ. Vì vụ án vẫn chưa có phán quyết cuối cùng, nên cảnh sát vẫn phong tỏa thông tin. Các lời đồn có nhiều phiên bản khác nhau, mỗi người một phách. Hiệu trưởng vô cùng cảm kích nói với tổ chuyên án: “Tôi đã nói rồi mà, sính ngoại thì có gì hay ho đâu cơ chứ! Tôi sớm biết sẽ có ngày hôm nay mà, nước ngoài thì có gì to tát? Mấy người phụ nữ thành phố cứ thích lấy chồng Tây, họ thèm khát gì ở đó không biết!”
[1] Mã Moóc-xơ, hay còn gọi là Mã Morse: là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa để biểu thị các kí tự của một thông điệp. Ví dụ: Khi gõ các kí tự đặc biệt của tiếng Việt có thể gõ như sau: AA=A, AW=Ă, OO=O, v.v..
[2] Tứ đại đồng đường: Bốn đời sống cùng dưới một mái nhà.
[3] Trojan: Một loại phần mềm ác tính, không có chức năng tự sao chép, nhưng có chức năng hủy hoại giống như virus. Một trong những thứ giăng bẫy của Trojan là nó tự nhận là giúp cho máy tính chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy.
[4] WebShell là một dạng mã độc, có nhiều chức năng để hỗ trợ các hacker chiếm quyền quản lý các hệ thống website.