Giữa anh và cô dường như bị ngăn cách bởi một thế giới vô hình nào đó. Rồi sẽ có một lần rời đi không bao giờ ngoảnh lại, và lần ra đi ấy cũng kéo dài đến tận mười năm. Phương Bình ngồi trên chiếc ghế mây ngoài vườn, ngắm nhìn những khóm hoa bỉ ngạn đỏ rực hòa với cái màu đỏ thẵm như máu của hoa mẫu đơn. Cánh hoa mỏng manh còn đọng lại những hạt sương sớm, cô lại nhớ đến những ngày tháng cùng anh sớm chiều ngắm hoa anh đào rơi trong gió. Cổng trường quen thuộc năm nào, đã sớm không còn tìm lại được hình dáng khi xưa.
Nhớ những ngày mưa cùng nhau đến trường, cả những đêm thức khuya viết sách trong phòng tự học và những năm tháng tự mình gánh vác hết mọi chuyện ở đất nước xa lạ. Tất cả tất cả đều là một bước đường trưởng thành, bây giờ nghĩ lại nếu như không có những ngày tháng đó có lẽ sẽ không có Nhậm Phương Bình của ngày hôm nay. Cô thầm ước, giá như nơi này cũng có hoa anh đào thì tốt biết mấy, giá như lại được tắm trong nắng xuân năm đó thì tốt biết mấy. Tuy rằng, mới vừa từ Nhật Bản quay về không lâu nhưng mà cô lại cảm thấy nuối tiếc hình ảnh mình của những năm tháng ngây thơ hồn nhiên ấy. Tối hôm qua, cô nằm mơ thấy mình lại được đứng dưới gốc cây anh đào cổ thụ cùng anh, nhưng cô chợt nhận ra đó không phải là cô của khi ấy mà là cô của hiện tại. Lúc đó, cô mới biết, sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ, cô sâu sắc hiểu rằng, cô sẽ mãi mãi không thể quay trở lại những năm tháng đó.
Chợt, một tiếng động phía sau vang lên, “Phương Bình, em mau vào nhà đi. Trời vẫn còn lạnh lắm, không khéo lại bị cảm!”
Phương Bình ậm ừ cho qua, sau đó ngoan ngoãn nghe theo lời anh đi vào nhà. Trên bàn vẫn bày chậu hoa bỉ ngạn đỏ rực, nhìn ngắm cành hoa ấy thật lâu, Phương Bình mới chợt nhớ hôm nay mình tưới nước cho nó. Cô vội vàng tìm bình tưới nước, Lý Kính Thù đang làm thức ăn trong bếp thấy cô loay hoay tìm gì đó, anh không nhịn được nói, “Em lại tìm cái gì nữa thế? Có phải là bình nước tưới hoa không?”
”Phải, anh biết ở đâu sao?”
”Lúc nãy anh tưới nước cho nó rồi, em không cần lo lắng nữa đâu. Phương Bình? Cây hoa đó quan trọng với em lắm sao?”
Phương Bình chần chừ, sau đó chầm chậm đi về phía anh: “Vâng, nếu như không có chúng có lẽ em sẽ không có dũng khí đi trên con đường này.”
Lúc đó, Lý Kính Thù còn mịt mù không thể hiểu ý của cô. Nhưng cho đến tận một ngày nào đó của mười năm sau, anh cũng đã hiểu được ý cô. Thì ra câu nói của cô có nghĩa là Cũng nhờ vào những bông hoa ấy, cô mới có dũng khí cùng anh đi trên con đường này, đáng tiếc anh hiểu ra quá muộn. Đợi đến khi anh nhận ra, thì cô đã đi rất xa rồi.
Một ngày nào đó, khi bạn bắt đầu yêu một người bạn sẽ hiểu được thế nào thông cảm, thế nào tin tưởng và hy vọng người đó được hạnh phúc. Cho dù trước sinh ly tử biệt, dầu sôi lửa bỏng thì bạn cũng sẽ mong mọi điều tốt đẹp đến với người ấy. Rồi một ngày nào đó, cho dù là sớm hay muộn, thì sẽ có một người vượt qua hàng vạn người đến bên bạn, hãy trân trọng và yêu thương người ấy nhé!
Phương Bình cùng Lý Kính Thù ăn sáng xong, anh cũng phải đến công ty để làm việc. Cô ở nhà không có gì làm, xem tivi một lát. Cuối cùng quyết định đi trung tâm mua sắm dạo một vòng. Đứng trên tầng ba của khu thương mại rộng lớn, cảnh vật xung quanh làm cho cô chóng mặt. Cô đi dạo một hồi vẫn không tìm được hứng thú mua sắm. Khi cô chuẩn bị đi về, thì bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của một cô nhân viên, “Xin mời mọi người ghé qua khu mua sắm tình nhân của chúng tôi. Khuyến mãi có hạn, giảm giá 50%, ghé qua đi ạ...”
Phương Bình bỗng nhiên nhớ lại một ngày cách đây rất nhiều năm, khi ấy cô vừa phải đi học đại học vừa phải làm thêm. Mỗi ngày đều phải nói đến cổ họng đau rát, đại khái là giống như những cô gái này. Nhưng những ngày đó đặc biệt vui, bởi vì mỗi khi đi làm thêm về có anh ở bên, cơn mệt mỏi của cô bỗng nhiên bay đi mất.
Cuối cùng, Phương Bình tươi cười rời khỏi trung tâm mua sắm. Trời vẫn nắng, cảnh vật xung quanh dường như đẹp hơn lúc nãy. Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, những khóm hoa dại bên vệ đường như một bức tranh sinh động, ngập tràn hạnh phúc.
Cũng giống như những năm tháng ấy đã mãi khắc ghi nụ cười chân thành thắm đượm biết bao vui buồn của cô. Cho dù sau này có ra sao đi chăng nữa, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ quên được những ngày tháng vừa buồn mà lại vừa vui, cũng không tránh khỏi những vất vả ở Nhật Bản. Có lẽ sẽ không bao giờ quên được đâu nhỉ? Cô tự nhủ với chính mình.