Sáng mùng một, bà Uẩn dậy sớm, ra thắp hương cho người chồng đã khuất như thường lệ, nhưng lại làm vỡ một cái lọ hoa sứ xanh, tự nhiên trong long cũng thấy lo lắng. Nhìn bức ảnh của người chồng đã khuất, ánh mắt như có gì trách móc, long bà nặng trĩu vài phần.
Kể từ ngày chồng mất, bà xin nghỉ hẳn công việc ở Hiệp hội âm nhạc, ba buổi biểu diễn piano cố định hằng năm cũng đổi thành một buổi, cả ngày chỉ chăm sóc cha chồng, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, sống rất khép kín.
Trong thời gian đầu, mấy bà bạn thân trong khu đó còn khuyên nhủ, đưa bà đến các địa điểm dự tiệc cho khuây khỏa, sau đó phát hiện trái tim bà như đã nguội lạnh, không hào hứng với bất cứ thứ gì, dần dần họ cũng không còn nhiệt tình nữa.
Họ thường nghe thường thấy con cái, chồng mình kể rằng con trai nhà họ Ôn đã trưởng thành, có cổ phần trong tập đoàn họ Lục, biết cách làm ăn nên chẳng kém gì cụ Ôn năm xưa. Chỉ tiếc là cô con gái ruột sức khỏe không ổn, quanh năm vừa học hành vừa dưỡng bệnh ở miền Nam, mẹ con không được gặp nhau, khiến ai nghe thấy cũng xót xa thay. Nhưng cũng may là còn cô con gái muôi xinh xắn, dễ thương sớm tối làm bạn với bà.
Về phần cụ Ôn , từ ngày cậu con trai độc nhất trong nhà qua đời, ông cụ ngày càng già nua hơn, cũng đã bỏ bớt rất nhiều công việc, thường xách lồng chim ra chợ sớm, đi dạo, chuyện trò với các cụ, uống cốc sữa đậu nành rồi mới về nhà.
Sang sớm mùng một, Tân Đạt Di còn đang ngủ say thì đã bị ông nội cậu ta nhấc chăn lên, nói nhất định phải sang chúc tết cụ Ôn và bà Uẩn, bọn họ thích trẻ con, nhìn thấy cậu ta chắc chắn sẽ vui.
Tân Đạt Di cự nự: “Cháu hai mươi rồi, trẻ con gì nữa.” Nhưng vẫn mang đôi mắt ngái ngủ mặc quần áo, sực nhớ ra điều gì đó bèn lẩm bẩm: “Chắc chắn Ngôn Hi cũng có mặt, hơn nửa tháng nay không nhìn thấy hắn ta rồi, không biết bận gì mà bận lắm thế.”
Cụ Tân liền vỗ vỗ đầu cậu cháu. “Thằng Hi đang yêu đứa nào cơ mà?Cháu ngoan, đừng có ôm bộ mặt thối đó quấy phá người ta đấy nhé. Khó khăn lắm nó mới tìm được nơi được chốn, nó mà không lấy được vợ thì ông Ngôn rầu chết mất!”
Tân Đạt Di đáp: “Hứ, nó mà lấy Sở Vân thật ư? Còn lâu cháu mới tin, rõ rang nó và A Hoành…”
“Lại nói linh tinh rồi đấy! Hai nhà đó đều không ai nhắc đến chuyện đó nữa, mày tự nhiên bới ra làm gì? Nói mày nhố cấm có sai, tại sao thằng Hi lại đưa người yêu ra mắt họ Ôn chứ? Rồi mày thấy nhà họ Ôn có ai là không mừng không? Nhìn thằng cu nhà họ Ôn kìa, sắp thành tinh rồi còn gì?”
Tân Đạt Di bĩu môi: “Bọn họ đều là anh em của cháu, ông đừng nói nữa.”
Cụ Tân liền cười mắng thằng cháu: “Thôi thôi, bọn họ thông minh cứ để bọn họ thông minh, mình ngố cũng có cái hạnh phúc của ngố.”
Tân Đạt Di cũng cười. “Ông, hai ba năm nữa cháu đi làm, sẽ dắt cháu dâu về cho ông. Chắc chắn ông là người đầu tiên bế chắt ở cái khu này!”
Cụ Tân có tật kinh niên, cứ trở trời là chân tay tê mỏi. Con trai, con dâu bị tai nạn giao thông hồi trẻ, chỉ để lại thằng cháu nội độc nhất này, ông cụ rất yêu thương chiều chuộng nó, chỉ mong sao nó sớm thành người. May mà cu cậu tính tình hiền lành, tư cách đạo đức, học hành đều ổn cả nên cụ rất mừng vì điều đó, được bế chắt nội nữa thì cuộc đời còn gì tuyệt hơn.
Lúc Tân Đạt Dĩ có mặt ở nhà họ Ôn, bà Trương đang luộc bánh trôi, Tư Nhĩ mở cửa, cô xòe tay ra, cười nói: “Muốn qua cửa này, cần đưa hối lộ!”
Anh kéo tóc Tư Nhĩ rồi móc ra một túi kẹo, tung cho cô nàng. “Đi chỗ khác, tết nhất gây sự gì chứ! Cụ Ôn đã dậy chưa?”
Tư Nhĩ nhướn mày đáp: “Dậy rồi, nhưng cũng nói rồi, ai đến chúc tết cụ đều mời vào, chỉ có Tân Đạt Di là đuổi đi.”
Tân Đạt Di ngần tò te hỏi: “Tại sao?”
Tư Nhĩ đảo mắt một vòng. “Em làm sao mà biết được, ông dặn thế thì đành làm thế thôi.”
Nghe thấy tiếng nói, Tư Hoán liền bước ra, cười. “Nhĩ Nhĩ trêu cậy đấy, ông đang bảo chắc chắn cậu là người đầu tiên đến chúc Tết, đúng là cậu thật.”
Tân Đạt Di trợn mắt với Tư Nhi. “Cái con nhỏ này, càng ngày càng đáng ghét.”
Tư Nhĩ bĩu môi. “Chỉ có anh là không đáng ghét, sang mùng một năm nào cũng vậy, chưa đến bảy giờ đã nghe thấy tiếng anh, cả khu này sắp sập vì chấn động mất.” Rồi cô tránh ra cho Tân Di Đạt vào.
Tân DI Đạt thập thò bên ngoài và hỏi Tư Hoán: “Ngôn Hi đến chưa, hôm qua cũng đến ăn cơm tất niên chứ?”
Tư Hoán lắc đầu, cười nói: “Hôm qua cậu ta gọi điện thoại bảo không đến, chắc là đến nhà Lục Lưu.” Tân Đạt Di nhìn Tư Hoán cười miễn cưỡng mà giật thót, gay thật, lại giẫm vào mìn rồi.
Vào nhà, cậu ta khấu đầu trước cụ Ôn, cụ cười khà khà đưa bao lì xì đỏ cho cậu.
Hai người nói chuyện một lúc thì chuông cửa reo.
Tân Đạt Di reo lên: “Ha ha, Ngôn Hi đến rồi.” Vừa nói vừa nghĩ bụng, có thể còn có cả Lục Lưu. Nhìn Tư Hoán lại thấy thương thương, tội nghiệp, khuôn mặt của ông anh ngày càng sầm xuống.
Tân Đạt Di chạy ra ngoài mở cửa, đúng là Ngôn Hi thật.
Một người bước từ sau lưng Ngôn Hi ra, nhìn cậu với ánh mắt hòa nhã. Đôi mày núi xa, tóc đen, môi mỏng, khuôn mặt trắng ngần, khóe mắt cong lên, sống mũi cao thẳng, vô cùng dễ thương, dịu dàng.
Cô có vẻ luống cuống nói: “Đạt Di, lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Phản ứng đầu tiên của Tân Đạt Di không phải là mừng rỡ, không phải sửng sốt, mà là quan sát nét mặt của Ngôn Hi.
Vẻ sắc lanh trong ánh mắt của anh đã vơi bớt được tám chín phần, nét mặt rạng ngời thanh thoát, và thế là cậu chàng liền ôm chạt lấy A Hoành, thở dài nói: “Chỉ có thể là cậu mà thôi.”
A Hoành vỗ vai cậu, cô rất nhớ người bạn chơi thân mấy năm trời, không bao giờ bỏ rơi bạn bè này. Cô nói: “Tớ thay đổi nhiều lắm hay sao mà cậu không nhận ra?”
Tân Đạt Di ôm đầu cô, ra sức dụi, mắt đỏ hoe: “Bà cô của tôi ơi, từ nay về sau, đừng chơi trò mất tích nữa nhé?”
A Hoành gật đầu, nghẹn ngào đáp: “Ừ.”
Tân Đạt Di nói: “Cậu mà mất tích thêm lần nào nữa, Ngôn Hi có chín cái mạng cũng không đủ dùng.”
Ngôn Hi nhìn hai người ôm nhau. Tay đút vào túi quần, cảm thấy lòng như chú nhộng phá kén, tìm được chút hơi tàn cuối cùng.
Anh cười, đay chính là nhược điểm của anh.
Anh bước lên ôm chặt hai người mà nước mắt lăn dài trên gò má.
Nhà của anh, bạn của anh.
Ý nghĩa lớn lao biết bao.
Tư Hoán đứng trong bóng tối gần cửa, hai tay buông thõng.
Anh nói: “A Hoành, em về rồi à.” Nhưng không thể dang tay ra và tặng cô một cái ôm nồng nhiệt của một người anh trai, anh đã bị bẻ gãy đôi cánh chỉ vì mang học Ôn.
Thế nên, anh chỉ mỉm cười, bên khóe miệng là lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Sau khi A Hoành ra đi, anh đã gục vào lòng mẹ và bật khóc: “Mẹ ơi, tại sao lại là con, tại sao không phải là em con?”
Lần đầu tiên trong đời, mẽ đã đánh anh. Bà nói: “Con mang họ Ôn, đàn ông trong nhà họ Ôn không bao giờ chịu lùi bước. Trên chiến trường, ông nội con không lùi bước là vì chiến hữu của ông. Trên biển cả, cha con không bao giờ lui bước là vì tổ quốc của cha con. Còn con, vì em gái, con cũng không được phép lùi bước!”
Anh khóc nức nở như một đứa trẻ, mẹ ơi, cái giá phải trả đắt quá.
Bà Uẩn lại cười nói: “Tương lai còn xa vời lắm, Tư Hoán, bây giờ con đã nhận thua chưa?”
Mẹ anh – người mẹ vừa mới mất chồng, dạy anh rằng không được phép nhận thua. Và câu chuyện cũ đó là gánh nặng vĩnh hằng, ngay cả thời gian cũng không thể gọt rửa được.
Anh nhìn A Hoành.
Trong ánh mắt cô gái đó lại có vẻ xa cách rõ rệt, cô luống cuống nói nhỏ: “Tư Hoán, em xin lỗi.”
Tư Hoán liền cười: “Tại sao lại nói xin lỗi?”
A Hoành cố gắng nghĩ ra nguyên nhân rồi đáp: “Xin lỗi vì em đã về.”
Cô trả lời rất lịch sự, rõ rang, nhưng cũng thật hoang đường, vì về nhà mà phải nói với anh trai mình lời xin lỗi.
Tư Hoán nhún vai nói: “Bên ngoài gió lạnh, vào trong nhà noí chuyện đi.”
Bà Uẩn, người đã sinh ra cô lại giữ vẻ mặt lạnh tanh, và nhìn cô bằng ánh mắt dường như không có chút hơi ấm nào. Rồi ánh mắt bà chuyển sang chàng trai cao ráo, đẹp trai đó, lạnh lùng hỏi: “Ngôn Hi, cháu đã hưa với cô thế nào?!”
Anh mở to đôi mắt nhìn bà và hề lùi bước: “Cô ạ, từ lâu cháu luôn biết rằng, đó chỉ là bản năng mà thôi.”
Cụ Ôn thở dài đáp: “Tiểu Hi, Đạt Di, vào phòng ăn cơm cùng ông, lâu lắm rồi A Hoành không về nhà, vào phòng nói chuyện với mẹ một lúc đi.”
Sau đó, Ngôn Hi ở nhà họ Ôn cả ngày nhưng không thấy bóng dáng A Hoành đâu.
Tối muộn, cụ Ôn pha ấm trà Bích La Xuân thứ ba, màu nước đã nhạt. Cụ xua tay nói: “Tiểu Hi, cháu về nhà đi.” Ánh mắt sắc sảo nhưng đầy vẻ mệt mỏi.
Ngôn Hi nheo mắt nhìn về phía gian phòng mà A Hoành biến mất.
Tân Đạt Di nháy mắt với anh, xoa dịu bầu không khí căng thẳng. “Ông ơi, ngày mai bọn cháu lại đến thăm ông nhé.”
Cụ Ôn cười nói: “Ông biết các cháu có long hiếu thảo, tết nhất nhà nhiều việc, đặc biệt Tiểu Hi, phải tự quyết định mọi việc, các cháu cứ lo việc của mình là được rồi. Ta có ba chúng nó là được rồi, không đủ thì còn có cái chuồng chim nữa.”
Đạt Di tui ngỉu, Ngôn Hi ngần ngừ, cuối cùng cả hai vẫn đứng dậy, lịch sự cáo từ.
Căn phòng sâu hun hút đó vẫn khóa chặt.
Tư Hóa đuổi theo ra ngoài cửa, nói với Ngôn Hi:” Cậu cứ yên tâm, A Hoành không làm sao đâu.”
Ngôn Hi nhìn anh. “Cậu có đảm bảo điều đó không?”
Tư Hoán cười nói: “Tôi đảm bảo.”
Giọng nói đó rất thánh thiện, tựa như họ quay lại với thời thơ ấu thân nhau như anh em.
Tân Đạt Di vừa đi vừa cười. “Còn đảm bảo gì nữa, chẳng lẽ đêm nay họ đưa A Hoành đến chân trời, để cậu không gặp được nữa à.”
Ngôn Hi vốc một nắm tuyết dưới chân ném vào người cậu. “Làm sao mà cậu biết được!” Sau đó thở hổn hển nói : “Nhiều lúc thực sự chỉ mong mình là người sinh ra con nhỏ!”
Như thế sẽ không bao giờ có những phiền muộn vớ vẩn này nữa.
Đạt Di làm động tác mốc tai, cười để lộ hàm răng trắng. “Coi như tôi chưa nghe thấy câu này nhé, sau này cậu mà muốn loạn luân thì cũng không cần phải giết nhân chứng tôi nữa.” Nói rồi cậu ta ghé sát vào mặt Ngôn Hi: “Ngôn Hi, tôi lấy một trăm tệ để đánh cược với cậu, nếu quả thật A Hoành do cậu sinh ra thì cậu sẽ khóc hết nước mắt đấy.”
Ngôn Hi lườm anh chàng rồi rút từ túi ra một xấp tiền, không đếm mà nhét thẳng vào tay cậu.
Tân Đạt Di nhìn lên trời nói: “Ngôn Hi, A Hoành sẽ bị tôi oán đấy. Cậu không hề trả giá trước cô nàng đó, cậu khiến bạn bè không thể không ghen tị.”
Ngôn Hi cười, khoác vai cậu cười nói: “Tôi cũng thật sự mong muốn thế giới này đơn giản như cậu. Cậu biết đúng không, cảm giác đó, đối với cô nàng mà cậu vừa nói, tôi đã từng tranh đấu tư tưởng nhưng… không thề xoay chuyển được cục diện.”
A Hoành quỳ trước bàn thờ cha suốt đêm.
Cô nói: “Mẹ ơi, cha không thích con ở đây. Chỗ này tối quá, cha thích những nói có ánh sang hắt thẳng vào, như biển cả ấy.”
Bà Uẩn cầm roi vụt vào lưng A Hoành, nhát nào cũng kêu vun vút.
A Hoành cúi đầu nói: “Mẹ, cơ thể con là do cha mẹ sinh ra, con không dám tùy tiện làm đau nó. Nhưng mẹ đáng thế mà không thấy đau ư?” Trán cô rịn mồ hôi, nhưng khóe mắt không hề có giọt nước mắt nào.
Đôi mắt A Hoành trống rỗng. “Hóa ra mẹ không biết đau thật!”
Giọng bà Uẩn nghe rất thảm thiết: “Phí công cha mày yêu thương, đứa con gái vô tích sự! Lấy mày để làm gì, cần mày để làm gì!” rồi bà cầm roi quật liên tiếp vào người A Hoành như phát điên.
Cô cắn môi đến bật cả máu, giữ thẳng lưng, nhìn hình cha trên bàn thờ với ánh mắt xót xa.
Cô nhớ lại lời cha từng nói: “A Hoành, nếu cha con mình tạm biệt nhà họ Cố và về đúng ngày sinh nhật mẹ con, con bảo liệu đó có phải là điều vô cùng bất ngờ không? A Hoành, không được nói cho mẹ con biết, chúng ta sẽ cho mẹ con niềm vui bất ngờ, ngoắc tay nhé, ha ha.”
Nhưng mẹ ơi, con đã đưa cha về, sao mẹ lại không vui.
Đột nhiên A Hoành cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô nói: “Mẹ ạ, nếu ý định của mẹ là đánh chết con thò mẹ hãy đánh chỗ này này.” Rồi cô chỉ vào đầu mình, nhìn bà với ánh mắt dịu dàng.
Cái roi đó đanh nhỏ máu tong tong.
“Nếu không phải thế thì con rất buồn ngủ, mẹ có thể…cho con ngủ một lát không?”
Chỉ một lát thôi cũng được.
Người phụ nữ đó đột nhiên hiểu ra mình vừa làm điều gì, bà vội vứt chiết roi xuống, ôm cô, khóc nức nỏ. “A Hoành, A Hoành, mẹ xin lỗi con!”
Cô không nói được gì mà cố gắng đứng dậy, mò ra cửa, mở cửa, trước mắt là không khí, bên tai là tiếng gió rít.
Đi, đi, chỉ biết là đi.
Tư Hoán đứng ngoài cửa đã lâu, anh đang định đỡ cô thì cô lại tránh tay anh, ánh mắt vô hồn.
Cầu thang, từng bậc, từng bậc.
Nỗi buồn vô hại câm chiếm tâm hồn mà không hề cảm thấy đau đớn. Vào phòng khóa trái cửa lại, cô nhấc điện thoại lên và bấm số, khóc nức nở. “Ngôn Hi, cuối cùng em đã vĩnh viễn mất đi khả năng yêu người khác.”