Typer: dohuyenrua
Trường Đại học Z.
A Hoành thường đi dạo với người đàn ông được gọi là chồng chưa cưới của cô.
Cố Phi Bạch nhìn từng đôi trai gái đi bên kia đường, cô gái đi trên thành gạch cao trên vỉa hè, tay nắm chặt tay người yêu, tư thế như sắp ngả sang một bên, hoàn toàn dựa vào anh người yêu bên cạnh.
Anh nói: “Làm thế không an toàn. Đứng trên góc độ sinh lí, nếu có chướng ngại vật bay đến, theo phản xạ, con người sẽ phải tránh.”
A Hoành mỉm cười, nói: “Chướng ngại vật, cái gì mới được gọi là chướng ngại vật?”
Cố Phi Bạch bình thản nói: “Em có thể thử xem sao?”
A Hoành sững lại rồi nói: “Nếu em là chướng ngại vật của anh, sau đó anh chẳng để ý đến em, em tàn tật thì sao?”
Cố Phi Bạch khom người, giơ tay đo ước lượng, cười nói: “Không thử thì thôi, đúng là hơi cao thật.”
A Hoành cười khúc khích, nhìn Cố Phi Bạch, thở dài. “Haizz, em đúng là…”
Cô đi đôi giày bệt màu trắng, đứng trên thành vỉa hè, dang tay ra, mỉm cười nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
Anh chàng lạnh lùng này vẫn còn trẻ con quá, luôn ở trong tâm trạng thấp thỏm bất an giữa yêu và được yêu. Tưởng tượng về dục vọng mạnh mẽ nhưng cuối cùng đều bị lí trí khống chế.
Cô nói: “Phi Bạch, anh coi này, em có thể đi rất vững.”
Đúng vậy, bước nào cũng dựa vào anh. Nhưng em không dám nói, anh không thể không quan tâm đến em.
Cô dúi bàn tay mình vào lòng bàn tay anh, sau đó nhìn lá phong đang rơi lả tả ở phía xa. Lòng bàn tay Cố Phi Bạch ướt dần.
Cô cười: “Anh đúng là rất sợ coi em là chướng ngại vật nhỉ?”
Cố Phi Bạch nhìn cô, ánh mắt có phần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén cảm xúc.
Cô chỉ nhìn xuống dưới chân.
Cố Phi Bạch ngoẹo đầu, thở dài, nói: “Khả năng giữ thăng bằng của em rất giỏi.”
A Hoành bất lực đáp: “Đây cũng chỉ là ban năng thôi, trong hoàn cảnh nguy hiểm, con người luôn có bản năng giữ an toàn cho mình.”
Anh lặng lẽ nhìn cô, nói: “Anh có nên quy kết điều này vào việc chúng mình không tin tưởng nhau không nhỉ?”
A Hoành rụt tay về, dang cánh tay ra, khịt mũi nói nhỏ: “Thế anh có biết nếu anh không nắm tay em thì em còn giữ thăng bằng giỏi hơn không”
Những cái em cho anh, anh mãi mãi không bao giờ nhìn thấy. Những cái anh muốn lại là cái em không thể cho anh.
Những chiếc xe đạp ngược xuôi dưới cây phong, trời cũng tối dần, không còn nhìn rõ cảnh vật nữa.
Anh nói: “Suốt đời đều thế này ư? Em nói nghe hùng hồn thật đấy, em, anh, chúng mình…”
A Hoành nói: “Anh muốn vì tình yêu mà trở thành triết gia không? Phi Bạch, mơ ước của anh là trở thành bác sĩ ngoại khoa hàng đầu thế giới.”
Cố Phi Bạch nhìn lên trời, lưng ưỡn thẳng, lạnh lùng nói: “Ôn Hoành, chẳng qua em không có đủ can đảm trở thành lực cản duy nhất trong cuộc đời anh.”
Sau đó, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, ngọt ngào, ấm áp, giày vò con tim, đều là những kí ức đau đớn. Cô gần như không cảm nhận đưược nhịp thở của mình, tay chân lạnh giá. “Phi Bạch, em không thể trở thành lực cản của anh, anh biết là điều này không thể được mà.”
Anh quay đi, thở dài rồi bế cô xuống, ôm vào lòng và bình thản nói: “Ôn Hoành, sớm muộn gì anh cũng sẽ ném em lên cầu bộ hành trên cao, không bao giờ nhìn em nữa, sớm muộn gì cũng có ngày đó.”
Hồi mới vào đại học, mới đến thành phố H, cô rất hay lạc đường, gọi điện thoại cho Cố Phi Bạch thì anh luôn nói: “Em cứ đứng trên cầu bộ hành trên cao chứ đừng đi đâu cả, em nhớ chưa, cầu bộ hành trên cao.”
Ờ, cầu bộ hành trên cao.
Sau đó, cô đứng trên cầu bộ hành, ngoan ngoãn chờ anh đến.
Lúc ấy, anh cầm ô, lần đầu tiên nhìn cô, cười nói: “Sao khác nhiều so với những gì anh nghĩ thế nhỉ?”
Ôn Hoành trong trí tưởng tượng của anh là thế nào?
A Hoành nhớ lại chuyện cũ, cũng ngượng ngùng cúi đầu cười.
Cô nói: “Cố Phi Bạch, anh đang đe doạ em đó hả?”
Cố Phi Bạch nói: “Anh doạ em bao nhiêu lần, để em nhớ lại lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, em vẫn có thay đổi gì đâu.”
A Hoành liền hắng giọng: “Tiểu Bạch à, Tiểu Bạch, anh thực sự không còn là anh như thời là Tiểu Bạch ư?”
Cố Phi Bạch ôm cô chặt hơn, dịu dàng đáp: “Thực sự không phải mà.”
Tân Đạt Di chửi đổng: “Mẹ kiếp, cứ đến mùa đông là tớ lại không muốn thò mặt ra ngoài đường.”
Trần Quyện thủng thẳng nói: “Giời mới là giữa tháng Mười một, cậu đừng có nói quá như vậy được không, mặc hẳn áo khoác lông vũ rồi chứ có phải không đâu.”
Trần Quyện sụt sịt, hất hàm về phía Ngôn hi đang cúi đầu bước đi cách đó không xa. “Sao cậu không nói mĩ nhân kia kìa, chậc chậc, áo len, áo giữ nhiệt, khăn, mũ, người mà không biết lại tưởng là thành viên đội thám hiểm Nam Cực cơ đấy.”
Ngôn Hi ngoảnh lại, tay cầm cốc cà phê nóng, phì cười, nói: “Đó là vợ cậu xót cậu, sợ cậu ngốt chết chứ liên quan gì đến tôi.”
Bà mợ ngượng quá liền quặc lại: “Cậu đang nói về Rose ư? Hắn là kẻ thù của tôi, lại là một thằng gay, làm sao là vợ tôi được?”
Trần Vãn cúi đầu cười.
Tân Đạt Di sầm mặt nói: “Ngôn Hi, đây là đồng chí nào vậy, chưa gặp bao giờ.”
Cậu đã gặp Trần Vãn trong buổi lễ công bố, nhưng đang cảm thấy ngán ngẩm về cuộc đấu đá này nên cố tình hỏi Ngôn Hi để thay đổi chủ đề.
Ngôn Hi bình thản đáp: “À, Trần Vãn, đây là người anh em của tôi Tân Đạt Di, kia là em dâu tôi Rose Mary, đến từ Vienna, cùng họ với cậu.”
Sắc mặt Tân Đạt Di và Trần Quyện lại lần nữa tái đi.
“Chào các anh, tôi là Trần Vãn.” Trần Vãn chào hỏi rất lịch sự, giọng nói khá nhỏ, cười cũng rất bẽn lẽn.
Tân Đạt Di nhưỡng mày, cười khẩy. “Trần Vãn đúng không nhỉ, tôi nói cho cậu biết nhé, điểm nào của cậu cũng giống, chỉ có điều cách nói năng chưa được, cậu phải nói thế này này: “Chào, các anh, tôi là, Trần Vãn.” Như kiểu nói lắp ấy, nói xong chắc chắn Ngôn Hi sẽ nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn khác. Là Lục Lưu hay Ôn Tư Hoán dạy cho cậu vậy, chẳng chuyên nghiệp chút nào.”
Sắc mặt Trần Vãn lập tức trắng bệch.
Trần Quyện cũng cười, nói: “Nét mặt của cậu cũng chưa đạt yêu cầu, nhân vật mà cậu mô phỏng lúc nào cũng phải cười dịu dàng. Chỉ khi những người bên cạnh bắt nạt người nọ, chỉ cần một chút thôi, lúc đó mới trở mặt, cậu hiểu chưa? Phải dùng giọng Bắc Kinh đặc sệt để chửi người ta. Cậu phải có sự giác ngộ này mới được.”
Nét mặt Trần Vãn trông càng khó coi hơn, cậu chỉ một mực cúi đầu và không nói gì.
Ngôn Hi đút tay vào túi quần, bình thản nói: “Các cậu có thôi đi không, tôi đứng ra mời Trần Vãn, có gì không hài lòng cứ trút thẳng lên đầu tôi.”
Trần Quyện cười. “Người do Lục Lưu đào tạo, không hiểu dễ tính từ bao giờ ấy nhỉ? Ngôn Hi, cậu vô tâm vô tính làm mọi người thất vọng quá. Chỉ vì một chút cô đơn…”
Mắt Ngôn Hi có vẻ lời đờ, anh uể oải nói: “Case hôm nay kết thúc, tôi chỉ mời các cậu ra ăn bữa cơm, nếu cảm thấy không ăn được nữa thì biến.”
Tân Đạt Di nói: “Ngôn Hi, chỉ cần lấp đầy được nỗi cô đơn cho cậu thì kiếm ai cũng được phải không? Trước đây là A Hoành, bây giờ là…”
Ngôn Hi không đợi Tân Đạt Di nói hết, liền ném thẳng cốc cà phê vào anh chàng, mặt lạnh tanh, cười gằn, nói: “Đúng vậy, ai cũng được, chỉ cần lão tử nhìn ưng, thế đã đủ chưa?”
Cà phê dính vào ngực áo, vào tóc, vào mặt, thậm chí vào cằm của Tân Đạt Di, bộ dạng cậu ta trông vô cùng thảm hại.
Tân Đạt Di tức tái mặt, nghiến răng ken két, nói: “Ngôn Hi, tôi là anh em của cậu mà cậu lại dám vì một tên không có lai lịch mà đối xử với tôi như thế ư!”
Trần Quyện cũng bực. “Từ trước đến nay cậu Ngôn tính tình thẳng thắn, chúng tôi là người nhà quê, không đủ tư cách thưởng thức tính cách của cậu.” Nói rồi anh chàng kéo người Tân Đạt Di đi ra ngoài.
Khuôn mặt Ngôn Hi không biểu lộ cảm xúc gì mà tiếp tục bước đi. Trần Vãn thì liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tất cả đều tại em, em không nghĩ lại ra nông nỗi này. Em rất xin lỗi.”
Ngôn Hi vẫn tiếp tục bước đi và không đáp lời, đột nhiên anh sực nhớ ra điều gì đó, liền quay lại hỏi: “Cậu thích ăn tôm rồng không, đám Tân Đạt Di đều thích ăn.”
Trần Vãn liền khựng lại. “Đi đâu ăn ạ?”
Ngôn Hi nói: “Avone nhé, phong cảnh khá ổn.”
Trần Vãn liền cười. “Em lại cứ tưởng cậu đưa em đi ăn món sườn cơ.”
Ngôn Hi bèn lắc đầu, cười nói: “Đó chỉ là sở thích cá nhân của tôi, không thể bắt ép người khác.”
Avone vẫn như ngày trước, ông chủ nhà hàng Liszt vẫn phong độ, lịch thiệp như các quý tộc Đức ngày xưa, nhiệt tình, niềm nở, liếc Trần Vãn mấy lần, nét mặt có vẻ mất tự nhiên.
Ngôn Hi đưa thực đơn cho Trần Vãn rồi nói với ông Liszt: “Của tôi vẫn như cũ nhé!”
Trần Vãn mỉm cười, bẽn lẽn nói: “Có phải em gọi cái gì cũng được không ạ?”
Ngôn Hi sững lại rồi gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cái gì cũng được.”
Ông Liszt cúi mình hỏi Ngôn Hi: “Cậu Ngôn, cậu không chọn chai bia nào à?”
Ngôn Hi liếc ông ta một cái rồi nói: “Không cần, đằng nào thì chắc chắc Fleeting Time cũng đã bị ông chủ trẻ của các ông uống rồi, cậu ta về đưược bao lâu rồi kia mà.”
Ông Liszt có vẻ ngại ngùng.
Trần Vãn cười tủm tỉm, nói: “Tôi vẫn muốn nếm thử món sườn ở đây để học hỏi kinh nghiệm.”
Ngôn Hi liền gàn: “Không cần đâu, món sườn ở đây làm không ngon bằng cậu làm.”
Sau đó anh bình thản nói với ông Liszt: “Cho cậu ấy một suất tôm rán sữa tươi, một suất ốc sên Pháp, mì bạc hà cho ít cay thôi, rồi cho thêm một chai rượu vang năm 70 nữa. Thế thôi.”
Ông Liszt liền gật đầu, trước khi ra ngoài còn liếc Trần Vãn một cái.
Trần Vãn cười, nói: “Cậu thích ăn món sườn em làm là tốt rồi.”
Ngôn Hi gật đầu, nói: “Thích, vô cùng thích. Từ nhỏ đến lớn tôi ăn rất nhiều sườn, chưa có ai nấy ngon như cậu.”
Chàng trai dịu dàng kia liền nhẹ nhàng nói: “Ngôn Hi, em thích cậu.”
“Hả?” Ngôn Hi chưa nghe rõ.
Trần Vãn nói: “Ngôn Hi, em nói là em thích cậu.”
Ngôn Hi liền nheo mắt, cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, vắt lên vai rồi bình thản hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trần Vãn sững lại, dường như không nghĩ Ngôn Hi lại phản ứng như thế, đành bấm bụng nói tiếp: “Ngôn Hi, em có thể chăm sóc cậu hằng ngày, nấu món sườn mà cậu thích ăn nhất.”
Ngôn Hi liền cười lớn. “Thế rồi sao? Cậu muốn làm đầu bếp của tôi? Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi là người làm công ăn lương, hiện còn đang học đại học, thế nên sorry vì không có tiền mời cậu.”
Nét mặt Trần Vãn lộ rõ vẻ không tin, cậu nói: “Cậu rất thích ăn món sườn em nấu. Em không cần danh phận, chỉ cần được ở bên cậu là tốt rồi. Rõ ràng là cậu thích em, cậu giúp em bao nhiêu việc như thế, đến mức còn đóng cả vai phụ cho em trên sàn catwalk, chẳng lẽ điều này đối với cậu chưa được coi là thích ư?”
“Nếu nói như cậu thì tôi nghĩ tôi chỉ thích món sườn của cậu và tiền của Lục Lưu.”
Đầu óc Trần Vãn rối bời, cảm giác như vừa phải chịu đựng một cú sốc lớn, bất ngời cậu buông một câu: “Sao lại như thế được, đến Tiểu Khôi còn quý em nữa là.”
Ngôn Hi cười gằn. “Nó chỉ là một con súc sinh, có hiểu gì đâu.”
Rồi anh rút từ trong ví ra một xấp tiền và đưa cho Trần Vãn. “Cảm ơn cậu đã chăm sóc Tiểu Khôi trong thời gian qua, ba tháng đúng không nhỉ, mai tôi lái xe đến đón nó về.”
Trần Vãn hậm hực đẩy trả lại tiền. “Ngôn Hi, em chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy tiền của cậu. Em chỉ thích cậu, cậu có hiểu thế nào là thích một người hay không?”
Ngôn Hi không hề tỏ ra rung động. “Ờ, cậu muốn lấy tiền của Lục Lưu ư? Thế bọn mình cùng hội cùng thuyền rồi, không nên làm ảnh hưởng đến hoà khí.” Rồi anh cười và nói tiếp: “Còn về chuyện thích một người, sorry, hiện tại vẫn đang trống vai đó.”
Trần Vãn sầm mặt, nói: “Đúng là cậu Lục đã tính sai thì phải. Cậu ấy bảo nếu bảy năm của cậu ấy thì được tính thành ba năm thì chỉ cần dùng ba tháng là đánh đổ được ba năm của người đó.”
Ngôn Hi nói: “Chẳng qua cậu ta muốn để tôi ý thức được rằng, bất luận là gái hay trai, Ngôn Hi muốn gạt bỏ quá khứ để bắt đầu một cuộc tình mời là điều dễ dàng biết bao.”
Trần Vãn cười buồn, nói: “Nhưng thực sự em rất thích cậu, em sẽ nấu món sườn mà cậu thích ăn, sẽ chăm sóc con chó mà cậu yêu quý, sẽ cho cậu một chỗ dựa, sẽ khiến cậu phải mềm lòng.”
Ngôn Hi bình thản nhìn cậu ta, nói: “Cậu nói thiếu rồi, còn cả khuôn mặt này sẽ khiến tôi cảm thấy sao mà giống thế không biết.”
Trần Vãn nói: “Em thua rồi, em chỉ là một nước cờ thừa mà thôi, chỉ cần có tiền là cậu Lục có thể tạo ra con cờ thứ hai, con cờ thứ ba giống như em.”
Ngôn Hi rút di động ra, bấm số rồi đưa cho Trần Vãn nói: “Thực sự cảm ơn cậu đã nấu món sườn ngon cho tôi ăn trong thời gian vừa qua, và cả chăm sóc Tiểu Khôi nữa. Nhờ cậu nói với Lục Lưu rằng, nếu cậu ra thực sự có khả năng làm hết mọi việc thì tôi xin cậu ấy, phiền cậu ấy tìm hộ tôi người về có được không?”
“Nếu không thể thì hãy dừng lại tất cả, một người đã biến mất thì cho dù sống hay chết cũng không còn liên quan tới em nữa.”
PS: Thật sự không muốn kéo dài bắt mọi người phải chờ thế này đâu. Nhưng thời gian bận rộn, bản thân bệnh, mạng thì mất. Đen đủ đường mà.