Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 2 - Chương 106: Năm đó xuân ấm, trăm hoa rực rỡ

Tháng ba, Ngôn Hi đến đại sứ quán Trung Quốc tại Paris, mọi giấy tờ như giấy khai sinh, các mối quan hệ họ hàng, giấy chứng minh độc thân đều nhờ Tân Đạt Di và Tư Hoán gửi sang, bác sĩ Ngụy là người đảm bảo, mọi thủ tục đều khá thuận lợi.


Tân Đạt Đi gọi điện sang, giọng rất băn khoăn: “ Ngôn Hi, cậu cưới sớm nhất trong đám bọn mình đấy.”


Ngôn Hi ngồi trong nhà, điện thoại kẹp giữa tai và vai, đang điền đơn đăng kí kết hôn bằng tiếng Pháp theo phần A Hoành đã kê khai, nhướng mày hỏi: “ Sao vậy, cậu ghen à? Anh em có ai cản cậu cưới vợ đâu?”


Tân Đạt Di nói: “ Thôi, biến đi. Giờ cậu có người thương, có người yêu rồi vênh váo đúng không? Có thèm ngó nghiêng gì đến tôi đâu, suốt ngày chỉ có Ôn Tư Hoán, Tôn Bằng kéo tôi đi uống. Mẹ kiếp, lão tử uống nhiều, sắp biến thành mặt âm dương rồi.”


Ngôn Hi cười, nói nhỏ: “ Đạt Di, có vẻ cậu đã hoàn toàn bình tâm rồi, tôi không phải lo lắng nữa.”
Tân Đạt Di: “ ấy, nghe giọng cậu cứ như là sẽ định cư luôn ở Pháp vậy.”


Ngôn Hi xoay cây bút bi trong tay và nói: “ Không, sau này tôi với A Hoành sẽ về nước thăm cậu...Ờ, với nó. Hai đứa cậu...”


Đầu dây bên kia không nói gì nữa, hồi lâu mới miễn cưỡng cười: “ Tan rồi, có gì đâu mà nói. Đến lúc hai cậu tổ chức hôn lễ, tôi sẽ trả hết tiền cho cậu. Từ nhỏ cậu đã phải sống khổ sống sở bao giờ đâu, thiếu tiền, tính thiếu gia lại nổi lên thì A Hoành lại chịu khổ.”


Ngôn Hi: “ Không cần, tôi có tiền rồi. Tôi nói cho cậu biết, cô nàng suốt ngày bắt tôi phải kho thịt, trước đây có thấy cô nàng chung tình với món thịt như thế bao giờ đâu, không hiểu sao bây giờ suốt ngày bắt tôi phải làm.”
Tân Đạt Di cười nói: “ Thế cậu đã học được chưa?”


Ngôn Hi gật đầu, dài dòng đáp: “ Rồi.”
Tân Đạt Di liền hiến kế: “ Cậu không muốn làm thì đừng chiều bà cô đó nữa.”
Ngôn Hi: “ Mẹ kiếp, lão tử có mỗi cô vợ, không chiều cô nàng thì chẳng lẽ chiều cậu ư?”


Tân Đạt Di làu bàu: “ Thôi, không nói nữa, tối nay tôi phải uống tiếp với anh vợ cậu đây...”
Tân Đạt Di càu nhàu một hồi lâu,Ngôn Hi day đầu mày rồi cúp máy.


Bức tranh tường của Ngôn Hi kiếm được gần ngàn rưỡi Euro, nhưng cũng không đủ để lo cho đám cưới. Anh lại không cam tâm đi vay tiền, cũng không muốn đòi tiền Tân Đạt Di vì cậu ta vừa mới phục hồi sau bàn thua lớn, thế nên trong lòng anh vẫn bứt rứt chưa yên.


Trong nhà có một con lợn tiết kiệm A Hoành mang từ Trung Quốc sang. Hằng ngày anh làm một số việc vặt trong khu chung cư, nhưng vì vốn tiếng Pháp của anh chưa ổn định nên không làm được những việc liên quan đến việc giao lưu, trao đổi, vì thế khoản tiền công kiếm được rất ít ỏi. Nhưng ngày nào nhận được tiền công, anh cũng bỏ mấy đồng xu vào con lợn tiết kiệm.


Isso biết, ngoài Winnie ra, Đạo chích yêu nhất là con lợn tiết kiệm.
Tháng tư, A Hoành và Ngôn Hi mang đầy đủ giấy tờ ra cơ quan có thẩm quyền để đăng kí kết hôn.
Trên đường đi, A Hoành chỉ mím môi cười, nhìn Ngôn Hi,mà mặt đỏ rần.


Ngôn Hi bẹo má cô nói: “ Baby của anh biết xấu hổ rồi đấy.”
A Hoành không nói gì, nhìn tập giấy tờ trên tay anh rồi cúi đầu cười khúc khích, dường như lại biến thành cô gái ngờ nghệch năm xưa.
Anh nắm tay cô, nhìn tia nắng đầu tiên lọt qua màn sương mù trên màn trời Paris rồi cũng mỉm cười.


Đến nơi, nhân viên phục vụ nhìn thẻ cư trú của anh rồi chỉ vào thời gian trên đó rồi lắc đầu.” Không được, sắp hết hạn rồi, phải ra hạn mới được làm thủ tục.”


Khi họ đến cơ quan cảnh sát làm thủ tục ra hạn thẻ cư trú thì đã đến giờ nghỉ trưa, họ mua hai chiếc bánh mì ăn tạm rồi ngồi trước cổng đợi. Ngôn Hi nhìn các cô gái Pháp ăn mặc thời trang qua lại trên đường, tròn mắt nói với cô: “ Này, lông mi của bọn họ dài thật.”


A Hoành liền giải thích: “ Họ đều dùng thuốc kích thích dài mi, em không dùng cái đó.”
Ngôn Hi lại xuýt xoa: “ Cao thật!”
A Hoành hắng giọng: “ Họ thường dùng miếng đệm giày cho cao, em không dùng cái đó.”
Ngôn Hi: “ Chậc, ngực to thật.”


A Hoành nghiến răng nói: “ Bọn họ đều bơm ngực, của em là tự nhiên.”
Ngôn Hi vừa nhét miếng bánh mì vào miệng vừa xòe tay.” Trẻ con thời nay tính tình chán thật.”
A Hoành hậm hực.” Rốt cuộc anh còn băn khoăn với chuyện ngực to ngực nhỏ đến bao giờ nữa, em là size C, có nhỏ gì đâu!?”


Ngôn Hi liếc xéo. “Hê, cùng lắm là 36B.”
A Hoành véo má anh nói: “ Trả ngay món sườn đây, em không cưới xin gì nữa!”
Anh nói với vẻ thông cảm: “ Không sao đâu baby, kể cả cúp A thì anh cũng chỉ yêu mình em mà.”
Cô hậm hực.” Đã bảo là C rồi mà, C,C!”


Sắp hết giờ nghỉ trưa, Hai người phải xếp hàng rất lâu.


Quá trình kiểm duyệt diễn ra rất ngặt nghèo, bốn nhân viên luân phiên đưa ra các câu hỏi, nếu trả lời không phù hợp với quy định, hầu hết sẽ phải về nước. Người nào có ý đồ không rõ ràng, vi phạm pháp luật sẽ bị tạm giam hai mươi tư giờ đồng hồ, ngày hôm sau sẽ thẩm tra tiếp, trong quá trình này có thể đệ đơn xin luật sư biện hộ.


Có thể anh sẽ ra hạn được thẻ cư trú và kết hôn, sinh con với A Hoành, cũng có thể anh xui xẻo bị tống cổ về nước, sau đó lại tiếp tục miệt mài xin visa để được quay lại với người yêu, tiếp tục kết hôn, sinh con. Chỉ là quá trình rắc rối hơn, còn kết quả không có gì thay đổi, vợ không chạy trốn được, cậu con trai mũm mĩm cũng không thoát đi đâu được


Đương nhiên, anh không dự đoán được kết quả này. Sau khi có một anh chàng khóc lóc, mếu máo được mấy viên cảnh sát áp giải vào trong, bốn viên cảnh sát điều tra mặc đồng phục quay ra nhìn anh chằm chằm.
Ngôn Hi co giật.” Chào các anh.”
Đây là câu tiếng Pháp anh nói lưu loát nhất.


Một người hỏi anh: “ Ở Pháp, anh kiếm sống bằng nghề gì?”
Anh gãi đầu đáp: “ Tranh tường vẽ, áp phích vẽ cho khu dân cư, thư đưa, sữa đưa ( Vẽ tranh tường, vẽ áp phích cho khu dân cư, đưa thư, đưa sữa).”
Một người khác hỏi: “ Anh có thói xấu hút thuốc phiện, dùng thuốc lắc hay không?”


Ngôn Hi lắc đầu.
Người đàn ông râu quai nón nhìn anh hỏi: “ Anh đã bao giờ tham gia vào hoạt động mại ɖâʍ chưa?”
Anh lắc đầu quầy quậy.
Một cảnh sát nữ hỏi: “ Anh có bao giờ nghe nói về Richard Clovis không?”


Anh nhớ mang máng đó là hoàng đế cuối cùng của triều đại Mérovée nên đoán chắc câu này kiểm tra khả năng thích nghi với nước Pháp, bèn gật đầu lia lịa.” Rất biết, tôi, người nổi tiếng, họ.”
Mấy viên cảnh sát đồng loạt trợn tròn mắt.” Anh chắc chắn là biết rõ bọn họ ư?”


Anh gật đầu.” Quen.”
Một người đàn ông trong nhóm liền phẩy tay, mấy viên cảnh sát liền đi ra ấn đầu anh xuống bàn, vặn tay anh ra đằng sau rồi đi ra ngoài.
Ngôn Hi giãy giụa chống cự.” Làm gì vậy, các anh!”


A Hoành đang đứng ngoài cửa kính liền bật dậy, vội chạy vào ngăn bọn họ nói: “ Các anh định làm gì với chồng chưa cưới của tôi vậy?”
Đầu anh bị một cảnh sát ấn chặt nên không thể ngẩng lên, anh ra sức giãy giuạ, một cảnh sát khác liền cầm gậy đánh vào lưng anh.


Anh đau quá liền gập người xuống.
A Hoành gầm lên:“Dừng tay, Pháp là một quốc gia đề cao nhân quyền, tôi không thể tin là các anh lại dùng cách thô bạo này để đối xử với một người nước ngoài cư trú hợp pháp!”


Một viên cảnh sát điều tra đi ra và ngăn cản người kia lại nói: “ Cô gái hãy bình tĩnh. Chồng của cô không phải là một người cư trú hợp pháp, anh ta quen biết với các tên trùm tội phạm sừng sỏ của tập đoàn xã hội đen lớn nhất ở Pháp - Richard, Clovis. Chúng tôi buộc phải bắt giam anh ta.”


A Hoành hít một hơi thật sâu và hỏi: “ Ngôn Hi, anh đã bao giờ nghe thấy những cái tên này chưa?”
Sắc mặt anh tái nhợt đáp: “ Là nhân vật lịch sử chứ gì?”


A Hoành liền nói với một viên cảnh sát điều tra: “ Anh đã nghe thấy rồi đấy, anh ấy chỉ là một người Trung Quốc bình thường, mới sang Pháp không lâu, anh ấy hiểu nhầm đây là nhân vật lịch sử của nước Pháp, xin anh hãy thả anh ấy ra.”


Viên cảnh sát điều tra nhìn hai người rất lâu rồi nói với vẻ nghiêm túc.” Cô gái, tôi không thể đảm bảo những điều cô vừa nói là chính xác, thế nên, trước khi có được bằng chứng thích đáng, chúng tôi buộc phải tạm giam anh này.”


Ngôn Hi đau đến tột độ, mồ hôi túa ra trên trán nói: “ Đúng thế, thật giả không biết, chứng cứ không có, tù không ngồi!”


Cảnh sát đó nhấn đầu anh xuống, đưa gối lên huých vào bụng anh bắt anh im miệng. Anh cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi giày dưới chân cô. Anh lại nói lớn hơn: “ Chứng cứ không có, tù không ngồi.”


Bàn tay trái A Hoành cấu lên tay phải, cô nói từng chữ một: “ Nếu không có chứng cứ xác đáng thì không thể băt chồng chưa cưới của tôi ngồi tù được! Tôi là Ôn Hoành - bác sĩ bệnh viện nghiên cứu N.T.S, sống ở số 1098 ngỏ 3, quận 12, bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm của tôi đều có thể làm chứng cho anh ấy. Hơn nữa, từ lâu anh ấy vẫn bị đau chân,chưa bao giờ rời khỏi khu dân cư, lần nào đưa báo, đưa sữa đều đi lại rất vất vả, và đây là điều mà mọi người trong khu dân cư đều biết. Nếu các anh sẵn sàn trả lại sự công bằng cho chúng tôi, trong quá trình điều tra, chỉ cần nhắc đến cụm từ “ sơ mi hồng “ thì mọi người sẽ nói cho các anh biết chồng chưa cưới của tôi là người như thế nào, nếu các anh không muốn làm như thế thì sau hai mươi tư giờ, tôi sẽ kiện lên tòa án.”


Viên cảnh sát điều tra liền nhún vai.” Thôi được, nhưng đêm nay phiền Mr.Yan phải ở đồn một đêm.” Rồi anh ta ra hiệu bằng tay, cảnh sát kia liền kéo anh vào phòng thẩm tra tội phạm.
Anh ngoái đầu lại nói: “ A Hoành, em về trước đi.”


Cô dừng lại nhìn anh rồi quay sang trao gì đó đổi bằng tiếng Pháp với viên cảnh sát điều tra kia.


Ngôn Hi bị giam trong một gian phòng kín bưng, chỉ nhìn được ra ngoài qua một ô cửa kính có khung kim loại. Ban nãy có A Hoành, anh cố gắng chịu đựng không kêu đau, đến giờ thì không chịu được nữa, liền tựa vào cánh cửa, lợm giọng buồn nôn.


Đợt ấy thời tiết ở Paris bắt đầu nóng, Ngôn Hi sờ lên chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo toàn mồ hôi, sờ tay lên góc trán, nhớ đến tập thư hôm nay chưa gửi mà thấy xót xa.
Mẹ kiếp, năm Euro chứ có phải ít đâu!


Con gái nhà người ta khi cưới đều mặc váy cưới, sao anh có thể để cho cô mặc váy vải rẻ tiền được.
Đúng lúc viên cảnh sát vừa thẩm tra phạm nhân ở phòng khác xong đi ra, thấy bộ dạng của anh như vậy liền rót cho anh cốc nước, hỏi anh còn cần gì không.


Anh nhìn anh ta rồi chỉ vào bao thuốc lá trong áo sơ mi xanh của anh ta.


Anh học hút thuốc năm 2004, 2005. Hồi ấy chia tay với A Hoành, giữa anh với Lục Lưu có một cuộc trao đổi không rõ ràng nên anh sống ở nhà Lục Lưu. Hồi ấy tai không nghe được, trong tay chẳng còn gì, khi uống rượu luôn nhớ đến A Hoành, cũng chỉ biết dựa vào điếu thuốc để giải khuây. Sau đó, Lục Lưu hay cho chất nghiện vào thuốc lá nên anh đã cai.


Anh rít mấy hơi rồi kẹp điếu thuốc vào ngón tay, khom lưng, cảm giác đỡ đau hơn.


Trời đã tối, đồn cảnh sát khá ồn ào. Đến giờ tan ca, hệ thống điều hòa và đền đều tắt, các phạm nhân được đưa đi hỏi cung phòng bên cạnh cũng được áp giải về, nhân viện trực ban ngồi trực trước bàn, mọi thứ mới dần dần trở nên yên tĩnh.


Anh nhìn khói thuốc lá, chỉ còn lại đốm lửa tàn.
Bụng réo o o vì đói, vì nhớ nhà, giường, đèn bàn, món sườn, bóng A Hoành, nắng chiều trong con ngõ, đàn kiến nhỏ bên bờ sông Seine.
Từng bức tranh vụt qua trước mắt anh.
Anh đưa điếu thuốc lên môi, mỉm cười rồi lại nhớ về chuyện xưa.


Hồi còn rất nhỏ, anh luôn cố gắng theo đuổi, theo đuổi miệt mài, mẹ anh, bạn bè, đã đi rất nhiều năm, nhưng hình như chẳng bắt được gì.
Còn A Hoành thì không có ngày xưa, mỗi cuộc gặp gỡ, va chạm giữa anh và cô dường như đều báo hiểu lòng nhân từ và ưu ái của ông trời.


Anh chưa bao giờ nghĩ rằng lại có cách bù đắp này.
Anh mơ màng ngủ thϊế͙p͙ đi, đến khi tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực. Tàn thuốc lá rơi đầy dưới đất.Sau lưng, qua tấm cửa kính có tiếng thở nhè nhẹ.
Anh nghe thấy tiếng cô: “ Anh tỉnh giấc chưa? Ngôn Hi, trả lời em đi.”


Ngôn Hi giật mình, quay lại thì thấy bóng dáng quen thuộc.
Ánh mắt cô đầy vẻ lo lắng, nhưng rồi cô lại lập tức mỉm cười nói: “ Em nói với họ rồi, chồng chưa cưới của em sợ bóng tối nên em xin vào đây ngồi với anh.”
“ Thôi đi, từ nhỏ em cũng sợ bóng tối, còn dám lừa anh hả!”


Cô nheo mắt nhưng không cười.” Ngôn Hi, em đói rồi.”
Anh nhướng mày, vừa mắng cô “ ai cho em vào đây, biến đi ăn mau “ vừa lục túi quần, móc ra hai thanh sôcôla, đưa qua cửa kính cho cô. Đây là đồ ăn vặt mà anh đã chuẩn bị cho cô.
A Hoành lại nắm chặt tay anh, bàn tay cô ướt sũng mồ hôi


Anh sửng sốt hỏi: “ Em làm sao vậy?”
“ Ngôn Hi, anh...cho em nắm tay anh một lát là ổn.”
Anh nắm chặt bàn tay cô.” Baby, nói cho anh biết đi, có chuyện gì vậy?”
Cô liền cười, tựa vào cánh cửa kính nói: “ Em sợ lắm, chưa bao giờ em sợ thế.”


Anh tưởng cô sợ vì phải chứng kiến cảnh tượng bảo lực lúc chiều, liền cười, an ủi: “ Ngày trước đánh nhau với người ta, anh còn thô bạo hơn cả cảnh sát kia.”
Dường như cô không nghe thấy mà khẽ gõ cửa hỏi: “ Ngôn Hi, anh vẫn ở đó chứ?” Rồi cô khẽ thở dài.


Đột nhiên anh cảm thấy đau nhói trong lòng, anh nói: “ Anh đây, anh không sao cả. A Hoành, anh rất ổn.Em nghe anh nói đây, anh rất ổn, chưa bao giờ anh ổn như lúc này.”
Cô cười nói: “ Vừa nãy anh ngủ say, em gọi mãi mà không thấy anh đáp, em sợ anh buồn, bọn họ ấn đầu anh và đánh anh như thế...”


A Hoành lắp bắp, tay cô run rẫy từ khi anh bị đánh đến giờ.
Ngôn Hi nói: “ A Hoành, nằm xuống.”
A Hoành “ vâng “ một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm xuống, mặt quay vào khe cửa, ánh mắt dịu dàng, hiền lành như một đứa trẻ.


Anh liền thò tay ra vuốt tóc và khuôn mặt cô bằng bàn tay lành lạnh nói: “ A Hoành, anh không sao cả, những cái đó sao có thể gây tổn thương cho cơ thể, lòng tự trọng, sự cao ngạo và mọi thứ của anh được. Những cái em sợ đều không làm tổn thương anh được.Baby, có phải trước đây anh quá yếu đuối nên mới khiến em tưởng anh dễ bị đánh bại như thế không?”


Cô ghé mặt vào tắm sắt lạnh giá, nước mắt trào ra, giọng lạc đi: “ Nhưng tại sao chúng mình lại trải qua nhiều khổ nạn như vậy? Tại sao chúng mình đến với nhau khổ hơn tất cả những người đang sống trên thế giới này vậy?”


Cô rất thắc mắc, lần nào sự đau khổ và nổi tủi nhục cũng xảy ra trong lúc họ muốn đến với nhau.
Anh lau nước mắt cho cô rồi cười: “ Vì kể cả có vật vả như thế nào đi nữa cũng không sức mạnh nào có thể ngăn cản được chúng mình yêu nhau.”


Ngày hôm sau, Ngôn Hi được trả tự do và nhận được lời xin lỗi của đồn cảnh sát cộng với tấm thẻ cư trú có thời hạn một năm.
Cuối tháng tư, Ngôn Hi và A Hoành đi đăng ký kết hôn.
Ngày hôm đó, xuân ấm hoa nở.