“Cô Lâm đã đặt vé ngày mai.”
“Vậy à. Tân Đạt Di có ở chỗ anh không?” A Hoành mỉm cười, ánh mắt dịu dàng thường ngày không hề biểu lộ ý cười.
“Có.” Tư Hoán liền chuyển ống nghe.
“A Hoành, mĩ nhân không sao chứ?” Giọng nói ở đầu bên kia rất hào hứng.
“Đạt Di, cậu nghe tớ nói đây, bây giờ cậu cúp máy ngay và tìm chỗ nào không có người tố nhất là bốt điện thoại rồi gọi lại cho tớ.” A Hoành hít một hơi thật sẩu rồi hạ giọng: “Nhất định phải tìm chỗ nào không có người một người cũng không được, cậu hiểu chưa?”
Tân Đạt Di đáp một cách đầy cảnh giác: “Ừ.”
A Hoành trân trân nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần ba giờ sáng.
Khoảng mười phút sau, điện thoại hiện lên một dãy số lạ.
“A Hoành, cậu nói thật đi, rốt cuộc Ngôn Hi đã về chưa?” Người gọi điện là Tân Đạt Di.
A Hoành chậm rãi lên tiếng nhưng cô không trả lời câu hỏi của Tân Đạt Di mà hỏi lại: “Đạt Di, bây giờ tớ chỉ tin một mình cậu. Cậu hãy nói cho tớ biết, hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Cô hết sức bình tĩnh, đến tiếng kim giấy của đồng hồ chạy cô còn nghe rõ mồm một.
Tân Đạt Di im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hai năm trước, ngày thứ hai sau khi Lục Lưu sang Vienna, Ngôn Hi bị ông cậu ta nhốt ở nhà nửa năm trời mà không được ra ngoài.”
“Ông Ngôn không cho ai vào thăm cậu ta, chỉ nói với mọi người là cậu ta bị ốm nặng.” Giọng Tân Đạt Di đột nhiên kích động. “Nhưng sao lại trùng hợp lạ thế nhỉ? Từ nhỏ đến lớn, ngoài cảm vặt ra, Ngôn Hi chẳng ốm đau bao giờ. Trước khi Lục Lưu đi một ngày, cậu ta còn hứa với tớ sẽ tham gia chạy tiếp sức trong ngày hội thể thao cơ mà.”
Đột nhiên, anh chàng có vẻ buồn buồn. “Tớ bám riết cậu ta bao nhiêu lâu, gọi cậu ta bằng anh thì cậu ta mới đồng ý.”
A Hoành liền cắn môi, chật vật hỏi: “Đạt Di, ý cậu là Ngôn Hi ốm có liên quan đến Lục Lưu ư?”
Giọng Tân Đạt Di như nghẹn lại: “A Hoành, không phải Ngôn Hi ốm mà lúc đó cậu ta đã bị điên, không nhận ra ai cả! Tớ lén mò sang thăm cậu ta, nhưng cậu ta chỉ chui trong chăn, ánh mặt ngây dại, gọi thế nào cũng không trả lời. Lúc ấy, tớ gần như tưởng cậu ta không thể tỉnh táo lại được nữa…
A Hoành, cậu ta bị điên, cậu hiểu từ “điên” ở đây có nghĩa là gì không? Tức là bất luận cậu có là gì của cậu ta, cậu đã từng chơi với cậu ta bao nhiêu lâu, là người thân thiết đến nhường nào cũng không còn bất kì ý nghĩa gì nữa.”
Sáng sớm, cô gọi điện thoại cho một người, lâu rồi không liên hệ, nhưng vẫn được coi là bạn.
“A Hoành, sao tự nhiên lại nghĩ đến việc gọi cho anh vậy?” Đối phương cười, hỏi.
A Hoành mỉm cười rồi hỏi: “Anh Hổ Bá, nếu gọi tất cả các huynh đệ của anh sục sạo khắp thành phố B thì phải mất bao lâu?”
Người cô gọi điện chính là Hổ Bá - người mà Ngôn Hi quen sau lần choảng nhau. Thỉnh thoảng rỗi rải, mọi người vẫn tập trung uống rượu, cũng được coi là khá thân mật.
“Chắc mất ba, bốn ngày.” Hổ Bá nhẩm tính.
A Hoành liền hỏi tiếp: “Nếu tình huống khẩn cấp thì sao?”
Hổ Bá liền cau mày. “Ít nhất phải hai ngày.”
A Hoành lại hỏi tiếp: “Nhanh hơn nữa thì sao?”
Hổ Bá im lặng, chắc đang dò đoán ý đồ của A Hoành.
A Hoành mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh Hổ Bá, nếu em nhờ anh và các anh em của anh giúp một việc, trong vòng một ngày tìm khắp thành phố b. Một ngày nào đó, chỉ cần là lúc cần đến Ôn Hoành này, kể cả phạm pháp gây án, em cũng sẽ giúp anh. Không biết việc này có được hay không?”
Hổ Bá giật nẩy mình, cậu ta rất ít khi thấy A Hoành nói năng như vậy. “A Hoành, rốt cuộc có chuyện gì, em nói anh nghe xem nào, anh giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Các đốt ngón tay A Hoành nhợt nhạt, đôi môi khô nẻ, gần như bật máu, nhưng cô vẫn mỉm cười, nói: “Ngôn Hi mất tích rồi.”
A Hoành vẫn lặng lẽ chờ đợi.
Khi chuông cửa réo là lúc sáu giờ tối. A Hoành và Tân Đạt Di nói chuyện qua điện thoại, máy bay bọn họ hạ cánh xuống thành phố B lúc năm giờ.
Sốt sắng như vậy ư? A Hoành nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cảm giác căm hận trào dâng trong lòng.
Cô mở cửa ra, hương thơm sực nức tỏa ra.
Qủa nhiên là.. bà ta.
“Cô Lâm, sao cô lại đến đây?” A Hoành mỉm cười, ánh mắt ráo hoảnh.
“À, cô đến thăm Tiểu Hi. Thằng nhỏ tự nhiên bò về, nó không sao chứ?” Bà Lâm Nhược Mai cười dịu dàng nhưng giọng nói không giấu nổi vẻ sốt sắng, nhìn vào phòng khách, gọi: “Tiểu Hi, Ngôn Hi!”
A Hoành bình thản hỏi: “Cô có vẻ sốt ruột nhỉ?” Cô đã pha một ấm trà Bích La Xuân cực ngon, miệng cười như gió xuân, bê cốc sứ tím ra, hương trà tỏa khắp gian phòng.
Bà Lâm Nhược Mai đón lấy cốc trà, nheo măt, cười nói: “Tiểu Hi chưa về đúng không?”
A Hoành cúi đầu nhìn lá trà dập dềnh trong chiếc cốc sứ. “Điều đó không đúng ý cô sao?”
Bà Lâm Nhược Mai nhướng mày, hỏi: “Con bé này ăn nói thế là có ý gì?”
A Hoành liền lắc đầu rồi thở dài: “Không đúng, cháu nói nhầm. Ý định ban đầu của cô là muốn Ngôn Hi sẽ phát điên khi nhìn thấy bức ảnh đó, đúng không?”
“Cháu nói ảnh nào? Điên thế nào? Con bé này, sao toàn nói những điều cô chẳng hiểu gì hết?” Bà Lâm cười.
“Trí nhớ của cô kém vậy hả? Có nghĩa là cô mượn tên Ngôn Hi để gửi cho cháu cuốn album đó ấy, cuốn album màu hồng, bìa cứng đó.” A Hoành vừa cười tủm tỉm vừa tả.
Bà Lâm nhìn chằm chằm bào A Hoành hồi lâu, ánh mắt dịu dàng dần chuyển sang sắc lạnh. “Tôi đánh giá cô hơi thấp đó nhỉ Ôn Hoành? Nhìn thấy những bức ảnh kinh tởm như thế mà cô vẫn còn bình được, thật không đơn giản. Đối với Ngôn Hi, tôi chỉ muốn nói rằng sự tồn tại của những bức ảnh đó khiến cậu ta không thể chịu nổi.”
Nụ cười trên môi A Hoành tắt ngấm, cô cúi đầu, gằn giọng nói: “Hai năm trước, trong ngày Lục Lưu sang Áo, cô đã chỉ đạo bốn gã thanh niên hãm hϊế͙p͙ Ngôn Hi khi ấy mới mười lăm tuổi, đúng không?”
Cô đã tận mắt nhìn thấy bốn gã thanh niên ấy qua ảnh.
Bà Lâm cười khẩy. “Tên yêu tinh đó thích quyến rũ đàn ông nhất còn gì bị đàn ông chơi thì có gì là ghê gớm đâu?!”
Bàn tay trái  Hoành túm chặt cánh tay phải, dưới lớp áo len, làn da đau tê tái. “Tối hôm ấy, cô đã sai Thư kí Trần chụpảnh, còn đe dọa Ngôn Hi, nếu nói ra chuyện này thì sẽ gửi hết những tấm ảnh đó cho những người rất quan trọng đối với anh ấy, như Lục Lưu chẳng hạn.”
Thế nên, mỗi lần nhìn thấy Thư kí Trần, Ngôn Hi mới đau khổ như thế.
Bà ta gửi ảnh về nhà, mục đích chỉ để Ngôn Hi nhìn thấy. Không chọc giận Lục Lưu bực mà vẫn khiến Ngôn Hi không thể chịu đựng về mặt tâm lí là điều lí tưởng nhất.
Nét mặt bà Lâm Nhược Mai tỏ ra căm ghet đến tột độ. “Tên hồ ly tinh này định hủy hoại cuộc đời con trai ta, còn lâu nhé. Trước khi nó hại con trai ta, ta phải cho nó tàn đời! Chỉ có điều không ngờ năm xưa, sau khi lên cơn điên, nó vẫn tỉnh lại được!”
A Hoành liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy không biểu lộ cảm xúc. “Nếu cháu không đoán nhầm thì thực ra, từ lâu Lục Lưu đã thích Ngôn Hi rồi, đúng không cô Lâm?”
Bà Lâm liền đứng phắt dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ thâm độc. “Cô nói linh tinh gì vậy, con trai tôi không bao giờ thích cái loại con hoang mà ngay đến cha mẹ nó cũng không cần nó!”
A Hoành cũng đứng bật dậy, giội cả ấm trà Tử Sa ấm nóng xuống đầu bà Lâm Nhược Mai rồi bình thản nói: “Bà Lâm, bà thử nói xem thủ phạm phạm tội hϊế͙p͙ ɖâʍ sẽ phải ngồi tù mấy năm? Bà thử nói xem, nếu ông nội của Ngôn Hi biết, bà sẽ phải ngồi bóc lịch trong nhà đá mấy năm?”
Bà Lâm hét lên thất thanh, người ướt như chuột lột, vẻ kiêu sa, quý tộc thường ngày lập tức biến mất. “Cô có bằng chứng gì chứng minh việc đó do tôi làm, chỉ dựa vào mấy tấm ảnh đó thôi ư?”
A Hoành liền lấy máy ghi âm từ trong túi ra, thản nhiên đáp: “Có vật chứng dĩ nhiên là chưa đủ, phải có thêm lời khai nữa, như thế đủ chưa, thưa bà?”
Khuôn mặt xinh đẹp của bà Lâm Nhược Mai như bị biến dạng. “Đồ tiện nhân! Đồ con hoang chẳng khác gì thằng Ngôn Hi kia!”
A Hoành liền giáng một cái bạt tai vào người đàn bà đang đứng trước mặt. “Bà Lâm, tôi kính trọng bà ba phần vì bà là bậc bề trên, bà đừng tưởng người khác sợ bà! Nếu bà còn chửi Ngôn Hi một từ nữa, trước khi bà ra tòa, tôi sẽ không ngại đâm cho bà một dao vì “nhất thời hồ đồ, trong lúc bà cướp chứng cứ và sử dụng bạo lực, phòng vệ chính đáng”.”
Nói rồi, cô liền vớ ngay con dao gọt hoa quả trên bàn, ánh mắt nhìn bà Lâm càng sắc lanh hơn.
Nét mặt bà Lâm có phần hoảng hốt. “Cô... Sao cô dám!”
A Hoành cười gằn, mắt hằn rõ những tia máu đỏ. “Sao tôi lại không dám? Bà tưởng bà là ai? Đừng nói một Lâm Nhược Mai, kể cả một trăm, một nghìn Lâm Nhược Mai, để đổi lại sự bình an và niềm vui cho Ngôn Hi, tôi sẵn sàng làm tất cả! Huống chi dường nhu bà có vẻ không hiểu ai là người đứng đằng sau lưng tôi và Ngôn Hi, và một chửi chúng tôi là đồ con hoang, hai câu chửi chúng tôi là đồ con hoang, mà không không cần biết chúng tôi là cháu trai và cháu gái của ai!”
Bà lâm đột nhiên bình tĩnh trở lại, mỉm cười vô cùng hòa nhã, nói: “Nếu tôi nói tôi chẳng coi nhà họ Ngôn là cái thá gì cả thì sao?”
“Rất cảm ơn bà, Ngôn Hi mất tích rồi. Nếu anh ấy mất một sợi tóc thì tôi sẽ nhổ trọc đầu bà. Nếu anh ấy bị đói, bị lạnh, tôi sẽ bắt bà chịu đói, chịu lạnh gấp trăm lần như thế. Nếu anh ấy điên, tôi sẽ dùng thủ đoạn bà làm trước đó để cho bà điên một lần, bà thấy đúng không?”
“Vậy chúng ta cứ thử xem.” Nước trà nhỏ tỏng tỏng từ đầu bà Lâm xuống nền nhà, nụ cười trên khuôn mặt đó cũng dần trở nên khó hiểu hơn.” Xem ra câu chuyện ngày càng trở nên thú vị đó nhỉ?”