Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 33-2

"Tên khỉ đột (pê đê) này đến đây làm gì? Chưa bị bà mày (ông mày) cắn (đánh) đủ hay sao?" Cả hai anh chàng cùng chỉ vào nhau, đồng thanh nói, kẻ thù gặp nhau, bốn mắt nảy lửa.
"A Hoành bảo tôi đến đó chứ!" Tiếp tục đồng thanh.


A Hoành mỉm cười, đưa giấy ăn cho Ngôn Hi rồi nói thầm: "Đừng cười nữa, nước bọt bắn tung toé rồi kìa!"
Từ trước đến giờ, nước bọt của Ngôn Hi vốn luôn dồi dào. Đây là nhược điểm mà anh chàng hết sức đau khổ.
Lúc này, hai anh chàng kia đồng loạt nhìn sang A Hoành.


Hàng lông mày đẹp của A Hoành khẽ nhướng lên. "Đạt Di, tớ mời Rose đến đấy. Nghĩ là nhiều thế này, cậu cũng mặc không hết, thôi chia cho Rose một nửa đi."


"Cậu không phải nghĩ gì hết, ông mày (bà mày) không bao giờ chia quần áo với thằng pê đê (khỉ đột) này đâu!" Hai anh chàng một gã đen một gã trắng, một gã yểu điệu, một gã hùng hổ, đứng bên nhau tạo thành bức trang tương phản hết sức khôi hài.


A Hoành mỉm cười, điệu bộ hết sức vô tội. "Vậy làm thế nào đây?"


Trần Quyện đi nước ngoài về, thời gian trước lại chơi được Ngôn Hi một vố và giành suất biểu diễn, chắc chắn tiền nong rủng rỉnh, giọng cũng to hơn. "A Hoành, bọn mình chơi với nhau lâu rồi, số quần áo này được bán với lượng có hạn. Tớ sẽ không để cậu thiệt đâu, để tớ trả tiền!" Sau đó cậu ta liếc xéo Tân Đạt Di với ánh mắt hết sức coi thường.


Tân Đạt Di cũng là anh chàng được cưng như trứng mỏng từ nhỏ, có chuyện gì chưa từng trải qua, sao có thể dễ dàng để mình mất mặt được.


"Mẹ kiếp! Cái thằng pê đê này mới phất mà cũng tỏ vẻ ta đây là tư bản ghê nhỉ, ông mày cũng chả kém cạnh gì đâu nhá! A Hoành, cậu nói đi, số quần áo này mua hết bao nhiêu tiền, để tớ trả hết, coi như tỏ lòng hiếu thảo với cụ Ngôn."


Hẳn là cô đang đợi câu này. Ý cười lộ rõ trong mắt A Hoành, rồi cô lại vờ tỉnh bơ được ngay.
"Sao đưa nhiều thế?" A Hoành cau mày, chỉ tay vào quần áo trên xô pha, tỏ vẻ khó xử.
"Cậu cứ cầm đi!" Hai kẻ kia nhìn nhau đằng đằng sát khí, không ai có ý định nhường ai.


"Ờ." A Hoành gãi gãi mũi rồi đi vào phòng giặt đồ, bê ra một chồng quần áo với số lượng tương đương đã được gấp rất gọn gàng, màu sắc loang lổ, nụ cười vẫn giữ trên môi.
"Này, còn một ít nữa, mỗi người một ít, đừng tranh nhau."


Đêm hôm qua, cô đã chia hết số quần áo thành hai phần bằng nhau để tránh gây sự tranh cãi không cần thiết.
Cả hai anh chàng đều trơ mắt ếch.
Ngôn Hi cười rũ rượi, ngã từ trên ghế xô pha xuống đất.


Sự việc này được Tân Đạt Di, Trần Quyện coi là tiêu chí đánh dấu sự "sa đoạ" của A Hoành và bị hai anh chàng nhai đi nhai lại cả nghìn lần. Cứ nhắc đến chuyện này là hai gã lại than thở: "Ngày trước A Hoành tốt bụng lắm cơ mà, từ ngày theo Ngôn Hi, cô nàng hư hỏng hẳn đi. Ngôn Hi là kẻ tội đồ đích thực."


"Tẩn cho cậu một trận bây giờ, cậu mới là kẻ tội đồ! Cả nhà cậu đều là kẻ tội đồ!" Ngôn Hi nhướng mày, rủa. "Từ trước đến giờ, A Hoành vốn rất ngoan hiền, có gia đoạ bao giờ đâu? Hứ! Hai thằng đực rựa dở người, không có A Hoành, các cậu làm sao cấu kết được với nhau? Đồ không biết điều!"


Tân Đạt Di và Trần Quyện há hốc miệng, không đáp được lời nào.
Tóm lại là sau đó, Ngôn Hi đã vô cùng hạnh phúc khi được sở hữu Armani, Calvin Klein, Givenchy, Versace, mỗi loại hai chiếc.


Ngôn Hi rất lười biếng, đòi vẽ mặt trời lúc mới mọc nhưng đặt chuông lúc ba giờ sáng, đặt đến cả ba cái điện thoại, cái nào cũng bị ném hỏng hoặc bấm hỏng, không thể thực hiện được nguyện vọng.
A Hoành đề nghị: "Để em gọi anh dậy nhé."


Ngôn Hi đáp: "Nhỡ chẳng may anh lại coi em là chuông đồng hồ..." Ngôn Hi ngập ngừng với vẻ lo lắng.
"Không sao." A Hoành mỉm cười.


Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng và sương còn chưa tan. A Hoành nhìn Ngôn Hi đang chìm trong giấc ngủ say, khuôn mặt búng ra sữa tựa như thiên thần mà không nỡ hạ thủ. Nhưng hôm đó thiên thần lại ngủ mê, miệng lẩm bẩm: "Haizz, A Hoành, sao mà em ngố thế, ngố không gì tả nổi..."


Cô đến bên giường Ngôn Hi, đắp chiếc khăn mặt được đặt trong ngăn đá cả đêm lên mặt anh. Một, hai, ba.
"Á a a á á á!"
Tỉnh rồi chứ?" Cô mỉm cười nhìn anh thảng thốt bật dậy.


Ngôn Hi trợn tròn mắt, ngẩn người một lúc mới trở về với thực tại, đấm thùm thụp xuống gối. "Con gái nuôi bất hiếu, oa oa oa!"
Sau đó, hắng giọng mấy tiếng rồi gục xuống gối với vẻ vô cùng đau đớn, mắt nhắm nghiền, điệu bộ như vẫn muốn tiếp tục làm bạn với cái giường.


A Hoành liền bê một chậu nước và đặt lơ lửng trên đầu anh. "Em không nói nhiều đâu, anh mà không dậy thì đừng trách em đấy."
Ngôn Hi giật bắn mình bật dậy.
Cô kéo anh dậy, bắt anh đi chợ sớm với cô mua thức ăn.


"Tại sao anh phải đi chứ? Sứ mệnh dậy sớm vinh quang của bản thiếu gia là vẽ mặt trời rực rỡ lúc bình minh, chứ không phải chợ bán rau sặc mùi ô uế." Anh nói với cô bằng giọng rất trịnh thượng.


"Đi đi, chỉ một lần thôi, đi đi anh." Cô nói với giọng hơi nũng nịu, thế rồi mặt đỏ rần lên, cô không quen với việc làm nũng người khác. Thực tế là có người nào để cô làm nũng đâu.
"Haizz, thôi thôi, trẻ con rắc rối quá!" Lòng tự trọng của một kẻ làm anh lập tức dâng cao ngùn ngụt trong lòng Ngôn Hi.


Rau có ở chợ vẫn còn ướt đẫm sương đêm và được bày rất gọn gàng trên sạp, tươi non mơn mởn. Nhưng mặt trời chưa lên, sương mờ còn đang giăng, không nhìn rõ có vết sâu ăn hay không, A Hoành cầm một mớ lên, lật đi lật lại xem mấy lần, ông cụ bán rau cau mày. "Cháu gái cẩn thận quá, ông bán rau ở chỗ này bao nhiêu năm rồi, ai cũng khen rau rẻ mà ngon hết."


A Hoành liền cười. “Ông đừng trách, cháu không có ý gì đâu ạ, chỉ là mua rau cũng phải xem qua chứ.”
Ngôn Hi chu miệng than: “Con nhỏ này sao mà căn cơ thế nhỉ? Lạ thật, phương pháp giáo dục nhà ta ổn lắm cơ mà.”
Khóe miệng A Hoành giật giật, cô vờ như không nghe thấy gì.


Cái gọi là phương pháp giáo dục ở đây chỉ là cả ngày bắt cô chơi game, khi cô chăm chú học tiếng Bắc Khinh, anh chàng sẽ chuyên cần dạy cô chửi bậy.


A Hoành chọn rau rồi quay đi nhìn về phía xa, bất chợt thấy có người lúi hui làm gì đó, bên cạnh đặt một cái chuồng, trong chuồng có vật gì đó bù xù. Cô liền túm gấu áo Ngôn Hi, đi về phía đó rồi cúi xuống ngó.


“Chị ơi, chị có mua con Tiểu Khôi này không?” Người mới chào là một cậu bé tầm tám, chín tuổi khá mập mạp, mặc quần short, áo may ô trắng.


“Tiểu Khôi, là nó hả?” A Hoành vừa mỉm cười vừa chỉ vào chú chó với bộ lông màu lông chuột trong chuồng. Bộ lông khiến chú chó trông không được sạch sẽ cho lắm.


Dường như chú chó đó có vẻ nghe hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người nên khẽ nghển cổ lên. Mặt mũi nó hết sức bình thường, phía mắt bên trái có một dúm lông đen trông khá ngố. Có điều đôi mắt đó toát lên vẻ sợ sệt, ai nhìn cũng thấy rủ lòng thương.


“Mẹ em không cho em nuôi, mẹ bắt em vứt nó đi. Nhưng nó còn rất nhò, không có ai chăm sóc sẽ chết đói mất.” Cậu bé nhìn A Hoành, giọng nói trong trẻo không giấu nổi vẻ buồn bã. “Chị ơi, em ở đây mấy ngày rồi mà không ai chịu nhận nuôi Tiểu Khôi cả.”


A hoành nhìn chú chó, thò bàn tay vào cửa chuồng, chú chó ɭϊếʍƈ láp ngón tay trỏ của cô và rên ư ử.


Cô không thể làm ngơ trước chú chó, đành hạ quyết tâm mở cửa chuồng bế nó ra rồi quay sang giơ lên cho Ngôn Hi xem. “Anh Ngôn Hi, con Kho Tộ cần có bạn chơi nhỉ?” Cô ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt cứng đờ của Ngôn Hi.


“A Hoành, anh dị ứng với lông chó.” Ngôn Hi khó khăn đáp, đôi mắt nhìn cô với vẻ bất lực.
A Hoành “ờ” một tiếng rồi lại lặng lẽ đặt chú chó trở lại chuồng.


“Chị ơi, Tiểu Khôi rất ngoan và ăn rất ít, chẳng bao giờ đi bậy lung tung. Chị cứ cho nó vào cái hộp giấy rồi đặt ngoài cửa là được...” Cậu bé khẩn khoản năn nỉ.


Cô nhìn thấy cậu bé vẻ hết cách nhưng không dám nhìn chú chó đó nữa. Vì ánh mắt của nó quen thuộc đến mức cô không muốn nhìn thấy nữa...


A Hoành nghĩ ngợi mông lung. Chợt một bàn tay lành lạnh, mềm mại đặt lên đầu cô. Ngôn Hi mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào đầu cô, thở dài nói: “A Hoành, em không được cho nó lại gần phòng anh, không được cho nó ngủ trong thùng để sữa của anh, không được cho nó đánh nhau với con Kho Tộ, không được cho nó tranh món sườn với anh, không được cho nó đi bậy lung tung. Như thế có được không?”


Như thế có được không?
Nghe những lời thỏa hiệp này của anh có được không?
Được người ta chiều chuộng và đối xử chân tình như thế có được không?


A Hoành chỉ một mực gật đầu mà không ngẩng lên. Cô ôm chú chó nhỏ trước ngực mình, khi đứng dậy thì tia nắng đầu tiên trong ngày đã hắt qua tầng mây.
“Ngôn Hi, anh nhìn kìa.” Cô túm nhẹ gấu áo sơ mi của anh, cảm nhận cơn gió se se lạnh.


Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la với ánh mắt tham lam, tận hưởng. Ánh mắt ấy vừa cuồng nhiệt vừa trong dáng giữa ánh bình minh rạng ngời.