Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 9-3: Cứu với thiếu niên lầm đường (3)

Lớp 7/ nháo nhào cả lên. Chủ nhiệm lớp chạy đến, ông thông báo cho Lâm Gia Dân và phụ huynh của Trần Sa Lâm để họ đến phòng hiệu trưởng ngay, rồi quát lớn một tiếng để cả lớp tự học. Sau đó, ông đưa giáo viên tiếng Anh, Thẩm Huỷ Lan, Lâm Thanh và Trần Sa Lâm đến phòng hiện trưởng.


Giáo viên vừa đi thì phòng học ầm ầm cả lên như ném bom, cả lớp thảo luận sôi nổi. Trình Anh Anh đứng ở phía sau, vẫy tay gọi Tô Khởi.
Tô Khởi chạy khỏi lớp: "Dạ mẹ?"


Trình Anh Anh lo lắng sốt ruột, nói: "Thất Thất, Thanh Thanh là bạn thân của con, con phải bảo vệ bạn biết không? Không được để người khác bắt nạt bạn."
"Con có bảo vệ bạn mà. Nhưng lần này con không biết, mấy bữa nay con đi diễn, đâu có đi học."
"Sau này con nhớ kỹ là được." Trình Anh Anh xoay người đi.


"Mẹ đi đâu vậy?"
"Bố Thanh Thanh chưa đến, mẹ đi giúp mẹ Thanh Thanh." Trình Anh Anh nói, bước nhanh xuống lầu.


Tô Khởi quay lại lớp học, các bạn trong lớp vẫn đang bàn luận, Phó Thiến thò qua nói: "Mẹ Thanh Thanh lợi hại thiệt! Tớ nói với mẹ tớ có người ăn hϊế͙p͙ tớ, mẹ tớ liền hỏi có phải tớ chọc người ta trước không? Chẳng che chở tớ chút nào cả, hứ."


Tô Khởi không đáp lại, nằm ra bàn nghĩ ngợi. Nếu mình mà bị bắt nạt thì chắc chắn Trình Anh Anh cũng sẽ xông lên bảo vệ mình.
Tiết tiếng Anh thảo luận sôi nổi kia cũng kết thúc.


Giữa giờ, Tô Khởi chạy đến phòng hiệu trưởng xem kết quả. Mấy giáo viên đứng ở hành lang nói chuyện với nhau, cô không tiện đến gần, chỉ đành quay lại lớp học. Theo tin tức hành lang của bạn học thì bố mẹ Trần Sa Lâm có đến, nhưng hai bên không hề cãi nhau, vì chủ yếu vẫn là Trần Sa Lâm sai. Bố Trần Sa Lâm không phục, nhưng mẹ cô ta biết đuối lý.


Chuông vào tiết vang lên, uỷ viên văn nghệ mở một bài hát: "Hãy để tôi hái trái tim của bạn xuống, từ từ thử làm nó tan chảy, chuẩn bị....." [ ]
[ ] Lời bài "Rừng Nauy" của Ngũ Bách.


Tô Khởi hát cùng với cả lớp, mở sách giáo khoa môn Toán ra, ngẩng đầu thì thấy Lương Thuỷ bước vào. Cậu chẳng nhìn bất kỳ ai, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, nằm bò ra ngủ.


Tô Khởi muốn nói cậu nghe chuyện của Lâm Thanh, khó khăn lắm mới chờ được đến tan học. Chuông ra về còn chưa vang hết thì cậu đã "ầm" một tiếng đứng dậy ra khỏi lớp.


Tô Khởi hạ quyết định, nói với Phó Thiến: "Tớ không đến lớp múa đâu, cậu giúp tớ xin cô Phạm nghỉ nhé, cứ nói là chuyện của Thanh Thanh, tớ bị mẹ kêu đi rồi." Cô đeo cặp chạy ra khỏi lớp, nhưng không thấy bóng dáng Lương Thuỷ.


Cô nhân cơ hội dạo một vòng quanh phòng hiệu trưởng, không có ai. Chắc là chuyện Lâm Thanh đã giải quyết xong, người lớn đã về hết.
Tô Khởi yên tâm một chút, rồi chạy đến phòng bida bắt Lương Thuỷ. Cậu vẫn chơi với đám bạn xấu như cũ. Cô đến sớm quá, vẫn chưa bắt đầu đánh.


Cái người đại ca tên Hoàng Nguyên kia thấy Tô Khởi đến thì cười nói: "Ồ? Hôm nay đến sớm vậy? Trốn học?"


Lương Thuỷ nâng mí mắt, nhưng không nhìn Tô Khởi. Cậu tựa người vào trước bàn bôi phấn lên đầu cơ, bôi xong rồi bỏ phấn xuống, nằm trên bàn nhắm chuẩn bóng trắng, dùng sức đẩy cơ. Bóng trắng nhanh chóng bay đến, mười quả bóng khác đang xếp chồng lên nhau liền tản ra tán loạn như pháo hoa.
Khai cuộc.


Hoàng Nguyên đến chơi bóng.
Trong đám anh em có người đánh ở bàn bên cạnh, có người dựa vào bàn đứng vây xem, còn có mấy nữ sinh vẽ mắt như gấu trúc, đầu tóc rối tung, ngồi dựa vào bạn trai mình.


Họ nhìn về phía Tô Khởi với ánh mắt chế nhạo và châm chọc. Có lẽ trong mắt các nữ sinh đó, Tô Khởi với Lâm Thanh đều là mặt dày thay phiên đến cua Lương Thuỷ nhưng không cua được.
Tô Khởi mặc kệ họ, đi đến trước mặt Lương Thuỷ, nói: "Thuỷ Tạp, tớ muốn nói cái này với cậu."


Lương Thuỷ nhìn cô, nói: "Nói."
"Cậu ra ngoài với tớ chút." Cô kéo tay cậu.
Cậu đẩy tay cô: "Không nói thì cậu đi đi."
Bạn gái Hoàng Nguyên ở bên cạnh cười rộ lên: "Tô Khởi, định nói gì mà sợ bọn tôi nghe được à?"
Tô Khởi không quan tâm cô ta.


Cô ta lại nói: "Người ta không thèm để ý cậu thì cậu cũng đừng tới nữa, chưa thấy người nào mặt dày như vậy."
Tô Khởi vẫn không nói gì.


Đến Lương Thuỷ đánh rồi. Hoàng Nguyên lùi sang một bên, Lương Thuỷ men theo bàn đi sang bên cạnh tìm vị trí tốt nhất, lúc đi ngang qua Hoàng Nguyên thì nhìn bạn gái cậu ta, chỉ nhìn mà không nói gì, nét lạnh lẽo như có như không.
Nữ sinh kia sửng sốt, nét cười ngưng lại, im miệng.


Lương Thuỷ cong người đánh bóng, Tô Khởi giống như cái đuôi theo sau, nói: "Hôm nay Thanh Thanh xin nghỉ không đi học, mẹ Thanh Thanh đến trường tìm Trần Sa Lâm."
Mấy nam sinh liền cười rộ lên: "Về nhà méc mẹ? Mấy người vẫn là học sinh tiểu học sao? Ha ha ha ha ha."


Bọn họ cười nhạo rất vô tình, mặt Tô Khởi đỏ lên. Cô đứng tại chỗ, tay nắm thành quyền, rất thẹn, rất hối hận. Lẽ ra cô không nên nhắc đến Thanh Thanh ở đây, hại Thanh Thanh bị cười nhạo. Cô rất muốn phản kháng, muốn mắng lại. Nhưng giờ phút này cô lẻ loi đứng ở chỗ tối tăm sương khói lượn lờ này, cô rất sợ hãi.


Cô lúng túng.
Một câu cô cũng không thốt nên lời, ngậm chặt miệng, mặc cho bọn họ cười nhạo.
Hoàng Nguyên đến chơi bóng, thấy cô đứng chặn chỗ nên lấy gậy bida đẩy cô sang một bên. Tô Khởi lùi ra sau vài bước, lẳng lặng nhìn Lương Thuỷ.


Lương Thuỷ đã đi sang đối diện bàn. Cậu đứng quan sát bóng trên bàn, nghiên cứu nên đánh bóng vào lỗ thế nào, mắt điếc tai ngơ với tất cả những chuyện xung quanh.


Ánh đèn lờ mờ xám xịt, một tầng sương khói, bao phủ trên đỉnh đầu cậu. Tóc rũ xuống che khuất lông mày, không thấy rõ biểu cảm. Gương mặt cậu đầy hờ hững.
Tô Khởi cứ nhìn Lương Thuỷ như thế, nhìn mãi, cảm thấy chính mình như đứng trong hầm băng.


Trong giây phút đó, chưa bao giờ cô thấy cậu xa lạ như vậy.
Lâm Thanh không phải bạn cậu sao? Cô không phải bạn cậu sao?
Sao cậu lại thơ ơ trước việc bạn bè bị bắt nạt, bị cười nhạo như thế?
Cậu ấy.... thật sự thay đổi rồi sao?


Cô giống như tấm phông nền bị gắn tại chỗ không ai để ý, chỉ có ngẫu nhiên vài nam sinh nhìn cô cười chế giễu.
Tô Khởi chợt chậm rãi buông ra hai bàn tay đang nắm chặt. Cô nghĩ, chờ đánh xong trận bóng này, mình sẽ đi ngay.
Ngày mai mình sẽ không đến nữa.


Thuỷ Tạp, đánh xong trận này, tớ sẽ không bao giờ đến quản cậu nữa.
Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy chua xót cực kỳ, mắt mũi đều nóng lên. Cô cố gắng chớp mắt, cố gắng hết sức không để nước mắt dâng lên.
Cô hít mũi, xoa thật mạnh, khó khăn lắm mới nhịn khóc được.


Lúc ngẩng đầu, một tiếng "bụp" vang lên, quả bóng cuối cùng cũng vào lỗ. Lương Thuỷ thẳng người dậy, cậu thắng rồi.
Tô Khởi chợt thấy cả người đều thả lỏng. Cô phải đi rồi.


Lương Thuỷ đi đến chỗ túi bóng, cúi đầu khom lưng, lấy bóng trong túi ra ném lên bàn, nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng phía sau: "Thuỷ Tạp, tớ đi đây."
Tay Lương Thuỷ mò trong túi nhưng không lấy được gì, mới nhớ ra đã lấy hết bóng ra rồi.


Cậu lập tức quay đầu lại nhìn cô. Bàn kế bên vang lên tiếng cãi nhau.
"Mẹ nó, mày không biết mở mắt hả, chọt gậy chỗ nào đó?" Hoàng Nguyên nhìn eo mình, mắng hai nam sinh bàn kế bên.


Hai nam sinh kia có vẻ là đến đây chơi để thả lỏng sau giờ học. Khoảng cách các bàn quá hẹp, lúc lấy gậy không cẩn thận đụng trúng vào Hoàng Nguyên.


Nam sinh đúng trúng kia chưa kịp phản ứng, bị dáng vẻ này của Hoàng Nguyên doạ sợ. Bạn cậu ta chạy nhanh qua xin lỗi, nói: "Xin lỗi xin lỗi, chỗ hẹp quá, cậu ấy không cẩn thận."


Hoàng Nguyên có ý không muốn tha người khác, giọng nói lại lớn hơn nữa: "Xin lỗi có tác dụng sao? Hả? Không cẩn thận thì xong chuyện? Mày xem tao là người gì, hả?"
Nam sinh đụng trúng kia cũng giận, nói: "Cũng đâu phải cố ý, cậu có sẹo hay bị bầm tím gì không? Giận tới vậy, bộ cậu có bệnh à?"


"Mẹ nó mày nói thêm một câu nữa đi?" Hoàng Nguyên tiến lên một bước, nam sinh kia liên tục lùi về phía sau.
Vừa thấy tình huống này thì đám anh em đang chơi bóng lẫn đang vây xem đều bước đến. Hai nam sinh kia thấy nhiều người như thế, biết đã gặp phải bọn lưu manh. Sắc mặt liền biến đổi trong nháy mắt.


Người bạn của cậu bạn đó xin tha: "Cậu ấy thật sự không phải cố ý đâu, tôi giúp cậu ấy xin lỗi....."
"Khi nào đến lượt mày mở miệng?" Hoàng Nguyên kiêu ngạo nói lớn, chỉ tay vào người kia, "Mày quỳ xuống nói xin lỗi cho tao thì chuyện này xong. Nếu không..... bố đánh chết mày."


Gò má nam sinh kia lập tức đỏ lên, sợ hãi, nhục nhã, uất nghẹn, phẫn nộ thể hiện hết trên mặt. Vẫn là tuổi còn nhỏ, phẫn uất cuối cùng cũng chuyện thành khủng hoảng. Cậu nhìn sang phía bạn mình xin giúp đỡ.
Bạn cậu còn đang vật lộn: "Đều là cùng một trường cả, hà tất......"


"Mẹ mày câm miệng!" Hoàng Nguyên lại rống lên, chỉ về phía người kia, "Tao đếm một hai ba. Một, hai...."
Nam sinh kia cắn chặt răng, mắt đỏ lên, tuyệt đối không chịu quỳ. Cậu nắm chặt tay, chờ đòn hiểm trong giây tiếp theo.
Thế nhưng...


"Cậu có cái gì mà tự cho mình là giỏi?" Một giọng nữ đầy chán ghét chợt vang lên.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm dường như đột ngột bị cắt đứt, khí thế bị quét sạch sẽ.


Hoàng Nguyên không tin được mà nhìn qua, Tô Khởi đứng sau ánh đèn, gương mặt tái nhợt nhưng tràn ngập khinh thường.


Cô nói: "Ỷ đông người, bắt nạt bạn bè, cậu còn cảm thấy rất oai phong sao? Cậu không thấy mất mặt à? Hút thuốc đánh nhau trốn học nhuộm tóc là ngầu ngay? Con khỉ ấy! Người mỗi ngày kiên trì luyện đàn luyện fingering [ ] luyện suốt năm sáu năm mới là ngầu. Người vẽ tượng thạch cao một ngàn lần mới là ngầu. Người ngày nào cũng chạy mấy chục vòng mới là ngầu. Người tốn mấy buổi tối giải một đống đề Olympic Toán mới là ngầu. Đổi thành các người thì không ai kiên trì nổi đâu nhỉ? Châm lửa hút thuốc chỉ mất ba giây, nhuộm tóc một tiếng, nói bậy thì không cần đến một phút, chuyện đơn giản như vậy có cái gì để tự cho là mình hay? Rất ngầu sao? Tôi lại cảm thấy các người vừa ngu, vừa mất mặt...."


[ ] Fingering: Khi học piano, một trong những nguyên tắc cơ bản phải học là fingering. Mỗi ngón tay phải đặt đúng với số hiệu trên bàn phím. Fingering là cách để đánh đúng ngón tay trên đúng phím đàn. Fingering có thể cho phép chúng ta giữ đúng ngón tay mình trên những phím đàn dù cho kích thước bàn tay của mỗi người là khác nhau.


Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hoàng Nguyên đóng băng, đi nhanh đến chỗ Tô Khởi.
Lương Thuỷ đứng cách cô năm, sáu mét, đoán được chuyện gì sắp xảy ra, lập tức ném gậy bida xông tới, nhưng không kịp nữa rồi.
"Bốp!" Một cái tát lên mặt Tô Khởi.


Lực rất lớn, Tô Khởi không đứng vững, đụng vào góc bàn ngã xuống đất. Mắt cô đầy sao trong nháy mắt, máu mũi chảy xuống.
Hoàng Nguyên nhục nhã vô cùng, còn muốn đá cô nữa thì Lương Thuỷ xông đến, đá thẳng vào Hoàng Nguyên, quật ngã cậu ta lên bàn.


Trước mắt Tô Khởi toàn là ngôi sao, tay mò lung tung. Lương Thuỷ bắt lấy tay cô kéo cô dậy. Má Tô Khởi bị đánh đỏ lên, sưng rất to, trên mũi trên miệng toàn là máu mũi.


Cậu siết chặt cổ tay Tô Khởi, trong mắt toàn là nét lạnh lùng, đột nhiên đá vào bụng Hoàng Nguyên. Cú đá này dùng rất nhiều lực, Hoàng Nguyên bị đá văng xa hơn hai mét, đau đến mặt mũi trắng bệch, mắng: "Thằng chó, mày đánh người của mình?"


"Mẹ nó ai là người của mày?!" Sắc mặt Lương Thuỷ lạnh lùng, lửa giận thiêu đốt ngực. Cậu chụp chiếc ghế cao bên cạnh tính đánh, Tô Khởi liền cuống quýt ôm chân cậu, sắp khóc đến nơi, "Thuỷ Tạp cậu đừng đánh nhau! Đừng đánh nhau!"


Cô không hiểu trắng đen là gì. Thế giới của cô rất đơn giản, bắt nạt người khác, đánh người khác đều là người xấu.
Cậu không thể làm người xấu.
Cô tuyệt đối không thể để cậu thành người xấu.


"Thuỷ Tạp, cậu đừng đánh nhau mà. Dì Đề Đề nói không được đánh nhau." Cô nức nở, ôm chặt lấy chân cậu.
Lương Thuỷ đẩy cô không ra, lại sợ làm cô đau, chỉ đứng tại chỗ, tay nắm chặt trắng bệch, ngực thở phập phồng.


Lúc này, ông chủ phòng bida hét lên một câu: "Một đám con trai đánh con gái? Tụi bây biết xấu hổ không? Hả?! Cút hết ra ngoài cho tao!"
Hoàng Nguyên ôm bụng đứng tại chỗ, còn không cam lòng, chỉ vào Lương Thuỷ nói: "Mẹ nó, hôm nay bố muốn đánh chết mày!"


Lương Thuỷ vẫn còn nắm chặt ghế trong tay. Ánh mắt đầy lạnh lùng, cười lạnh, chỉ nói một chữ: "Đến."


Hoàng Nguyên đưa mắt bảo các anh em của mình, nhưng không ngờ chẳng ai có ý muốn đánh cả —— một là vì trong thời gian chơi cùng với Lương Thuỷ, bọn họ đều rất thích cậu, tuy cậu không nói nhiều lắm nhưng ra tay hào phóng làm việc nhanh gọn, hai là Hoàng Nguyên đánh con gái đúng là chẳng hay ho, bị đồn ra thì quá mất mặt.


Một mình Hoàng Nguyên thì sao đánh thắng được?
Mấy anh em đều kéo cậu ta, kêu nhượng bộ, xô đẩy vài cái cũng giải tán.
Hoàng Nguyên tiến lên chửi bậy vài câu, nhưng cũng chỉ là đánh trống khua chiêng.


Lương Thuỷ ném ghế, nhìn Tô Khởi, sắc mặt kém hơn. Cậu đến chỗ ông chủ mua khăn giấy ướt và lon Coca lạnh, đưa lon nước cho Tô Khởi, nói: "Áp vào mặt."
Tô Khởi ngoan ngoãn cầm lấy, để lên gò má vừa nóng vừa đau.
Lương Thuỷ mở nắp chai nước, đổ một ít nước ra tay, nói: "Cúi đầu."


Tô Khởi cúi thấp đầu, Lương Thuỷ vỗ vỗ lên cổ cô, nói: "Còn chảy máu mũi không?"
"Còn."
Lương Thuỷ lại vỗ vài cái, nói: "Bây giờ?"
Tô Khởi nhỏ giọng: "Vẫn còn."


Lương Thuỷ sửng sốt một chút. Cách này bố dạy cậu, hồi nhỏ rõ ràng rất hữu dụng. Sao lại không có tác dụng với Tô Khởi thế này.
Cậu nói: "Ngửa đầu."
Tô Khởi lại ngửa đầu, Lương Thuỷ lấy khăn giấy vo thành một cục, nhét vào mũi Tô Khởi.


Lúc này Tô Khởi mới cúi đầu, nhìn thẳng cậu, ánh mắt có chút ngơ ngác. Có lẽ là bị đánh còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Lương Thuỷ nhìn cô vài giây, rồi dời ánh mắt, lại lấy một tờ giấy lau vết máu trên mặt cô. Vết máu không dễ lau sạch, cậu hơi dùng sức, mặt cô bị cậu ấn tới ấn lui.


Cậu lau một lát, không sạch hết, lúc này mới nhớ lấy khăn giấy ướt lau: "Ngẩng đầu."
Tô Khởi ngẩng đầu.
Cậu lau sạch máu trên cổ cô.
Lau xong, cậu im lặng nhìn Tô Khởi một lát, bỗng nhiên vươn tay muốn sờ lên bên má bị đánh của cô. Nhưng tay cậu chỉ treo bên mặt cô, muốn chạm vào nhưng không dám.


Bỗng nhiên môi cậu run run, vẻ mặt có chút chịu không nổi nữa.
Cậu há miệng, nói một câu nhưng không ra tiếng, đột nhiên cúi đầu, vùi đầu vào cánh tay mình.


Tô Khởi thấy cậu nói xin lỗi. Giờ phút này, cậu ngồi xổm trước mặt cô, cúi đầu, chỉ có bả vai nhẹ nhàng rui rẩy, giống như một chú cún bị thương bị người vứt bỏ.
Cô duỗi tay sờ sờ gáy cậu, tóc cậu vừa mềm mại vừa ấm áp. Cô nhỏ nhẹ dỗ dành: "Tớ không sao đâu Thuỷ Tạp."


Cô tựa đầu mình vào đầu cậu, cọ cọ: "Với lại, tớ là làm việc nghĩa giúp người khác, không phải vì cậu. Cậu không cần áy náy."
Bàn tay nhỏ của cô cứ vuốt ve đầu cậu, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, trấn an cậu.
Qua một lúc lâu, Lương Thuỷ ồm ồm hỏi: "Đứng lên được không?"


Tô Khởi nói: "Bụng tớ đau." Lúc nãy té ngã cô đụng vào góc bàn.
Lương Thuỷ nhanh chóng xoay người lại, nhưng trong một giây này, Tô Khởi thấy mắt cậu đỏ.
Cô không hỏi gì, ngoan ngoãn nằm lên lưng cậu, ôm cổ cậu. Cậu cõng cô đi ra ngoài.


Đêm mùa đông đến sớm, sắc trời tối tăm, ánh đèn đường rọi xuống. Quán bán đồ ăn vặt đã đóng cửa.
Lương Thuỷ cõng Tô Khởi về, không ai nói gì.
Một tay Tô Khởi ôm cổ cậu, một tay lấy lon Coca áp vào mặt mình. Cô tựa đầu vào vai cậu, má để cạnh sườn mặt cậu.


"Hình như tớ chưa kể với cậu, có lần Trần Sa Lâm muốn đánh Thanh Thanh, may là tớ chạy nhanh qua đó." Tô Khởi bỗng nhỏ giọng nói.
Lương Thuỷ không biết nghe thấy hay không, không đáp lời.
Tô Khởi vẫn còn thì thầm không ngừng: "Nhưng thật ra Lâm Thanh buồn lắm, nên tớ rất ghét mấy học sinh hư bắt nạt bạn bè."


"Cậu biết vì sao hôm nay mẹ Thanh Thanh đến trường tìm Trần Sa Lâm không?" Cô thỏ thẻ.
Lương Thuỷ vẫn không nói lời nào.


"Trần Sa Lâm viết rất nhiều giấy cho Lâm Thanh, nói là...." Tô Khởi không nói được những loại từ ngữ này, nhưng cô biết Lương Thuỷ sẽ hiểu được, "Nói muốn cào nát mặt cậu ấy, còn muốn tìm người... Cậu ta chắc chắn không dám làm vậy, chỉ được cái miệng thôi, nhưng chuyện này không có nghĩa là không phải xúc phạm."


"Thuỷ Tạp, cậu mệt không? Cậu có thể thả tớ xuống, tớ tự đi."
Nhưng Lương Thuỷ cũng không thả cô xuống.
"Thuỷ Tạp, cậu đừng biến thành người xấu." Bỗng nhiên cổ họng Tô Khởi nghẹn lại, nước mắt chảy ròng ròng, "Nếu cậu mà thành người xấu, tớ sẽ buồn lắm luôn. Thật đó. Tớ sẽ khóc đó."


Nước mắt cô rơi từng giọt lên cổ cậu. Đôi mắt đen nhánh của cậu thiếu niên trong đêm đông trầm mặc mà trong trẻo.
"Thuỷ Tạp, sau này cậu đừng chơi với họ nữa được không? Cậu với họ không giống nhau. Được không mà Thuỷ Tạp?"
"Được." Cậu thấp giọng nói.


Gió bấc gào thét, giọng nói cậu rất nhẹ, nhưng cô nghe được rất rõ ràng. Rất rõ ràng.
____________________
*Tác giả có lời muốn nói: *
*[Người lớn tâm sự ( )]*
Trình Anh Anh: Thằng bé vẫn chưa nói chuyện với chị?


Khang Đề: Ừa. Thằng con nhà chị, chưa thấy đứa nào ngoan cố hơn nó. Bất kể lần nào cãi nhau thì người thắng cũng là nó. Không theo ý thằng bé thì nó tuyệt đối không chịu thua. Chị cũng không biết đã tạo nghiệt gì nữa.


Trình Anh Anh: Nếu thằng bé không kiên quyết như thế thì cũng sẽ không có tương lai giống bây giờ. Thất Thất ngược lại thì không có tính khí gì lớn, làm chuyện gì cũng không chuyên tâm.
Khang Đề im lặng.
Trình Anh Anh: Chuyện của chị với Hồ Tuấn tính sao rồi?


Khang Đề: Anh Anh, nhiều khi chị suy nghĩ, chị có thể ích kỷ một chút hay không?
Trình Anh Anh: Hả?


Khang Đề: Chị có cuộc đời của mình mà đúng không? Chị có thể một lần nghĩ như thế, không nghĩ cho con cái, đúng không? Chị cũng biết mệt mà. Đều nói mẹ vĩ đại, mẹ cao cả, nhưng làm mẹ rất mệt. Chị có thể nghỉ ngơi một lần, ích kỷ một lần được không?


Trình Anh Anh: Tất nhiên được chứ. Nói thật, Hồ Tuấn thật sự rất tốt. Kiên định, bình tĩnh, còn chu đáo. Thật sự không tệ.
Khang Đề: Vậy Thuỷ Tử thì sao?


Trình Anh Anh: Trong mắt Thuỷ Tử thì là Hồ Tuấn đang giành chị với thằng bé. Chị chỉ có thể chọn một, một khi chị chọn Hồ Tuấn thì chính là vứt bỏ nó.
Khang Đề: Chị muốn vứt bỏ thằng bé lúc nào chứ, nó còn quan trọng hơn mạng chị nữa!


Trình Anh Anh: Thuỷ Tử bây giờ là trẻ con mà, chị nói nó không nghe đâu. Với lại nó bị bỏ một lần rồi.
Khang Đề: Vậy không có biện pháp nào tốt cho đôi bên sao?


Trình Anh Anh: Thằng bé Thuỷ Tử này, em nhìn nó lớn lên, hư hỏng thật? Không đâu. Trẻ con có làm loạn đến mức nào, thời gian trôi qua thì cũng phải chấp nhận hiện thực, rồi giống như ban đầu thôi. Nhưng trong lòng nhất định sẽ bị chém một nhát. Phải xem chị có muốn chém nhát này hay không thôi.
__________________


*Editor tâm sự mỏng:* Chương này buồn quá T___T Để Thuỷ Tạp "hoàn lương" thì cả Thất Thất với Thuỷ Tạp đều phải chịu đau. Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng hơn rồi.