Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 14-3: Hai lời tỏ tình (3)

"Chưa từng mong ước vận mệnh sai lầm, không sợ con đường nhấp nhô...."
Trong phòng khách vẫn còn ca hát. Trong bếp, Trình Anh Anh rửa một chùm nho. Cửa toilet mở ra, Lý Phong Nhiên tắt đèn bước ra.
Trình Anh Anh nhìn cậu, hỏi: "Phong Nhiên, ăn nho không?"
Lý Phong Nhiên: "Cháu đánh răng rồi."


Trình Anh Anh cười: "Đánh răng rồi cũng ăn được mà."
Lý Phong Nhiên ngạc nhiên một chút. Cậu nhớ khi còn bé, bởi vì cậu ăn kẹo sau khi đánh răng nên bố mẹ đã nghiêm khắc phê bình cậu.
Trình Anh Anh nói: "Tô Thất Thất ấy, đánh răng xong còn lén trùm chăn ăn đậu Hà Lan nữa."


Lý Phong Nhiên nghĩ, đó thật sự là chuyện Tô Khởi sẽ làm.
Cậu đi đến, cầm lấy một quả nho bỏ vào miệng, nho nhiều nước.
"Đi về phía ước mơ, dù sai cũng không hối hận." Khang Đề và Trần Yến cầm mic song ca.
Trình Anh Anh mỉm cười: "Có phải tụi dì đánh thức cháu không?"


"Không đâu ạ." Lý Phong Nhiên lắc đầu. Hôm nay cậu ngủ không được, trong đầu vẫn nghĩ về cách đàn một bài nào đó.
Trình Anh Anh nhìn cậu chốc lát, thở dài: "Phong Nhiên, mỗi ngày tập đàn vất vả lắm phải không?"


Lý Phong Nhiên không biết trả lời thế nào, hình như ngoài Tô Khởi, chưa ai hỏi cậu vấn đề này.


"Chắc là vất vả lắm." Trình Anh Anh nói, "Lúc cháu tập đàn, Thất Thất toàn chạy đến phá. Dì nói con bé nhiều lần rồi, con bé nói cháu một mình tập đàn cô đơn vất vả, nó đến phá là để ở cạnh cháu chọc cháu vui vẻ. Con bé này chuyện đàng hoàng không làm, cả ngày đủ thứ lý lẽ."


Lý Phong Nhiên nhai quả nho, không nói gì.
Trình Anh Anh đưa một chùm nho bỏ vào tay cậu: "Ăn xong rồi nhanh đi ngủ đi."
Lý Phong Nhiên đứng tại chỗ một lát, bỗng nhau quay đầu lại: "Dì Anh Anh, các dì mấy tuổi rồi?"
Trình Anh Anh vừa đi đến cạnh cửa: "Hửm?"


"Dì, với mẹ Thuỷ Tử và mẹ Thanh Thanh ấy, mấy dì bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Cửa sổ kính mở ra, gió đêm hơi lạnh.
Trong màn đêm dày đặc, tiếng ca vang vọng: "Chẳng sợ trên đường cô đơn tịch mịch..."
Trình Anh Anh vô thức dựa vào khung cửa một chút, đáp: "35, sao vậy?"


"Cháu mới 14 tuổi. 35 tuổi nghe có vẻ rất già, như lớn tuổi lắm rồi. Cháu muốn lâu thật lâu mới đến 35 tuổi." Lý Phong Nhiên nhẹ nhàng nói, Trình Anh Anh không nghĩ rằng cậu bé hỗn nên chỉ cười, lại nghe thấy cậu bé nói: "Nhưng thật ra thì 35 tuổi vẫn rất trẻ, đúng không ạ?"
Trình Anh Anh sửng sốt.


Tối đó về nhà, trong nhà chỉ có Trình Anh Anh và Tô Miễn Cần.
Trình Anh Anh rửa mặt xong, ngồi trước gương lau mặt, chợt nói: "Em muốn học hát."
"Muốn học thì học." Tô Miễn Cần nói, "Em hát hay, lúc trước trong nhóm nhạc, em hát hay nhất."


Trình Anh Anh ngắt lời: "Không phải hát karaoke, mà là học với giáo viên chuyên nghiệp."
Tô Miễn Cần chưa phản ứng kịp: "Kiểu trong nhà thiếu nhi hả?"
"Em muốn đến trường tìm giáo viên thanh nhạc."
"Bao nhiêu tiền một khoá?"
"Hỏi rồi, hai ngàn rưỡi. Mỗi tuần hai tư sáu, học buổi sáng."


Tô Miễn Cần chần chừ một lát: "Công việc của anh bận như vậy, rồi ai chăm con?"
Trình Anh Anh lấy kem Úc Mỹ Tịnh xoa tay, không nói chuyện. Cô hít một hơi, rốt cuộc hỏi: "Có phải sau khi làm mẹ thì em không phải là chính mình rồi không?"
"Ý em là gì?"


"Ý là, làm mẹ rồi, thì em không phải là một người" nữa. Em không phải "Trình Anh Anh" nữa, em chỉ là một cái nhãn, một cách gọi. Em không có suy nghĩ, không có gì thích hay không thích, không có giới tính."
"Sao em lại nghĩ như thế? Đâu có ai nói vậy đâu."


"Còn cần phải nói à? Cái gì em cũng nghĩ cho hai đứa Thanh Thanh vớil Lạc Lạc, đem hết những gì tốt nhất cho hai đứa. Mua cho hai đứa một cân quả vải, em chấp nhận ít đi một bộ quần áo. Mua cho con bé một cây đàn, em dùng tiền tiết kiệm bốn năm. Em không nói đó là bất công, là em cam tâm tình nguyện. Nhưng em nghĩ, có phải...." Cô cúi đầu, một lát sau mới ngẩng lên, "Hai đứa còn rất nhiều khả năng, nhưng có phải em không có tương lai nữa rồi phải không? Ngoài con đường làm mẹ này, em không còn con đường khác để đi phải không Tô Miễn Cần? Nhưng em..." Cô nức nở, "Em rõ ràng còn... rất trẻ mà."


Tô Miễn Cần ngẩn người.
Tối đó, hai vợ chồng cũng không nói thêm lời nào.
Sáng hôm sau, Trình Anh Anh vẫn làm bữa sáng cho cả nhà như thường lệ.
Tô Miễn Cần cả đêm ngủ không ngon, tinh thần rất kém. Mắt Trình Anh Anh vừa đỏ vừa sưng, mắt Tô Khởi cũng sưng hệt bóng đèn.


Tô Lạc cắn bánh quẩy, không dám thở mạnh, thậm chí không dám nhìn Tô Khởi, sợ gánh tai hoạ. Cậu vội vội vàng vàng ăn xong, xách theo cặp đón xe buýt.
Tô Khởi dắt xe đạp ở cửa sau ra, chuẩn bị đạp xe đi học, vừa ra khỏi cửa thì gặp Lương Thuỷ.
Lương Thuỷ tò mò: "Mắt cậu sao vậy?"


Tô Khởi quay mặt sang chỗ khác: "Tối qua ngủ không ngon."
"Tối qua cậu ngủ sớm nhất, bọn tớ nói chuyện đến nửa đêm, chỉ có cậu không lên tiếng." Lương Thuỷ chọc vào mặt cô, "Có phải bị côn trùng cắn rồi không?"


Tô Khởi hốt hoảng đẩy tay cậu ra, lại thấy Lâm Thanh cũng bước ra khỏi cửa: "Thất Thất, hôm nay cậu đạp xe hả? Tớ đi với cậu nha." Nói xong thì đẩy xe ra.
Tô Khởi không biết nên nói gì cho phải, vành mắt lại đỏ, da đầu căng lên đứng tại chỗ chờ.


Khó có dịp năm người cùng đạp xe đi học, Lộ Tử Hạo hào hứng không thôi, đứng trên xe đạp mạnh bàn đạp, Lương Thuỷ đua với cậu.
Tô Khởi buồn bã ỉu xìu đạp ở phía sau. Cô nhìn nhóm bạn phía trước, nhìn bóng dáng Lương Thuỷ và Lâm Thanh, mím môi, đôi mắt ngập nước.


Cô nhanh chóng chớp chớp mắt, may là họ chưa nhìn thấy.
Lộ Tử Hạo quay đầu lại: "Tô Thất Thất, sao hôm nay cậu chậm như ốc sên vậy?"
Mắt cô ướt đẫm, nhưng môi lại mỉm cười: "Tới liền!"
Tô Khởi dùng sức đạp xe, lái qua bờ đê rồi cùng họ lao xuống dốc.


Mái tóc dài của Lâm Thanh bay trong gió. Cô quay đầu lại cười với Tô Khởi, ấm áp giống như trước.


Tô Khởi bỗng thấy có chút chán ghét chính mình. Có gì phải khóc chứ. Họ là bạn thân nhất của mình, nếu ở bên nhau là chuyện rất tốt mà. Tô Khởi tin rằng, ít nhất Lương Thuỷ bảo đảm sẽ không mấy nam sinh hư hỏng khác bắt nạt Lâm Thanh.
Thật ra họ rất xứng đôi.


Cô tăng tốc độ, lúc chạy ngang qua đống rác thì mạnh mẽ vứt trái tim giấy đã bị vo tròn vào đó.
Vì tối qua ngủ không ngon, hai tiết đầu Tô Khởi ngủ gà ngủ gật, lời của giáo viên giống như âm thanh ngoài trời, trong vở toàn là mấy nét vẽ bùa.


Mãi cho đến khi hết tiết Hoá thứ hai, cô mới tỉnh táo một chút.
Đôi mắt sưng to đã bớt sưng một chút, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, nếu trở lại như lúc trước, làm bạn tốt với Lương Thuỷ, như vậy cũng rất tốt.


Chỉ là, cần một khoảng thời gian để dần thích nghi.
Đang nghĩ ngợi thì nhạc thể dục vang lên, phải tập thể dục giữa giờ.


Tô Khởi và Lưu Duy Duy cùng xuống lầu. Học sinh chen đầy cầu thang. Vừa đi đến lầu hai thì nghe thấy tiếng nam sinh cười đùa bàn luận: "Cái thằng thần kinh Trương Vĩ Hàng đó lại chặn đường Lâm Thanh."


"Lâm Thanh tạo nghiệt thật." Một nam sinh khác nói, "Hồi kia thằng Khương Dũng bắn pháo hoa bị xử phạt, xử phạt xong còn bị Trương Vĩ Hàng đánh, nói nó quấy rầy Lâm Thanh. Trương Vĩ Hàng mới là người quấy rầy ấy được không? Ngày nào cũng đứng chắn ở cửa phòng học như đồ tâm thần."


"Chủ nhiệm lớp Lâm Thanh nói, trong lớp có học sinh như vậy đúng là phiền chết được."
"Sao lại đổ lỗi cho Lâm Thanh?" Nam sinh kia bất bình thay cho cô.
"Cô Từ là cọp mẹ, nhiệt tình với con trai, nghiêm khắc với con gái mà."
Tô Khởi xoay người chạy lên lầu.
Lưu Duy Duy: "Cậu đi đâu đó?"


"Cậu đi tập thể dục trước đi." Tô Khởi đi ngược lại đám đông lên lầu, vất vả chen chúc đến cửa lớp 10/ thì nghe giọng Lâm Thanh vừa nhỏ vừa gấp: "Bạn đừng có như vậy được không? Tôi xuống tập thể dục chậm là lát nữa giáo viên lại mắng tôi."


Cái người tên Trương Vĩ Hằng là một người to khoẻ, đứng chắn trước mặt cô: "Vậy cậu đồng ý làm bạn gái mình đi."
Lâm Thanh bị mấy bạn đi tới đi lui nhìn, mặt đỏ bừng: "Tôi đã nói là không!"


"Vậy mình chờ đến khi cậu đồng ý mới thôi." Nói xong, cậu ta lấy ra một lon hồng trà lạnh, "Trời nóng, cậu uống trà trước đi."
Lâm Thanh không nhận.
Tô Khởi tức giận nghiến răng, kéo Lâm Thanh sang một bên, không khách khí trừng mắt với Trương Vĩ Hàng, nói: "Làm phiền bạn tránh ra."


Trương Vĩ Hàng không tránh: "Cậu là ai?"
Tô Khởi: "Tôi là bạn của cậu ấy!"
Sắc mặt Trương Vĩ Hàng tốt lên, lấy kẹo cao su trong túi ra: "Mời cậu ăn này."
"......." Tô Khởi cạn hết lời, kéo Lâm Thanh vòng sang phải đi. Trương Vĩ Hàng lại chắn trước mặt họ, "Không cho đi."


Tô Khởi phát cáu: "Cái người này không biết nói lý à?"
"Tôi thích cậu ấy, thích thì cần gì phải nói lý!" Trương Vĩ Hàng lớn tiếng nói, nói rồi muốn kéo Lâm Thanh. Tô Khởi còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay vươn ra đẩy tay Trương Vĩ Hàng.


Trương Vĩ Hàng bị đẩy lảo đảo, đâm sầm vào cả dãy bàn.
Tô Khởi kinh ngạc quay đầu. Lương Thuỷ vươn tay kéo hai cô ra phía sau, nói: "Mày mà quấy rầy cậu ấy nữa, tao sẽ không khách sáo với mày đâu."
Trương Vĩ Hàng có chút cảnh giác nhìn nhìn cậu, hỏi: "Mày là ai?"


Lương Thuỷ không đáp, vẻ mặt bực bội: "Bảo mày cút."
"Tao theo đuổi Lâm Thanh thì liên quan bố khỉ gì đến mày!" Trương Vĩ Hàng lớn tiếng.


Lương Thuỷ nhìn thoáng qua cửa sổ, cằm đanh chặt lại, nhẫn nhịn, cuối cùng nhìn về phía Trương Vĩ Hàng, nói: "Tao là bạn trai cậu ấy, mày nói có liên quan đến tao không?"
Trong lòng Tô Khởi bị đâm một nhát, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Bạn cùng lớp đi ngang lộ ánh mắt kinh ngạc, châu đầu ghé tai thì thầm.


Trương Vĩ Hàng kinh ngạc, không chịu chấp nhận, hét lớn: "Vậy sao cậu ấy không nói sớm?"
Lương Thuỷ lạnh nhạt nói: "Trường không cho phép yêu sớm, tao sợ cậu ấy bị phạt."


Tô Khởi đứng phía sau cậu, tay vẫn đang chắn lại cho Lâm Thanh, vẫn duy trì tư thế bảo vệ cô bạn. Cô cảm thấy bản thân chết lặng, đóng băng như là băng điêu khắc vậy.
Lâm Thanh trố mắt nhìn Lương Thuỷ, không nói lời nào.


Trương Vĩ Hàng tức lên, bỗng vươn nắm đấm về phía trước. Ánh mắt Lương Thuỷ tối sầm lại, tiến lên cầm lấy cổ tay cậu ta rồi đẩy cậu ta lần nữa.
Trương Vĩ Hàng té ngã xuống ghế, bàn học xung quanh lộn xộn.


Lương Thuỷ mở áo khoác đồng phục, cởi ra ném lên bàn học, lạnh nhạt nói: "Muốn đánh nhau sao? Ra ngoài đánh!"
Trương Vĩ Hàng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, biết mình đánh không lại cậu, xấu hổ giận dữ cầm lon hồng trà lạnh của mình chạy khỏi lớp.


Lương Thuỷ đứng tại chỗ vài giây, vẻ mặt bực bội, quay đầu nhìn Lâm Thanh: "Cậu không sao chứ?"
Lâm Thanh lắc đầu: "Không sao."


Tim Tô Khởi đau như có hàng nghìn hàng vạn cây kim đâm vào, mũi cay cay. Cô sợ bản thân rơi nước mắt, vội vàng nói: "Nhanh đi tập thể dục đi, lát nữa giáo viên mắng giờ" rồi lập tức chạy khỏi lớp.


Cô lao ra khỏi khu lớp học, chạy đến bên bậc thang há miệng thở dốc, cố hết sức làm dịu lại sự đau đớn trong lòng. Loa trên đỉnh đầu phát ra âm thanh rất lớn. Dưới lầu, trên sân thể dục, các học sinh đã xếp hàng chỉnh tề bắt đầu tập thể dục.


Cô hít thở sâu rất nhiều lần, bỗng không muốn khóc nữa.
Chỉ là, cô mờ mịt đứng ở cầu thang, trong chốc lát cũng không biết bản thân mình muốn làm gì.


Có tiếng khóc truyền đến – Trương Vĩ Hàng ngồi ở lùm cây bên bậc thang, vùi đầu khóc. Người cậu ta cao to mạnh khoẻ, nhìn to một đống, không hợp tí nào.


Trong lòng Tô Khởi cũng rất đau xót, chậm rãi bước qua, ngồi xuống cạnh cậu ta, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn sân thể dục. Cô không đi tập thể dục, thầy Lỗ nhất định sẽ mắng cô. Có điều thầy rất thích cô, sẽ không mắng cô quá nghiêm trọng.
Ngồi yên trong chốc lát, trên sân bắt đầu tập rồi.


Trương Vĩ Hàng vẫn đang khóc mãi chưa ngừng.
Tô Khởi thở dài: "Thất tình thôi, có gì đâu mà khóc."
Trương Vĩ Hàng ngẩng đầu, thấy là cô thì cảng đau khổ rơi nước mắt, tức giận nói: "Họ nhất định sẽ chia tay!"
Tô Khởi hỏi: "Họ có chia hay không chia thì có liên quan gì đến cậu?"


"Sao lại không liên quan? Chia tay rồi thì tôi có thể theo đuổi Lâm Thanh."
"Nhưng Lâm Thanh đâu có thích cậu đâu."
"Tôi có thể theo đuổi."


"Cậu có thể theo đuổi, có thể tặng quà, viết thư tình cho cậu ấy, nhưng cậu không thể quấy rầy cậu ấy, đúng không? Cậu có quyền theo đuổi, cậu ấy cũng có quyền từ chối."
Trương Vĩ Hàng sửng sốt.


Tô Khởi nhìn mọi người tập thể dục dưới lầu, buồn bã nói: "Thích là gì? Thích không phải là thoả mãn ham muốn của chính cậu, để chính bản thân cậu cảm động. Thích nên là làm người cậu thích vui vẻ. Nếu cậu làm cậu ấy không vui, vậy cậu chính là giả bộ thích."


Trương Vĩ Hàng lập tức phản bác: "Tôi không phải giả bộ thích!"
Tô Khởi hỏi lại: "Thích của cậu khiến cậu ấy vui vẻ à? Cậu làm phiền cậu ấy, làm giáo viên ngày nào cũng mắng cậu ấy. Cậu rất ích kỷ, tôi cảm thấy cậu giả bộ thích."


Trương Vĩ Hàng bị cô bắt bẻ đến nỗi á khẩu không trả lời được, đột nhiên tức giận vung nắm tay, nhưng đến nửa đường đuối lý, nắm tay để ở giữa không trung không bỏ xuống.


Tô Khởi giật mình trừng mắt, đập một cái "chát" rất mạnh vào nắm tay cậu ta khiến tay cậu ta mở ra, phát cáu: "Cậu còn tính đánh tôi á?! Cái đồ lưu manh này! Chó cắn Lữ Động Tân [ ]!"


[ ] trích trong câu狗咬吕洞宾,不识好人心 - Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt – giống câu "làm ơn mắc oán".
Trương Vĩ Hàng bị cô mắng đến không còn gì để nói, lại vùi đầu khóc.


Tô Khởi ngớ người, cạn lời nhìn trời: "Nhìn cậu mạnh mẽ mà sao trong lòng yếu ớt quá vậy?"
Trương Vĩ Hàng ủ rũ tủi thân khóc than: "Cậu đừng nói nữa! Tôi thất tình rồi mà cậu còn nói này nọ!"
Tô Khởi câm miệng, không nói nữa. Vâng vâng vâng, cậu khóc đi, cậu lớn nhất.


Cô nhìn về phía sân thể dục, bạn cùng lớp cô đang tập thể dục.
"Động tác thứ 7, xoay người, một hai ba bốn – hai hai ba bốn —"


Hai người không được như ý này không ai nói lời nào, cứ ngồi ở bậc thang như thế, ngồi mãi đến khi kết thúc buổi tập thể dục, mấy nhóm học sinh như thuỷ triều bước lên lầu về lớp.


Có người nhìn họ với ánh mắt tò mò, người thì bàn này bàn nọ. Chỉ một tiết nghỉ giữa giờ mà tin tức Lương Thuỷ và Lâm Thanh là một đôi giống như mọc cánh bay khắp toàn bộ khối.


Tô Khởi cũng không thể cứ ngồi đây mãi được, tạm biệt Trương Vĩ Hàng, bước chậm rì lên lầu bốn. Một đám nữ sinh ghé vào lan can nhìn sân điền kinh.
Cô quay đầu, thấy được một bóng dáng chạy vòng quanh sân điền kinh.
Không thể quen hơn được nữa, là Lương Thuỷ.


Không cần nghĩ cũng biết, bởi vì chuyện yêu đương, bị giáo viên phạt.
Lưu Duy Duy chậc lưỡi: "Phải chạy 30 vòng lận ấy."
Từ Cảnh nói: "Nhưng mà thật sự quá đẹp trai luôn, đứng ra bảo vệ cho bạn gái."
Trương Khả Hân nói: "Haiz, quả nhiên là trai đẹp xứng với gái đẹp, một đôi quá khớp."


Tô Khởi đau đầu khủng khϊế͙p͙, chưa bao giờ mong chuông vào lớp mau vang lên giống như bây giờ.
Lúc sắp hết giờ của tiết tiếp theo, Lưu Duy Duy khều khều cánh tay Tô Khởi, ánh mắt chỉ sang ra sau.


Tô Khởi quay đầu nhìn thì thấy Lương Thuỷ bước qua phòng học cậu. Tóc cậu ướt nhẹp, trên mặt trên cổ toàn là mồ hôi, áo thun đồng phục cũng ướt đẫm dính vào người.
Toàn bộ nữ sinh trong lớp đều tò mò nhìn, giáo viên gõ gõ bảng đen: "Nhìn gì mà nhìn!"


Tô Khởi thu lại ánh mắt, thấy thân người cao gầy của cậu bước qua từ cửa lớp, không nhìn nữa.
_______________________
*Tác giả có lời muốn nói:*
*[Người lớn tâm sự (14)]*


Sáng sớm hôm sau Tô Miễn Cần đã ra ngoài làm việc, đến chiều tối mới về. Cả người mệt mỏi, vừa vào cửa đã uống một cốc nước đầy, nói: "Hôm nay anh đi tìm bố mẹ."
Bố mẹ Tô Miễn Cần mất sớm, nói bố mẹ thì chính là bố mẹ Trình Anh Anh.
"Tìm họ làm gì?"


"Hỏi bố mẹ giúp trông con được không, " Tô Miễn Cần xấu hổ cười, "Nhưng....."
Trình Anh Anh trừng mắt với chồng một cái rồi dịu lại, nói: "Hai thằng em của em cũng chưa thấy họ lo đâu."
"Nhưng anh đi tìm dì hai của em, trả năm trăm tệ một tháng, dì đồng ý giúp chăm con. Em có thể đi học rồi."
"Anh nói thật hả?"


"Còn giả được sao?"
Trình Anh Anh vừa mừng vừa lo, rồi lại do dự nói: "Nếu vậy chi tiêu trong nhà cũng nhiều quá." Cô nghĩ, "Em nghĩ lại đã."


"Đừng nghĩ, cứ quyết định thế đi." Tô Miễn Cần vỗ vỗ chân đứng lên, "Anh sẽ nhanh chóng kiếm tiền. Thời gian mà trôi qua rồi thì không làm lại được đâu." Nói đến đây, anh thở dài, "Lúc sinh Thất Thất, nói lúc con biết đi rồi thì em đi hát. Sau đó lại nói chờ con vào tiểu học mới đi, cứ chờ năm qua năm như vậy, mười mấy năm rồi. Hôm nay em mà nghĩ nữa thì lại nghĩ đến mười năm sau."


Trình Anh Anh bật cười, quay đầu sang chỗ khác lau khoé mắt, nói: "Ừm!"