Đêm đông lạnh buốt, gió ngoài sông kêu gào.
Sông Dương Tử tựa như một cánh đồng hoang vu to lớn mà tối tăm, bên cạnh là ánh đèn hắt hui. Đó là ánh đèn ở đường Bắc Môn.
Đường Bắc Môn nằm gần đê chống lũ của hẻm Nam Giang, hai dãy nhà thấp nằm đối diện và song song với nhau, vài ánh đèn hắt ra từ cửa sổ mỗi nhà, hoà vào với ánh đèn của nhà đối diện.
Ở chỗ mái ngói đỏ hiện ra ánh đèn huỳnh quanh của một gác mái nhỏ, như một chiếc đèn lồng nhỏ trong đêm đen.
Đó là phòng Lương Thuỷ.
Tiếng khóc nức nở của cậu con trai loáng thoáng vang lên.
Lộ Tử Hạo ghé vào giường Lương Thuỷ, chôn mặt vào gối khóc hu hu.
Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên cúi đầu ngồi bên mép giường, không biết phản an ủi thế nào.
Lộ Diệu Quốc vẫn luôn là niềm tự hào của Lộ Tử Hạo, có lẽ nguyên nhân chính là vì không thường có bố bên cạnh, con cái chỉ có thể tự mình tô đẹp thêm —— bố tớ đi công tác ở thành phố lớn, đi bôn ba, đi làm chuyện lớn —— sự thoả mãn đó đến từ một trái tim thiếu thốn. Trần Yến nói như thế về bố cho cậu nghe, Lộ Diệu Quốc cũng thế, mỗi lần về đều mang về đồ ăn vặt, quần áo, đồ chơi mới nhất ngon nhất, rồi kể chuyện trời Nam biển Bắc cho mấy đứa nhỏ trong hẻm Nam Giang, là một người bố có nhiều hiểu biết thần kỳ.
Nhưng hôm nay, cái hình tượng toả sáng lấp lánh này bị vỡ tung.
Lộ Tử Hạo khóc đến khàn giọng. Mấy bạn nhỏ trao đổi ánh mắt với nhau, đều không biết phải làm sao bây giờ. Đây là một chuyện khó khăn mà người lớn cũng không cách nào giải quyết.
Tô Khởi thấy Lộ Tử Hạo khóc đến nỗi đầu cổ toàn mồ hôi thì lấy khăn của Lương Thuỷ nhét vào sau cổ cậu, thấm mồ hôi trên quần áo và lưng để cậu không bị cảm.
Lâm Thanh nói thẳng đuột: "Lộ Tạo, bố tớ cũng chán lắm, ngoài miệng thì rất mạnh miệng, nhưng thật ra bố không có gì ghê gớm hết. Cậu xem, tớ còn không có tiền mua bút vẽ tốt nữa."
Tô Khởi cũng vội vàng nói: "Lần trước mẹ tớ còn cãi nhau với bố tớ đó. Chú tớ lại làm hỏng một công trình của bố tớ rồi, không thể lấy lại tiền bảo hành. Mẹ tớ giận lắm luôn."
Lý Phong Nhiên im lặng nửa giây: "Bố tớ.... chưa bao giờ quan tâm chuyện nhà cửa, một tuần thì ở trong bệnh viện hết bốn ngày. Nhiều khi còn hiếm khi thấy được bố."
Lương Thuỷ nhún vai: "Bố tớ chạy mất rồi."
Tiếng khóc của Lộ Tử Hạo nhỏ dần, rốt cuộc cũng mở miệng, tức giận nói: "Tớ muốn đến Thượng Hải tìm anh hai, không bao giờ quay lại nữa!"
Tuy rằng là lời nói khi giận, nhưng mọi người vẫn rất lo lắng.
Lý Phong Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Vậy mẹ cậu thì sao?"
Chợt Lộ Tử Hạo không nói gì nữa, một hàng nước mắt lại trào ra. Cậu bỗng xoay người ngồi dậy, hai mặt đỏ bừng: "Tớ muốn đến Quảng Châu đánh chết cái thằng tên Lộ Tử Trình kia!"
Đó là đứa con trai chín tuổi bên ngoài của Lộ Diệu Quốc.
Lúc này, Tô Lạc chạy lên đến gác mái, đưa Transformer mới của mình nhét vào tay cậu, nói: "Tặng cho anh Tử Hảo nè."
Lộ Tử Hạo lau nước mắt, cầm Transformer trong tay.
Tô Khởi ôm Tô Lạc từ sau lưng, căm giận nói: "Nếu bố tớ đẻ cho tớ đứa em trai bên ngoài, tớ nhất định sẽ đánh chết thằng đó!"
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn chị: "Nhưng chị cũng đánh em suốt mà."
Tô Khởi: "Mày hiểu gì chứ? Chị đánh mày là vì yêu, còn thằng kia là đập chết nó vì hận!"
Tô Lạc: "Vậy chị có thể hận em mà không đánh em không?"
Tô Khởi đập "bốp" một cái vào mu bàn tay cậu. Tô Lạc sờ sờ bàn tay, ngậm miệng. Nhưng một giây sau, cậu hỏi: "Anh Tử Hạo, bố mẹ anh sẽ ly hôn hả?"
Nghe thấy câu hỏi này, trong phòng không còn tiếng động nữa.
Lộ Tử Hạo cũng ngẩn cả người, vừa hoang mang vừa kinh hoảng nhìn các bạn mình.
Lương Thuỷ thấp giọng hỏi: "Cậu mong bọn họ ly hôn không?"
Nước mắt Lộ Tử Hạo lại trào ra, đó là bố cậu, cậu sao có thể thật sự hy vọng bố đến cái nhà kia Quảng Châu rồi không bao giờ về nữa chứ?
Nhưng cậu nhanh chóng quyết định: "Tớ nghe mẹ tớ, mẹ tớ nói gì, tớ đều ủng hộ mẹ."
Tiếng nói cậu vừa dứt thì Lương Thuỷ nói: "Mặc kệ họ thế nào, bọn tớ đều ủng hộ cậu."
Tô Khởi và Lâm Thanh lập tức gật đầu: "Bọn tớ đều ủng hộ cậu!"
Lý Phong Nhiên: "Đúng vậy."
Tô Lạc giơ nắm tay: "Em cũng ủng hộ anh Tử Hạo!"
Lộ Tử Hạo mím môi, lại oà khóc.
Trần Yến cuối cùng cũng không ly hôn với Lộ Diệu Quốc.
Em trai của Trần Yến - cậu của Lộ Tử Hạo – đến đánh Lộ Diệu Quốc một trận, còn tìm bố mẹ và anh em của Lộ Diệu Quốc để ba mặt một lời. Lộ Tử Thâm cũng xin nghỉ trở về từ Thượng Hải. Lộ Diệu Quốc sang tên nhà cửa cho Trần Yến, tất cả tiền tiết kiểm cũng chuyển sang thẻ của Trần Yến. Tiền hợp đồng công trình thu được cũng nộp lên hết, sau này sẽ do em trai của Trần Yến đến Quảng Châu thu. Trần Yến nắm trong tay quyền tài chính của gia đình.
Đương nhiên, những chuyện này xảy ra trong học kỳ một của bọn trẻ, chúng chỉ biết kết quả là Lộ Diệu Quốc không đi Quảng Châu nữa, ở lại Vân Tây làm ăn buôn bán. Bà nội của Lộ Tử Hạo đến đây chăm cháu trai, Trần Yến đến siêu thị làm việc.
Sau khoảng hơn một tháng thì trận phong ba này cũng kết thúc. Hẻm Nam Giang lại trở về bình yên.
Mới đầu Tô Khởi còn nghĩ, liệu mấy người lớn có khinh thường Lộ Diệu Quốc, có lạnh lùng nhìn chú ấy vì chú ấy làm chuyện xấu, bắt nạt dì Trần Yến hay không; mà Lộ Diệu Quốc có não nề không vui vì không bao giờ được gặp hai mẹ con ở Quảng Châu kia hay không.
Nhưng không hề có.
Người lớn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lúc Lộ Diệu Quốc bị bệnh thì Lý Viện Bình giới thiệu bác sĩ cho, Lộ Diệu Quốc làm ăn thì Tô Miễn Cần giới thiệu cho mấy mối quan hệ, Lâm Gia Dân còn giúp sửa xe máy.
Lộ Diệu Quốc sống rất vui vẻ ở Nam Giang, cảm thấy thoải mái với nếp sống, ẩm thực và thời tiết quê nhà, vẫn vui cười với bọn trẻ như cũ.
Tô Khởi không hiểu, tại sao chú ấy làm chuyện xấu lại được tha thứ, nhất là dì Trần Yến, vì sao lại dễ dàng tha thứ cho chú ấy như thế.
Cô hỏi Trình Anh Anh, và hiển nhiên nhận được câu trả lời: "Chuyện người lớn, con nít đừng xen mồm."
Tô Khởi giận dữ nói: "Người lớn các mẹ chẳng phân biện rõ thị phi đúng sai gì hết. Hừ!"
Một ngày sau, Tô Khởi và Lâm Thanh vô tình nghe thấy Trình Anh Anh nói chuyện với Khang Đề.
Trình Anh Anh nói: "Chị ấy, đừng có cái gì cũng viết hết trên mặt. Lần sau khách sáo với Lộ Diệu Quốc chút đi, Yến Tử (Trần Yến) chọn nhẫn nhịn rồi, tụi mình người ngoài thì đừng nói gì cả. Cả ngày mặt lạnh mày nhẹ với anh ta, làm thế không phải đang trút giận cho chị ấy, mà là ngày nào cũng nhắc đến vết sẹo này của chị ấy thôi."
Khang Đề nói: "Nhìn thấy thằng chả là chị bực mình. Hôm qua Yến Tử lại khóc với chị, nói vừa mới nghĩ đến cái chuyện ở Quảng Châu kia là thấy hận, hận không thể thọc chết Lộ Diệu Quốc. Muốn ly hôn nhưng sợ không nuôi nổi hai đứa con trai, sợ ảnh hưởng việc học của Tử Hạo, sợ thằng bé phản nghịch hư hỏng, lo Tử Thâm lên đại học không có tiền xài, lo sau này gia đình vợ của thằng bé không thích thằng bé gia đình đơn thân, càng sợ Lộ Diệu Quốc đưa tiền cho bên kia thì con trai mình chịu khổ. Cái người phụ nữ này ấy, là mẹ rồi thì cái gì cũng nghĩ cho con cái."
Trình Anh Anh: "Cũng may hai đứa nhỏ vừa cầu tiến vừa hiếu thảo, nếu không thì thật sự chẳng biết trông cậy vào gì luôn. Em vậy mà lại không nhìn ra thằng bé Tử Thâm này đảm đương quá đấy chứ. Về đây nói muốn đổi sang họ Trần, không làm người họ Lộ nữa, doạ hết thân thích bên đó, thậm chí còn muốn kiện bố mình trùng hôn."
"Nhà họ Lộ có một người xuất sắc thế, ai nỡ bỏ?" Khang Đề than thở, "Tử Thâm trưởng thành rồi. Nếu không nhờ thằng bé thì Lộ Diệu Quốc có ngoan ngoãn nghe lời Yến Tử không? Thành tích của Tử Hạo cũng tốt nữa, đều là mấy đứa ham học. Không giống cái thằng nhóc kia ở Quảng Châu, nghe nói học hành chả ra gì. Hừ," nói đến đây, Khang Đề nói lời khắc nghiệt, "IQ là di truyền từ mẹ, có khi con nhỏ kia là đồ ngu xuẩn."
Tô Khởi chẳng hiểu được lời của người lớn. Họ nói gia đình như một tập thể vì lợi ích, đưa ra quyết định không phải xuất phát từ yêu hay hận, mà là cân nhắc suy tính từ mọi phía. Dù sao thì Tô Khởi cũng không hiểu được.
Lâm Thanh cũng không hiểu, chỉ nói: "Anh Tử Thâm ngầu ghê."
Đến kỳ nghỉ đông, Lộ Tử Thâm ở lại Thượng Hải đi làm, không chịu về nhà, thể hiện sự bất mãn với bố mình. Lộ Diệu Quốc gọi điện nhưng cậu không nhận. Trần Yến đau lòng khóc trong điện thoại, nói sao có thể một mình ở ký túc xá đón năm mới được. Lộ Tử Thâm không lay chuyển được mẹ mình, 28 tháng Chạp về nhà, sau đó thì tính về trường sớm. Thế nhưng, Lộ Diệu Quốc lại có biểu hiện rất tốt, ở nhà bận lên bận xuống, vừa xin lỗi vừa mua quà cho vợ. Suy cho cùng cũng là tình thân, Lộ Tử Thâm không mặt nặng mày nhẹ nữa.
Anh dành cả kỳ nghỉ đông để phụ đạo môn Toán cho Lâm Thanh.
Vừa qua nghỉ đông thì cấp 2 chỉ còn lại một học kỳ cuối cùng.
Học kỳ mới vừa bắt đầu, trừ đội Thể thao thì các lớp năng khiếu khác đều dừng lại.
Thầy chủ nhiệm nói, mọi người chăm chỉ ôn tập, chuẩn bị thi chuyển cấp.
Thế nhưng điểm những môn văn hoá của lớp rất kém, rất nhiều người không mong chờ vào được Nhất Trung, nhiều người đã chuẩn bị vào trường trung cấp chuyên nghiệp. Không khí cũng không căng thẳng.
Lương Thuỷ vẫn luyện tập như thường, Lý Phong Nhiên cũng vẫn luyện đàn.
Nhưng Tô Khởi không tập múa nữa, Lộ Tử Hạo được giải phóng khỏi lớp vẽ. Hay người hôm nào cũng ở lại trường, vừa chờ Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên, vừa phụ đạo môn Toán cho Lâm Thanh. Lâm Thanh cũng tạm thời không vẽ tranh nữa.
Thành tích môn Toán của Lâm Thanh kém, thi chỉ được bốn mươi mấy điểm. Trong số họ thì chỉ có cô lo lắng nhất về việc thi vào Nhất Trung.
Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của Tô Khởi là Lâm Thanh có thể thi đậu Nhất Trung: "Thanh Thanh à, cậu nhìn cậu đi, là cái cục bông mềm mềm thôi," nói rồi chọt chọt vào mặt bạn, chọt đến đầu Lâm Thanh lắc lắc, "Nếu không học cùng trường với tớ, người khác bắt nạt cậu thì làm sao bây giờ? Mấy cái thằng hư hỏng quấy rầy cậu thì làm sao đây hả? Cho nên cậu nhất định phải cố gắng biết chưa, cùng tớ và mọi người học ở Nhất Trung, tới mới có thể bảo vệ cậu. Nghe thấy không!" Tô Khởi giơ hai nắm tay trước mặt Lâm Thanh.
Lâm Thanh cũng bắt chước bạn giơ hai nắm tay, gật đầu: "Tớ cố gắng!"
Lộ Tử Hạo nghiêm túc nói: "Cậu đừng có quấy rầy được không Thất Thất, tranh thủ thời gian!" Giọng điệu ôn hoà, "Thanh Thanh, xem đề này nè!"
Tô Khởi trợn trắng mắt, Lâm Thanh mỉm cười cúi đầu đọc đề.
Thành tích môn Toán của Lộ Tử Hạo tốt nhất, phần lớn đều do cậu giảng bài cho Lâm Thanh. Tô Khởi thỉnh thoảng cũng nghe, đa số thời gian đều ngồi một bên làm bài tập của mình.
Làm xong thì thời gian vẫn còn sớm nên Tô Khởi đến sân thể dục tập nhảy xa không lấy đà, gập bụng và chạy 800 mét —— thi chuyển cấp có thi thể dục.
Hôm đó Tô Khởi nhảy nhót đến sân thể dục, lúc đi ngang qua phòng đàn thì nghe thấy Lý Phong Nhiên đang đàn một bài rất đơn giản, 《Always with me》, là nhạc phim 《Spirited Away》 họ cùng xem vào mùa hè năm đó.
Âm nhạc rất kỳ diệu. Nghe giai điệu, hồi ức trong quá khứ liền tự động hiện lên trước mắt —— gác mái nhà Lương Thuỷ, bọn trẻ ngồi cạnh nhau trên chiếu, xem phim hoạt hình trong đĩa lậu.
Cô lén lút bước vào, ngồi nghe ở ghế phía sau phòng.
Lý Phong Nhiên đưa lưng về phía cô, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi. Những phím đen phản chiếu lên khuôn mặt cậu, biến thành màu đen trắng, yên tĩnh đến nỗi có chút cô đơn.
Tô Khởi nghe tiếng đàn, ngồi thất thần. Cô muốn nhớ lại dáng vẻ của Lý Phong Nhiên khi tốt nghiệp tiểu học, dáng vẻ của Lương Thuỷ, dáng vẻ của cả nhóm họ.
Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng mới ba năm trôi qua, nhưng cô lại chẳng nhớ rõ lắm.
Cô vẫn nhớ những chuyện đã xảy ra, nhưng không nhớ nổi dáng vẻ của họ lúc đó.
Chỉ là trong vô thức phát hiện ra rằng, bỗng nhiên mọi người đều cao lên, dậy thì, chững chạc rồi.
Tiếng đàn không biết dừng lại từ khi nào.
Lý Phong Nhiên đàn xong nốt cuối cùng, dư âm vẫn còn văng vẳng. Ngón tay cậu rời khỏi phím đàn, ngồi vài giây rồi quay đầu.
Tô Khởi ngối đối điện cậu, ánh mắt nhìn xuyên qua cậu, nhìn về một nơi xa xăm.
"Thất Thất?"
Tô Khởi lấy lại tinh thần, nói: "Hay quá, nhớ tới mùa hè năm ngoái."
Lý Phong Nhiên nói: "Mùa hè nào tớ cũng sẽ nhớ."
Tô Khởi lại nghiêng đầu hiểu được trong chốc lát, chạy đến ghé vào bên đàn, hỏi: "Sao tự dưng lại đàn đơn giản vậy, thả lỏng giữa giờ hả?"
Cậu cười nhạt: "Chắc thế."
Tô Khởi rũ mắt, lấy tay chọt chọt một hai nốt, chợt hỏi: "Phong Phong, cậu thấy mệt không?"
Lý Phong Nhiên sững sờ: "Hả?"
"Luyện đàn á, ngày nào cũng luyện đàn mệt không? Cô đơn không?" Tô Khởi nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh giống hai hạt châu pha lên đã rửa sạch.
Cậu ngẩn người trong chốc lát, không biết trả lời thế nào. Chưa ai từng hỏi cậu vấn đề này.
Cậu không đáp, Tô Khởi cũng không để ý. Cô đàn đồ rê mi fa, nói: "Âm nhạc có giai điệu vui vẻ, cũng có giai điệu bi thương. Nhưng âm nhạc là niềm hạnh phúc. Phong Phong, tớ cảm thấy thế đó, hì hì." Cô le lưỡi, cảm thấy mình vừa nói bừa.
Lý Phong Nhiên khẽ cười: "Tớ biết." Cậu nhìn ngón tay cô trên phím đàn, tinh tế, dài dài, nhẹ nhàng đánh lung tung, không phải bài hát nào nhưng giai điệu lại rất hay. Âm nhạc như thế cũng là niềm hạnh phúc.
Một lúc sau, cậu hỏi: "Sao cậu lại đi qua đây?"
Tô Khởi trợn tròng mắt, đánh vào đầu: "Á, tớ phải đi tập thể dục, đã hứa với Thuỷ Tạp rồi. Tiêu rồi tiêu rồi, cậu ấy mắng tớ mất! Cậu đi với tớ đi!"
Lý Phong Nhiên nói: "Thuỷ Tử tập cho tớ rồi, tớ thi thể dục chuyển cấp không thành vấn đề."
"....." Tô Khởi kêu thảm thiết một tiếng, "Tớ đi trước nha bye bye Phong Phong!"
Cô chạy ra ngoài nhanh như chớp, Lý Phong Nhiên mới chậm rãi nói: "Bye bye."
Chắc là cái đồ hấp tấp này không nghe thấy rồi.
Tô Khởi vọt đến sân chạy, người như sắp tắt thở đến nơi, vậy mà trễ hơn giờ hẹn 10 phút.
Lương Thuỷ quả nhiên mặt mũi không vui nhìn cô, ánh mắt như dao, mắng: "Tô Thất Thất, cậu có khái niệm về thời gian không hả?!"
Tô Khởi đảo mắt: "Tớ đi tìm Phong Phong, muốn kéo cậu ấy đến tập chung mà!"
Lương Thuỷ lạnh mặt, khoanh tay, bày ra bộ dạng "để tớ xem cậu điêu thế nào", nói: "Rồi sao?"
"Xong rồi Phong Phong đàn một bài lâu ơi là lâu lâu thiệt là lâu mới đàn xong, đàn xong thì cậu ấy mới nói với tớ là cậu ấy tập rồi." Tô Khởi thở dài, "Cậu xem cái người này đi, cũng không chịu nói sớm với tớ, hại tớ chờ lâu như thế. Mới nãy tớ cũng có nói cậu ấy rồi đó."
Lương Thuỷ nhìn cô: "......"
Cậu còn lâu mới tin mấy lời huyên thuyên này cùa cô, nhưng cậu cũng lười hỏi cho ra nhẽ, chỉ xụ mặt dắt cô đến chỗ sân cát.
Cô giống như cái đuôi đi theo cậu, lấy lòng nói: "Thuỷ Tạp ơi, dáng vẻ tức giận của cậu đẹp trai lắm đó."
"......" Mặt Lương Thuỷ có chút kiềm chế không nổi.
Tô Khởi rất chi cố gắng: "Thật đó, Thuỷ Tạp, cậu..."
Lương Thuỷ: "Câm miệng cho tớ."
"Ò." Cô biết là đã dỗ được cậu rồi.
Hai người đến chỗ sân cát. Cậu chỉ cô tư thế lấy đà nhảy xa chính xác.
"Hai chân rộng bằng vai, lúc chuẩn bị hai chân để thẳng, ngồi xổm, cố gắng để hết hai cánh tay ra sau, lúc nhảy thì bàn chân trước nảy mạnh...."
Còn chưa nói xong, Lương Thuỷ đã nhảy về phía trước, thân người giãn ra, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, nhảy được chừng hai ba mét. Sau khi rơi xuống, cậu lại nhảy nhẹ nhàng về phía trước vài bước rồi ra khỏi sân cát.
Tô Khởi hâm mộ không thôi, bắt chước dáng vẻ vươn hai tay ra sau của cậu, ngồi xổm xuống, nhảy mạnh lên.
Bụp.
Cô chỉ có thể nhảy được hơn một mét.
Lương Thuỷ đứng một bên, cười đến cong cả eo: "Cậu đúng là giống hệt heo mà Tô Thất Thất."
Tô Khởi tức giận chạy đến đánh cậu. Lương Thuỷ cười đến nỗi không thẳng người được, giơ tay chặn mấy cái đánh của cô. Hai người đang giỡn thì một thân hình từ vị trí nhảy nhạy vọt đến đây, bước nhảy mạnh mẽ, nhảy được gần 2 mét.
Là Trương Dư Quả trong đội thể dục của Lương Thuỷ.
Cô xoay người phủi phủi ống quần, nhảy sang một bên, cười nói: "Lâu rồi không nhảy xa, vậy mà thành tích cũng không tệ lắm."
Tô Khởi chạy đến nhìn dấu chân mình trên sân cát, lại nhìn dấu chân Trương Dư Quả, có chút hâm mộ, nói: "Nếu tớ có thể nhảy xa như vậy thì tốt rồi."
Lương Thuỷ đứng ở sân sát nhìn cô một lúc, nói: "Không sao. Cậu nhảy thế này là đạt tiêu chuẩn rồi. Chỉ cần đúng tư thế, luyện vài lần là có thể nhảy xa hơn."
Tô Khởi có lại niềm tin: "Thật hả?"
"Thật." Lương Thuỷ nói, "Có điều nhảy xa cỡ tớ thì không có khả năng."
Tô Khởi nhịn không được mà mỉm cười chạy qua sân cát, xông lên đẩy ngực cậu một cái.
Lương Thuỷ bị cô đẩy lùi về sau hai ba bước, cười cười xoay người, hất cằm bảo cô đi theo mình.
Trương Dư Quả hỏi: "Cậu đi đâu vậy Lương Thuỷ?"
Lương Thuỷ chỉ Tô Khởi: "Cho cậu ấy gập bụng."
Trương Dư Quả nhiệt tình nỏi: "Cần tớ giúp không? Tô Khởi, tớ giúp cậu nhé."
Tuy Lương Thuỷ quen Trương Dư Quả, nhưng Tô Khởi lại không thân nên lắc đầu: "Cảm ơn nha, không cần đâu."
"Vậy được thôi." Trương Dư Quả cũng không ép buộc, tự mình đi tập luyện.
Lương Thuỷ kéo cái đệm lại cho Tô Khởi tập gập bụng.
Tô Khởi ngồi trên đệm, liếc liếc mắt nhìn Trương Dư Quả ở phía xa, chợt hỏi: "Thuỷ Tạp, sao cậu không tìm bạn gái để hẹn họ vậy?"
Lương Thuỷ buồn cười: "Không phải lúc trước cậu bảo lên mạng, hút thuốc, đánh bida, yêu đương đều không tốt mà?"
Tô Khởi làm cho mình trông bình thường: "Tớ thấy đội thể dục của cậu yêu đương nhiều nên tò mò thôi. Rõ ràng có nhiều người viết thư tình cho cậu như vậy mà cậu không thích ai hết hả?"
Lương Thuỷ bị cô hỏi như thế, vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ nửa giây, cuối cùng lắc đầu: "Không thích ai."
"Sao đến cả một người cũng không thích được? Mấy người viết thư tình cho cậu đáng thương quá." Tô Khởi ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại mừng thầm, "Vậy đi, cậu nói cậu thích kiểu con gái thế nào, tớ đi tìm giúp cậu nha?"
Nhưng Lương Thuỷ chỉ nghĩ một giây, liền nói: "Không biết."
"Hả?"
"Tớ không biết tớ thích kiểu gì. Tớ chỉ biết, dù sao đến bây giờ, không ai làm tớ thấy thích hết."
Tô Khởi không biết nên mừng hay lo, lại thấy Trương Dư Quả nhìn về phía bên này thì cẩn thận hỏi: "Tớ thấy Trương Dư Quả rất xinh, còn là đồng đội của cậu, cậu không suy xét à?"
Lương Thuỷ chỉnh đồng hồ bấm giây, thuận miệng nói: "Tớ thấy cậu cũng rất tốt, còn là hàng xóm của tớ, có phải tớ cũng nên suy xét cậu luôn không?"
Câu đùa hoàn toàn vô ý này lại làm tim Tô Khởi đập dữ dội.
Được đó! Suy xét tớ đi nè!
Nhưng cô làm ra vẻ ghét bỏ nói "xớ", Lương Thuỷ nhìn cô nửa giây, khoé môi nhếch lên, hỏi: "Để tớ đoán xem, cậu ở đây dong dong dài dài nói vớ va vớ vẩn với tớ là vì sao ấy nhỉ."
Tô Khởi căng thẳng, cậu ấy đoán ra hả?
Lương Thuỷ đứng trên đệm nhìn xuống cô, cười như không cười: "Có phải muốn lười biếng không gập bụng không?"
Tô Khởi: "......."
Ừm. Cậu đoán đúng rồi. Giỏi ghê.
"Được rồi. Bắt đầu!"
Lương Thuỷ tính giờ cho cô.
Tô Khởi nằm trên đệm gập bụng, làm chưa được mấy cái thì chân cô đã vô thức giơ lên.
"10, 11, 12...." Lương Thuỷ liếc mắt thấy chân cô không để yên, miệng đếm, quỳ xuống dùng đầu gối và cẳng chân chặn bàn chân cô lại, "13..." Cậu vô tình quay đầu nhìn cô, cùng lúc Tô Khởi ngồi mạnh dậy, suýt nữa đụng vào mặt cậu.
Chóp mũi hai người chỉ cách nhau mấy xăng-ti-mét, tim cô đột nhiên nảy lên, trong phút chốc mặt đỏ như bánh nướng.
Khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, đôi mắt vô cùng trong sáng, ấn đường hơi nhíu lại, hơi thở phả ra luẩn quẩn bên môi cô. Trong đầu cô trống rỗng, nhưng chỉ trong nháy mắt thì cậu đã tự nhiên quay đầu đi, nhìn đồng hồ rồi tiếp tục: "14——"
Tô Khởi cũng ngã ra ngay lập tức, chỉ thấy bầu trời xanh như bảo thạch.
"15, 16 ——"
Cô lên lên xuống xuống gần như một cách máy móc, mỗi lần gập lên đều có thể đến gần sườn mặt cậu, nhìn cậu như thể một bức tranh trước mặt mình – lông mi rũ xuống, mũi cao thẳng, lỗ tai cong cong, đến cả chiều dài tóc cũng rất hoàn hảo.
Tô Khởi cảm thấy đầu óc mình như có vấn đề, loạn rồi, giọng nói cậu trong lỗ tai cô đều loạn hết cả lên.
"30, chậm rồi," giọng cậu không vui, "31, Tô Thất Thất cậu nhanh lên cho tớ chút....."
Giày vò, tim đập.
Mỗi lần gập lên, đều có thể nghe thấy tiếng thở của cậu; mỗi lần gập lên, giọng nói của cậu càng rõ ràng hơn.
Tim đập muốn điên rồi!
Khổ quá mà——
"Hết giờ!" Lương Thuỷ buông chân cô ra, đứng lên. "44 cái, chưa đủ trọn điểm."
Tô Khởi ngồi trên đệm thở hổn hển, trái tim đập như muốn nổ mạnh, một câu cũng không nói nên lời.
Lương Thuỷ nhìn cô nửa giây, nói: "Tô Thất Thất, cậu không được rồi, còn phải tập nhiều. Cậu xem, mới gập bụng có một phút mà mặt cậu đã đỏ thành như vậy."
Ừm, cậu nói gì cũng đúng hết.
__________________________
*Tác giả có lời muốn nói:*
*[Người lớn tâm sự (11)]*
Trình Anh Anh: Bây giờ Lộ Diệu Quốc còn liên lạc với bên kia không?
Trần Yến: Nói là hết rồi. Có liên lạc hay không tôi cũng không quan tâm nữa, dù sao tiền cũng tôi quản hết, một xu anh ta cũng đừng mong mà lấy được.
Khang Đề: Chị cũng giải sầu chút đi, nếu đã chọn tiếp tục rồi thì đừng để chuyện này thành bóng ma trong lòng, tự làm tổn thương chính mình không tốt đâu. Cùng lắm thì chị cũng chơi của chị, ai sợ ai chứ?
Trần Yến: Mấy người có phải cảm thấy tôi quá vô dụng, bị bắt nạt như thế cũng không ly hôn không.
Trình Anh Anh: Không phải vô dụng. Có cuộc sống của ai không phải lông gà đầy đất [ ], cúi đầu thoả hiệp với nhiều thứ khác nhau đâu? Em biết tâm tư chị, chị muốn lấy tiền của Lộ Diệu Quốc, sau này đưa hết cho Tử Thâm Tử Hạo để dành. Đều là phụ nữ, sao không hiểu chị được?
[ ] lông gà đầy đất (一地鸡毛): những chuyện vặt vãnh thường ngày trở nên rắc rối, khó nhằn, gây phiền toái.
Trần Yến: Chỉ trách tôi không có bản lĩnh....
Khang Đề: Đang yên lành sao lại khóc nữa rồi? Chị xem Lộ Diệu Quốc như cục phân đi. Cứ làm như em nói, mỗi ngày đi làm chăm chỉ, vui vẻ nhảy nhót, thấy buồn thì đến kể với tụi này. Chịu đựng qua khoảng thời gian này là ổn thôi. Sau này chị sẽ hiểu rõ, đàn ông ấy, không phải toàn bộ cuộc sống.
Trình Anh Anh: Lau nước mắt nào. Không nói mấy chuyện này nữa, tụi mình gọi chị Huỷ Lan lên phố mua quần áo đẹp.
_________________________
*