Mục Thần Ký

Chương 246: Như thực như ảo

Tần Mục nhìn Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay tượng thần thiên vương, thanh đao này là thật, không phải làm bằng đá. Khi họ vừa đặt chân tới miếu thiên vương, Tần Mục đã quan sát kĩ càng khắp một lượt, nhớ rõ ràng rằng trong tay của tượng thần thiên vương không hề có đao, đừng nói tới một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao lớn tới nhường này.


Điều khiến người ta kinh ngạc hơn hẳn đó là trên thanh đao này có dính một chút máu.
Tần Mục vừa định đưa tay xờ vào để kiểm tra xem vết máu kia là thật hay giả, gậy trúc của ông nội mù liền thò tới, nhấc cổ tay hắn đặt sang một bên, cười tít mắt nói:


“Mục Nhi, đừng tò mò như vậy, sẽ chết người đấy.”
Tần Mục kinh hãi, đột nhiên nhớ tới những việc gặp phải khi trưởng thôn dẫn mình đi trong bóng tối, một giọt máu ma khiến cho cây cối trong vòng trăm dặm khô héo, điêu tàn.


Máu trên Thanh Long Yển Nguyệt Đao nếu là thật, vậy thì những việc li kì đêm qua cũng là thật. Điều đó có nghĩa là tượng thần thiên vương này đã đi chém đầu Đông Hải long vương, máu trên đao là máu của Đông Hải long vương.
“Thần đao thông linh, đừng chạm vào.”


Ông nội mù dường như nhìn thấu những suy nghĩ của hắn, nói nhỏ.
Tần Mục cười nói:
“Con đâu phải ông nội què, sẽ không liều mạng vác thần đao của thiên vương về nhà đâu. Con chỉ muốn thu máu long vương trên đao lại. Đây là máu long vương của thần long, nói không chừng có thể luyện dược.”


Ông nội mù khen ngợi: “Vẫn là Mục Nhi cần kiệm lo việc nhà, biết cách kiếm tiền.”
Tần Mục lấy ra một chiếc bình ngọc, cẩn thận hứng giọt máu long vương trên Thanh Long Yển Nguyệt Đao vào trong bình, sau đó đậy chặt nút bình lại.


Trong sân miếu thiên vương, cái đầu rồng khổng lồ đập xuống mặt đất tạo thành một hố sâu, trên đầu rồng còn vết máu đỏ tươi. Tần Mục lấy ra một chiếc hộp, dùng nguyên khí hóa thành kiếm khí, cẩn thận điều khiển kiếm khí, gạt giọt máu vào trong hộp. Hắn tới chỗ cổ đầu rồng, chỉ thấy vết chém rất bằng phẳng, giống như bị một thanh đao vô cùng sắc bén chém đứt, chỉ nhìn bề mặt cắt này có thể tưởng tượng ra nhát đao đó nhanh chóng, bá đạo, sắc bén tới nhường nào!


“Nếu như ngồi ở đây, quan sát mặt cắt đầu rồng sẽ có thể ngộ ra đao pháp cực kì bá đạo, không hề thua kém với đao pháp giết heo của đồ tể ông nội, đáng tiếc không có thời gian, phải lên đường thôi.”


Tần Mục thầm nuối tiếc, nếu như có thể lĩnh ngộ đao pháp trong đó, thần cảnh ẩn chứa trong đao ý đao cảnh, chỉ khí thế thôi cũng đủ khiến cả đám người chết khϊế͙p͙.
Ma giã hối thúc, nói:
“Mục Nhi, đi thôi!”


Tần Mục vội vàng chạy theo, gọi Long Kỳ Lân ra để cưỡi lên nó nhưng Long Kỳ Lân bị tượng thần thiên vương dùng làm ngựa cưỡi, chinh chiến sát phạt suốt một đêm, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không có sức lực, Tần Mục vừa cưỡi lên gã đã kêu rống lên như mổ heo.


Tần Mục vội vàng nhảy xuống, Long Kỳ Lân nói:
“Chắc chắn ta đã trúng tà rồi, tối qua bị một tượng đá cưỡi cả đêm, trưởng lão mù, ông biết xem bói, có thể trừ tà không?”
Ông nội mù lắc đầu:


“Ta không chuyên làm nghề này, chỉ thỉnh thoảng xem bói trừ tà. Tà ngươi trúng ta không trừ được, không cần lo lắng, nghỉ ngơi một đêm sẽ hết.”
Long Kỳ Lân bán tín bán nghi.


Đi được mấy ngàn dặm theo đường này, địa hình đột nhiên thấp xuống, càng đi về phương bắc địa hình càng thấp, Tần Mục quay đầu lại nhìn, chỉ thấy họ đi xuống từ mấy dãy núi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Tư bà bà nói:


“Nơi này hình như là một bồn địa, xung quanh bồn địa đều là núi non, phía trên là đồng bằng, chúng ta đi từ đồng bằng xuống bồn địa. Bồn địa này không nhỏ.”


Mọi người đưa mắt nhìn thì chỉ thấy trong bồn địa núi non hùng vĩ, rừng cây rậm rạp, khe núi chằng chịt, địa lý hoàn toàn không giống với những nơi khác của Đại Khư.


Bồn địa này rất rộng lớn, có lúc Tần Mục cùng mọi người đi hết một vùng chân núi vẫn có thể nhìn thấy một số san hô đỏ đâm ngang dọc, giống như đá quý màu đỏ rất hút hồn.


Tư bà bà giẫm lên một cành san hô, định dùng làm trâm cài tóc, đột nhiên một con dị thú nhảy ra từ trong khe núi, nó trông giống như một con tôm hùm lớn, dài hơn một trượng, bảy tám chiếc càng đang giương về phía mọi người.
“Bữa trưa có đồ ăn rồi!” Ông nội mù vui mừng.


Buổi trưa, Tần Mục nướng chín dị thú, mùi hương sực nức mũi, mỡ tôm vàng óng, mọi người ăn rất hào hứng, Mã gia sớm phá trai giới cũng ăn rất ngon miệng, chỉ còn lại một đống vỏ tôm.
Tần Mục ủ dột nói:
“Nơi này sao lại có dị thú thế này nhỉ? Xung quanh đâu có nước đâu?”


Đang nói, phía xa vọng lại tiếng trâu kêu ọ ọ, núi rừng rung chuyển, mấy con ngư quái ngửi thấy mùi thơm chạy ra khỏi núi, mấy dị thú ngư quái này có mình cá, dài sáu bảy trượng, trên người mọc sáu chiếc chân thô ráp, tiếng kêu như trâu, rất vang vọng.


Tần Mục nhìn từ xa thấy chúng đi như bay, đang lao về phía bên này, chân giống như vây cá biến thành, bên trên có những vảy cá to bự, rất cứng rắn, khi di chuyển những chiếc vảy này giống như những tấm gương, bị ánh mắt trời chiếu vào sẽ phản quang ra xung quanh.


“Ăn no rồi thì không nên sát sinh nữa.” Mã gia phóng khí thế khiến đám ngư quái sợ hãi bỏ chạy.
Khí thế của ông ta rất đáng sợ, đuổi hết ngư quái đi, cũng đuổi luôn đám ‘phi điểu’ trong rừng, Tần Mục ngẩng đầu nhìn thấy một bầy cá mọc cánh đang bay trên không, trốn về phương xa.


Hắn dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn để nhìn, chỉ thấy dãy núi phía xa rung chuyển, một vài con bạch tuộc tám xúc tu khổng lồ đang vác đầu chạy về lãnh địa của mình, không dám tới làm phiền bọn họ nữa.


Một con bạch tuộc trong số chúng quá sợ hãi, ‘phụt’ một tiếng phun ra một luồng khói đen bao phủ suốt trăm dặm, không khí một màu đen kịt.
Họ tiếp tục lên đường, nhìn thấy một vài ngư dân đầu cá mình người, tay cầm đinh ba đi săn bắn.
“Đại Khư thật kỳ bí!” Ông nội mù lẩm bẩm.


Tần Mục sống ở đây từ bé, từ bé tới lớn đều nhìn thấy những sinh vật kì quái thế này nên vẫn tưởng rằng tôm cá là như vậy, có thể chạy loạn khắp nơi, vì thế chỉ kinh ngạc một lát chứ không để bụng.


Ông nội mù, Tư bà bà và Mã gia thì không sống ở đây chỉ biết tập tính của tôm cá bên ngoài, vì thế mới thấy kì lạ.
Tư bà bà quan sát xung quanh, lẩm bẩm nói:


“Nơi này trước đây là một đại dương, tạo hóa thần kỳ, đại dương biến mất, những sinh vật sống trong đại dương chỉ còn cách lên bờ, không thể không thay đổi tập tính. Chỉ có điều thay đổi cũng lớn quá…”
Ông nội mù cũng thấy thật rất lạ, đột nhiên Long Kỳ Lân kinh ngạc nói:


“Hình như ta từng đi qua đây…”
Tần Mục bực bội, cười nói:
“Ngươi và sư tổ từng tới đây?”
Long Kỳ Lân lắc đầu nói:
“Không phải. Ý ta là tối qua ta bị vị thần kia cưỡi tới đây.”
Họ đi qua một thôn làng, người trong thôn là di dân của Đại Khư, dáng vẻ băn khoăn.


Tần Mục bước lên hỏi thăm, một ông lão nói:


“Hôm qua ở đấy không biết xảy ra biến cố gì, miếu long vương mấy trăm dặm quanh đây bị phá hủy vô số, long thần thờ phụng trong các miếu đều bị chém đầu! Trước nay chúng ta thường tới miếu long vương để thờ cúng, cầu cho mưa thuận gió hòa, giờ bao nhiêu miếu long vương, miếu long thần đều bị phá hủy, trong lòng mọi người cảm thấy bất an…”


Tần Mục trong lòng khϊế͙p͙ đảm, vội hỏi han kĩ lưỡng, ông lão nói:
“Tối qua mưa to gió lớn, người trong thôn đều bị đánh thức dậy, nhìn thấy bên ngoài trời đen như mực, bầu trời trên các nóc nhà toàn là nước, nước bay trên nóc nhà nhưng không rơi xuống.”


Tần Mục sửng sốt. Nước bay trên nóc nhà?
“Tiếng sóng rất lớn, rất ồn ào, có ánh sáng truyền tới từ trong nước, nhiều người còn nhìn thấy rồng!”
Ông lão nói:


“Giống như một đại dương nổi trên trời vậy, tiếng chém giết vọng từ trên không xuống, lão nhìn thấy sấm sét đì đùng trong biển cả, tới canh tư mới dừng lại. Sau khi trời sáng, nước trên trời cũng biến mất, chỉ thấy rất nhiều cây cối giống như trải qua một trận mưa suốt đêm, trên cây toàn là nước. Sau đó thì phát hiện ra rất nhiều miếu long vương, miếu long thần đều bị phá hủy, có người sống trong miếu nói rằng họ nhìn thấy một tượng đá thần long trong miếu bay ra ngoài.”


Tần Mục mở tròn mắt, tượng đá thần long bay ra ngoài?
“Nghe nói có một hòa thượng sống trong Thần Long cốc, nửa đêm nhìn thấy một thần vương xách đao, cưỡi một con quái vật béo ú xông tới, một đao chém thần long vương của Thần Long cốc, xách đầu rồng đi…”


Tần Mục hỏi han thông tin xong liền về kể lại một lượt cho ông nội mù, Tư bà bà và Mã gia nghe, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Việc này thật li kì.


Chuyện xảy ra tối qua như thực như ảo, tượng đá truyền chỉ trong đêm, tượng thần thiên vương xách đao giết rồng, Long Kỳ Lân còn bị coi là ngựa cưỡi suốt đêm. Bây giờ di dân Đại Khư ở đây nói rằng bầu trời nơi này xuất hiện biển nổi, long thần long vương bị chém đầu.


Móc nối những việc này lại với nhau có thể thấy những việc xảy ra đêm qua là thật.
“Tượng đá truyền chỉ tối qua nói, bệ hạ truyền chỉ từ Vô Ưu Hương, vấn đề ở đây rất lớn.”
Tư bà bà nói giọng già nua:
“Thϊế͙p͙ thân tưởng rằng…”
“A di đà phật!”


Mã gia hóa thân đại phật, trán áp tâm linh Tư bà bà, ông nội mù bên cạnh cũng ra tay, khiến Tư bà bà đứng yên. Hai người vô cùng căng thẳng, cuối cùng cũng trấn áp được ma tính của Tư bà bà.
Tần Mục lau mồ hôi hột, hối thúc:


“Mau đi thôi, sớm tới Đại Lôi Âm Tự, tránh để Lệ đại giáo chủ nhảy ra gây rối!”
Mọi người tiến về phía trước, đi không bao xa thì nhìn thấy Thần Long cốc, Thần Long cốc có vô số tượng thần long, bao quanh một mặt hồ lớn, trong hồ có một pho tượng thần long vương.


Lúc này rất nhiều tượng thần long xung quanh hồ bị đổ, tượng thần long bị đổ đều bị một đao chém đầu, đầu lăn đầy mặt đất, tượng thần long vương giữa hồ cũng bị chém mất đầu, đầu không cánh mà bay.
“Trời ơi…”
Tư bà bà từ từ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này, lầm rầm nói:


“Đại Khư này thật bí ẩn, những tượng đá này rốt cuộc chỉ là tượng thật hay là các vị thần đang sống hóa thành? Thϊế͙p͙ thân thật sự không hiểu…”
“A di đà phật!”


Phật quang xung quanh Mã gia bùng phát, giữa ấn đường có một tăng nhân bạch bào bay ra, vụt bay tới ấn đường của Tư bà bà, ngồi xuống, sắc mặt nghiêm trọng:


“Không thể kéo dài nữa, ta sắp sửa không trấn áp được hắn rồi! Nguyên thần của Lệ giáo chủ và Tư bà bà dung hợp rất nhanh, tu vi đã đột phát tới cảnh giới Sinh Tử! Nếu kéo dài thêm e rằng không bao lâu nữa họ sẽ dung hợp hoàn toàn, Lệ giáo chủ có thể chiếm được cơ thể của Tư bà bà, trở thành chủ nhân của cơ thể này!”


Ông nội mù trầm giọng nói:
“Ngươi có thể trấn áp hắn bao lâu?”
Mã gia lắc đầu nói:
“Hiện tại ta còn có thể trấn áp, nhưng sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm bị thương thần hồn của bà bà.”
Ông nội mù quyết đoán:
“Mau chóng lên đường.”