Ma vương Đô Thiên sững người khi nghe thấy giọng Tần Mục, lập tức hiểu ra ý của hắn. Vùng rừng cấm này không phải để đề phòng kẻ địch bên ngoài mà là để đề phòng người trong Vô Ưu Hương rời khỏi! Nếu như để đề phòng kẻ địch bên ngoài thì chỉ kẻ định xông vào mới sẽ bị vùng cấm tấn công. Còn vùng cấm này bất luận là người định đi vào hay kẻ định đi ra đều sẽ bị vùng cấm tiêu diệt không thương tiếc!
Những di tích kia chắc là con đường mà người dân trong Vô Ưu Hương mở ra để thoát khỏi Vô Ưu Hương chứ không phải là một con đường hình thành tự nhiên.
“Đúng là kẻ có thể nhanh chóng nhìn ra vấn đề, người thường chắc sẽ không nghĩ tới vấn đề này, kẻ dạy dỗ ra tên tiểu tử này chắc hẳn vô cùng gian xảo, là một tên vô cùng gian manh!”
Ma vương Đô Thiên không khỏi rùng mình, chắc rằng đám thiên ma bám trên Thuyền Mặt Trăng không qua mắt được Tần Mục, chỉ là hắn không nói ra. Mục đích của hắn chính là để bọn chúng dò đường trước!
Thiếu niên lạnh lùng tàn nhẫn, xảo quyệt như vậy, sư phụ của hắn đương nhiên cũng là một tên gian manh, ác bá.
Ma vương Đô Thiên quan sát vùng cấm, nghĩ thầm trong bụng:
“Chỉ dựa vào Thuyền Mặt Trăng chắc chắn không thể đặt chân vào vùng cấm này. Thuyền Mặt Trăng quá lớn, liều lĩnh xông vào chắc chắn sẽ động chạm vào vùng cấm, vùng cấm có thể dễ dàng hủy diệt nữ ma thần kia như vậy, muốn hủy diệt Thuyền Mặt Trăng cũng sẽ chẳng có khó khăn gì…”
Hắn vừa nghĩ tới đây thì thấy Thuyền Mặt Trăng rung chuyển, thuyền ba chân khổng lồ từ từ hạ xuống, tiếp theo đó là một cú rung mạnh truyền tới, thuyền tiếp đất, không nhúc nhích nữa.
Ma vương Đô Thiên lập tức cảm nhận được hơi khí hùng mạnh như thiên thần của Tần Mục đang phát tán. Lúc này hắn mới thở phào, nếu như Tần Mục liều lĩnh điều khiển Thuyền Mặt Trăng xông vào vùng cấm này thì ngay cả hắn cũng sẽ bị vùng cấm tiêu diệt.
Cho dù Tần Mục nhìn thấy Vô Ưu Hương bị hủy hoại nhưng vẫn giữ được lí trí, khiến hắn rất kinh ngạc.
Ma vương Đô Thiên giơ chân đá Long Kỳ Lân đánh thức nó dậy rồi bước ra ngoài. Long Kỳ Lân lắc lư cái đầu rồi đi theo sau lưng hắn ta, giọng ồm ồm:
“Đống sắt, tới đâu rồi?”
Ma vương Đô Thiên giận dữ:
“Ngươi ngủ suốt đường đi, hỏi ta mà không biết ngại à?”
Long Kỳ Lân cười nói:
“Ngươi cũng không biết đã tới đâu sao? Chắc ngươi cũng ngủ suốt dọc đường!”
Giữa mấy cây cột khổng lồ của Thuyền Mặt Trăng, cơ thể Thần Mục khôi phục lại như ban đầu. Hắn đang rút lại đôi chân bị nhấn chìm trong lòng thuyền. Con thuyền lớn nối liền với hai chân hắn, vừa rồi cơ thể Tần Mục vô cùng to lớn, bây giờ cơ thể thu nhỏ lại. Hắn để lại dấu chân khổng lồ, dấu chân đang tự động khép lại, cho hắn cơ hội rút hai chân ra.
Tần Mục đứng dậy thì lập tức cảm thấy tâm thần chấn động, vô cùng yếu ớt. Các thần tạng được sức mạnh của Thuyền Mặt Trăng mở ra trong cơ thể cũng lần lượt đóng lại, chỉ còn lại hai thần tạng Linh Thai và Ngũ Diệu vẫn mở.
Sức mạnh lớn lao của con thuyền truyền vào trong cơ thể hắn, hắn muốn điều khiển nguồn sức mạnh này nhất định phải trả giá là tổn hao lực sinh mệnh của bản thân.
“Viêm Tinh Tinh vẫn sống trên Thuyền Mặt Trời, sinh mệnh bị hao tổn nhiều hơn ta rất nhiều, thật khổ cho nàng ta…”
Thần Mục thở hai hơi, uống một ít linh đan để bồi bổ cơ thể, đứng dậy nói:
“Ma vương, Long mập, chúng ta cùng vào vùng cấm này.”
Ma vương Đô Thiên thở một hơi thở đục nói:
“Ngươi định mượn kiến thức, học vấn của ta để tìm kiếm may mắn, né tránh tai họa, tìm tên ác bá trong thôn các ngươi?”
Tần Mục gật đầu, nói:
“Ngươi là ma vương của thế giới Đô Thiên, vua của ma thần, trí tuệ cao minh hơn ta rất nhiều, chỉ có ngươi mới có thể dẫn ta vào.”
Ma vương Đô Thiên cười ha hả, cao ngạo nói:
“Không sai, chỉ có ta mới có thể dẫn ngươi bình an đi vào rồi lại đi ra, ngươi hãy mau ɭϊếʍƈ chân ta…”
Mặt Tần Mục biến sắc, ma vương Đô Thiên vội vàng đổi giọng, cười xòa, nói:
“Ta đùa thôi, coi ngươi sợ kìa. Ta sẽ dẫn ngươi vào rồi lại dẫn ngươi ra, ngươi phải thả ta ra như đã hẹn trước, ngươi đồng ý rồi đấy!
Tần Mục cười nói:
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nuốt lời. Ta có thể kí kết quy ước Thổ Bá với ngươi!”
Ma vương Đô Thiên lắc đầu, nói:
“Không cần, nếu như kí kết quy ước Thổ Bá, ta sẽ không tin ngươi nữa. Chắc chắn ngươi lại gài hàng ta.”
Tần Mục cười nhạt hai tiếng, trong lòng nghĩ thầm:
“Đô Thiên ma vương đúng là tri kỉ của ta. Ta và hắn chỉ hứa miệng, ta thậm chí còn ngại gài hàng hắn… Ông nội què nói rất đúng, ta quá lương thiện!”
Hắn nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, ma vương Đô Thiên cũng nhảy lên theo. Chân Long Kỳ Lân phóng ra hỏa vân, đạp hỏa vân từ từ hạ xuống, không bao lâu sau đã hạ xuống mép vùng cấm.
Ma vương Đô Thiên vô cùng căng thẳng, miệng phun ra mấy chiếc bánh răng, nói:
“Chỗ này mặc dù có một con đường sống, nhưng con đường sống này được mở từ trong ra ngoài, men theo con đường sống này đi từ trong ra ngoài sẽ không có mấy nguy hiểm, nếu là đi vào sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Ngươi đi theo ta, đừng đi sai, động tới vùng cấm chúng ta sẽ chết chắc.”
Tần Mục vội vàng đi theo, mở lồng ngực hắn ra, điều chỉnh bánh răng trong lồng ngực, thêm mấy linh kiện vào, nhắc nhở hắn:
“Ma vương, ngươi đừng hòng giở trò, nếu không ngươi cũng sẽ bị nhốt lại.”
Ma vương Đô Thiên bực dọc nói:
“Ngươi yên tâm, ta hiểu, mau đi theo!”
Tần Mục đi theo hắn về phía trước, bốn gương mặt mười hai con mắt của ma vương Đô Thiên quan sát xung quanh, bốn cái miệng liên tục lẩm bẩm, nhìn thấu những nguy hiểm của vùng cấm rồi tiến hành suy diễn, phán đoán.
Tần Mục còn nhìn thấy ma vương Đô Thiên dùng ma khí của mình thi triển phương pháp tính toán không gian, vô số phù văn, con số ba chiều nhảy nhót trong không gian, tạo ra những phép tính vô cùng phức tạp.
“Ma vương, trình độ toán thuật của ngươi thực sự rất cao siêu.”
Tần Mục kinh ngạc nói.
Ma vương Đô Thiên hậm hực nói:
“Phí lời, không học giỏi toán thuật thì hàng loạt thần thông chỉ có thể học được lớp vỏ bên ngoài chứ không thể học được điều cốt lõi bên trong.”
“Có thể dạy cho ta được không?”
Tần Mục vô cùng hào hứng nói:
“Ta có một cuốn Thái Huyền Toán Kinh, tới nay vẫn chưa từng nghiên cứu hết được. Thái Huyền Toán Kinh dùng hệ bát phân quái tượng bát quái đại diện cho một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, rất phức tạp.”
Đô Thiên ma vương kinh ngạc:
“Toán kinh hệ bát phân? Ngươi cần dùng hình bát quái để tính toán, càn khôn tốn chấn khảm li cấn đoài, nếu như dùng số để thay thế, tính toán rất phiền phức, nhưng dùng hình bát quái để làm bàn tính để diễn giải sự thay đổi của nó thì dễ hơn nhiều… Sau này rồi nói, giờ đừng nói gì với ta, nhỡ tính toán sai thì chết cả lũ.”
Trình độ thuật số của ma vương Đô Thiên không phải cực cao mà là uyên thâm khó lường, hắn chỉ tùy ý nói một câu cũng khiến Tần Mục đột nhiên có cảm giác lĩnh hội. Mấy ngày nay hắn nghiên cứu Thái Huyền Toán Kinh nhưng gặt hái không được nhiều, Thái Huyền Toán Kinh quá huyền bí, khi tính toán vô cùng phức tạp. Nhưng dùng hình bát quái để làm bàn tính thì sẽ là một công cụ tính toán vô cùng tinh xảo, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng!
“Trong Thái Huyền Toán Kinh không chỉ có hệ bát phân bát quái, còn có hệ nhị phân âm dương, hệ tứ phân tứ tượng!”
Tần Mục học một hiểu mười, rất nhiều lý luận toán học trong Thái Huyền Toán Kinh đều là các phương pháp tính toán, nhưng không liệt kê ra công cụ tính toán, giờ được ma vương Đô Thiên gợi ý đơn giản, cuối cùng hắn cũng có thể lĩnh ngộ được Thái Huyền Toán Kinh!
“Muốn lĩnh ngộ hoàn toàn Thái Huyền Toán Kinh thì cần một trận pháp tính toán, Thái Cực Tứ Tượng Bát Quái Đồ!”
Tần Mục lấy Thái Huyền Toán Kinh ra, đọc qua một lượt. Nguyên khí hóa thành âm dương tứ tượng ở trước mặt, sau đó kết thành phù văn bát quái, bay trước mặt hắn.
Tần Mục đưa tay ra kéo, hình Thái Cực Tứ Tượng Bát Quái Đồ này liền sao chép ra bốn mươi chín phần, âm dương xoay chuyển, tứ tượng vận hành, bát quái biến hóa.
“Thì ra thuật tính đại diễn trong Thái Huyền Toán Kinh là như vậy…”
Tần Mục nhìn theo sự thay đổi của bản đồ trước mặt, trong đầu tự động chuyển thành số, lẩm bẩm nói.
“Đừng phân tâm!”
Gương mặt sau lưng ma vương Đô Thiên giận dữ quát hắn.
Tần Mục vội vàng xua tan bát quái đồ, dọc đường đi có ma vương Đô Thiên đi cùng, cũng coi như bình an vô sự. Ma vương Đô Thiên là chúa tể của thế giới Đô Thiên, kiến thức vượt xa so với Tần Mục, cho dù không có năng lực phá giải cấm chế của vùng cấm nhưng muốn né tránh cấm chế thì không khó. Cùng với việc cấm chế trên đường bị phá giải từ trong ra ngoài một lượt, hơn nữa trước đó có trưởng thôn và mọi người phá hủy nên dọc đường đi không có nguy hiểm gì.
Cứ thế, bọn họ tới được di tích đầu tiên, Tần Mục dừng bước, nơi này là một thôn trang, trong thôn chỉ có bốn hộ gia đình, nồi niêu bát đĩa bếp lúc đều còn nguyên, chỉ là không còn ai sinh sống. Tần Mục nhìn thấy trong thôn có mười một phần mộ, không có bài vị, mộ đất không lớn, không biết ở trong chôn cất ai.
“Nơi này an toàn!” Ma vương Đô Thiên nói.
Tần Mục bước vào trong thôn, quan sát xung quanh, đột nhiên tim run rẩy, hắn nhìn thấy một chiếc nôi trong một gia đình, còn có một con ngựa gỗ, trên giường có một vài bộ đồ trẻ sơ sinh, rất nhỏ bé. Trước ngực một chiếc áo trong số đó có thêu một chữ ‘Tần’. Tần Mục lấy ngọc bội ra, trên ngọc bội cũng có một chữ ‘Tần’.
Thiếu niên nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở ra, trong mắt không có nước mắt vì nước mắt vốn dĩ đã khô hết.
“Đây là nhà ta sao?”
Hắn bước tới bếp, nhìn chiếc nồi treo trên tường, chén bát úp trên bếp, hắn muốn tìm thêm những thứ khác, tìm kiếm thêm thông tin nhưng không có thêm manh mối nào nữa. Hắn tới trước cửa, đột nhiên dừng bước, lặng lẽ đứng ở đó. Trên cánh cửa có dán chữ ‘Hỉ’, ở đây không có mưa gió, nhưng mười mấy năm trôi qua, nét chữ đã trở lên mờ nhạt. Chữ ‘Hỉ’ cho thấy trong nhà có người thành thân, thành thân trong vùng cấm. Và con ngựa gỗ trong sân chắc là chủ nhân của căn nhà này chuẩn bị cho đứa con chưa kịp chào đời của mình, những bộ đồ bé nhỏ kia cũng là khâu cho đứa bé đó.
“Đi thôi!”
Ma vương Đô Thiên hối thúc:
“Xong việc này ta cũng về thôi, cái thế giới khốn kiếp này của các ngươi ta không muốn ở lại thêm ngày nào nữa!”
Tần Mục lấy lại tinh thần, tiếp tục đi theo hắn vào sâu trong vùng cấm, sau hai canh giờ họ tới được một di tích khác. Đây là một thị trấn nhỏ, trong thị trấn có hơn một trăm hộ gia đình, bên ngoài trấn có hàng loạt phần mộ. Tần Mục đi lại xung quanh, nhìn thấy ở đây còn có trường học, chắc là có một số thiếu niên tới đây học kiến thức?
Nơi đây chắc từng rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, cho dù phải đối mặt với vùng cấm vô cùng nguy hiểm nhưng ở đây vẫn tràn ngập sức sống.
Tuy nhiên tới thôn trang tiếp theo thì chỉ còn lại bốn hộ gia đình.
Họ tiếp tục đi sâu hơn nữa, di tích thứ ba là một thành trấn, từng mảnh linh bảo khổng lồ nằm ngổn ngang khắp mọi nơi, nếu như để ở Duyên Khang quốc chắc chắn sẽ là vô cùng giàu có, tuy nhiên ở đây chúng bị vất bừa bãi.
“Chúng ta tiếp tục!”
Tần Mục trầm giọng.
“Sắp chết rồi!”
Ở phía xa vọng lại tiếng nói giận dữ của Tư bà bà:
“Mấy lão trời đánh, tới bà đây cũng bị mấy lão liên lụy mà khổ sở ở nơi này!”