Mục Thần Ký

Chương 236: Vô ưu hương

Sắc mặt Lăng Cảnh đạo nhân biến đổi, người liên tục lùi lại phía sau. Ma vương Đô Thiên và Long Kỳ Lân cũng bị khí thế của Tần Mục ép lùi lại sau, cách xa Tần Mục hàng ngàn trượng vẫn không thể đứng vững.


Dưới chân Tần Mục, gương mặt người canh giữ mặt trăng cũng bị hai chân hắn giẫm lún hẳn vào trong Thuyền Mặt Trăng.
Hắn ta vốn dĩ vẫn còn một hơi thở nhưng lại chọn lựa bị giẫm xuống dung hợp hoàn toàn với Thuyền Mặt Trăng, biến thành một bộ phận của con thuyền, thân chết đạo tiêu tan.


Người canh giữ mặt trăng đã chết.


Lăng Cảnh đạo nhân trong lòng kinh hoàng, ông ta không quan tâm tới cái chết của người canh giữ mặt trăng vì người này vốn dĩ là một kẻ điên. Điều ông ta quan tâm chính là da thịt mọc ra trên người Tần Mục, trong chớp mắt phá vỡ được những ràng buộc của thế giới của người chết!


Đặt chân vào thế giới của người chết, cho dù những người như ông ta cũng chỉ còn lại khung xương không chút da thịt. Sau khi Tần Mục và ông ta tiến vào thế giới của người chết cũng chỉ còn lại bộ khung xương, Long Kỳ Lân cũng vậy, chỉ có ma vương Đô Thiên không phải là thân xác thật, không thay đổi. Vậy mà lúc này không những da thịt của Tần Mục quay trở về mà hình thể còn mỗi lúc một lớn, giống như một thiên thần, thần quang bao quanh, dáng dấp oai vệ!


Bây giờ hắn thay thế Mục Nguyệt Giả - người canh giữ mặt trăng cuối cùng, trở thành người canh giữ mặt trăng mới.


Sức mạnh hắn có được quá mạnh, phá hủy giới hạn của thế giới của người chết, khiến quy tắc của thế giới này cũng không thể làm gì được hắn! Dường như đây là một việc không thể thực hiện.


Lăng Cảnh đạo nhân từng nhiều lần lên Thuyền Mặt Trăng rồi kiểm tra nhiều lần mọi thứ ở đây. Những cây cột kia ông ta cũng đã xờ qua vô số lần nhưng không lần nào xuất hiện sự thay đổi kinh người giống như Tần Mục. Ông ta cho rằng chỉ có những Mục Nguyệt Giả đặc biệt kia mới có năng lực như vậy, hơn nữa còn phải là thể chất đặc biệt trong số các Mục Nguyệt Giả.


Cơ thể người là một chiếc lò luyện lớn, Mục Nguyệt Giả bình thường chắc sẽ không thể dung nạp năng lượng đáng sợ của Thuyền Mặt Trăng, chỉ Mục Nguyệt Giả thể chất đặc biệt mới có thể chịu được nguồn sức mạnh lớn tới vậy.


Mục Nguyệt Giả đã không còn, chỉ còn lại ông lão duy nhất trên chiếc thuyền này nhưng cũng đã bị nhấn chìm vào trong Thuyền Mặt Trăng, không tự lo được cho bản thân.


Tần Mục điều khiển Thuyền Mặt Trăng, nắm giữ sức mạnh trong thuyền, lẽ nào nói hắn là Mục Nguyệt Giả, hơn nữa là Mục Nguyệt Giả có thể chất đặc biệt?
Tuy nhiên Tần Mục không phải Mục Nguyệt Giả.


Giữ cột khổng lồ đối với người khác bao gồm cả Mục Nguyệt Giả đều là việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng hắn thực hiện lại rất an toàn, cơ thể hắn dường như có thể hoàn toàn chống chọi được với luồng sức mạnh này rồi có thể dùng luồng sức mạnh này cải tạo thân xác và linh hồn.


“Sức mạnh khủng khϊế͙p͙ quá!”


Tần Mục vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, sức mạnh trong người hắn đã đạt tới cảnh giới không thể ngờ tới. Trước đây sức mạnh của hắn khi đối mặt với nguồn sức mạnh này giống như một giọt nước trong đại dương bao la, không tạo lên một gợn sóng! Hắn dường như có thể dễ dàng thay trời đổi đất, thay đổi quy tắc của thiên địa, nắm giữ quy tắc thiên địa!


Xung quanh Tần Mục được bao phủ bởi hào quang ánh trăng, từng vòng từng vòng ánh trăng giống như một dòng nước đổ xuống từ đỉnh đầu tới chân, sau đó ngấm vào trong Thuyền Mặt Trăng.
Chân hắn đã bắt đầu chìm trong Thuyền Mặt Trăng, bàn chân dung hòa với con thuyền.


Đây chính là sự phản phệ của Thuyền Mặt Trăng.
Tần Mục từng nhìn thấy kiểu phản phệ này trên người Mục Nhật Giả của thuyền Mặt Trời.


Người canh giữ mặt trời là Mục Nhật Giả - Viêm Tinh Tinh. Mặt trời của Thuyền Mặt Trời lụi tàn, Viêm Tinh Tinh điều khiển Thuyền Mặt Trời, nhận được sức mạnh khủng khϊế͙p͙ của Thuyền Mặt Trời, cũng phải chịu sự phản phệ của thuyền, thiêu đốt sinh mạng của chính mình. Điều khiển Thuyền Mặt Trời càng lâu, càng nhanh chết.


Bây giờ vầng trăng khuyết trên Thuyền Mặt Trăng cũng lụi tàn, không còn chút ánh sáng nào, Tần Mục điều khiển Thuyền Mặt Trăng, mượn sức mạnh của thuyền, cái giá phải trả chính là sinh mạng của mình!


Hắn phải nhanh chóng hành động, mượn sức mạnh và tốc độ của Thuyền Mặt Trăng để đi vào trong bóng tối, tìm kiếm Vô Ưu Hương, tìm trưởng thôn và mọi người. Nếu không sẽ mỗi lúc một lún sâu, muốn thoát thân e rằng sẽ phải trả một cái giá không thể chấp nhận được!


“Lăng Cảnh sư huynh, cám ơn đã giúp đỡ dọc đường đi!”
Tần Mục từ cao nhìn xuống Lăng Cảnh đạo nhân, giọng nói vang dội giống như sấm rền:
“Hiện nay ta cần đi tìm trưởng thôn và mọi người ngay trong đêm, xin từ biệt tại đây!”


Lăng Cảnh đạo nhân cố kìm nén sự kinh hãi trong lòng, nhảy từ trên Thuyền Mặt Trăng xuống, bay trên không trung.
Đạo nhân này giờ đây trong hình hài một bộ xương, đạo bào trên người trở lên rách rưới, gật đầu nói:
“Giáo chủ, xin mời!”
Bùm bùm…


Thuyền Mặt Trăng khổng lồ lướt đi, phía đáy thuyền là hình thái con cóc ba chân do ngọn núi đồ sộ hình thành, một bước trôi xa hơn mười dặm.
Chỉ trong mấy bước Thuyền Mặt Trăng đã đi khỏi cửa Phong Đô, kéo theo một vầng trăng khuyết màu đen giữa không trung, tiến về phía thế giới của người chết.


Lúc này ở Phong Đô, hàng loại cao thủ hùng mạnh lũ lượt bay tới, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Thuyền Mặt Trăng mỗi lúc một xa.


Những bậc cao thủ Phong Đô đưa mắt nhìn theo nhưng không đuổi theo, Thuyền Mặt Trăng khi xưa vào Phong Đô, Diêm Vương Phong Đô không tiếp nạp Mục Nguyệt Giả trên thuyền mà chỉ để thuyền dừng ở cánh đồng hoang ngoài thành. Giờ Thuyền Mặt Trăng rời đi, Diêm Vương hiển nhiên cũng không quan tâm.


Một quái nhân đầu chim mình người vỗ cánh bay tới, nói với Lăng Cảnh đạo nhân:
“Lăng Cảnh đạo nhân, Diêm Vương có lời mời.”
Lăng Cảnh đạo nhận vội vàng cùng hắn tiến vào Phong Đô, bước tới Diêm La Điện.


Lúc này, xung quanh người Tần Mục hào quang vạn trượng, giống như một thiên thần được làm từ ánh trăng, hắn điều khiển Thuyền Mặt Trăng tiến vào thế giới của người chết. Con thuyền khổng lồ xuyên qua sương mù, tiến vào Đại Khư của bóng tối.


Hắn cảm thấy sức mạnh vô biên tràn ngập trong cơ thể mình, các thần tạng trong người đều mở hết, bất luận là Linh Thai hay Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều đều bị sức mạnh đó lấp đầy, hơn nữa vẫn còn sức mạnh khủng khϊế͙p͙ hơn từ trong thuyền truyền tới.


Trong Thuyền Mặt Trăng có cất giữ trận pháp vô cùng phức tạp, khi bàn tay hắn chạm vào cột thuyền, trận pháp liền khởi động, năng lượng vô biên truyền vào người, đồng thời cải tạo cơ thể, hồn phách, linh thai của hắn, khiến cảnh giới của hắn vượt thẳng tới Thần Kiều, đạt tới một cảnh giới không thể ngờ tới – Cảnh giới của Thiên Thần.


Thật khó có thể tưởng tượng ra nếu như là Thuyền Mặt Trăng hoàn thiện, nguồn sức mạnh này đạt tới cảnh giới nào!
“Vô Ưu Hương, trưởng thôn, ta tới đây!”


Thuyền Mặt Trăng khổng lồ lướt đi vun vút trong bóng tối, núi non xung quanh nhanh chóng lùi lại sau, ngọc bội trên cổ Tần Mục cũng biến to lên, bay trong màn đêm chỉ về phía xa trong bóng tối. Đột nhiên, mảnh ngọc bội đó rời khỏi cổ hắn bay về phía xa.


Tần Mục điều khiển Thuyền Mặt Trăng tăng tốc độ đuổi theo miếng ngọc bội đang bay vút đi trong bóng tối. Thuyền di chuyển, đè nén không gian, xung quanh thuyền sấm vang chớp giật, không ngừng xé toạc bóng tối, chấn động đất trời.


Trên bầu trời của Thuyền Mặt Trăng, mặt trăng vỡ nát không ngừng có đá khổng lồ rơi xuống, lướt qua không trung, để lại vô vàn luồng lửa rơi xuống Đại Khư trong bóng tối.
Sao băng rơi suốt dọc đường đi của Thuyền Mặt Trăng, khiến xung quanh thuyền khói lửa nghi ngút, vô cùng lóa mắt.


Trên boong tàu có hàng ngàn hàng vạn cung điện, số lượng nhiều vô kể, đây chính là nơi Mục Nguyệt Giả sinh sống, tuy nhiên đáng tiếc là nơi này từng trải qua một trận đại chiến, Mục Nguyệt Giả đã không còn, Mục Nguyệt Giả cuối cùng chính là người canh giữ mặt trăng, vì Tần Mục trở thành người canh giữ mặt trăng mới nên hắn đã bị Thuyền Mặt Trăng thôn phệ.


Ma vương Đô Thiên và Long Kỳ Lân liền nấp vào một cung điện chưa bị sụp đổ để tránh khí thế thiên thần kinh thiên động địa của Tần Mục. Long Kỳ Lân bị đưa qua đưa lại, chẳng mấy chốc nhắm mắt nằm ngủ, chỉ có ma vương Đô Thiên là không hề có cảm giác buồn ngủ, hắn nhìn ra ngoài từ cửa sổ cung điện.


Hắn nhìn thấy Tần Mục cao lớn đứng sừng sững giữa vô vàn những cây cột khổng lồ, sức mạnh của Tần Mục đã thực hóa. Những vòng hào quang ánh trăng không ngừng chiếu xuống chính là sức mạnh thực hóa, có uy lực vô cùng khủng khϊế͙p͙.


“Thế giới này không hề thấp kém như ta nghĩ, tạo vật chư thần loại này cần thần thông đạo pháp cực kỳ cao thâm, không phải nền văn minh thông thường có thể tạo ra được.”
Ánh mắt ma vương Đô Thiên sâu xa khó đoán, trong lòng vô cùng băn khoăn:


“Ta thực sự sẽ xâm lược thế giới này sao? Thứ ta sợ không phải là trình độ nền văn minh của thế giới này đạt được mà là thứ phá hủy đi nền văn minh này…”


Trong bóng tối của Đại Khư không biết có bao nhiêu ma quái bị kinh động bởi con thuyền khổng lồ này, lũ lượt chạy ra, những ma quái thân hình to lớn, nhưng nhỏ hơn rất nhiều so với Thuyền Mặt Trăng, giống như một đàn kiến, tốc độ cũng rất chậm.


Thuyền Mặt Trăng cứ thế đi thẳng qua. Có thể nghe được tiếng giẫm đạp lách tách trong tiếng sấm sét rền vang, không biết có bao nhiêu sinh vật thần bí trong bóng tối bị nghiền nát mà biến thành một đống bùn nhão.


Còn có không biết bao nhiều ma vật lao về phía Thuyền Mặt Trăng, ù ù cạc cạc gào lên bằng Ma ngữ. Một số ma vật còn cố gắng trèo lên thuyền đang chạy nhưng lập tức liền bị sấm sét tạo ra khi thuyền di chuyển đánh chết, xác rơi xuống như mưa.
“Khương khẳng nạp vũ (Tiếng Phạn, Thuyền Mặt Trăng)!”


Trong bóng tối, luồng khí đáng sợ lan tỏa, một bóng đen mỗi lúc một lớn, cánh như mây bay từ bóng tối ra, bay lên tầng sấm chớp do Thuyền Mặt Trăng hình thành, mang theo ma vân cuồn cuộn vào thuyền.


Trong ma vân, ma vật khổng lồ thò đổ ra từ trong tầng mây, chín cái đầu, mồm phun ma hỏa tấn công Tần Mục đứng giữa các cột trụ.
Ngọn lửa bùng bùng chiếu sáng bóng tối, ma vật khổng lồ lăn lộn trong ma vân, giống như mình gà lại có phần giống giao long, giống như một loại quái vật do hai loài sinh vật kia dung hợp tạo thành.


“Già Lâu La!” Ma vương Đô Thiên kinh ngạc kêu lên.
Ánh trăng bao phủ xung quanh Tần Mục, chặn đứng ma hỏa ở bên ngoài, đột nhiên giữa ấn đường của hắn xuất hiện một vầng trăng lưỡi liềm, vầng trăng này dần dần biến thành trăng tròn, giống như một cánh cửa đang mở ra.


Chả mấy chốc, ấn đường của hắn xuất hiện một vầng trăng tròn, đó không phải là một vầng trăng mà là một con mắt, phát ra ánh sáng giống như ánh trăng.
Phụt…


Ánh sáng chói lóa vút qua bầu trời, chặt đôi bóng tối, chặt đôi ma hỏa khắp trời. Trên không trung hàng loạt đầu gà rơi xuống, không nhiều không ít, vừa đủ chín đầu, phía sau đầu gà là cái cổ đang cọ quậy giống như giao long, máu phun ra xối xả.


Vầng trăng tròn trên trán Tần Mục từ từ khép lại, lại biến thành một vầng trăng lưỡi liềm, cuối cùng vầng trăng lưỡi liềm cũng biến mất.
Ma vương Đô Thiên ngậm miệng lại, không nói lời gì:
“Sau khi tên tiểu tử này thả ta đi, ta tuyệt đối không xâm lược thế giới biến thái này!”


Thuyền Mặt Trăng tiếp tục đi, vẫn không ngừng có ma vật lao về phía thuyền, đột nhiên trong bóng tối vọng tới một tiếng gầm vang dội, vô số ma vật đột ngột rút lui, biến mất trong bóng tối.
Mảnh ngọc bội của Tần Mục bay trước mũi tàu, nhìn vô cùng nhỏ bé, giống như một hạt bụi.


Đột nhiên, ‘keng’ một tiếng, ngọc bội giống như va vào một tấm màng chắn vô hình rồi gắn chặt trên đó. Tấm màng chắn nhìn qua trống trơn không có bất cứ thứ gì.


Tấm màng chắn đó giống như một màn nước dựng đứng giữa đất trời, nhẹ nhàng lan tỏa, gợn sóng tản ra xung quanh từ vị trí miếng ngọc bội, mỗi lúc một lớn. Giữa gợn sóng, một thế giới khác từ từ để lộ ra một góc hùng vĩ bao la.
Vô Ưu Hương.