Ông lão nhìn qua một lượt rồi gật đầu:
“Nhìn thấy. Họ có tới chỗ ta hỏi đường.”
Những đạo nhân khác ở trong thôn vô cùng sợ hãi, ông lão này rõ ràng đứng trước mặt họ nhưng họ không nhìn thấy mặt của ông ta. Khoảng cách rất gần nhưng ngũ quan của ông lão vô cùng mơ hồ, cho dù họ dùng các loại thiên nhãn cũng không thể nhìn rõ, giống như ông ta không phải một người sống.
Ma vương Đô Thiên cũng im như hến, không dám lên tiếng.
Ông lão này là âm sai của U Đô, là thần thánh dưới trướng Thổ Bá. Dường như ở mỗi thế giới đều có thể gặp phải âm sai như thế này, họ phụ trách các việc khác nhau, có người phụ trách tới dương gian tiếp đón du hồn, có người phụ trách dẫn độ người chết, có người phụ trách bắt giữ những bậc thần thông có ý định chạy trốn khỏi cái chết.
Trật tự của U Đô và dương gian là do họ phụ trách.
Thế giới Đô Thiên từng xảy ra chiến tranh đến mức độ diệt thế, gần như phá hủy hoàn toàn thế giới này, lúc đó thi cốt ngập tràn khắp nơi, nơi đâu cũng là xác chết.
Mặt trời của thế giới Đô Thiên tắt rụi, mọi nơi đều là bóng tối. Nhưng trong bóng đen vô tận có chút ánh sáng chiếu tới, vô số luồng sáng, dưới mỗi luồng sáng đều có một ông lão như vậy tới tiếp đón du hồn.
Khi đó ma vương Đô Thiên may mắn sống sót sau đại chiến, trở thành chủ nhân của Đô Thiên. Đô Thiên khi đó còn rất trẻ, một lòng nhiệt huyết cho nên hắn nhìn thấy âm sai tới tiếp đón hồn phách của con dân Đô Thiên thì lập tức xông lên, kết quả bị đánh trọng thương, suýt nữa hồn phách cũng bị dẫn đi. Giờ đây, ma vương Đô Thiên nhìn thấy những âm sai này, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, không dám nói nhiều lời.
Tần Mục cung kính nói:
“Cho hỏi, họ đi đâu rồi?”
Ông lão đó giơ tay chỉ vào trong bóng tối:
“Vô Ưu Hương. Nhưng họ không tìm được nơi đó, chỉ bị nhốt lại. Có âm sai chuẩn bị bắt hồn của họ.”
Bên sông có tiếng nước ào ào vọng tới, trong Dũng Giang một loạt nam nữ ướt sũng nhô đầu lên từ lòng sông, chậm chạp bước vào trong thôn, sắc mặt tím tái, không nói lời nào.
Một chiếc thuyền giấy bay ra khỏi thôn, những nam nữ đó bước lên thuyền giấy, thuyền giấy thong thả trôi vào trong bóng tối.
Những đạo nhân khác trong thôn đều bàng hoàng kinh hãi, vội vàng xích xa ông lão một chút, lúc này bọn họ mới chú ý tới hai người đi cùng không hề động đậy mà ngồi cứng đờ tại chỗ. Trên chiếc thuyền đã trôi vào trong bóng tối kia thấp thoáng bóng dáng của hai người họ.
Ba đạo nhân còn lại lập tức sởn da gà, Long Kiều Nam trong trang phục đạo nhân, hai chân run rẩy, muốn tìm đường bỏ chạy, nhưng không dám chạy vì bên ngoài toàn là bóng tối.
“Cúi đầu, đừng nhìn ông lão đó!”
Một đạo nhân lớn tuổi trong số họ tỉnh ngộ, vội vàng nói:
“Ông ta là âm sai! Nhìn vào mắt ông ta, hồn phách sẽ bị dẫn đi!”
Long Kiều Nam và một đạo nhân trẻ tuổi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn ông lão.
Giọng nói của Tần Mục càng thêm phần cung kính:
“Xin đạo huynh chỉ điểm, Vô Ưu Hương rốt cục nằm ở đâu?”
Ông lão vẫn chỉ tay vào bóng tối, không nói thêm lời nào.
Tần Mục nhíu mày, phương hướng ông lão chỉ chính là thế giới của người chết trong bóng tối, là một địa ngục nữa, vị trí của Phong Đô. Lần đó, hắn và trưởng thôn xông vào thế giới của người chết, suýt chút nữa thì không còn mạng để trở về!
“Nơi đó không phải Vô Ưu Hương. Xin hỏi đạo huynh, Vô Ưu Hương thật sự ở đâu?”
Ông lão lắc đầu, vẫn chỉ vào bóng tối.
Tần Mục hỏi tiếp, ông lão vẫn không nói thêm lời nào.
Tần Mục nhíu mày, hắn không có thực lực để đi qua bóng tối, hơn nữa ngoài trưởng thôn ra, những người khác trong thôn muốn đi qua bóng tối chắc cũng có chút khó khăn, trừ khi có thể cõng được tượng đá.
Hắn lặng yên, trong thôn không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng ngáy của Long Kỳ Lân, gã đang ngủ.
Một lúc lâu sau, trong lòng sông không còn thi thể nổi lên, ông lão đứng dậy ngồi lên thuyền và biến mất trong bóng tối.
Mọi thứ trong thôn lại khôi phục lại bình thường, không còn cảm giác lạnh giá ban nãy nữa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong thôn chỉ còn lại ba đạo nhân, bên phía Tần Mục cũng còn ma vương Đô Thiên và Long Kỳ Lân.
Tượng đá cũ vỡ vẫn phát ra ánh sáng loe lét, đẩy lùi bóng tối xung quanh, trong lòng Tần Mục ngẫm nghĩ, nhìn nữ đạo nhân mỉm cười rồi quay sang hai vị đạo nhân còn lại, nói:
“Hai vị đạo trưởng nhìn lạ quá, không biết quê quán ở đâu?”
Một vị đạo nhân khá lớn tuổi trong số hai người nói:
“Thiên Ma giáo chủ đã hỏi, ta cũng không dám giấu giếm, sơn nhân sư đồ tới từ Tinh Đấu Thiên La môn, sơn nhân Xích Vân đạo nhân, còn đây là liệt đồ Thiệu Nguyên. Hai vị ban nãy cũng là đệ tử của sơn nhân, đáng tiếc không được may mắn cho lắm, nhìn vào mắt âm sai bị câu mất hồn phách rồi.”
Tần Mục cung kính, nói:
“Thì ra là cao nhân của Tinh Đấu Thiên La môn. Môn chủ Tinh Đấu Thiên La môn là La Tinh Hà La môn chủ chăng?”
“La môn chủ chính là gia sư, đã qua đời rồi.”
Xích Vân đạo nhân buồn bã nói:
“Ngày hôm đó, Thiên Ma giáo truyền gọi Thành Trung Sơn ở Đại Tương thành đi, gia sư chết trong tay quốc sư Duyên Khang.”
“Thì ra là vậy.” Tần Mục gật đầu.
Gió lạnh trong bóng tối ngoài thôn thổi vù vù, người trong thôn lại yên lặng, không nói lời nào. Hai đạo nhân lấy hộp kiếm từ trên lưng xuống, cẩn thận lau chùi hộp kiếm, Long Kiều Nam mỉm cười, khẽ xờ lên khuyên tai.
Tần Mục thò tay vào túi Thao Thiết, nhưng không lấy gì ra, nét mặt vẫn tươi cười. Trên trời mấy bông tuyết trong veo bay qua, rơi xuống giữa bọn họ. Đêm nay có gì đó không yên bình, không biết tuyết đã rơi từ lúc nào.
Ma vương Đô Thiên cảm thấy không khí có phần khác thường, len lén đá Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân liền lập tức tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường nên nó lại tiếp tục ngủ.
Ma vương Đô Thiên liền nổi giận:
“Đồ lười biếng, nuôi ngươi để làm gì chứ?”
Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, chẳng mấy chốc trên người mọi người đều phủ một ít tuyết trắng. Đúng trong lúc này, đột nhiên một tiếng phật hiệu vọng tới, mọi người giật mình, phật hiệu này truyền tới từ trong bóng tối, Tần Mục rút tay khỏi túi Thao Thiết, Long Kiều Nam cũng buông tay đang xờ khuyên tai xuống, hai đạo nhân cũng đặt hộp kiếm xuống.
Trong bóng tối có ánh sáng hắt tới, một hòa thượng béo mập bước ra từ bóng tối, nhìn xung quanh một lượt, chắp tay nói:
“Các vị thí chủ, làm phiền rồi.”
Tần Mục không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy, nói:
“Chúng ta cũng chỉ là khách qua đường, không thể coi là làm phiền.”
Một người đàn ông to lớn bước ra từ sau lưng hòa thượng, toàn thân lông đen, trên người bắp thịt cuồn cuộn, thân cao trượng sáu, mang theo ma khí nồng nặc, giống như một vượn người hung bạo, trong tay cầm một cây thiền trượng, kinh ngạc nói:
“Nhóc con!”
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, nhìn cây thiền trượng mới nhận ra là Khích Khí La mình đưa cho Ma Viên, liền kêu lên:
“Gã khổng lồ! Sao ngươi lại ở đây? Ngươi hóa hình rồi sao?”
Gã vượn người như yêu ma vừa mừng vừa ngạc nhiên, bước tới chào hỏi Tần Mục, lại chỉ hòa thượng béo, nói:
“Trọc, tiểu!”
Ma Viên lại chỉ vào mình, giọng ồm ồm:
“Đại, trọc, dạy. Trọc, tiểu, tiểu!”
Tần Mục lơ tơ mơ, thăm dò:
“Ý ngươi là, đại hòa thượng này tới từ Tiểu Lôi Âm Tự? Hòa thượng Đại Lôi Âm Tự tìm được ngươi, dạy bản lĩnh cho ngươi, sau đó hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự này tìm tới ngươi, nói với ngươi rằng hắn tới từ Tiểu Lôi Âm Tự, sau đó dẫn ngươi về Tiểu Lôi Âm Tự?”
Ma Viên gật đầu như bổ củi.
Đám người trong thôn cũng ngờ ngợ, ma vương Đô Thiên kêu lên:
“Sao ngươi có thể lĩnh ngộ ra được ý hắn nói…”
Tần Mục giật mình, có thể dẫn Ma Viên đi lại trong bóng tối, lão hòa thượng béo này e rằng cũng là nhân vật cùng cấp bậc với Lão Như Lai, lão trưởng thôn! Một nhân vật thần thánh.
Long Kiều Nam, Xích Vân đạo nhân và Thiệu Nguyên đạo nhân trong lòng kinh hãi, lặng lẽ lùi lại phía sau nhưng tiếp tục lùi sẽ là bóng tối ngoài thôn. Ba người thầm kêu khổ, vừa nãy thì âm sai, giờ thì tới Tiểu Như Lai của Tiểu Lôi Âm Tự, tất cả đều là những nhân vật Tần Mục quen biết, sợ rằng chỉ với một câu nói Tần Mục cũng có thể khiến họ phải bỏ mạng!
Họ đâu biết rằng trong lòng Tần Mục cũng vô cùng căng thẳng, Tiểu Như Lai của Tiểu Lôi Âm Tự là yêu tu, là một tên đại yêu quái chạy khỏi Đại Lôi Âm Tự, là đại yêu vương!
Hắn lĩnh ngộ phật pháp đạt tới cực đoan, từng dùng phật đồng trấn áp Ngô Công Tiên Thanh Nhi ở ốc đảo lòng sông Dũng Giang, kết quả pho phật đồng này bị Tần Mục dùng sóng băng đẩy đổ, cứu Tiên Thanh Nhi ra!
Tiểu Như Lai này rất có tướng phật, giống như một phật đà tại thế, tướng mạo trang nghiêm, liếc nhìn Tần Mục nói:
“Thì ra là tiểu thí chủ, tiểu thí chủ phá hỏng công đức của ta, còn nhớ chứ?”
Long Kiều Nam và Xích Vân đạo nhân hai mắt vụt sáng, trong lòng dấy lên hi vọng.
Tần Mục nói:
“Nhớ!”
Ma Viên chặn phía trước Tần Mục, lớn tiếng nói:
“Trọc, đệ!”
Tiểu Như Lai nhìn hắn lắc đầu:
“Ngươi yên tâm, ta có kẻ thù, không ra tay giết hắn. Kẻ thù của ta tới rồi, ngươi ở lại đây, ta đi gặp hắn!”
Hắn vừa dứt lời, trong bóng tối liền vọng tới tiếng cười:
“Tiểu Như Lai, ngươi dám thách đấu giữa đêm, âu cũng có chút thú vị.”
Trong đêm tuyết, một ông lão đầu đội nón tre mặc kệ tuyết rơi bước vào thôn đổ nát từ trong bóng tối, Tần Mục hơi sững người, kêu lên thất thanh:
“Lăng Cảnh đạo nhân!”
Ông lão đội nón tre ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười:
“Thì ra là đệ tử của lão kiếm thần, ngươi còn mượn của ta hai đồng tiền Phong Đô. Giờ có tiền trả chưa?”
Tần Mục lúng túng, thật thà nói:
“Hai đồng tiền Phong Đô đó đã tiêu hết rồi.”
Long Kiều Nam, Xích Vân đạo nhân và Thiệu Nguyên đạo nhân sắc mặt đờ đẫn, lại một cao thủ tuyệt đỉnh có thể đi lại trong bóng tối nhưng lại là người quen của Thiên Ma giáo chủ Tần Mục!
Vị Thiên Ma giáo chủ này rốt cuộc quen bao nhiêu nhân vật thần thánh thế này?
“Sau này có tiền trả cũng không muộn.”
Lăng Cảnh đạo nhân tháo nón xuống, dựng bên cạnh tường, nhìn Tiểu Như Lai, chậm rãi nói:
“Giữa đêm tuyết rơi là thời tiết tuyệt vời để giết người. Tiểu Như Lai, chúng ta ra xa một chút đánh một trận.”
“Được!”
Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh lần lượt bước vào trong bóng tối, trong thôn lại trở lên tĩnh lặng, Tần Mục nhìn đám người Long Kiều Nam trước mặt, đám người Long Kiều Nam cũng nhìn hắn, mấy người đều không dám động đậy.
Ma Viên thấy vậy trong lòng bức bối, từ xa vọng tới những luồng chấn động khủng khϊế͙p͙, tuyết trên trời biến thành mưa nhỏ rả rích rớt xuống, thần thông của Lăng Cảnh đạo nhân và Tiểu Như Lai đánh tan tuyết trong màn đêm, khiến tuyết biến thành nước mưa.
Trên trời lúc tuyết rơi, lúc lại biến thành mưa nhỏ, không bao lâu sau, đột nhiên trong bóng tối vọng lại tiếng gà gáy, bóng tối nhanh chóng lùi về phía Tây. Ngay trong lúc này, đám người Tần Mục, Long Kiều Nam, ma vương Đô Thiên gần như đồng thời lao về phía đối phương, đồng thời ra tay.
Long Kỳ Lân gầm lên giận dữ, rùng mình hiện chân thân, xung quanh lửa cháy bùng bùng, giơ vuốt ấn xuống đầu rắn đỏ đang lao tới, đập đầu rắn xuống lòng đất, Tần Mục chỉ trong nháy mắt đã tới bên Xích Vân đạo nhân, vô số phi kiếm của Xích Vân đạo nhân đều bị ma vương Đô Thiên đứng sau Tần Mục chặn lại.
Ma Viên nhảy ra từ sau lưng ma vương Đô Thiên, Khích Khí La đập mạnh xuống đầu Xích Vân đạo nhân.
Phụt...
Một luồng kiếm quang xuyên qua ngực Xích Vân đạo nhân, Tần Mục nhấc ngón tay, Thiệu Nguyên đạo nhân vẫn còn chưa kịp định thần thì liền bị kiếm quang chém ngang qua cổ.
Long Kiều Nam thấy vậy liền túm lấy đuôi rắn, rắn đỏ thu nhỏ lại. Cô ta nhảy lên không trung rồi nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.