Mục Thần Ký

Chương 154: Phá hủy ý chí

"Giết!"
Một vị nữ Vu si đầu báo đuôi báo quát chói tai, giơ một tấm gương đồng lên, chiếu về phía Tần Mục, trong mặt gương kia hiện ra từng cái từng cái hồn phách, dữ tợn hung ác.
Keng.


Đột nhiên trước gương đồng nhiều thêm một thanh phi kiếm, đâm vào mặt gương, chiếc gương đồng kia cực kỳ cứng rắn, vậy mà chặn lại được thanh phi kiếm này, thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo phi kiếm đột nhiên xoay tròn, biến thành toản kiếm thức, lập tức xuyên qua gương đồng, kiếm quang phá gương, một chiêu kiếm xuyên thủng nữ Vu sĩ phía sau.


"Vu độc có gì phải sợ?"
Quần áo Tần Mục phần phật, giơ tay thu hồi phi kiếm, một Vu sĩ khác quanh thân mọc đầy lông hổ, vuốt hổ, đuôi hổ, gào thét lao lên, nhấc lên cuồng phong, chộp tới gần, không cho hắn bất kỳ cơ hội rút kiếm nào.


Tần Mục nghiêng người ra quyền, bước chân hai người rối loạn, tiếng tấn công dữ dội đùng đùng đùng không dứt bên tai, đầu Vu sĩ kia lay động, mọc ra đầu hổ, gào thét như sấm nổ vang không ngớt, dùng tiếng hổ gầm oanh kích hồn phách của hắn.


Tần Mục lấy quyền làm ấn, đấm ra một chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện, năm ngón tay giang rộng ra thành chưởng, trong tiếng ma đa tát đánh ra Thiên Ma Tự Tại Thiên Ấn, hắn biến hóa chưởng quyền nhiều lần, ấn pháp Phật đạo Ma đạo luân phiên, tiếng hổ gầm chỉ kịp vang lên ba lần, vị Vu sĩ kia liền bị hắn đánh tan hồn phách, ngã thẳng xuống đất.


Lại có một tên Vu sĩ cảnh giới Đại Vu đột nhiên lao ra, tu vi của hắn mạnh mẽ hơn nhiều những Vu sĩ vừa nãy, thần thông thành thạo, duy trì dáng dấp và hình thái người bình thường.


Cho dù hắn đã phong ấn bí cảnh của chính mình, thế nhưng khống chế công pháp, liền lập tức hoá hình, tựa như một con Bạo Viên, cầm một cây gậy vàng trong tay, to như cây cột, quét ngang ngàn quân, sức lớn vô cùng, hơn nữa nhạy bén đến cực điểm.


Tần Mục với tay lấy trúc trượng xuống, dùng trúc trượng đón đỡ cây gậy vàng, hai người đánh nhau nhanh như tia chớp, đột nhiên bóng gậy vàng chóe đầy trời thu lại, Vu sĩ kia bị trúc trượng đâm vào ngực, lộ ra vẻ kinh ngạc.


Tuy nhiên dù sao hắn cũng là cảnh giới Đại Vu, không phải vu sĩ, quyết định thật nhanh giải phong bí cảnh của chính mình, ngay trong nháy mắt khi bí cảnh của hắn vừa mở ra, trái tim liền bị trúc trượng xuyên thủng, thi thể ngã sấp xuống đất.


Tần Mục rút trúc trượng ra khỏi lồng ngực hắn, cảnh giới Đại Vu ở Duyên Khang quốc gọi là thần thông giả, chỉ có cách gọi là không giống còn kỳ thực trên bản chất không khác gì nhau.


Nếu thần thông giả này không phong ấn bí cảnh của mình thì Tần Mục rất khó giết chết đối phương, nhưng chỉ cần cùng cảnh giới đánh nhau với hắn, hắn liền có thực lực đánh giết đối thủ, mặc kệ trước đó đối phương là cảnh giới Đại Vu hay là cảnh giới Thất Tinh!
Đùng.


Một vị lực sĩ vàng chóe nhún người nhảy lên đài bằng vàng, trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất, sau lưng cõng một cái đao nang cao hơn một người, bỗng nhiên mở ra miệng lớn rít gào với Tần Mục, đao quang trong túi đao sau lưng gào thét lao ra, ảnh đao đầy trời ào ào ào chém về phía Tần Mục.


Cùng lúc đó, hai tay vị lực sĩ chộp vào thanh đao, múa hai thanh đao đánh tới, hai thanh đao lúc trước mặt lúc sau lưng, như là hai con trăn lớn quấn quanh người, lăn về phía Tần Mục.


Một tay Tần Mục cầm dao mổ lợn bình thường, một tay trở ngược dao mổ lợn, phi kiếm trong túi kiếm sau lưng vèo vèo bay ra, đón đỡ đao quang đang chém xuống.
Hoành Thụ Mang Mang Nhất Tuyến Thiên!


Thân thể hai người một lớn một nhỏ, lực sĩ vàng rực kia còn cao hơn hắn nửa người, hai người bỗng nhiên va vào cùng một chỗ, hai luồng đao quang xoay ngang dựng đứng, đao xoay ngang chính là chặn con đường núi phía trước, đao dựng đứng chính là bổ núi ra, ánh đao mang theo màu máu phóng lên trời, phảng phất người khổng lồ múa đao, từ trong vách núi cheo leo hàng trăm, hàng ngàn dặm bổ ra một con đường vắt ngang. Thân thể tên lực sĩ này nứt thành bốn khối, bị đao quang xoay ngang dựng thẳng chém chết.


Tần Mục run đao, chấn động máu dính trên đao, trở tay cắm hai con dao mổ lợn vào túi đao, đột nhiên giơ tay chỉ, phi kiếm leng keng ra khỏi vỏ, bắn thủng mi tâm một tên Vu sĩ đang dùng nguyên khí giương cung muốn bắn tên về phía.
"Giết hắn, báo thù cho sư huynh đệ!"


Còn có vu sĩ không ngừng vọt tới, Tần Mục dịch chân vặn người đá ra sau, hoặc đao hoặc kiếm, hoặc quyền hoặc cước, đánh chết tại chỗ từng tên từng tên vu sĩ tiến lên khiêu chiến.
Sau một chốc, bốn phía yên tĩnh. Trước sơn môn Lâu Lan Hoàng Kim cung, trên bậc thang bằng vàng nằm ngổn ngang hơn bốn mươi bộ thi thể.


Tần Mục nhìn xuống đài, dưới đài là từng khuôn mặt sợ hãi, ánh mặt sợ hãi, gặp phải ánh mắt của hắn, liền không tự chủ được dời đi, trốn trốn tránh tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn.


Tinh thần ý chí của những Vu sĩ này rất mạnh, bất quá sau khi liên tục bị Tần Mục đánh giết hơn bốn mươi người, tinh thần và ý chí này không thể tránh khỏi suy sụp xuống. Chỉ cần có suy sụp thì sẽ liên tục rơi xuống, sinh ra lòng sợ hãi, sinh ra tâm lý hèn nhát không cách nào chiến thắng đối phương, sinh ra kính trọng và khâm phục Tần Mục!


Những gì Tần Mục nhìn thấy trên đường khiến hắn sinh ra một cơn tức giận với Lâu Lan Hoàng Kim cung, khi tướng quân Thác Lý Mộc lệnh binh sĩ thu thập hồn phách của phản quân thì liền nói muốn hiến cho Lâu Lan Hoàng Kim cung, lúc đó hắn còn không giải thích được, bây giờ hắn mới rõ ràng, nguyên lai Lâu Lan Hoàng Kim cung vậy mà là dùng hồn phách để luyện công.


Lần này hắn đến, cũng không phải là để chắn cửa, mà là vì lấy lại nửa người dưới của đồ tể, thế nhưng nếu địch ta đã rõ ràng, vậy thì phá hủy ý chí và tinh thần của môn phái này, nghiền nát niềm tin của bọn họ, đạp công và pháp của bọn họ ở dưới chân, để bọn họ biết, thần thông mà bọn họ dùng hồn phách người khác tu luyện được không đáng giá một đồng!


"Các ngươi ai tu luyện Vu Tôn Lâu La kinh của Lâu Lan Hoàng Kim cung?"
Tần Mục nhìn chung quanh một vòng, sắc mặt lạnh lùng, sau đó khóe môi chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười: "Đi ra đây, ta muốn giết một tên."
Trước sơn môn, một mảnh trầm mặc.


Sau sơn môn, sắc mặt từng vị Đại Vu Hoàng Kim cung tựa như đúc bằng vàng dần dần trở nên tái nhợt, sau một lát, một vị thiếu niên đi ra, vị Đại Vu trung niên bên cạnh trầm giọng nói: "Tư Mục La, kẽ hở của hắn ở chỗ hai phần bả vai trái. Đây là kẽ hở trong công pháp của hắn, nơi không luyện đến được."


Đại Vu thiếu niên kia trầm giọng nói: "Ta đã nhìn thấy, chỉ là không nhìn ra vị trí chính xác. Đa tạ Vu Vương dạy bảo."
Sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu chìm xuống, cười lạnh nói: "Vu Vương, làm trưởng bối, bớt vô liêm sỉ một chút được hay không hả?"
"Võ Khả Hãn, xin mời!"


Vị Đại Vu trung niên kia thẫn thờ, giơ tay lên nói: "Năm đó ta thua trên tay của ngươi, rút kinh nghiệm xương máu, những năm này thực lực tu vi tăng nhanh như gió, cuối cùng muốn rửa sạch nhục nhã, trời cao có mắt, ngươi cuối cùng cũng coi như đưa tới cửa."


Bá Sơn Tế Tửu đột nhiên bay lên trời, ánh sáng tỏa ra thật giống như một thanh đao to lớn dài đến trăm trượng cắt ra bầu trời, lao đi thật xa, âm thanh từ đàng xa truyền đến: "Tu vi mấy người ở đây quá thấp, ta sợ ngươi ta đánh nhau sẽ đánh chết cả bọn họ, ngươi ta tiến vào núi tuyết đánh nhau!"


Vị Đại Vu trung niên kia nhìn về phía Vu Tôn, Vu Tôn đứng dậy, trầm giọng nói: "Đi!"
Vèo
Từng luồng từng luồng sáng vàng phá không lao lên, đuổi sát luồng đao quang kia, chạy vào trong núi tuyết.


Núi cao sừng sững, tuyết trắng mênh mông, đột nhiên ánh vàng sáng rực, nung chảy tuyết lớn, bên trong ánh vàng có đao quang sáng như tuyết lướt qua, nơi đó là đại chiến kinh thiên động địa, tuy nhiên khi lan truyền đến Lâu Lan Hoàng Kim cung thì chỉ còn sót lại gợn sóng yếu ớt.


Dưới sơn môn Hoàng Kim cung, Tần Mục xoay người lại, nhìn về phía Tư Mục La đang từ trước Thánh điện Hoàng Kim cung đi xuống.


Bá Sơn Tế Tửu đã dẫn rất nhiều cao thủ bên trong Lâu Lan Hoàng Kim cung rời đi, hẳn là tạo cơ hội cho hắn đi tìm nửa người dưới của đồ tể, tuy nhiên trước Thánh điện vẫn còn mấy vị cao thủ thế hệ trước của Hoàng Kim cung lưu lại.


Sắc mặt Tư Mục La nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt lại có chút hưng phấn, thân thể của hắn cũng là màu vàng, vừa nãy Tần Mục đánh nhau cùng những vị Vu sĩ này, hắn đã ở một bên quan chiến.


Sở dĩ hắn không có lập tức tiến lên, ngoại trừ muốn xem Tần Mục có kẽ hở hay không thì còn có lý do chính là những Vu sĩ kia xa luân chiến Tần Mục, tiêu hao tu vi của Tần Mục, cho hắn cơ hội chiến thắng càng lớn hơn.


Hiện tại hắn đã tìm được sơ hở của Tần Mục, hơn nữa Tần Mục đã chiến đấu với hơn bốn mươi người, cơ hội của hắn đã đến.


Sắc mặt Tần Mục như không hề lay động, bình tĩnh không giống như là vừa trải qua hơn bốn mươi trận chiến đấu ác liệt. Đột nhiên, thân hình hai người cùng chuyển động, nguyên khí dưới chân Tần Mục bắn ra, tốc độ cực nhanh, trong thời gian ngắn liền tới trước người Tư Mục La, đấm ra một quyền.


Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi!


Thân thể Tư Mục La ở trong một quyền của hắn lại bắn ra một tiếng vang như chuông đồng, Tần Mục lập tức cảm giác được quyền kình cuồn cuộn như dòng sông lớn đang tuôn trào vào biển rộng của chính mình phảng phất bắn trúng tường đồng vách sắt, không truyền qua được chút nào.


Thân thể Tư Mục La phảng phất như được chế tạo từ kim loại cứng rắn nhất, hơn nữa là loại kim loại đặc ruột.
Thân thể Tư Mục La lay động, đột nhiên biến thành đầu chim thân người, lưng mọc hai cánh, cặp cánh kia vàng rực, do vô số thanh kiếm vàng tạo thành, kiếm vàng vang vọng keng keng cắt về phía trước!


Bước chân Tần Mục rối loạn lùi về sau, từng thanh phi kiếm trong hộp kiếm sau lưng rời vỏ, nghênh đón đám lông chim tạo thành từ kiếm đang cắt tới.


Đột nhiên, hắn chú ý tới hai cánh này của Tư Mục La không tầm thường, giữa mỗi thanh kiếm hình dạng như lông chim có tia nguyên khí liên kết, trong lòng hơi chấn động, liền biết không ổn.
Rào.


Từng thanh từng thanh kiếm sắc bén tạo thành cặp cánh của Tư Mục La đột nhiên tăng vọt, bay ra khỏi cánh, từ bốn phương tám hướng đâm về phía Tần Mục.


Trên từng thanh kiếm này vậy mà mọc ra từng con từng con người đen thùi lùi, lăn qua lật lại, kỳ lạ, âm u. Những thanh kiếm này, bên trong mỗi một thanh kiếm vàng đều có một linh hồn, bị giam giữ bên trong kiếm, biến thành linh hồn bên trong kiếm.


Ánh mắt Tần Mục rơi vào trên những con mắt kia, đột nhiên có chút váng đầu hoa mắt, trong lòng biết không ổn, lập tức nhắm mắt, lấy tay rút đao.
Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ!


Đao quang của hắn mau lẹ, quay chung quanh trước mặt sau lưng, trên dưới phải trái không ngừng tung bay, tiếng va chạm leng keng leng keng truyền đến. Bên trong Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ có hai chữ đánh đêm (Dạ Chiến), đã cho thấy một chiêu này không cần dùng con mắt nhìn kỹ bốn phía.


Kiếm của Tư Mục La vô cùng kỳ lạ, ánh mắt rơi lên trên đó sẽ trúng chiêu, vì lẽ đó dùng một chiêu này lựa chọn chính xác nhất.
"Vu Tôn Lâu La kinh quả thực bất phàm, rất là yêu tà."


Đao trong tay Tần Mục va chạm cùng kiếm của đối phương, lập tức cảm giác được sức mạnh bên trong kiếm của đối phương không bằng mình, sự mạnh mẽ của lưu phái chiến kỹ là ở chỗ cầm vũ khí trong tay có thể bùng phát toàn bộ sức mạnh của chính mình.


Từng thanh từng thanh kiếm vàng của Tư Mục La bị Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ bức lui, lại trở về phía sau, trong tiếng vèo tạo thành hai cái cánh vàng, hai cánh tung bay, leng keng leng keng đón đỡ kiếm sắc từ trong hộp kiếm của Tần Mục phóng tới.


Đột nhiên, hai thanh đao tuột khỏi tay Tần Mục, đấm ra một quyền, tựa như một vầng mặt trời giữa không trung, soi sáng Dương Hồn, Tư Mục La bị quyền ý của hắn soi sáng, thần hồn thoáng dao động một chút, nhưng chiêu thức lại không loạn chút nào, tuy nhiên con mắt trên kiếm của hắn kiếm bị chiếu trúng dồn dập khép kín, từng con từng con mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết, hóa thành từng làn khói xanh.


Tần Mục trở tay đánh ra Tự Tại Thiên Ấn, Tư Mục La vẫn không nhúc nhích. Vu Tôn Lâu La kinh lấy hồn phách người khác làm vật liệu tu luyện, hồn phách của mình cũng được luyện càng vững chắc hơn.
Thân thể của hắn cũng cực kỳ cứng rắn, thậm chí ngay cả Lôi Âm Bát thức cũng không cách nào lay động.


Tần Mục khẽ cau mày, đột nhiên xuất ra một chỉ, ba mươi sáu thanh phi kiếm bay ra khỏi hộp kiếm ào ào ào gộp lại, hóa thành toản kiếm thức, một chiêu đâm về phía Tư Mục La!