Mục Thần Ký

Chương 125: Sư huynh Tiểu Độc Vương

Tần Mục hơi run run, thiếu nữ này có chút quen mắt, thế nhưng trong lúc cấp bách lại không nhận ra, cô gái kia bị đám người mang theo tiến về phía trước, vừa đi vừa phất tay: "Chăn bò, ngươi ở nơi nào? Ta đi tìm ngươi!"
"Thái học viện!"


Tần Mục phất phất tay với nàng, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: "Đúng rồi, nàng là Linh Dục Tú! Sao nàng có chút khác trước kia?"


Năm đó, Linh Dục Tú cao bằng hắn, mà hiện tại thì lại cao hơn Tần Mục một hai phân, hơn nữa đã biến thành một thiếu nữ, trổ mã quyến rũ mê người, vừa nãy ở trong đám người vẫy tay với hắn, hắn hầu như không nhận ra.
"Cũng may khuôn mặt vẫn còn mủm mỉm, không thay đổi." Tần Mục vui vẻ nói.


Đám người Khúc thái y nhìn hắn, tỏ rõ vẻ quái dị, Du thái y cao tuổi, dù sao cũng là người hiền lành, mềm lòng nhắc nhở hắn, nói: "Tiểu thần y, ngươi nói một cô gái như vậy, đặc biệt là công chúa, sẽ bị mất đầu đấy."


Tần Mục buồn bực: "Tại sao? Đại Khư chúng ta khi khen một cô gái xinh đẹp, đều là cường tráng, có thể sinh con, tuy công chúa Dục Tú không tính là cường tráng, nhưng được cái hơi mập, ta cảm thấy nàng hẳn là có thể sinh con."
Lời này cũng có thể dùng để khen một cô gái sao?


Mấy vị lão thái y ngầm hiểu, đều là một vẻ mặt tên nhóc này đã hết thuốc chữa, sớm muộn cũng sẽ bị gậy đánh chết tươi.
Mộc thái y nói: "Tiểu thần y, chúng ta về Thái học viện. Một đêm vất vả này thực sự là giày vò mấy khúc xương già chúng ta quá chừng."


Sau khi ra khỏi cung thì Tần Mục chia tay mấy vị thái y, trở lại hẻm Hoa, ăn sáng ở Thính Vũ các, tạm biệt Phó Khánh Duẫn và mấy cô gái rồi mang hành lý và Hồ Linh Nhi trở về Thái học viện.
Sĩ Tử Cư trong Thái học viện.


Tần Mục đi về phía chỗ ở của mình, Hồ Linh Nhi bên trong bọc hạnh lý sau lưng thò đầu ra, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.


Tần Mục từ xa nhìn lại, chỉ thấy trước nơi ở của mình ngồi mấy hàng sĩ tử, những sĩ tử này ngồi nghiêm chỉnh, bên người từng người dựng thẳng một cái hộp kiếm, tay trái bọn họ đặt lên trên hộp kiếm, sắc mặt nghiêm nghị.


Một người cầm đầu hướng vào sân lạnh lùng nói: "Vứt bỏ dân, ngươi dậy rồi chứ? Chẳng lẽ là sợ chúng ta? Nếu sợ, vậy thì lăn ra đây lau sạch mấy chữ trên tường kia đi!"


Một vị sĩ tử khác cười lạnh nói: "Chúng ta chính là có kiên nhẫn. Ngươi có giỏi thì núp trong phòng cả đời đi, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể trốn bao lâu!"


"Ngày hôm qua không phải ngươi rất hung hăng sao? Ngươi vậy mà lại vạch trần chuyện ám toán chúng ta ngày hôm qua, ầm ĩ đến mức tất cả mọi người trong Thái học viện đều biết rõ, khiến chúng ta mất hết mặt mũi, sao giờ lại trốn trong đó không ra, chẳng lẽ muốn làm con rùa đen rút đầu?"


"Sở dĩ chúng ta giữ lại chữ của ngươi, chính là muốn nhục nhã ngươi, để ngươi biết xấu! Để Thái học viện trên dưới đều biết, ngươi chẳng qua là vứt bỏ dân tử nơi Man Hoang đến, chúng ta mới là chính thống!"
...


Tần Mục đi lên phía trước, ngang qua mặt đám người, trong lòng buồn bực: "Ta nói ra chuyện này lúc nào hả?"


Ánh mắt mấy tên sĩ tử đờ đẫn, ngơ ngác nhìn hắn ở trước mặt mọi người đẩy cửa đi vào. Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Mục trốn trong phòng không dám ra đây, không nghĩ rằng Tần Mục lại từ bên ngoài trở về, để bọn họ không công kêu la nửa ngày ở đây.


Tần Mục đi tới nhà chính, thả cái túi sau lưng xuống, nói: "Linh Nhi, ngươi dọn dẹp căn phòng một chút, sắp xếp chăn đệm. Ta ra ngoài một chuyến."
Hồ Linh Nhi vâng dạ, nói: "Công tử ra ngoài làm gì?"
Tần Mục cũng không quay đầu lại nói: "Những người này quá ồn ào, không đánh một trận, ta khó có thể ngủ."


Hồ Linh Nhi đành phải điều khiển gió thu dọn căn phòng, đúng vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, Hồ Linh Nhi vội vàng xuyên qua cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một vị sĩ tử phóng lên trời, sau đó đầu dưới chân trên ngã xuống.
"Tiếp theo." Ngoài phòng truyền đến tiếng của Tần Mục.


Tiếng sấm nổ vang, phảng phất tiếng sét đột ngột nổ giữa trời quang, Hồ Linh Nhi nghe được tiếng rít, hẳn là âm thanh hình thành khi thân thể xé tan không khí, tuy nhiên lại không nhìn thấy người bay lên không trung, chỉ có thể nghe được âm thanh vật nặng va chạm từ xa truyền đến.


"Tiếp theo." Tiếng Tần Mục lần thứ hai truyền đến.
Tiếng nước dâng trào, sóng lớn đánh vỡ bờ, trong tiếng nước chảy cuồn cuộn truyền đến một tiếng hét thảm, sau đó bình tĩnh lại, chỉ có âm thanh của Tần Mục truyền đến: "Tiếp theo."


Hồ Linh Nhi nhanh chóng dọn dẹp gian phòng, sửa sang chăn đệm, bày sẵn giường chiếu, sau đó lấy mấy thứ trong túi sau lưng ra, thầm nghĩ: "Nếu ta dọn dẹp nhanh thì còn có thể ra ngoài xem náo nhiệt!"


Tiếng va chạm bên ngoài truyền đến, kinh thiên động địa, tiếng kêu thảm thiết cũng không dứt bên tai, đến khi nàng thu dọn xong, hứng thú bừng bừng lao ra ngoài thì đã thấy Tần Mục bước vào, có vẻ hơi mệt mỏi.
"Công tử, xong rồi sao?" Hồ Linh Nhi có chút thất vọng.


Tần Mục gật đầu, ngáp một cái nói: "Ta mệt rồi, đi ngủ một lát, ngươi không nên chạy loạn."


Hồ Linh Nhi gật đầu, ló đầu ra ngoài, không khỏi sợ hết hồn, chỉ thấy trên đường Sĩ Tử Cư này đâu đâu cũng có rải rác sĩ tử, có người nằm chỏng vó lên trời, có người treo trên tường sát vách, có người đầu dưới chân trên bị treo trên cây, còn có người bị mắc kẹt vào bên trong vách tường phía xa, có người té xuống mương nước ven đường, còn có người bị trồng vào trong đất, chỉ còn dư lại hai cái chân ở bên ngoài, thỉnh thoảng co giật một cái.


Hồ Linh Nhi le lưỡi, chạy tới, tìm kiếm, lục lọi trên người những sĩ tử này, gỡ sạch ngọc bội, linh đan, vòng ngọc, trâm cài tóc trên người những sĩ tử này xuống, sau đó chuyển vào trong phòng.
"Linh Nhi, ngươi làm gì đó?" Trong phòng truyền đến âm thanh buồn ngủ của Tần Mục.


Hồ Linh Nhi lẽ thẳng khí hùng nói: "Ma viên nói, thắng, đoạt, quy củ."
Tiếng ngáy của Tần Mục truyền ra, hẳn là không nghe thấy. Hồ Linh Nhi lại chạy ra ngoài, mang hộp kiếm của những sĩ tử kia đi, một tên sĩ tử trong đó tỉnh lại, nhấc đôi tay mệt mỏi giữ chặt hộp kiếm của mình.


Hồ Linh Nhi phun ra một luồng gió xoáy, cuốn lên một cái hộp kiếm ném vào đầu tên sĩ tử này, sĩ tử kia bị nện đến máu me đầy mặt, nhưng lại không hôn mê. Hồ Linh Nhi lại đập mấy lần, sĩ tử kia cuối cùng cũng ngất đi. Hồ Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuốn lấy hộp kiếm đưa vào trong sân. Con mắt sĩ tử kia lén lút hé ra, thấy con cáo đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


"Ồ, lại tỉnh rồi!"
Hồ Linh Nhi thoáng thấy hắn hé mắt, kinh hô một tiếng, sau đó sĩ tử kia liền thấy một luồng lốc xoáy cuốn một tảng đá giống như ngọn núi nhỏ lên, chuẩn bị ném về phía hắn, vội vã ngất đi, lần này là thật sự bị doạ hôn mê.


Hồ Linh Nhi thả tảng đá xuống, nhảy nhót, một đường cướp sạch, càng chạy càng xa, lúc này một tên sĩ tử ở xa tỉnh lại, nhìn thấy con hồ ly này đang cướp đoạt bảo vật trên người đám sĩ tử, vội vã giẫy giụa bò ra ngoài, bị Hồ Linh Nhi phát hiện, kéo hắn vào Sĩ Tử Cư. Sĩ tử kia một đường hét thảm, sau đó không một tiếng động, lại là bị hồ ly gõ hôn mê.


Phủ quốc sư Duyên Khang.
Phủ quốc sư này khí thế tráng lệ, thế nhưng chỗ tu luyện của quốc sư Duyên Khang lại rất đơn giản, chỉ có một đại điện, trống rỗng, không có bất kỳ đồ vật nào khác.


Chỉ là nếu ngẩng đầu nhìn lên thì liền có thể nhìn thấy một màn cực kỳ đồ sộ, phía trên cung điện vậy mà không có đỉnh, chỉ có thể nhìn thấy khung, vô số ngôi sao phảng phất trở nên cực thấp, có thể với tay chạm vào được.
Đây là tác dụng kỳ diệu của trận pháp.


Ở không trung cách xa mặt đất vạn trượng có một trận pháp trôi nổi ở đó, dùng vô số lưu ly trong suốt lát thành, mấy vị đệ tử của quốc sư đang ở nơi đó bảo vệ trận pháp. Trận pháp này trải ra phạm vi ngàn mẫu trên không trung cao vạn trượng, thu thập tinh quang (ánh sao), chiếu xuyên qua lưu ly, thẳng vào khung đỉnh của đại điện


Quốc sư Duyên Khang thu thập tinh quang để tu luyện nên tu vi cực cao.
Lúc này, hơi thở của quốc sư Duyên Khang mệt mỏi, đang an dưỡng bên trong, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc áo đen, chính đang chỉnh lý đan dược.


Đột nhiên, ngoài điện có một con côn trùng màu đỏ bay tới, nhào tới bên tai người đàn ông mặc áo đen kia. Trên mặt người đàn ông mặc áo đen kia mọc ra mấy cục thịt giống như mụn cóc, mụn nhọt che kín bộ mặt, hình dạng khủng bố, hắn liên tục gật đầu, tựa hồ đã nghe hiểu lời của con côn trùng màu đỏ, rất là quái dị.


"Quốc sư, sư đệ ta đến."
Người đàn ông mặc áo đen kia chính là Tiểu Độc Vương trong miệng Thái hậu, tên là Phụ Nguyên Thanh, nói: "Hắn ra tay hóa giải Thiên Cơ độc trên người Thái hậu."


Quốc sư Duyên Khang mở mắt, phun ra một miệng máu tanh nồng nặc, nghi ngờ nói: "Sao ngươi biết là sư đệ của ngươi đã giải Thiên Cơ độc trên người Thái hậu?"
"Thiên Cơn độc là tác phẩm đắc ý của sư tôn ta, trong thiên hạ có thể giải loại độc này, chỉ có ta và ông ấy."


Những cục thịt trên mặt Phụ Nguyên Thanh run run, không nhanh không chậm nói: "Con côn trùng nhỏ này nói cho ta, người đến là một thiếu niên, hiển nhiên không phải sư tôn ta, như vậy chỉ có thể là đệ tử hắn mới thu nhận. Ta còn tưởng rằng hắn đã chết rồi, không nghĩ tới vẫn còn sống, hơn nữa lại dạy ra một tên tiểu sư đệ. Quốc sư, độc trên người Thái hậu đã giải, có cần lại hạ xuống một loại kỳ độc khác hay không?"


Quốc sư Duyên Khang lắc đầu, nói: "Đã không cần."
Phụ Nguyên Thanh không rõ.


"Giữa ta và Thái hậu nương nương cũng không có ân oán cá nhân, năm đó nàng vì giang sơn của con trai nàng, vì lẽ đó phản đối chủ trương cải cách triều chính của ta. Bệ hạ cũng có chút do dự, bởi vậy ta mới để ngươi hạ độc, cũng không phải là muốn độc chết nàng, chỉ là làm cho nàng không cách nào can thiệp triều chính. Không có Thái hậu can thiệp, bệ hạ mới toàn tâm toàn ý cải cách triều đỉnh. Hiện nay, thế lực của ta đã vững chắc, trên dưới triều chính có một nửa số người ủng hộ cải cách."


Quốc sư Duyên Khang nói: "Mà người phản đối ta, hiện tại chính đang nhân cơ hội tạo phản làm loạn. Đại thế của ta đã thành, dưới chiều hướng phát triển, Thái hậu nương nương cũng không ngăn cản được ta."


Phụ Nguyên Thanh cười nói: "Ngươi chú ý đại thế, ta lại chú ý ân oán. Thương thế của ngươi tốt lắm rồi, ta ở lại chỗ này cũng không có tác dụng, ta muốn ra ngoài đi dạo. Sư đệ ta đến rồi, làm sư huynh, há có thể không đi gặp hắn một lần?"


Quốc sư Duyên Khang nói: "Ngươi phải cẩn thận, Thái hậu nương nương sẽ không làm gì ta, thế nhưng lại có thể diệt ngươi."
Phụ Nguyên Thanh chần chờ một chút, những cục thịt trên mặt run rẩy, phẫn nộ nói: "Là ngươi bảo ta hạ độc, vì sao không giết ngươi ngược lại giết ta? Ta vô tội biết bao?"


"Ngươi bán sư tôn của ngươi, ngươi quên rồi sao? Hơn nữa Thái hậu và sư tôn của ngươi có chút mập mờ, Thái hậu thông minh, tất nhiên sẽ biết người giải độc là sư đệ ngươi, ngươi chắc chắn sẽ đi tìm hắn, nàng khẳng định đang chờ ngươi mắc câu để giết ngươi báo thù cho nàng, cũng là báo thù cho sư tôn ngươi."


Phụ Nguyên Thanh đau đầu, đành phải bỏ ý niệm này đi.