Mục Thần Ký

Chương 105: Phủ doãn* Lệ Châu

*Phủ doãn: một chức quan.
"Cao thủ của Thi Tiên giáo! Mạnh hơn thần thông giả gọi là Hạ Ẩn vừa rồi kia rất nhiều, ít nhất cao hơn hắn một cảnh giới!"


Tần Mục giật mình trong lòng, những thi trùng này hẳn là do cao thủ của Thi Tiên giáo nuôi dưỡng, có thể ở xa đồng thời điều khiển điều động nhiều thi trùng như vậy, thông qua thi trùng khống chế vô số hài cốt khô lâu trong bãi tha ma và thêm các loại mãnh thú bên trong hoang dã, tu vi của người này tinh thuần cỡ nào, có thể tưởng tượng được!


Điều này khó khăn hơn rất nhiều việc thao túng phi cương.


Những thi trùng này tiến vào trong cơ thể khô lâu và mãnh thú, làm cho những khô lâu, mãnh thú này xảy ra biến hóa kỳ dị, trên xương cốt của khô lâu hiện ra màu đỏ, mà mãnh thú thì lại trực tiếp biến thành những thi thể dã thú lông đỏ, điên cuồng đuổi theo Tần Mục!


Loại thủ đoạn này, cao hơn quá nhiều so với Hạ Ẩn.
"Hắn thông qua những thi trùng này thao túng hài cốt khô lâu và mãnh thú, không phải vì giết ta, mà là ngăn cản ta!"


Tần Mục dùng nguyên khí điều khiển kiếm, Thiếu Bảo kiếm bay ra, sử dụng tới vân kiếm thức, bảo kiếm không ngừng bay vờn quanh thân, vẽ ra một cái lại một cái vòng tròn, hắn lao nhanh về phía trước, Thiếu Bảo kiếm cũng không ngừng cắt chém về phía trước, cắt khô lâu và thi thể thú lông đỏ đang đập tới trước mặt, sau lưng đến nát tan!


Tuy nhiên mỗi một con khô lâu vỡ nát, mỗi một thi thể thú lông đỏ bị cắt nát, bên trong những hài cốt này liền có thi trùng màu hồng bay ra, hoặc là chui vào bùn đất, hoặc là bay về núi rừng phía xa xa, trong đất bùn không ngừng có hài cốt chui ra, bên trong núi rừng cũng không ngừng có thi thể thú lông đỏ vọt tới!


Tần Mục tê cả da đầu, những thú thi cùng khô lâu này vẫn làm chậm bước chân của hắn, không bao lâu nữa cao thủ lần theo hắn kia nhất định sẽ đuổi kịp!


Chính vào lúc này, Hồ Linh Nhi bị đánh thức, thấy thế vội vã khống chế pháp thuật, gọi yêu phong, thế gió càng lúc càng lớn, biến thành lốc xoáy, cuốn thi thể thú lông đỏ và khô lâu chặn đường phía trước vào bên trong lốc xoáy.


Áp lực lên Tần Mục giảm nhiều, tốc độ tăng lên, chạy như điên về phía trước.
Nhưng vào lúc này, một con thi trùng màu hồng bay tới, rơi vào trên bọc quần áp, muốn chui vào bên trong miệng mũi của Hồ Linh Nhi.


Hồ Linh Nhi kêu lên sợ hãi, vội vã từ trong bọc quần áo nhảy ra, leo lên bả vai Tần Mục. Càng nhiều bọ cánh cứng ong ong bay tới, hiển nhiên là cao thủ Thi Tiên giáo lần theo bọn họ kia đã phát hiện Hồ Linh Nhi điều khiển gió, bởi vậy phóng thích thi trùng nhằm vào nàng, muốn biến nàng thành thi thể thú lông đỏ.


"Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện!"


Nguyên khí của Tần Mục biến hóa, hừng hực như lửa, ấn một cái vào không trung, Chu Tước nguyên khí hóa thành một vòng mặt trời nóng bỏng, ánh sáng toả ra, những thi trùng kia chít chít kêu lên quái dị, trong cơ thể bốc lên từng sợi từng sợi khói xanh, dồn dập rơi xuống đất, không nhúc nhích.


"Lôi Âm Bát thức có tác dụng, có thể phá hủy hồn phách của thi trùng!"


Tần Mục vừa mừng vừa sợ, vừa lao nhanh vừa sử dụng Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện, những thú thi và khô lâu cấp tốc đánh tới kia bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào, trong cơ thể dồn dập bốc lên từng sợi từng sợi khói xanh, khô lâu ào ào ào ngã xuống đất, mà thú thi cũng ngã sấp xuống.


Những khô lâu và thú thi kia không ngăn cản đường đi của hắn nữa, mà là đồng thời chạy song song với hắn, trên đường chạy vội, từng bộ từng bộ khô lâu đột nhiên đưa tay nhổ xương sườn của mình ra, xem xương sườn là loan đao, dồn dập quăng về phía Tần Mục!


Số lượng xương sườn lên đến hàng trăm gào thét, lít nha lít nhít, xoay tròn bay qua không trung, từng vòng cung lướt qua, cho dù không trúng, cũng sẽ trở lại trong tay những khô lâu kia.


Tần Mục đau đầu, lại đành phải sử dụng tới vân kiếm thức, chống lại loan đao bằng xương sườn có khả năng kéo tới từ bốn phương tám hướng, tốc độ lần nữa bị chậm lại.


Thủ đoạn công kích của Thi Tiên giáo thực sự kỳ lạ, thi thể bay, giấy vàng, thi trùng, khô lâu, thi thể thú lông đỏ, còn có đám khô lâu hủy đi xương của chính mình và xem như là phi đao, vô cùng kỳ quặc.


Đột nhiên, Tần Mục nhìn thấy phía trước có đồng ruộng, nông phu đang trồng trọt, hiện tại chính là vụ xuân thu, trong ruộng có rất nhiều nông dân dậy sớm thu gặt hoa màu.
"Mau tránh ra!"
Tần Mục phất tay, kêu lớn: "Chư vị, nhanh nhanh tránh ra!"


Những nông phu kia dồn dập ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi lấy làm kinh hãi, khô lâu và thi thể thú lông đỏ giống như là thuỷ triều đang vọt về phía bọn họ, thực quá đáng sợ, vội vã ném lưỡi liềm trong tay, chạy trối chết. Chỉ là tốc độ của bọn họ kém xa Tần Mục và những thi thể thú lông đỏ kia, với tốc độ này đương nhiên sẽ bị đuổi kịp.


Tần Mục vội vã chuyển hướng, tách khỏi bọn họ, chỉ là bên cạnh ruộng lúa chính là đường lớn, trên đường cũng đang có người đi. Cầm đầu là một chiếc xe ngựa, bên cạnh có hộ vệ cưỡi một con ngựa cao lớn, bên trong xe truyền đến âm thanh của một cô gái, nói: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào thế?"


Một tên hộ vệ ở trên ngựa hạ thấp người nói: "Bẩm đại nhân, có khô lâu gây hoạ, chính đang đuổi giết một thiếu niên áo gấm. Thiếu niên kia lo lắng xông tới nông dân trong ruộng, dẫn đám khô lâu lên đường lớn. Còn có vài thi thể thú lông đỏ, hình dạng rất là kỳ lạ, hẳn là bị người dùng thi trùng điều khiển, quá nửa là Thi Tiên giáo ở Tương Tây."


"Ngày nay thiên hạ vừa mới ổn định, luôn có chút yêu ma quỷ quái nhảy ra gây họa loạn cho muôn dân."
Cô gái trong xe nói: "Thi hộ vệ, ngươi đi trừ khử đám khô lâu và thi thể thú lông đỏ, không để chúng xông vào bách tính."
"Vâng, đại nhân."


Tên Thi hộ vệ kia vẫn không xuống ngựa, mà là lấy ra một cái kiếm hoàn màu bạc, cong ngón tay búng một cái, kiếm hoàn bay lên không trung, xoay tròn chuyển động, mỗi chuyển động một vòng liền có một ánh kiếm sáng như tuyết bắn ra.


Tốc độ chuyển động của kiếm hoàn kia cực nhanh, từng luồng từng luồng kiếm quang tựa như sợi mưa hạ xuống, Tần Mục đang trên đường chạy trốn chỉ nghe bốn phía truyền đến âm thanh rầm rầm, từng bộ từng bộ khô lâu đang chạy dồn dập bị phá nát, biến thành bột mịn!


Mà những thi thể thú lông đỏ kia cũng dồn dập đầu một nơi thân một nẻo, thời gian không tới một hơi thở, hàng trăm khô lâu và thi thể thú lông đỏ đuổi giết hắn liền bị quét sạch chết sạch.


Bên trong những khô lâu và thú thi này có thi trùng màu hồng bay ra, nhưng còn chưa kịp bay lên liền bị từng luồng từng luồng kiếm quang tiêu diệt.
"Kiếm pháp chính thống!"


Tần Mục vội vã dừng lại, nhìn về xe ngựa phía trước, hộ vệ bên xe ngựa sử dụng chính là kiếm pháp chính thống, hắn từng gặp qua kiếm pháp tương tự ở những người của kiếm phái Ly Giang, đường đường chính chính.


Loại kiếm pháp này là luyện chế rất nhiều thanh kiếm thành kiếm hoàn, khi đấu với địch thủ thì rất là lợi hại, cũng có thể bố trí thành kiếm trận.


Đương nhiên, có thể triển khai kiếm hoàn thì thường thường đều là cao thủ, bởi vì kiếm hoàn thực sự quá nặng, có thể dùng nguyên khí để kiếm hoàn bay lên không trung thì tu vi của người đó đương nhiên phải cực kỳ mạnh mẽ.


Hộ vệ bên cạnh xe ngựa này đã lợi hại như vậy thì người trong xe ngựa chắc chắn là rất không tầm thường.


Xa xa, vị Kiều sư thúc kia đang một đường chạy như bay tới, đột nhiên cảm giác được thi trùng của chính mình trong nháy mắt bị chết không còn một mống, không khỏi lấy làm kinh hãi, không tiến lên nữa, mà là đứng ở trên ngọn cây quan sát.
"Xe ngựa của thiếu Phủ doãn Lệ Châu!"


Hắn thay đổi sắc mặt, vội vàng nhanh chóng xoay người đi liền: "Thiếu Phủ doãn Lệ Châu là kẻ hung hãn, ta không phải là đối thủ, trước tiên lui lại nói sau!"
Hắn lập tức lắc mình đi ngay, biến mất không còn tăm tích.
Vị Thi hộ vệ trên lưng ngựa kia hướng về trong xe nói: "Đại nhân, Thi Tiên giáo đã lui."


Cô gái trong xe nói: "Gọi thiếu niên kia lại đây."
"Vâng."
Thi hộ vệ xuống ngựa, hạ thấp người nói: "Vị công tử này, đại nhân nhà ta cho mời."


Tần Mục tiến lên, đi tới bên xe ngựa, chỉ thấy màn xe xốc lên, cô gái bên trong lộ ra gò má, là một cô gái môi hồng xinh đẹp. Cô gái kia đưa mặt đến chính diện, cặp mắt trên dưới đánh giá Tần Mục, thấy hắn quần áo ngay ngắn, chắc là gia đình giàu có, nói: "Vị công tử này, ngươi từ đâu tới đây?"


Tần Mục đúng mực, nói: "Ta đến từ huyện thành Đê Giang."
Cô gái kia hỏi: "Có phải huyện thành Đê Giang đã bị thất thủ, bị Thi Tiên giáo chiếm cứ hay không?"
Tần Mục gật đầu, khen: "Tỷ tỷ thật thông minh."


"Tỷ tỷ? Ta làm thiếu Phủ doãn Lệ Châu nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên được người gọi là tỷ tỷ."
Cô gái kia dở khóc dở cười, gọi Thi hộ vệ, nói: "Ngươi truyền lệnh các huyện Hổ Dương, Dự Khang, chuẩn bị phát binh Đê Giang."
Thi hộ vệ vâng dạ, lập tức rời đi.


Cô gái kia nhìn Tần Mục một chút, nói: "Thi Tiên giáo ở Tương Tây đã chiếm lĩnh huyện thành Đê Giang, chỉ sợ người ở đó lành ít dữ nhiều, ngươi có thể trốn ra được cũng là hiếm có. Ta thấy quần áo ngươi cũng hào hoa phú quý, hẳn là xuất từ danh môn, ngươi có tính toán gì không?"


Ánh mắt của nàng mang theo sự thương hại, hiển nhiên cũng là cho rằng huyện thành Đê Giang bị Thi Tiên giáo chiếm cứ, trong thành sẽ không có khả năng còn người sống. Nếu Tần Mục xuất thân từ huyện Đê Giang thì như vậy người nhà của hắn chỉ sợ cũng đã chôn thây ở huyện Đê Giang rồi, không còn sống nữa.


Cho nên nàng mới sẽ hỏi Tần Mục có tính toán gì không.
Tần Mục chần chờ một thoáng, nói: "Ta dự định vào kinh."


Cô gái kia gật gật đầu, nói: "Vào kinh cũng tốt. Lệ Châu phủ ta sắp xuất binh đến huyện Đê Giang, trong lúc loạn lạc, nhất định trộm cướp nổi lên bốn phía, nơi này không phải là nơi bình yên để sống. Ngươi đi kinh thành lần này, có ai tiến cử* hay không?"
*nguyên văn là dẫn đường.


Tần Mục mờ mịt, lắc lắc đầu.


Cô gái kia trầm ngâm chốc lát, nói: "Ta là thiếu Phủ doãn Lệ Châu phủ Ngu Uyên Sơ Vũ, dưới sự quản lý của ta, huyện Đê Giang xuất hiện phản loạn, là tội của ta. Ngươi hốt hoảng chạy ra huyện thành Đê Giang, không có người tiến cử là hợp tình hợp lý. Phỏng chừng huyện lệnh Đê Giang cũng đã chết trong phản loạn. Cù hộ vệ, ngươi chuẩn bị tốt bút mực giấy tờ."


Hộ vệ bên cạnh vâng dạ, vội vã lấy ra bút mực, giấy tờ đưa đến trong xe, cô gái kia nâng bút viết vài chữ vào giấy, chữ viết xinh đẹp, lại nói: "Ngươi tên là gì?"
Tần Mục vội vã báo lên tên của chính mình.


Thiếu doãn Ngu Uyên Sơ Vũ viết xuống mấy chữ Tần Mục là dân Lệ Châu phủ, sau đó đóng quan ấn, chờ cho nét mực khô lại thì đưa công văn ra ngoài xe, bảo người giao cho Tần Mục.


"Đây là thư tiến cử của ngươi, là công văn qua trạm ven đường, cầm thư tiến cử này thì khi ngang qua thành lớn ngươi cũng có thể đi vào, sẽ không có người làm khó ngươi."


Thiếu doãn Ngu Uyên Sơ Vũ hạ màn xe xuống, âm thanh từ bên trong xe truyền đến, nói: "Ngươi không cần lưu luyến gia đình, huyện Đê Giang đã không còn gì để ngươi lưu luyến nữa, lập tức đến kinh thành đi. Anh trai ta là Ngu Uyên Xuất Vân cũng làm quan ở đó, ngươi đến kinh thành liền nói là ta giới thiệu ngươi, hi vọng tương lai còn có thể gặp được ngươi."


"Vô cùng cảm ơn tỷ tỷ!" Tần Mục khom người, dọc theo quan đạo bước nhanh tới trước.
Ngu Uyên Sơ Vũ than thở: "Đáng thương, tuổi nhỏ như thế liền cửa nát nhà tan. Chỉ sợ hắn là người sống sót duy nhất của huyện Đê Giang... "
"Vị Sơ Vũ tỷ tỷ này thật tốt."


Tần Mục cẩn thận cất giữ thư tiến cử, thầm nghĩ: "Lần này đi kinh thành gặp phải vặn hỏi, ta liền có thể nói là người của Lệ Châu phủ, sẽ không bị người nhìn ra là đến từ Đại Khư. Một đêm không ngủ, không bằng đi huyện Hổ Dương nghỉ ngơi một chút."