Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 9: Công chúa Bạch Tuyết và hai chú khổng lồ

Trình Nặc nghĩ, nếu đã là hàng xóm thân thiết thì chắc sẽ không lấy tiền đâu.
Cô nói với Tông Lãng: “Vậy cám ơn anh trước nha.”


Tông Lãng cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc độc mỗi áo ba lỗ. Trình Nặc để ý thấy bắp thịt trên người anh ta rất săn chắc, không phải là loại do luyện tập trong phòng gym, mà là săn chắc cường tráng. Tuy bây giờ ánh nắng khá ấm áp, nhưng nhiệt độ cũng chỉ mười sáu mười bảy độ, mặc ít như thế, không lạnh à?


Tông Lãng không tìm được chỗ đặt đồ, bèn đưa áo khoác cho Trình Nặc, vì nắng nhức mắt nên anh khẽ nhíu lại, nói với cô: “Khỏi khách khí, coi như bắt đầu xây dựng trước thời hạn thôi.”
Trình Nặc câm nín, ý này nghĩa là, vẫn lấy tiền?


Lúc nhận lấy áo, ánh mắt bất giác nhìn anh thêm lần nữa. Từ lần đầu tiên sau khi anh tháo kính râm, cô đã phát hiện anh có đôi mắt rất đẹp. Cảm thấy có phần đáng tiếc, mắt đẹp như thế mà lại ở trên mặt anh ta, quá lãng phí rồi. Cho dù phối cùng ngũ quan vẫn là đẹp mắt. Cô nghĩ, vậy chắc là… cả khuôn mặt này cũng lãng phí?


Trình Nặc giả ngốc: “A a, đâu giống đâu, bắt đầu làm việc là phải trả tiền công, còn hôm nay chỉ là đi giúp, dĩ nhiên phải cám ơn rồi.”
Tông Lãng nhìn cô ba giây, sau đó bật cười thành tiếng.
“Được, tôi nhận lời cám ơn của cô.”


Bạch Nguyên đã bắt tay vung cuốc rồi, thấy họ vẫn nói chuyện thì liền thúc giục: “Anh Lãng, nhanh nhẹn lên tí chứ!”
Tông Lãng nói đến đây, rồi sau đó cầm lấy cào, đi về phía Bạch Nguyên, vừa đi vừa nói: “Một câu cám ơn mà trị giá những năm trăm đồng, đắt thật.”


Giống như cố ý nói cho Trình Nặc nghe nên giọng không hề thấp, lại còn cười hài hước.
Bạch Nguyên cũng nghe thấy, hỏi anh ta: “Năm trăm đồng gì cơ?”
Trình Nặc nói, “Không có gì, hôm nay mất toi năm trăm đồng, xót ruột quá.”
Trình Nặc: …


Có hơn một người làm, tiến triển cũng nhanh hơn nhiều. Dù Tông Lãng có phần đáng ghét, nhưng Trình Nặc không thể không thừa nhận, anh ta làm việc rất khỏe. Đến gần trưa, đã xới được hơn nửa mảnh đất rồi.


Lúc uống nước, Trình Nặc nhìn đồng hồ thì phát hiện ra đã mười một giờ rồi. Đột nhiên nghĩ tới, Bạch Nguyên và Tông Lãng giúp cô làm việc, chí ít cô phải chiêu đãi một bữa cơm trưa.


Nhưng trong nhà không có gì hết. Vì không có tủ lạnh nên đồ ăn mua hôm qua chỉ đủ cho một bữa, đã nấu xong trong tối qua cả rồi. Lại lục tìm, phát hiện chỉ có mấy cọng hành và hai quả trứng gà.


Trên cù lao không có chợ, muốn mua đồ ăn phải sang bên kia. Nhưng thời gian chờ phà ít nhất cũng hai tiếng, đợi cô mua xong quay về nấu cơm thì bụng bọn họ đã lép kẹp rồi.
Cô ra sân sau, xấu hổ hỏi họ: “Các anh, có thích cơm chiên trứng không?”
Cả hai đều dừng việc, đồng loạt nhìn cô.


“Cái đó, thật ngại quá, nhà hết đồ ăn rồi, chỉ có thể làm cơm chiên trứng thôi…”
Bạch Nguyên nói được, “Đã lâu rồi chưa ăn cơm chiên trứng, nhắc tới mà thèm.”
Trình Nặc cười, rồi lại nhìn Tông Lãng không lên tiếng.


Tông Lãng chống hai tay trên cán cuốc, người đổ đầy mồ hôi.
Mãi lâu anh vẫn không ư hử gì, Trình Nặc vẫn dùng ánh mắt hỏi ý. Rất sợ anh sẽ nói ‘đã làm việc không trả tiền lại còn không có cơm ăn’.
“Được.” Anh nói, “Có thể ăn là được.”


Trình Nặc thở phào, “Vậy các anh nghỉ ngơi đi, tôi đi làm cơm!”


Tài nấu ăn của Trình Nặc đã được luyện từ nhỏ rồi. Sau khi