Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 38: Bắt cá

Nhân viên giao hàng giúp cô chuyển tủ lạnh vào trong nhà, nối điện, dùng thử thấy bình thường thì mới rời đi.
Cơn mưa vốn nhỏ gián đoạn đột nhiên ngừng rơi, mặt trời phá tầng mây ló rạng.


Tông Lãng nói anh phải đến lều lớn một chuyến, hỏi cô có muốn đi cùng không, đi hái nhiều rau chất đầy trong tủ lạnh.
Dĩ nhiên Trình Nặc đồng ý rồi, lần trước đi một lần rồi, cô vẫn muốn quay lại lần nữa. Thế là khóa cửa, ngồi xe ba bánh của anh lên đường đến lều lớn.


Lúc đi mặt trời vẫn chiếu khắp nơi, nhưng vừa mới tới thì trời lại tối, chẳng bao lâu sau lại nổi mưa.
Trình Nặc chọn thứ mình thích ăn, mỗi loại hái chừng một bữa, nhưng nhiều loại nên cộng dồn lại, cũng chất được nửa xe ba bánh. Tông Lãng vẫn để cô hái nhiều thêm.


“Nhất định anh phải thường xuyên đến chỗ em ăn chùa mới được, hái nhiều lên, coi như tiền ăn uống của anh.”
Một câu nói đã chặt đứt suy nghĩ muốn trả tiền của mình, Trình Nặc hỏi: “Sao anh cứ phải đến chỗ em ăn chùa vậy?”
Anh đáp như chuyện đương nhiên, “Vì em nấu ngon.”


Nấu ngon là sẽ phải bị anh ăn chực à? Trình Nặc oán thầm, nhưng cũng chẳng chặn lời anh. Cô nghĩ, có lẽ do thấy mấy thởu rau này mà tâm trạng cô tốt lên, nên mới không so đo với anh.


Trời mưa nên trời tối sớm. Hái xong rau củ cũng chỉ mới quá năm giờ, nhưng trời đã tối đen rồi. Lúc đi không mang dù, Tông Lãng lấy một chiếc áo mưa ra.
“Mặc vào đi.” Anh nói với cô.
“Thế còn anh?”
Anh cười, “Anh là một thằng đàn ông, mưa có chút này thì tính là gì.”


Vì ở sau xe chứa rau rồi nên Trình Nặc ngồi trên chỗ lái như cũ. Cuối cùng áo mưa vẫn không mặc, mà dùng tay cầm che trên đỉnh đầu hai người. cũng may mưa không lớn, lúc về tới nhà chỉ bị ướt ống tay áo một chút.


Cơm tối làm rất đơn giản, cải thảo ngâm giấm, thịt bằm ớt xanh, canh trứng nấm hương và cải xanh. Trình Nặc không quen ăn bữa tối nhiều, chỉ đơm nửa bát cơm nhỏ, lại ăn một bát canh là no rồi. Nhưng Tông Lãng ăn đến hai bát, quét sạch đồ ăn và canh còn dư.


Trình Nặc hỏi: “Ăn tối nhiều như thế không sợ trương bụng à?”
Tông Lãng nói: “Đều do em cả, ai bảo em nấu ngon vậy chứ.”


Trình Nặc lườm anh, không để ý nữa. Cô ngồi bên mép giường táy máy weibo. Sau khi Bạch Nguyên giúp cô đăng ký lúc trưa, cô vẫn mãi theo dõi, cứ chốc chốc lại mở điện thoại xem đã được duyệt chưa. Mặc dù biết sẽ không nhanh như thế, nhưng cô vẫn không khống chế được bàn tay.


Số người theo dõi vẫn cứ tiếp tục tăng. Cô vô cùng ngạc nhiên, mình chỉ tiện tay đăng mấy ghi chép thường ngày, thế mà lại có nhiều người để ý đến thế. Chẳng lẽ mọi người bây giờ đều hướng tới cuộc sống nông thôn sao?


Có thể do áp lực ở thành phố quá lớn, nhớ bản thân lúc trước khi còn đi làm, cũng thường xuyên nhớ về cuộc sống nông thôn với bà nội lúc bé. Nhưng khi ấy, cô không thể từ bỏ tất cả mà quay về nông thôn.


Có lẽ những người này cũng giống vậy, hướng đến, song lại chẳng bỏ được, nên mới cảm thấy hứng thú với những ghi chép của cô.
Cô nghĩ, sau này phải đăng nhiều weibo mới được, vì chút tiền lẻ của mình, cũng vì những người theo dõi này.


Tông Lãng ăn xong thì chủ động dọn dẹp bát đũa. Sau đó đi tới cạnh cô nhìn, nhưng Trình Nặc đã cất điện thoại, đứng lên.
“Không còn sớm nữa.” Cô nói.


Tông Lãng biết đây là muốn đuổi anh, bèn ừ đáp: “Ngày mai anh còn phải lên thành phố, những ngày tới cũng phải bận chuyện, có thể buổi tối không về được.”
Trình Nặc mở miệng hỏi: “Vậy anh ở đâu?” Nhưng hỏi rồi lại cảm thấy mình cả nghĩ.


Anh cười, “Anh có căn hộ ở trong thành phố, chẳng qua không thường đến ở.”
Cô ồ lên, gật đầu, “Vậy mau về nghỉ đi.”
“Bên ngoài vẫn còn mưa mà.”
Trình Nặc nhìn, đúng là mưa vẫn đang rơi. Cô bèn đưa chiếc dù mới mua hôm nay cho anh, “Cho anh mượn đấy.”


Anh cũng không nhận, “Đợi lát nữa đi, lát nữa mưa sẽ ngừng thôi.” Sau đó nhanh nhẹn đi lấy ly, tự rót nước cho mình.
Trình Nặc cầm dù trong tay, đột nhiên tim lại đập mạnh.


Những ngày qua, dường như cô đã quen với việc sống cùng anh. Ăn cơm cũng được mà nói chuyện cũng thế, thậm chí là thân mật tình cờ, cô đều không mâu thuẫn, cứ như là, bọn họ đã biết nhau rất lâu, cũng đã yêu nhau lâu rồi…


Đến nỗi cô cho rằng, nếu không thừa nhận quan hệ với anh thì tương lai sẽ không có gì bất ngờ cả. Nhưng bây giờ nhìn lại, ngoài việc cô chưa thừa nhận ra thì cô với anh đã có vẻ là yêu rồi đúng không?


Ý thức được chuyện này, trong lòng loạn nhịp, nhưng kỳ lạ là, nó không để cô chống cự hay sợ hãi như trước nữa.


Tông Lãng ở đến hơn tám giờ mới rời đi, trước khi đi có nói, đợi mấy ngày nữa bận việc xong thì sẽ làm cửa sổ giúp cô. Trình Nặc nói anh không cần gấp, cứ bận việc của mình đi.