Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 27: Duyên phận kỳ diệu

Trình Nặc đặt điện thoại xuống, nói: “Mấy tấm ảnh này tôi muốn đăng lên weibo, anh không ngại chứ?”
Tông Lãng nói không ngại, Trình Nặc đành phải chụp cho anh mấy tấm. Chụp xong thì nhớ ra chuyện lắp camera ở tiệm nhỏ, bèn hỏi hỏi anh: “Chủ tiệm có nói là đã nhờ anh lắp hộ camera đúng không?”


Tông Lãng cười gật đầu, “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Chủ tiệm nhờ tôi đốc thúc anh giúp anh ấy, sợ anh quên.” Nói xong lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua, giọng dần nhỏ đi.


Anh cười khẽ, “Em không nói thì đúng là anh quên mất, thiết bị đã được đưa tới, hôm nay kết thúc công việc thì sẽ đi lắp ngay. Còn phải nhờ em giúp nữa, một mình anh không được.”
Nể mặt chủ tiệm, Trình Nặc gật đầu nói: “Được.”


Chụp ảnh xong, thuận tay chọn mấy tấm post lên weibo, sau đó Trình Nặc vội vã đi nấu cơm. Hôm nay làm món vịt om bia, mua một con vịt to chặt thành miếng, rán cho ra mỡ rồi lật lui lật tới ở trong nồi để da cháy vàng xém, sau đó lại đổ hết một chai bia vào, lại thêm hồi hương, gừng, tỏi, rượu gia vị và muối, om nhỏ lửa từ từ là được.


Bạch Nguyên đã gửi số điện thoại cửa hàng bán gạch lát nền cho cô, Trình Nặc nhân lúc thời gian rảnh mà gọi điện thoại, hỏi địa chỉ, ghi nhớ lấy. Cô tính hai ngày tới sẽ lên thành phố một chuyến, mua hết gạch về.
Lúc ăn cơm trưa, Trình Nặc hỏi chú La có thể mua cửa sổ ở tường ngoài sân chỗ nào.


Chú La suy nghĩ một lúc, nói: “Trước kia trấn trên có làm, nhưng vài năm nay lại không thấy nữa.”
Chú Lưu cũng lắc đầu, “Hiện tại không còn ai dùng thứ này nên c