Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 24: Xem kịch

Không thể tay không đến nhà Bạch Nguyên được, Trình Nặc bèn vào siêu thị mua ít đồ. Tông Lãng đi theo cô, xách đồ giúp.
Lúc mua nhà Trình Nặc có đến nhà Bạch Nguyên rồi, song cũng chỉ một lần mà thôi, hôm nay vòng tới vòng lui mãi mà vẫn chưa tìm ra.


Cô bực bội, đứng ở ven đường không đi nữa.
“Sao thế?” Tông Lãng hỏi cô.
Trình Nặc nhìn hòn đá trên mặt đất, nói: “Đi mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc.”
Tông Lãng cười, chỉ vào ngôi nhà nhỏ hai tầng ở sau lưng cô, “Đã đến nơi rồi, chẳng bằng vào nghỉ?”


Trình Nặc ngoái đầu nhìn, mới phát hiện đã đến nhà Bạch Nguyên từ bao giờ. Ở đây toàn là nhà lầu xây giống nhau, nên ban nãy cô mới không nhận ra.
Cổng sân để mở, hai người Trình Nặc mới vào cổng thì Bạch Nguyên đã chạy ra đón.


“Chị Trình Nặc, cuối cùng chị cũng đến rồi! Bà cụ nói nãy giờ đấy, nói nhất định là chị lạc đường rồi, cứ khăng khăng bảo em đi đón.” Thấy Tông Lãng lại hỏi: “Anh chị đi với nhau à, hay là gặp trên đường?”


Tông Lãng nói: “Đi cùng.” Vừa nói vừa đưa đồ trong tay cho Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên nhận lấy, cười nói: “Mang đồ làm gì chứ, đây đâu phải phong cách của anh chứ anh Lãng.”
“Đúng là không phải phong cách của anh, Trình Nặc mua đấy.”
“Em biết ngay mà, chị tốn kém quá rồi.”


Trình Nặc: “Cũng không biết bà cụ thích ăn gì nên chọn nhiều đồ hợp khẩu vị người già.”
Bạch Nguyên mời họ vào nhà, bà lão đã chờ sẵn rồi. Thấy Trình Nặc tới thì ngoắc tay với cô: “Lại đây lại đây, để cụ xem có lên cân không nào.”


Trình Nặc ngồi xuổng xuống bên cạnh bà lão, cười hỏi: “Bà ơi, bà thấy cháu tăng cân ạ?”
Bà lão lắc đầu, “Gầy! Phải ăn nhiều vào, phụ nữ mập chút mới phải chứ, sau này dễ đẻ!”


Nụ cười trên mặt Trình Nặc đông cứng đi trong thoáng chốc, “Được ạ, nhất định sau này cháu sẽ ăn nhiều.”


Nhà họ Bạch là đại gia đình, Bạch Nguyên còn có một người chị đang làm việc ở bên ngoài. Bố mẹ làm buôn bán lẻ ở trấn trên, theo lời Bạch Nguyên, cậu có ba người bác trai và hai người cô, đời ông nội có đến tám anh chị em, mỗi người khai chi tán điệp, tính ra cũng gần trăm người. Vì bà cụ vẫn còn sống nên liên lạc rất thường xuyên, không hề lạnh nhạt. Cứ tới các ngày lễ tết là trong nhà lại đông như trẩy hội, người này ăn xong đi ra là lại có người khác ngồi xuống bắt đầu ăn, vô cùng sôi nổi.


Trình Nặc cũng đã gặp bố mẹ của Bạch Nguyên rồi, là một đôi vợ chồng rất nhiệt tình, buổi tối ăn cơm cứ liên tục gắp đồ vào bát Trình Nặc, chất thành một đống, Trình Nặc ăn không hết mà cũng không tiện để dư, chỉ đành cố nhét hết vào bụng. Ăn xong bữa cơm mà có cảm giác cạp quần chật cứng.


Cơm nước xong xuôi thì cũng vừa vặn đến giờ khai mạc sân khấu. Cách không xa, ở ngay quảng trường trước mặt nhà Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên vác chiếc gh