Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 21: Tôi cho cô một mái nhà

Cuối cùng túi rau kia vẫn do Tông Lãng rửa sạch. Trình Nặc không ép anh được nên cứ tùy anh. Còn mình chạy ra gian nhà chính, gọi ba người chú La chuẩn bị ăn cơm.


Vách ngăn trong phòng đã được dỡ, tấm ván tháo ra được chất ở sân trước, đồ trong phòng nếu được thì đã dời ra cả rồi. Tạm thời bức tường bên trái chưa xây nên cả căn phòng vừa trống trải lại sáng sủa.


Trình Nặc nhìn quanh một hồi, tưởng tượng dáng vẻ của ngôi nhà sau khi sửa xong, lấy làm hài lòng.
Trên bàn cơm, chú Lưu nói tiếp theo nên lát lại nền. Hiện giờ trên nền nhà được lát gạch xanh, đã cũ lắm rồi, nhưng Trình Nặc lại rất thích. Có điều gạch đã ẩm, khó vệ sinh.


Cô hỏi chú Lưu: “Ốp gỗ sàn được không ạ?”
Chú Lưu nói không được, “Kiểu phòng này xây sát mặt đất, sàn nhà rất dễ bị ẩm. Vẫn là gạch thì tốt hơn.”


Bạch Nguyên liền nói trước đây có thấy một người bạn ở trấn trên sửa nhà, sàn nhà lát gạch rất đẹp, “Là loại màu đen xám, rất hợp với nhà cũ.”
Trình Nặc tưởng tượng, cảm thấy cũng không tệ, “Vậy cậu hỏi giúp tôi xem mua gạch đó ở đâu đi.”
Bạch Nguyên đáp được.


Tông Lãng vẫn không nói gì, đột nhiên anh gắp miếng khoai tây vào trong bát Trình Nặc.
“Còn không ăn nữa thì nhão ra đấy.” Anh nói.


Bàn vuông ngồi sáu người, chú La và chú Lưu ngồi ở một bên, Bạch Nguyên và bác Ngô ngồi một phía, còn Tông Lãng, không biết tại sao lại ngồi cùng phía với cô. Vì hai người ngồi gần nhau, Tông Lãng lại thấp giọng nên những người khác không nghe thấy, dường như cũng không phát hiện ra động tác của cô.


Trình Nặc nhìn miếng khoai tây mập ú, nói cám ơn. Nhưng cô không ăn, lại đặt vào bát bên cạnh.
Tông Lãng thấy vậy liền cau mày, lại gắp rất nhiều vào bát cô.
Lần này chú Lưu đã nhìn thấy, nhưng lại vờ như chưa thấy gì, cười híp mắt tự rót rượu cho mình, cạn ly với chú La.


Bạch Nguyên cũng thấy, thấy Trình Nặc không hề động vào đồ ăn Tông Lãng gắp cho, bèn la lối: “Chị Trình Nặc, có phải chị không thích mấy món đó không, nào nào, ăn thịt dê đi.” Vừa nói vừa gắp một đũa đầy thịt dê cho cô.


Thật ra Trình Nặc không thích ăn thịt dê lắm, nhưng vẫn ăn hết thịt Bạch Nguyên gắp cho cô, còn của Tông Lãng, cô vẫn không đụng đến.
Tông Lãng nhìn cô rồi lại nhìn Bạch Nguyên, cúi đầu tự ăn, không gắp đồ thêm cho cô nữa.


Chú La vẫn nói đến chuyện những tấm ván được dở đi, “Đều là gỗ tốt cả, vất đi thì tiếc quá, không bằng giữ lại mà lắp tủ.”
Trình Nặc nói có thể lắp tủ thì hay quá, rồi chỉ vào bức tường ở sân sau, hỏi: “Để tủ sách ở đó, chú thấy có được không?”


Chú La nhìn rồi nói được, mấy đồ gồ kia dư nhiều chứ không thiếu đâu.
Thế là cơm nước xong xuôi, chú La lại đo dài rộng ở trên t