Mua Vợ

Chương 60: Động lòng

“Vì thế nên tôi mới bắt nạt cô đấy, bởi vì tôi ghét nhất ai xem mình là đồng tính đấy.”

“Là do hành vi của anh khiến người ta hiểu lầm thôi, nếu anh không muốn để người ta hiểu lầm ấy thì phải lớn giọng nói cho họ biết: tôi không phải là đồng tính. Nếu anh ngại phải giải thích nhiều lần thì có thể lên đài truyền hình phát bố một cái thông báo, nội dung thông báo viết là: Tôi - Nam Cung Phong vì chán ghét phụ nữ nên cố gắng không chung giường cùng gối với phụ nữ, nhưng bản thân tôi cũng không phải là đồng tính đâu, xu hướng tính dục của bản thân tôi luôn hoan nghênh những người chuyên nghiệp đến giám định.”

Âu Dương Vân châm chọc xong thì che miệng cười ha ha. Nam Cung Phong bực mình trở người dậy đưa tay bóp cổ cô: “Gan càng lúc càng lớn rồi nhỉ, còn dám chế nhạo tôi nữa, cô có tin tôi ném cô ra ngoài biển để cá rỉa không?”

“Đừng đừng mà, tôi đùa thôi.”

Âu Dương Vân mím môi nhưng vẫn không nhịn được cười, Nam Cung Phong thấy cô cười đến nỗi không ngậm miệng lại được thì nhướng mày lên: “Thích cười lắm đúng không? Được thôi, thế tôi cho cô cười đủ này!”

Anh đưa hai tay xốc vào dưới nách cô rồi dùng sức cù lét cô. Âu Dương Vân cười đến thở không ra hơi, lăn lộn vài vòng trên bãi cát thì rốt cuộc cũng bó cẳng giơ hai tay lên: “Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, tôi cam đoan sau này không dám nữa mà.”

Lúc này Nam Cung Phong mới buông tha cho cô, anh chỉ vào trán cô mà cảnh cáo: “Sau này còn dám hoài nghi xu hướng tính dục của tôi thì tôi lập tức tìm đến mười tên thái giám thăm hỏi cô đấy.”

Âu Dương Vân nằm ở trên bãi cát thở hồng hộc, đây là lần đầu tiên cô ở chung với Nam Cung Phong vui vẻ hòa thuận đến như vậy, trên mặt bất giác nở một nụ cười tươi như hoa: “Tên này, anh đúng là ác thật đấy, tìm ai không tìm lại tìm thái giám chứ, ở thời này rồi mà anh còn tìm ra thái giám được à? Lại còn tìm đến mười người?”

“Có thể chứ, mang cô xuyên về là được thôi.”

Nam Cung Phong nhắm hai mắt lại biếng nhác trả lời.

“Nếu anh thật sự có năng lực đó thì mau mang tôi xuyên về đến triều Nguyên đi, tôi muốn gặp Trương Vô Kỵ.”

Âu Dương Vân yếu ớt nói.

“Tìm anh ta làm gì?”

“Hồi còn bé từng thích thầm anh ấy.”

Phụt.

Nam Cung Phong tức giận cười: “Thích thầm ai không thích, lại đi thích thầm tên đào hoa đó chứ.”

“Anh ta đào hoa ở chỗ nào chứ? Anh ta chỉ là khá có duyên với phụ nữ mà thôi, còn trong lòng chỉ yêu duy nhất một Triệu Mẫn.”

“Sai rồi, người anh ta yêu phải là Chu Chỉ Nhược.”

“Anh mới sai ấy, anh ta vốn chẳng yêu cái ả ma nữ kia đâu.”

Âu Dương Vân nghiêng người sang đối mặt với anh nói: “Kết cuộc của Ỷ Thiên có đoạn Chu Chỉ Nhược từng hỏi Trương Vô Kỵ như này, trong bốn người Tiểu Chiêu, Chu Nhi, Triệu Mẫn cùng cô ấy thì người anh ta chân chính yêu là ai. Trương Vô Kỵ trong chốc lát muôn vàn cảm xúc, nhớ đến bản thân mình cũng từng đặt tay lên ngực tự hỏi như vậy, lúc đó chỉ cảm thấy nếu có thể cùng với cả bốn cô gái ấy đi đến cùng trời tận đất thì chẳng phải êm đềm hạnh phúc sao? Nhưng thế sự đổi dời, Tiểu Chiêu phải đi đến Ba Tư xa xôi làm giáo chủ, biểu muội Chu Nhi lại qua đời, Chỉ Nhược thì lầm đường lạc lối, chỉ có mỗi cô nương Triệu luôn ở bên cạnh chăm sóc mình mà thôi. Tuy rằng trong thời gian đó từng xảy ra hiểu lầm lẫn nhau, anh ta là kiểu vừa yêu vừa hận Triệu Mẫn, nhưng lại chưa bao giờ gieo xuống trong tim sự bận lòng đối với cô ấy. Nhưng mà Chỉ Nhược nhúng tay vào lại khiến trong lòng anh ta dao động không ngừng, trước sau vẫn luôn không có cách nào để nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân. Mãi cho đến khoảnh khắc ấy, đối mặt với sự ra đi không lời từ biệt của Triệu Mẫn thì anh ta rốt cuộc cũng phát hiện được bản thân lại khó mà dứt lòng với yêu nữ nhỏ tinh ma nghịch ngợm này. Nếu đời này không gặp lại được cô ấy thì bản thân cũng không còn muốn tiếp tục sống nữa. Vì thế rốt cuộc anh ta cũng tìm được đáp án ở tận đáy lòng của mình, đối với Chỉ Nhược anh ta luôn luôn kính trọng, đối với Chu Nhi thì anh ta sinh lòng cảm kích, còn đối với Tiểu Chiêu thì anh ta xót xa thương tiếc, nhưng đối với Triệu Mẫn lại là tình yêu khắc cốt ghi tâm.”

Nam Cung Phong bỗng nhiên mở mắt ra, đầy ý tứ sâu xa mà hỏi cô: “Là tự cô phân tích à? Hay là đích thân cụ Trương Vô Kỵ kia nói cho cô biết?”

Âu Dương Vân không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, bởi vì lúc nhìn thẳng anh cô sẽ cảm thấy hốt hoảng.

“Là tự tôi phân tích đấy, nhưng đó chính là sự thật.”

Nam Cung Phong thở dài, rồi lại đột nhiên tẻ ngắt nói: “Có phải người phụ nữ nào cũng có một ước mơ giống như thế, đều muốn gả cho mấy người anh hùng như Trương Vô Kỵ kia không?”

“Ồ, chẳng lẽ ngoài tôi ra còn có ai thầm thích anh ta nữa à?”

Nam Cung Phong trầm mặc không nói, rất lâu sau đó, lâu đến nỗi Âu Dương Vân còn nghĩ rằng phải chăng anh đã ngủ thiếp đi mất rồi, thì anh lại thong thả nói: “Tôi từng biết một người phụ nữ, khi còn bé đã từng điên cuồng say đắm Trương Vô Kỵ.”

Trái tim của Âu Dương Vân đập thịch một cái, không cần hỏi cô cũng biết người phụ nữ kia chắc chắn là Đường Huyên. Bởi vì mẹ chồng từng nói Đường Huyên là người phụ nữ duy nhất mà con trai bà sẵn lòng yêu cũng sẵn lòng gần gũi.

“Không phải do Trương Vô Kỵ quá xuất sắc, mà là do mỗi cô gái đều có giấc mơ công chúa như vậy. Có người thích Dương Quá, có người lại thích Trần Gia Lạc, cũng có cả người thích Kiều Phong. Nam chính là ai không quan trọng, quan trọng là anh ta đã xuất hiện trong những năm tháng thiếu nữ mộng mơ đấy.”

“Hiện tại thì sao? Còn mơ thế không?”

Âu Dương Vân bĩu môi: “Đã sớm không còn mơ thế nữa rồi.”

“Vậy tại sao vẫn còn muốn gặp Trương Vô Kỵ?”

“Vì để làm khó anh chứ gì nữa, biết rõ anh ta chỉ là một nhân vật giả tưởng, cho dù anh thật sự có năng lực xuyên không thì cũng không thể tìm ra được.”

“Vì biết rõ anh ta là nhân vật giả tưởng nên mới không còn thích thầm anh ta nữa đúng không?”

“Không phải là không còn thích thầm anh ta, mà là không tiếp tục mơ lại giấc mơ công chúa khi bé nữa.”

Âu Dương Vân nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao, cảm động thông hiểu nói: “Đến một lúc nào đó, khi chúng ta ngẩng nhìn những vì tinh tú rực rỡ trên cao, vì sao sáng rực của màn đêm đó vẫn như trước soi rọi trái tim ta, nhưng không còn nhìn thấy giọt lệ tuôn rơi vì thương cảm cho Ngưu Lang Chức Nữ... Bởi vì đã trưởng thành, mà không còn tin vào thần thoại nữa...”

Trương Vô Kỵ cũng thế, Kiều Phong cũng vậy, đều chỉ là những câu chuyện thần thoại.



Nam Cung Phong nói không sai chút nào, tối hôm trước Nam Cung Tình Tình còn vừa khóc vừa gào, ra vẻ như thể hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với anh trai mình. Thế mà ngày hôm sau thì lại vừa cười vừa nói, chẳng nhớ đến gì cả, như chưa từng xảy ra chút tranh chấp nào cả.

“Chị dâu, ngày mốt là sinh nhật của anh em đấy.”

Âu Dương Vân đang vội vàng ra khỏi cửa, gật đầu đáp lại: “Ừ, chị biết rồi.”

“Vậy chị...”

“Chị sẽ sắp xếp xem.”

Lý Giáp Phú vừa gọi điện cho cô bảo đã đem chứng minh thư của cô đến rồi, nói cô mau mau đến đó lấy đi. Thế nên cô không có thời gian ngồi tán gẫu với cô em chồng mà vội vàng đi ra khỏi cửa.

“Á, em còn chưa nói xong đâu, sao chị đi mất rồi...”

Âu Dương Vân đi tới chỗ hẹn thì đã thấy Lý Giáp Phú đứng chờ sẵn ở đó rồi. Ông ta đưa chứng minh thư đến tay cô rồi nói: “Chuyện bên này xử lý sao rồi?”

Âu Dương Vân cúi đầu: “Đang thu xếp.”

Ngoài miệng là nói như vậy nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán xem, phải làm thế nào mới có thể tiêu hủy đi chứng cứ uy hiếp bác mình mà Lý Giáp Phú đang nắm trong tay.

Nếu như chỉ đơn giản là huỷ bỏ quan hệ hôn nhân với Nam Cung Phong thì đó là chuyện quá mức dễ dàng, nhưng bất luận là quá khứ hay là hiện tại thì cô đều không muốn huỷ bỏ nó, quá khứ là vì để lợi dụng, còn hiện tại là vì... cô đã động lòng với anh rồi.

Tất nhiên Lý Giáp Phú chẳng hề thấy vừa lòng với câu trả lời này của cô, mặt ông ta trầm xuống: “Chỉ là li hôn thôi mà cần phải nhiều thời gian thu xếp như vậy sao?”

“Cháu làm chuyện gì cũng có lí do riêng của mình cả. Cháu cho rằng tất cả những gì cháu gặp phải thì chú Giáp Phú phải biết rõ hết chứ.”

“Trước đây thì tôi biết rõ, nhưng bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi, tôi có muốn biết rõ cũng không thể hiểu nổi nữa.”

“Vậy chú cũng không cần phải ép cháu sít sao đến thế đâu, chú ít nhất phải cho cháu đủ thời gian để thu xếp.”

Lý Giáp Phú cười gằn: “Sao tôi biết được cho cô thời gian để cô thu xếp hay là nghĩ cách làm sao để đối phó tôi.”

Ý nghĩ của Âu Dương Vân bị ông ta nhìn thấu nên có vẻ hơi mất tự nhiên: “Chú lo xa rồi, cháu trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đối phó với người tựa ân nhân như chú Giáp Phú đây.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Đôi mắt của Lý Giáp Phú lóe lên ánh nhìn mang đầy ý tứ sâu xa, tựa như vui vẻ yên tâm, cũng tựa như cảnh cáo nhắc nhở.

“Cháu đi nhà vệ sinh.”

Trong lòng Âu Dương Vân có hơi khó chịu. Cô chỉ là một cô gái yếu đuối, dù ở ngoài có ra vẻ mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc không đỡ nổi một đòn. Huống hồ, đối thủ cô đối mặt không phải chỉ có mỗi Lý Giáp Phú.

Rửa mặt bằng nước lạnh xong xuôi cô lại nặng nề quay về chỗ ngồi trong quán trà. Lý Giáp Phú chỉ chỉ điện thoại di động mà cô để quên ở trên bàn: “Vừa rồi cô có điện thoại đấy, tôi giúp cô nghe máy rồi.”

Cô hơi nhíu mày lại, nhanh chóng mở lịch sử cuộc gọi ra xem thì sắc mặt trong nháy mắt đen lại, cô tức giận chất vấn: “Chú nói với anh ta cái gì rồi?”

“Yên tâm đi, tôi chỉ nói cậu ta gọi nhầm số rồi, cũng chưa nói chuyện gì không nên nói cả.”

Lý Giáp Phú ung dung nhấp một ngụm trà, thái độ rất xem thường.

“Sao chú lại tự tiện nghe điện thoại của người khác thế chứ? Đây là xâm phạm quyền riêng tư của cháu đấy biết không?”

Âu Dương Vân thật sự rất tức giận.

“Cô không ở đây, tôi thay cô nghe điện thoại thì có gì là sai chứ? Biết đâu nguyên nhân cô tức giận không phải vì tôi nghe điện thoại của cô, mà là vì người gọi tới chứ?”

“Chú lại đoán bậy đoán bạ gì đấy? Cho dù cháu có không ở đây thì chú cũng không được tự tiện nghe điện thoại của cháu, còn bảo cái gì mà gọi nhầm số chứ? Chú như thế thì cháu biết giải thích thế nào đây? Chú Giáp Phú, chú làm cháu thất vọng thật đấy!”

Lý Giáp Phú đặt mạnh chiếc cốc làm bằng gốm sứ trong tay xuống bàn một cái rầm, nghiến răng nói: “Là tôi suy đoán bậy bạ hay là sự thật rành rành thì trong lòng cô tự mà rõ lấy. Đừng tưởng rằng tôi không biết gì cả, hai ngày trước các người ở trong cửa hàng Modern New People của thành phố T ôm ôm ấp ấp nhau vào thang máy đi tới đi lui mấy chục chuyến. Cô có dám nói bản thân mình chẳng mảy may động lòng gì với cậu ta không?”

Đáy mắt của Âu Dương Vân lộ ra vẻ khiếp sợ, lần đầu tiên cảm thấy người trước mặt này rất đáng sợ. Ông ta hiểu rõ cô như thể là hình với bóng vậy.

Hai người cãi nhau rất lâu, cuối cùng Âu Dương Vân tức giận phất tay áo mà rời đi.

Mà toàn bộ câu chuyện này đều bị Nam Cung Phong ở đối diện trong quán trà nhìn thấy rõ hết. Tuy rằng không nghe được bọn họ nói cái gì nữa nhưng dựa vào nét mặt mà đoán thì cũng không khó nhìn ra rằng họ đang cãi vả lắm.

Phố Danh Dương là một con phố cổ, đằng đẵng dọc đường đều là các quán trà, đếm kỹ thì cũng không ít hơn mười quán. Thế mà hôm nay lại trùng hợp đến như vậy, Nam Cung Phong lại gặp được Âu Dương Vân tại đây, mà Âu Dương Vân lại vì mang đầy tâm sự mà không phát hiện ra anh.