Mua Vợ

Chương 250: Đại kết cục

“Giang Hựu Nam đã đưa ra chứng cứ chứng minh anh vô tội.”

Tuy rằng đã dự đoán trước nhưng lúc tận tai nghe được, Âu Dương Vân vẫn cảm thấy rất vui vẻ, điều này chứng minh rằng cô không nhìn lầm người.

“Giang Hựu Nam đưa ra chứng cứ gì giúp anh thoát khỏi tình nghi giết mẹ anh ấy vậy.”

“Quả thật trước khi chết Đàm Tuyết Vân đã gặp mặt con trai bà ta, ngoại trừ chuyển toàn bộ số tiền lớn ở ngân hàng Thụy Sĩ sang tên đứa con trai, bà ta còn cho anh ta toàn bộ số cổ phần mà mình có trong một công ti ở nước Pháp. Lúc đó Giang Hựu Nam không hiểu được hành động của mẹ mình có ý gì, cũng chẳng ngờ rằngbà ta đang sắp xếp hậu sự. Ngoại trừ những thứ đó, bà ta còn để lại cho con trai một phong thư, sau khi mọi chuyện xảy ra một tháng, Giang Hựu Nam mới nhận được chúng, anh ta nộp phong thư này chocông tố…”

“Bức thư gì vậy, anh có thấy nội dung không?”

“Không thấy được, có thể nói là một bức thư sám hối, phần trước là sám hối vì bản thân mình suốt hai mươi mấy năm qua không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, phần sau lại là một số từ ngữ tiêu cực, trong đó có một câu bao quát quan trọng nhất, vĩnh biệt, con trai của mẹ, mẹ lấy cái chết để bù đắp lại toàn bộ những gì mẹ thiếu nợ con.”

Âu Dương Vân bỗng nhiên hiểu được, nếu là một bức thư như vậy thì chắc chắn có thể chứng minh được Đàm Tuyết Vân tự sát chứ không phải là bị giết, có thể là bởi vì quá vui vẻ, cô kích động nhảy cẫng lên: “Tà không thể thắng chính, tà không thể thắng chính, em biết chắc rằng một ngày nào đó chân tướng sẽ lộ rõ!”

“Ôi bà cô của tôi ơi, không thắng được thì không thắng được, con đừng nhảy như vậy…”

Bà Nam Cung hoảng hốt chạy tới trước mặt cô, kết quả lời còn chưa nói hết, Âu Dương Vân đã ngồi xổm xuống ôm lấy bụng rồi.

“Làm sao thế?”

“Đau bụng quá…”

“Đau á? Sao lại đau bụng chứ?” Nam Cung Phong hoảng sợ lúng túng.

Mẹ chồng tinh mắt phát hiện ra giữa hai đùi con dâu chảy ra nước ối, hoảng hốt hô lên: “Ôi trời, đây là sắp sinh rồi, nhanh lên, nhanh đến bệnh viện, nhanh đi lái xe đến đây!”

“Con dâu kiên trì một chút, dù thế nào cũng phải kiên trì giữ đấy…”

“Vân đừng sợ, bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện.”

Trong nhà rối thành một cục, người nào người nấy luống cuống tay chân, chậu than để cạnh cửa cũng bị Nam Cung Phong giơ chân đá một cái bay ra xa.

Hai tiếng sau, Âu Dương Vân sinh mổ ở viện Chăm Sóc Sức Khỏe Mẹ Và Bé được hai đứa trẻ, một trai một gái khỏe mạnh xinh đẹp, đặt tên là Hi Hi, Ha Ha.

Bà Nam Cung vui đến mức cười toe toét, Nam Cung Phong vui mừng như điên, anh đứng giữa hành lang bệnh viện hét thật lớn: “Tôi làm ba rồi, tôi làm ba rồi…”

Nếu không phải mọi người điều hiểu được khát vọng của một gia đình về con trẻ, chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh là kẻ điên.

Âu Dương Vân tỉnh lại sau khi hết thuốc tê, nhìn thấy Nam Cung Phong nằm ghé vào cạnh giường cô, nhìn chằm chằm vào hai đứa bé sơ sinh nằm trong giường trẻ con, vò đầu, vẻ mặt rối rắm.

“Chồng ơi…”

Cô yếu ớt gọi một tiếng.

“Em sao thế?” Nam Cung Phong nhanh chóng cúi sát người xuống.

“Cho em nhìn con.”

Nam Cung Phong ôm đứa nhỏ đến chỗ cô: “Em xem, có phải con gái rất giống anh không?”

“Nhỏ như vậy làm sao mà nhìn ra được.”

Âu Dương Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “Hơn nữa, hai đứa trẻ nhìn giống nhau như đúc, anh nói con gái giống anh chẳng phải là gián tiếp nói con trai cũng giống anh sao? Vậy em mang thai suốt mười tháng, chịu nhiều đau đớn như vậy mới sinh bọn chúng ra chẳng phải là không có ích lợi gì à?”

“Sao lại không có ích lợi gì, bây giờ anh yêu em muốn chết, em đã sinh cho anh hai cục cưng đáng yêu như vậy kia mà.”

“Yêu không phải chỉ nói suông ngoài miệng, phải thực hiện bằng hành động mới được.”

“Chờ em xuất viện rồi, anh sẽ khiêng em trên vai, để cả đời này em cưỡi trên đầu anh.”

“Thật sao?”

“Lời anh đã nói ra nhất định sẽ làm được!”

“Được…”

Một tuần sau, Âu Dương Vân cắt chỉ về nhà, xe vừa mới tiến đến trước cửa dinh thự Bạch Vân đã nghe thấy một loạt âm thanh bốp bốp của của pháp và pháo hoa. Không khí trong nhà rất vui vẻ, vụ án của Nam Cung Phong vừa mới kết thúc đã nghênh đón hai thiên thần sinh ra, quả thực là song hỉ lâm môn.

Bắt đầu từ hôm nay, người đến nhà chúc mừng kéo dài không hết, trong vòng một tháng này, Âu Dương Vân chỉ nói cảm ơn mà gần như môi sắp nổi bọt.

Buổi tối cô quay lật da môi ra oán giận Nam Cung Phong: “Chồng ơi, anh xem miệng của em nổi bọt lên luôn rồi.”

Nam Cung Phong lại gần nhìn xem: “A, thật sự là nổi bọt rồi.”

“Làm sao bây giờ?”

“Còn làm gì nữa, chỉ có thể dùng cách bí truyền của dòng họ giúp em tiêu bọt thôi.”

“Hả? Nhà anh có cái gọi là cách bí truyền của dòng họ sao? Sao em lại không biết…”

“Đương nhiên là có rồi, em nhắm mắt lại đi, bây giờ anh tiêu bọt cho em.”

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận được một hơi thở ấm áp tiến tới trước mặt, sau đó, cánh môi quen thuộc thở ra hơi ấm dán lên, nhẹ nhàng, tỉ mỉ, hôn lên bọt bóng nhỏ trên đầu lưỡi cô.

Trái tim mềm mại như nước, cô đáp lại cái hôn của anh, hai người hôn đến mức củi khô bốc lửa nhưng đúng lúc này, hai đứa trẻ lại không có mắt nhìn bật khóc oa oa.

“Chắc là chúng đói rồi.”

Âu Dương Vân đẩy Nam Cung Phong ra, nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ đang khóc dữ dội nhất, lập tức xốc áo lên đút sữa cho cô bé.

Sau khi cho một đứa ăn xong, cô lại ôm đứa còn lại lên…

Xuân đi thu đến, chớp mắt một cái, đã qua năm tháng rồi, Hi Hi Ha Ha đã trở thành hai đứa trẻ cực kì bụ bẫm chắc nịch.

Bà Nam Cung cực kì yêu thương hai đứa cháu này, sau khi Âu Dương Vân cho chúng cai sữa, bà liền tìm ba người bảo mẫu nuôi trẻ đến chăm sóc bọn nhỏ.

Cứ như vậy, Âu Dương Vân lại trở nên rảnh rỗi.

Đến một ngày, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Giang Hựu Nam, anh ta hẹn cô ra gặp một lần.

Nếu nói không xấu hổ thì là giả, dù sao cái chết của Đàm Tuyết Vân cũng là một nút thắt khó gỡ nhưng Âu Dương Vân vẫn đến đúng giờ hẹn.

Mấy tháng không gặp, sắc mặt của Giang Hựu Nam đã tốt hơn nhiều rồi, không còn tiều tụy như cái đêm cô đến tìm anh ta nữa.

“Anh hẹn em ra đây có việc gì không?” Cô lễ phép hỏi.

“Ừ, có chút việc. Bây giờ em có phải trông con không?”

“Không, có chuyện gì?” Cô khó hiểu hỏi lại.

“Vậy thì anh có thể nhờ em một chuyện được không?”

“Được, anh nói đi.”

“Lâm Ái đã mang thai hơn bảy tháng rồi, anh muốn để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi nhưng bên trường học tạm thời không dư giáo viên, cho nên…”

“Vâng, em hiểu rồi, ý anh là muốn em về trường tiếp tục dạy học đúng không?”

“Ừ.”

“Được, không thành vấn đề!”

Cô thoải mái đồng ý, Lâm Ái là ai? Giang Hựu Nam là ai? Chuyện của hai người này cũng chính là chuyện của cô, làm gì có chuyện không giúp.

Giang Hữu Nam cảm kích gật đầu: “Cảm ơn em, phải làm phiền em rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Nhất thời bầu không khí có phần ngại ngùng, Âu Dương Vân ấp úng nói ra một câu: “Cảm ơn anh.”

“Sao lại cảm ơn?”

“Cảm ơn anh không làm em phải thất vọng, đứng ra rửa sạch tiếng xấu cho chồng em.”

Giang Hựu Nam cay đắng mỉm cười: “Đó đều là công của em mà, chẳng lẽ em cho rằng anh không biết việc thầy Kiều hẹn anh ra là ý của em à?”

Ân Dương Vân có chút xấu hổ, cô vừa bứt rứt vừa tò mò hỏi lại: “Thầy ấy nói gì với anh thế?”

“Thầy ấy nói nhiều lắm, nhưng câu để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất là: hận thù không bao giờ hóa giải được hận thù, chỉ có từ bi mới có thể hóa giải hận thù, che giấu sự thật sẽ trực tiếp khiến cho sinh thái của xã hội hiện thực trở nên xấu đi, trốn tránh trách nhiệm sẽ trực tiếp khiến cho tâm thái thờ ơ càng lan rộng hơn.”

Hôm đó, sau khi về nhà Âu Dương Vân nói lại những lời này cho Nam Cung Phong nghe, anh cảm khái: “Thầy Kiều đúng là một người thầy có thể ảnh hướng đến tâm hồn của cả một thế hệ, lời nói của ông ấy luôn rất sâu sắc.”

“Phải rồi, chồng này, em đồng ý với Giang Hựu Nam từ ngày mai sẽ về trường dạy học rồi.”

“Cái gì?”

Nam Cung Phong nhảy dựng lên: “Chuyện lớn như vậy sao em không bàn bạc với anh trước?”

“Lớn gì đâu chứ, cũng chỉ là công việc thôi mà, bây giờ Lâm Ái đang mang thai, trường không có đủ giáo viên.”

“Không đủ thì anh ta không biết đường phản ánh với Sở Giáo dục à? Vì sao lại muốn vợ anh vào thay thế?”

“Không phải là thay thế, em vốn là giáo viên của trường mà.”

“Nhưng không phải em đã xin thôi việc từ mấy năm trước rồi sao?”

“Không phải là thôi việc, là tạm nghỉ làm không lương.”

“Anh không quan tâm là làm gì, tóm lại anh không đồng ý!”

“Vì sao anh lại không đồng ý?”

“Con còn quá nhỏ, sao em có thể mặc kệ hai đứa được chứ?”

“Con mình lúc nào cũng được cả đám người hầu hạ mà, người làm mẹ như em hoàn toàn bị đẩy sang một bên.”

“Vậy thì cũng không được, gần đây anh đang chuẩn bị hợp tác với công ty ADP ở bên Mỹ, nhân lực công ty cũng không đủ, em đi làm thư ký cho anh, chức vị đó của em cũng là tạm nghỉ không lương mà.”

A, Âu Dương Vân dở khóc dở cười, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này vẫn luôn mạnh mẽ như thế.

Mặc kệ Nam Cung Phong có đồng ý không thì ngày hôm sau Âu Dương Vân vẫn đến trường học, kết cục có thể nghĩ được, đến chiều khi về nhà Nam Cung Phong đen mặt, vô cùng tức giận nổi cáu với cô: “Em coi lời anh nói đều là gió thoảng bên tai thôi đúng không?”

“Em đã đồng ý với người ta rồi, em không thể thất hứa được.”

“Em vô tội quá nhỉ? Xem ra hôm nay anh không cho em biết mặt thì uy nghiêm người làm chủ gia đình của anh hoàn toàn mất luôn!”

Nam Cung Phong giơ tay lên, còn chưa kịp hạ xuống Âu Dương Vân đã ôm lấy đầu, gào khóc thảm thiết nói: “Mẹ ơi! Cứu con, bạo lực gia đình này!!”

“…”

Nam Cung Phong tức giận xoay người ra khỏi nhà, Âu Dương Vân nhìn theo bóng lưng của anh, tấm tắc cảm thán: “Còn bảo em thích bỏ nhà ra đi, con người có ai không muốn bỏ nhà ra đi khi tức giận chứ?”

Một tuần sau, Âu Dương Vân bắt đầu có chút lo âu, vì sao lại lo âu chứ? Bởi vì từ đêm đó, sau khi ai đó bạo lực gia đình thất bại liền không quan tâm đến cô nữa.

Cô nằm trên giường, phiền muộn gọi điện thoại cho Lâm Ái, kể khổ với cô bạn thân của mình, nói ra hết nỗi khổ của người oán phụ nơi khuê phòng.

Sau khi Lâm Ái nghe cô kể xong, bắt đầu sâu sắc tổng kết lại cho cô: “Tóm lại thì, không phải Nam Cung Phong tức giận vì cậu không nghe lời anh ấy, mà là các cậu đã gặp phải một vấn đề nghiêm trọng mà các cặp vợ chồng đều gặp phải sau khi kết hôn… đó là cột mốc bảy năm[1].”

[1] Cột mốc bảy năm: Một thuật ngữ tâm lí cho rằng hạnh phúc sẽ giảm sau bảy năm hôn nhân.

“Có nhầm không thế? Bọn tớ vẫn chưa đến bảy năm mà.”

“Các cậu là ngứa trước đó.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cách duy nhất chính là tạo ra một chút lãng mạn, sau đó dịu dàng tấn công để anh ta phải say đắm cậu lại lần nữa.”

“Được rồi, để tớ thử xem…”

Dịu dàng tấn công, ừm… dịu dàng tấn công…

Ngày cuối tuần, cô đến chợ đồ cũ ở trạm xe lửa mua một chiếc phim AV, sau đó chuẩn bị để buổi tối hành động.

Sau khi ăn tối xong cô lên tầng từ sớm, tắm rửa cho thơm tho ngào ngạt, mặc một bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, sau đó bày một tư thế quyến rũ chờ Nam Cung Phong vào phòng.