Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 67

Trình Nhật Khải đưa Lâm Mặc Linh về dưới nhà mới lái xe trở về căn hộ của mình, vừa mở cửa thì điện thoại reo lên.
Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy giọng cười nhạo của Cố Khánh Nguyên ở đầu dây bên kia không ngừng truyền tới.


"Người anh em, yêu đương xong rồi hả? Cuối cùng thì cũng có thời gian nghe điện thoại của tớ?"
Trình Nhật Khải tiện tay khóa cửa, ném chìa khóa lên bàn trà.
"Cậu nói gì? Vừa nãy tớ bận lái xe, nói đi, là việc gì?"


Cố Khánh Nguyên là kiểu người tính cách thẳng thắn, dứt khoát, cũng không nhiều lời với anh, trực tiếp nói luôn vào chủ đề: "Thời gian làm việc nói chuyện công, hết giờ làm thì đương nhiên phải nói chuyện riêng tư rồi. Hôm nay trong bữa tiệc, tớ gặp một người quen cũ, cậu đoán xem là ai?"


Trình Nhật Khải cau mày: "Không phải là cô gái nhà giàu lạnh lùng hồi đại học cậu theo đuổi bị người ta đánh cho sưng mặt lên đấy chứ?"


"Trình Nhật Khải, sao cậu chẳng có chút sáng tạo nào thế hả, còn nhắc đến người đó?" Cố Khánh Nguyên buồn bực khiếu nại: "Không phải người tớ theo đuổi không thành, chính xác mà nói, là người theo đuổi cậu không thành – Hoàng Tử Liên."
Bên này Trình Nhật Khải lạnh nhạt "ừ" một tiếng: "Thì sao?"


"Bạc tình thật đấy. Nhớ lúc đầu người ta thích cậu như vậy, đến cả người ngoài như tớ cũng cảm thấy xúc động thấm đẫm lòng người..."
Trình Nhật Khải ngắt lời anh: "Cậu gọi điện cho tớ là vì muốn nói mấy lời này?"


Cố Khánh Nguyên vội vàng quay lại chủ đề chính: "Đương nhiên là không phải. Là thế này, cuối tuần này có rảnh không, sinh nhật tớ, chúng ta hội họp, tớ mời các cậu." Ngừng một lát, lại cười cười nói: "Cậu cũng có thể đưa bạn gái cậu đến, tớ rất mong muốn được gặp cô ấy đấy!"


"Được rồi, để tớ hỏi cô ấy." Trình Nhật Khải sảng khoái đồng ý.
"Cuối cùng thì chuyện cậu tâm tâm niệm niệm cũng có thành quả rồi nhỉ?" Cố Khánh Nguyên cảm thán.
"Ừm." Câu trả lời vô cùng ngắn gọn, dứt khoát.


Sau đó lại nói tiếp một câu nữa, nội dung rất đơn giản, nói một cách rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một từ lại giống như dồn hết tâm tình ra để nói, mỗi một âm tiết đều mang theo sức nặng ném vào không khí.
"Bây giờ tớ cảm thấy rất hạnh phúc."


"Tớ cũng cảm thấy mừng cho cậu và những cô gái khác. Khi nhìn thấy sự thất vọng của những cô gái theo đuổi cậu, tớ cảm thấy đau lòng thay họ." Cố Khánh Nguyên cười cợt.


Anh dừng lại chừng vài giây, sau đó nói tiếp: "Tớ thật sự rất khâm phục cậu ấy, có thể yêu thầm lâu đến như vậy. Đáng lẽ lúc gặp cô ấy ở bệnh viện tớ phải nhận ra luôn rồi."


"Cậu mà để ý được đến chuyện đấy thì tớ gọi cậu bằng anh." Trình Nhật Khải ngồi xuống sofa, hai đầu chân mày giãn ra, ý cười hiện lên trên mặt.
Cố Khánh Nguyên thăm dò hỏi: "Nếu đã như vậy, sao cậu không về nước sớm hơn?"


Trình Nhật Khải trầm ngâm rất lâu: "Cậu có nhớ năm tớ về nước trước sinh nhật cũng là dịp tết không?


Trình Nhật Khải nghiêng đầu nhìn ra ngoài ban công, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, sâu trong đáy mắt có thứ dịu dàng lướt qua: "Bố mẹ tớ cũng rất muốn tớ quay về đây. Lúc đó tớ có đi tìm cô ấy, quyết định xem mình nên ở lại đây hay tiếp tục trở về Mỹ. Nếu như cô ấy đang một mình, tớ sẽ bỏ lại tất cả mà ở lại đây, theo đuổi cô ấy. Thế nhưng, tớ lại nhìn thấy cô ấy đang vừa đi vừa cười nói vui vẻ với người đàn ông khác. Tớ thừa nhận, tớ ích kỉ, chưa sẵn sàng nhìn thấy cảnh đó, vậy nên tớ đã quyết định quay lại Mỹ."


Trong lòng Cố Khánh Nguyên chấn động, anh cầm điện thoại cả nửa ngày trời cũng không biết nói gì, cuối cùng tất cả biến thành một tiếng thở dài im ắng.
Kết thúc cuộc gọi, Trình Nhật Khải bước ra ngoài ban công, cúi đầu nhìn thành phố bên dưới đã vào đêm.


Lần đầu tiên chú ý đến cô, là sau giờ ra chơi một buổi học, lúc đó hai người mới ngồi cạnh nhau được một tuần, sau giờ ra chơi quay trở lại lớp và ngồi vào chỗ, cô đưa tập vở cho anh.


"Này, Dương Giai Hoa trả vở ghi hóa học của cậu. Lúc đó cậu không có ở đây nên cô ấy nhờ tớ nói với cậu một tiếng." Lâm Mặc Linh đẩy cuốn vở về phía anh, nói.
"Ừ, cảm ơn."
"Mà này, Trình Nhật Khải, giờ tớ mới biết tên của cậu rất hay đấy!" Cô mỉm cười nhìn anh khen một câu.


Trình Nhật Khải nhướn mày, hỏi cô: "Tại sao?"
"Tên của cậu làm tớ nghĩ đến một câu thơ trong bài "Đề Khánh Vân thôn Vân Thụy tự" của Nguyễn Án." Ngừng một lát, cô giải thích.
"Ngã lai đương mộ xuân, Nhật ngọ chuyển u cầm. Khải phong tự đông nam, Phiêu phiêu xuy ngã khâm."
(Dịch nghĩa:


Đang cuối xuân ta đến Trưa vắng rộn chim ca Gió lành đông nam thổi Bay bay vạt áo ta.)
Đôi lông mày đậm của Trình Nhật Khải chau lại, trong đôi mắt dài mà đen như mực của anh tràn đầy ý cười, tựa như cảm thấy việc này rất thú vị.


"Cậu là người đầu tiên nói đúng ý nghĩa tên của tớ đấy!" Trình Nhật Khải bật cười, gật đầu khen ngợi cô. "Đây là tên bà nội tớ đặt, bà là một giáo sư văn học, vì tớ sinh vào cuối tháng hai, năm đó thời điểm đó đang là từ giữa xuân chuẩn bị sang cuối xuân nên bà đã dựa vào bài thơ ấy để đặt tên cho tớ."


Lâm Mặc Linh ngạc nhiên "ồ" lên một tiếng, sau khi nghĩ ngợi một lát, lại tủm tỉm cười hỏi: "Vậy sao cậu không được di truyền một chút văn vẻ nào của bà cậu vậy?"
"Vì tớ theo gen ông nội, ông nội tớ là một giáo sư toán học."


"Đúng là một "thư hương thế gia", nhà cậu có truyền thống nhà giáo à? Đừng nói mai sau cậu làm giáo sư hóa học nhé!" Lâm Mặc Linh cảm thán.
"Không đâu, nhưng tớ lại không thích nghề này, có lẽ đến đời tớ sẽ thất truyền." Anh cười nói.
Lâm Mặc Linh bật cười.


"Vậy tên của cậu thì sao? Lâm Mặc Linh phải không? Có ý nghĩa gì không?" Lúc này đến lượt Trình Nhật Khải thắc mắc.
"Tên của tớ à? Mẹ tớ nói, lúc tớ sinh ra thì trời mưa khá nhỏ, mẹ tớ nghe thấy tiếng mưa khe khẽ ở bên ngoài thì nghĩ đến câu thơ:
Dạ lai giang vũ túc bồng thuyền,


Ngoạ thính lâm linh bất nhẫn miên
Nhưng mà "lâm linh" chỉ có nghĩa là tiếng mưa thôi, nên đệm thêm chữ "mặc" nữa nghĩa là tiếng mưa nhỏ, khe khẽ."
(Dịch: Đêm qua mưa trên sông, Nằm trong thuyền nghe tiếng mưa không ngủ được).
Lâm Mặc Linh híp mắt cười, nhìn anh hỏi: "Thế nào, hay phải không?"


Trình Nhật Khải cũng cười nhìn cô: "Phải, rất hay."
Không hiểu tại sao, có một loại tâm trạng lạ lùng không thể làm rõ cứ thế bắt đầu cồn cào trong lòng anh.


Dường như bắt đầu từ lúc đó, ấn tượng về cô trong anh trở nên tốt đẹp hơn ai hết, ánh mắt anh cũng dần hướng về cô nhiều hơn, phát hiện ra cô là một con người rất thú vị.
Anh còn nhớ một tuần trước khi thi, cô ôm hai quyển sách ôn tập sinh học và hóa học để trên bàn, giờ ra chơi hì hục làm.


Trình Nhật Khải có chút ngạc nhiên, "Sao hôm nay cậu chăm chỉ thế?" Mọi lần là cô sẽ đọc sách hoặc ngủ gật, chẳng bao giờ làm bài tập.
"Sắp thi rồi, sinh học và hóa học, hai môn này tớ phải đạt điểm cao nhất, nhường cậu môn vật lý đấy!" Cô vừa viết vừa nói.
"Tại sao?"


"Nếu để người khác biết con gái của tiến sĩ hóa sinh với tiến sĩ di truyền học thảm bại môn hóa học và sinh học, tớ sẽ mất mặt lắm! Bố mẹ tớ cũng không ép tớ đâu nhưng tớ mà như vậy tớ sẽ có cảm giác thất bại." Lâm Mặc Linh ỉu xìu.


"Tớ đã hiểu tại sao cậu hay lảm nhảm về vật chất hóa học rồi di truyền gen người rồi." Trình Nhật Khải như được khai sáng, anh nhớ lại trong vài giờ sinh học cô đều nói những chuyện trên trời nào đó, khẽ cười.


Tuy nhiên, kết quả thi lần đó, điểm hóa cao nhất lại là của anh, cô chỉ thua anh có chút xíu, nhưng bù lại điểm toán của cô vẫn cao nhất toàn trường.
Lâm Mặc Linh ủ rũ nằm ra bàn, "Sao lại là cậu chứ?"
"Tất nhiên là vì tớ giỏi hơn cậu." Trình Nhật Khải nhìn cô cười.


Cô không biết rằng anh muốn cô có một ấn tượng với anh, để ý anh nhiều hơn thế nên về nhà anh đã vùi đầu vào học hóa, mặc dù không nhất thiết cần phải vậy thì anh cũng sẽ có điểm tương đối ổn môn này.
"Thôi, môn sinh còn đạt được mục tiêu, cũng may là cậu không giỏi môn này lắm."


"Này, cậu học giỏi những môn khoa học như vậy, cậu tính tương lai đi theo bố mẹ cậu à?" Trình Nhật Khải dò hỏi.


Lâm Mặc Linh nghe xong, phản ứng dữ dội, ngồi dậy lắc đầu nguầy nguậy, "Không, có chết cũng không học mấy cái ngành đấy đâu, gì mà phân tử tế bào, gì mà meta-enzyme, cofactors... nghe thôi đã đau đầu rồi."
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh bật cười, "Xem ra có vẻ cậu rất không thích môn này lắm."


"Không phải, tớ rất thích môn này, nhưng thích là một chuyện, theo đuổi nó hay không lại là một chuyện. Ngày bé tớ rất ngưỡng mộ bố mẹ tớ, những người đến nhà tớ đều có sự tôn trọng nhất định dành cho họ, đâm ra ai cũng nói tớ là con gái của hai tiến sĩ thì chắc sau này cũng phải giỏi lắm. Điều đó làm cho tớ cảm thấy hơi áp lực, nếu tớ đi theo ngành của hai người họ mà không giỏi bằng họ thì người ta sẽ nói tớ như thế nào, bố mẹ tớ cũng rất tâm lý, hiểu được điều này nên họ chẳng bắt ép tớ phải chọn theo ý họ, chỉ cần tớ học tốt là được, tương lai do tớ quyết định. Sau khi đọc xong một cuốn trong tập "Sinh học phân tử tế bào", tớ cảm thấy tớ thực sự không nên theo ngành này, bởi phải có đam mê dữ lắm mới có thể kiên trì được." Lâm Mặc Linh nói liền một hồi, ánh mắt sâu thẳm như đang chìm đắm.


Một cô nữ sinh vừa học giỏi, có gia thế nhưng không kiêu ngạo, suy nghĩ chín chắn, lại rất hiểu chuyện, hiếm có người nào ở độ tuổi như cô mà được như vậy. Bố mẹ cô chắc là yêu thương và tự hào về cô lắm.


Lâm Mặc Linh chính là cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp, ngồi bên cạnh cô anh mới hiểu được con người của cô, không phải là cô gái lười biếng nhưng thông minh nên lúc nào điểm cũng cao như mọi người nghĩ. Cô rất chăm chỉ, một khi có mục đích là sẽ cố gắng đạt được.


Sáng hôm sau, nghe được cuộc điện thoại của Diệp Tử Tịch, Lâm Mặc Linh vẫn thong thả đi hẹn hò rồi sau đó tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh của Mạc Thiếu Thần, anh đang nằm trên giường, trông không có vẻ gì là nguy hiểm, Lâm Mặc Linh ngồi bên giường bệnh, nhạt nhẽo hỏi: "Anh vẫn chưa chết à?"


"Hình như cô mong tôi chết lắm hả?" Mạc Thiếu Thần nhàn nhã nằm, trong đôi mắt thấp thoáng ý cười.
"Sao tôi lại mong anh chết được, cuộc sống của tôi còn phụ thuộc vào tiền của anh mà." Lâm Mặc Linh cười cười, "Chỉ là nghe Tử Tịch nói anh suýt chết, tôi lo quá thôi."


"Vậy sao? Thế mà tôi lại thấy cô rất thong thả, chẳng có vẻ gì là như vậy."
"Nhìn thấy anh vẫn lành lặn, tôi đã không còn lo lắng gì nữa rồi."


"Tôi rất muốn biết là cô đến đây làm gì? Thăm người bệnh thì tay chẳng mang một giỏ hoa quả hay bó hoa nào hết, đến vì công việc thì không thấy một tài liệu nào." Mạc Thiếu Thần nhàn nhạt nói.


"Đến xem anh diễn khổ nhục kế." Lâm Mặc Linh thở dài, "Hôm nay là chủ nhật, thật buồn cho những người không được ra ngoài hẹn hò."
Mạc Thiếu Thần nhắm hai mắt lại: "Bệnh viện cũng là một nơi hẹn hò rất tốt."
"..."


Lâm Mặc Linh nhìn xung quanh, không thấy Diệp Tử Tịch, lúc cô đến cũng không thấy cô ấy ở bên ngoài.
"Cô ấy đâu?" Cô hỏi.
"Đi gặp người cần gặp rồi."


Lâm Mặc Linh cũng đoán được người cần gặp cô ấy là ai, cô thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Anh lôi cả Tử Tịch vào, không sợ cô ấy biết chuyện sẽ trách anh sao?"
Mạc Thiếu Thần sắc mặt ngưng trọng, "Chuyện này không phải do tôi làm, tôi còn chưa có gấp gáp như vậy."


Lâm Mặc Linh nhíu mày, "Chẳng lẽ là anh ta?"


"Là tên khốn cứ nhất quyết đòi thêm tiền bồi thường, giờ hắn đã được đưa vào nhà lao rồi." Mạc Thiếu Thần nhàn nhạt cười: "Nhưng cũng nhờ có tên đó mà tôi đỡ phí công sức, à, quên nói cho cô biết, tên đó là anh trai của cô gái bé nhỏ của Mạc Hoài Nam."


"Anh nói thế nghĩa là?" Cô nheo nheo mắt.
"Cô cứ chờ thiệp cưới của chúng tôi đi."
Lâm Mặc Linh mở to mắt nhìn, ngạc nhiên: "Đơn giản vậy á?"
"Tất nhiên là không rồi, cô không thấy tôi phải lấy tính mạng của mình ra đấy à."


"Mẹ anh thì có thể hiểu, nhưng về bố anh, tôi vẫn thấy có điều gì đó không ổn."
"Sớm thôi cô sẽ biết."
Lâm Mặc Linh đang trầm ngâm suy nghĩ lời Mạc Thiếu thần nói thì Diệp Tử Tịch đi vào phòng.
"Linh, cậu đến khi nào vậy? Lâu chưa?" Nhìn thấy cô, Diệp Tử Tịch hỏi.


"Mới đến thôi, chắc được khoảng mười phút. Cậu không có việc gì chứ?"
"Chẳng phải tớ đã nói rồi sao? Tớ không có việc gì hết." Diệp Tử Tịch mỉm cười.
"Ừ, nhìn thấy cậu như vậy tớ yên tâm rồi." Lâm Mặc Linh gật đầu.


Mạc Thiếu Thần nhìn cô với ánh mắt "Yên tâm rồi thì sao cô còn chưa đi?"
Lâm Mặc Linh đành đứng dậy, trừng mắt nhìn anh: "Tổng giám đốc, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."


Sau đó quay sang Diệp Tử Tịch, nói: "Tớ rất muốn nói chuyện với cậu nhưng mà sợ làm ảnh hưởng đến việc hẹn hò ở bệnh viện của ai đó nên tớ đành về trước vậy."
Diệp Tử Tịch xấu hổ nhìn cô.


Sáng thứ hai đi làm, Lâm Mặc Linh mang tâm trạng phấn khởi đến văn phòng. Mạc Thiếu Thần thì vẫn đang nằm trong bệnh viện, không có đi làm, vậy nên hôm nay công việc của cô khá nhàn hạ.
Vừa ngồi yên vị trên ghế được một chút, điện thoại nội bộ đã vang lên.
"Alo, tôi nghe." Cô nhấc máy.


"Thưa giám đốc, chủ tịch gọi cô lên văn phòng ngài ấy có việc."


Lâm Mặc Linh ngạc nhiên. Chưa lần nào chủ tịch gọi đích danh cô lên gặp như vậy cả, cô chỉ có thể nhìn thấy ông ta trong các cuộc họp lớn. Dự án có vấn đề gì sao? Hình như không có mà! Hay cô làm sai báo cáo nào rồi? Nhưng cô chỉ nộp cho Mạc Thiếu Thần thôi, anh ta cũng xem hết rồi, không có vấn đề gì cả.


Dù rất băn khoăn nhưng cô vẫn trả lời vào điện thoại: "Tôi biết rồi."
Lâm Mặc Linh mang tâm trạng thấp thỏm lo âu đi đến phòng làm việc của Mạc Cảnh Khiêm, nơi này rất hiếm khi có người, cô cũng chưa từng vào đây lần nào, căn phòng bên trong rất xa lạ với cô.


Mặc dù vậy nhưng vẻ ngoài cô vẫn rất bình tĩnh. Cô gõ cửa ba cái, nghe được tiếng "Vào đi!" từ bên trong vọng ra mới mở cửa đi vào.
"Chủ tịch, ngài cho gọi tôi?"
"Tôi muốn hỏi cô một số chuyện."
"Ngài cứ hỏi đi ạ, tôi sẽ trả lời trung thực."


"Giám đốc chiến lược, cô làm việc ở đây được bao nhiêu năm rồi nhỉ?" Mạc Cảnh Khiêm giả vờ bâng quơ hỏi.
"Cũng được gần sáu năm rồi ạ." Lâm Mặc Linh thành thật trả lời, mặc dù cô cũng không biết ý của ông ta là gì.


"Tôi thấy Tổng giám đốc rất tin tưởng cô rất đúng, cô chưa bao giờ làm mọi người phải thất vọng."
"Chủ tịch quá lời rồi, tôi chỉ là cố gắng hết sức của mình thôi." Lâm Mặc Linh thái độ vẫn luôn thận trọng.
"Tôi cũng rất tin tưởng cô." Mạc Cảnh Khiêm gật đầu.


Lâm Mặc Linh định nói lời cảm ơn theo có lệ thì ông ta đã lên tiếng ngay: "Vì cô là người mà Thiếu Thần tin tưởng hơn cả bậc làm cha mẹ như chúng tôi."