Nhìn Đặng Thành An cầm bó hoa oải hương ra, trong lòng có chút khó chịu.
"Xong rồi chứ? Vậy bây giờ tôi đi về được chưa." Lâm Mặc Linh giả bộ bình thản nâng túi xách lên vai, đi về phía trường học. Đặng Thành An vẫn luôn đi bên cạnh cô.
"Anh không đem đi tặng bạn gái à?" Cô cảm thấy kì lạ khi anh vẫn còn chưa đi.
Chợt nghĩ đến điều gì, Lâm Mặc Linh thăm dò hỏi: "Không phải anh cãi nhau với người ta đấy chứ?"
Cô cảm thấy mình không nên cười trên nỗi đau của người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh và cô gái kia chia tay không vui trong lễ tình nhân, bỗng có chút mừng thầm.
"Không phải. Anh đang đứng cạnh cô ấy đây." Anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Lâm Mặc Linh khó hiểu ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Tặng em này!" Đặng Thành An đưa bó hoa cho cô. Cô mơ mơ hồ hồ mà nhận lấy.
Tim của Lâm Mặc Linh bỗng nảy lên, không đợi cô phản ứng thì Đặng Thành An kéo tay cô một cái, hai người theo đó sát lại gần nhau. Hai thân thể ấm áp dán chặt vào nhau, mà cánh tay còn lại của anh cũng thuận thế ôm eo cô.
Lâm Mặc Linh chỉ cảm thấy mắt đã tối sầm, trên môi nóng lên, đầu óc hơi mơ hồ, trái tim vẫn nảy lên kịch liệt như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Trong nháy mắt hai người chạm vào nhau, Đặng Thành An lập tức chiếm lấy môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Nụ hôn ấm nóng của anh khiến cô không biết nên làm thế nào, chỉ biết chìm đắm trong nó. Từ não đến cơ thể phảng phất như không phải chính cô, thậm chí quên mình đang ở đâu, đang làm gì, chỉ có thể khϊế͙p͙ đảm mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Đến khi trải qua nụ hôn cuồng nhiệt như lửa này, biến thành nhẹ nhàng, Lâm Mặc Linh tựa như bừng tỉnh đẩy anh ra, thở hổn hển, mặt đỏ lên, bên tai vang lên tiếng cười thích thú của anh. Cô vốn định mắng anh, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy con ngươi sâu thẳm kia đang chăm chú nhìn mình, cô hít sâu một hơi, bối rối chạy đi.
"Sao em lại chạy?" Đặng Thành An chạy lên kéo tay cô lại.
Lâm Mặc Linh tức giận nói: "Đặng Thành An! Anh đừng có trêu chọc tôi."
"Anh không có. Bó hoa này anh tặng em thật mà." Đặng Thành An thấp giọng giải thích, sau đó bình tĩnh nhìn cô.
Chẳng lẽ anh không định giải thích hành động vừa rồi sao.
Lâm Mặc Linh vẫn cứng cổ, "Tôi không quan tâm anh tặng nó cho ai."
Đặng Thành An nhìn cô, trầm mặc nói: "Vậy em muốn thế nào?"
Lâm Mặc Linh bị anh bất ngờ hỏi, hơi sửng sốt, nhìn anh không thể tưởng tượng được, mình cưỡng hôn người ta còn bình tĩnh hỏi người ta muốn thế nào.
Cô chỉ có thể mím môi nhìn anh, không nói lời nào.
Đặng Thành An nói: "Nếu em không có cảm giác với tôi, vậy tôi xin lỗi về chuyện vừa rồi. Còn nếu..." Anh dừng lại, trên mặt nổi lên vẻ thẹn thùng đỏ bừng, "Còn nếu em có cảm giác thì tôi không xin lỗi."
Lâm Mặc Linh trợn mắt lớn hơn.
Sau khi nói xong lời này, Đặng Thành An có chút khẩn trương chờ đáp án của cô.
Lâm Mặc Linh bĩu môi, sắc mặt đỏ lên, "Ai có cảm giác với anh chứ. Anh đúng là tự luyến." Sau đó quay đầu không thèm nhìn anh nữa, đáng tiếc cô không nhịn được nên tai đỏ bừng.
Đặng Thành An rối bời, nhưng anh đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng, anh bỗng dưng tỉnh ngộ khẽ cười một tiếng.
Nụ cười như một trận gió, khiến lửa cháy càng to. Lâm Mặc Linh không nhịn được, đánh anh mấy cái.
Đặng Thành An bị đánh đau, kêu lên, vẻ mặt không hiểu nhìn cô.
"Rốt cuộc anh có ý gì?" Lâm Mặc Linh hỏi.
Đặng Thành An trả lời: "Thì là ý em cho là như thế."
"Tôi không cho là có ý gì."
Anh cười, "Anh thích em. Anh muốn làm bạn trai của em, được không?"
Trầm mặc một lúc, Lâm Mặc Linh nghiêm túc hỏi: "Sao lại là tôi?"
"Vì anh thích em." Đặng Thành An bình tĩnh nhìn cô với ánh mắt chân thành.
Lâm Mặc Linh bĩu môi, "Anh tưởng anh muốn là được sao? Tôi còn chưa đồng ý mà."
Đặng Thành An nhìn cô, cười khẽ, "Ừm, con gái các em chắc là tin vào duyên phận nhỉ? Nếu vậy thì, ngày mai chúng ta mà gặp nhau tức là duyên phận, em sẽ là bạn gái của anh."
Cô không trả lời, thật chẳng hiểu suy nghĩ của anh.
"Không nói tức là đồng ý. Muộn rồi, để anh đưa em về."
Đặng Thành An đưa cô về cổng ký túc, anh không quên nhắc nhở cô giao hẹn của bọn họ. Tối hôm đó, Lâm Mặc Linh nằm trên giường không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại cực kỳ hưng phấn.
Chỉ là hiện tại cô cần tự mình suy nghĩ một chút, dù sao ngày mai có thể sẽ bắt đầu yêu đương.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Mặc Linh có chút mong chờ vào hôm nay. Cô mang tâm tình tốt đi học. Tuy nhiên đã qua nửa ngày, cô vẫn chưa gặp lại Đặng Thành An, anh cũng không đến tìm cô. Tâm trạng tuột dốc không phanh.
Buổi chiều, Lâm Mặc Linh không có ca học, vốn định nằm ỳ trên giường thì Diệp Tử Tịch rủ cô đi dự hội thảo ở trường.
"Đi đi, tớ là nhϊế͙p͙ ảnh gia của hội nghị này, cậu không cần nghe cũng được, đi với tư cách người cầm đồ cho tớ thì chỉ cần ngồi một chỗ ở phòng điều hành của ban tổ chức thôi."
"Thế cũng được à?"
"Tất nhiên là được."
"Nhưng như thế thì đi làm gì?"
"Đi trông đồ cho tớ, bởi vì tớ còn phải chụp ảnh khắp nơi."
"Ừ, thì đi."
Diệp Tử Tịch dẫn cô đến một bàn ở ban tổ chức hội thảo này.
"Tử Tịch đến sớm thế em?" Giọng nói được phát ra từ một cô gái.
"Chị còn đến sớm hơn em nữa mà." Diệp tử Tịch cười với cô ấy, sau đó quay sang nói với Lâm Mặc Linh: "Cậu ngồi đây đi, đừng đi đâu hết cho đến khi hội thảo kết thúc. Mất cái gì tớ bắt cậu đền đấy!"
"Tớ biết rồi."
Lâm Mặc Linh ngồi một mình, nhìn ban tổ chức đang nói chuyện với nhau. Ánh mắt cô lơ đãng thả đi khắp phòng, bỗng thấy Đặng Thành An cũng đã đến từ bao giờ, đang đứng thảo luận với mọi người. Cô hơi ngạc nhiên nhưng lại nghĩ anh thấy cô ở đây sẽ có biểu cảm như thế nào, chắc là sẽ nói mấy kiểu như "Muốn làm bạn gái của anh như vậy à?", rất giống với Trần Lâm Dương, nghĩ đến bỗng dưng buồn cười.
Một lát sau, cô có cảm giác buồn ngủ, cô che miệng ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở trông thấy Đặng Thành An đang đứng giữa một đám người, trông như hạc giữa bầy gà, lúc này anh cũng đang ngáp. Mắt họ chạm nhau, đôi bên đều nhìn thấy hành động này của đối phương. Đặng Thành An bật cười, còn Lâm mặc Linh thì không.
Cô dời tầm mắt sang chỗ khác. Thấy mọi người đã tản đi gần hết. Lâm Mặc Linh lặng lẽ đeo tai nghe lên, dùng mái tóc dài che lại, sau đó mở quyển sách "Chuỗi án mạng A.B.C" của Agatha Christie ra đọc.
Một lát sau có người đi đến chỗ cô, hình như đối phương nói gì đó, nhưng tiếng nhạc ồn quá nên Lâm Mặc Linh không nghe rõ. Huống hồ, cô cũng không quen biết anh ta, cũng không thể giải đáp thắc mắc gì của anh ta nên cũng không muốn lấy tai nghe ra, chỉ có thể ngẩng đầu hoang mang nhìn.
Trước mặt là một người đàn ông với khuôn mặt có đường nét góc cạnh, tay trái vắt một chiếc áo vest, mặc áo sơ mi màu xám tro, trông khá trẻ, chắc có độ tuổi ngang với cô.
"Tôi nói, em làm gì ở đây?" Anh ta lặp lại.
Lần này Lâm Mặc Linh nghe thấy, cô trả lời: "Trông đồ." Sau đó cúi xuống tiếp tục cúi xuống đọc sách.
Cô cảm thấy so với người đàn ông này thì Hecule Poirot có sức hút hơn nhiều.
Người đàn ông đó đột nhiên đưa tay vén làn tóc che phủ tai trái của cô lên, nhìn thấy tai nghe thì lộ vẻ hiểu rõ. Lâm Mặc Linh nhíu mày, nghiêng người tránh khỏi, lọn tóc trượt khỏi bàn tay của anh ta.
"Em là con gái mà lại thích mấy thể loại trinh thám logic này à?"
Lâm Mặc Linh nghe thấy tiếng nói, ngơ ngẩn khi thấy người đàn ông lạ mặt khi nãy đang ngồi ngay bên phải mình.
"Không nghe thấy tôi nói gì đúng không? Tôi lặp lại, tôi gặp bao cô gái, người có thích đọc sách thể loại này thì chỉ có em thôi đấy."
Lâm Mặc Linh không biết có nên lịch sự đáp lại một câu không.
"Em một mình một thế giới lại càng thu hút người khác đấy!"
Thật sến súa. Lâm Mặc Linh không nhịn nói ra ba chữ đó.
Trong lúc không để ý, tai nghe bên phải bỗng bị người khác lấy ra.
"Em đang nghe gì thế?"
Người đàn ông kia vẫn không đi. Lâm Mặc Linh dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh ta nhét tai nghe vào lỗ tai mình, chăm chú nghe một lúc rồi lấy ra, cười thân thiết với cô: "Hóa ra em thích Westlife à? Tôi cũng vậy. Tôi thích nhất là bài hát Fool Again của họ."
Lâm Mặc Linh ngẩn người cả buổi, mãi mới tỉnh ra, lấy lại tai nghe rồi hỏi: "Anh là ai?"
"Rốt cuộc em cũng có hứng thú muốn biết tôi là ai." Người đàn ông mỉm cười tỏ vẻ đã đoán trước được tất cả, dường như đang nói với cô làm bộ thanh cao là rất vô nghĩa.
"Khánh Nguyên, mọi người đang tìm cậu sốt hết cả ruột lên đấy, vậy mà cậu lại trốn ở nơi này." Đúng lúc này một giọng nói vang lên từ phía trên đầu.
Lâm Mặc Linh ngẩng mặt, không hề bất ngờ khi thấy Đặng Thành An.
"Được rồi, vậy tôi ra xem." Người tên Khánh Nguyên kia kẽ cười gật đầu rồi đứng lên đi ra.
Đặng Thành An đi thẳng tới ngồi xuống chỗ anh ta vừa ngồi, đưa tay lấy tai nghe bên phải của cô: "Đang nghe gì thế?"
Thái độ vô cùng tự nhiên. Lâm Mặc Linh sững người, sau đó giật lấy tai nghe từ anh, không tiếp chuyện.
Anh đột nhiên xích lại thật sát, khẽ thì thầm bên tai cô: "Cậu ta là phó chủ tịch của của câu lạc bộ Doanh nhân tương lai, công tử của một gia tộc giàu có nổi tiếng đấy. Lịch sử tình trường của anh ta nếu viết ra giấy còn dày hơn cuốn sách em đang đọc đấy."
"Anh nói chuyện này cho tôi để làm gì?" Lâm Mặc Linh cố gắng né người sang bên cạnh một chút, không ngờ anh lại dịch sát vào hơn.
"Sợ em bị cậu ta làm cho rung động. Không kiểm soát được, lại trở thành một cô gái bị chơi đùa tình cảm."
"Này anh!" Lâm Mặc Linh bực mình, đeo lại tai nghe lên, không thèm để ý đến anh nữa.
Đặng Thành An không biết xấu hổ, còn cười đắc chí. Ánh mắt anh thoáng lướt qua Cố Khánh Nguyên, giống như ra oai mà đưa cánh tay trái vòng qua sau lưng Lâm Mặc Linh, khoác lên vai cô.
Lâm Mặc Linh cứng người. Cảm giác ấm áp trên vai khiến trái tim cô mềm nhũn. Cô tắt nhạc, bỏ tai nghe ra nhìn anh.
"Tôi thấy anh rất rảnh rỗi nhỉ?"
Đặng Thành An đứng dậy, vứt áo khoác trong tay của anh cho cô, mỉm cười: "Bây giờ anh bận rồi, em ngồi đây đợi anh nhé! Không được về trước đâu, em còn đang cầm áo khoác của anh nữa."
"Tôi sẽ nhờ người khác cầm hộ anh."
"Anh không tin người khác."
"Nếu mất thì tôi đền cho anh."
"Chiếc áo này là bà nội tặng cho anh nhân dịp sinh nhật, rất có ý nghĩa với anh, không thể thay thế bằng cái khác được."
"..."
Một chàng trai đến chỗ bọn họ gọi Đặng Thành An: "Hội thảo sắp kết thúc rồi, anh vào trong chụp ảnh cùng mọi người đi."
"Cấm em lén về trước. Phải ở đây đợi anh." Anh nhìn cô nói.
"Để xem đã."
"Nếu em đi thì anh sẽ đến ký túc xá gọi em xuống trả áo cho anh đấy! Chỗ đó cũng nhiều người qua lại, cũng không sợ có hiểu lầm gì đâu nhỉ?" Đặng Thành An khép hờ mắt nhìn cô.
"Được rồi."
Anh vui vẻ thân mật gõ vào đầu cô một cái nói "Nhớ đấy!" rồi rời đi.
Lúc Diệp Tử Tịch về lại chỗ của Lâm Mặc Linh, cô cầm lấy cái cặp, cho máy ảnh vào bên trong.
"Về thôi."
"Cậu về trước đi, tớ còn có chuyện."
Diệp Tử Tịch nhìn xuống cái áo khoác trong tay cô, cũng hiểu ra chuyện gì, gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Ừ, vậy tớ về trước đây. Chúc cậu may mắn!"
Nói thật khi nhìn thấy anh Lâm Mặc Linh cảm thấy rất vui vẻ nhưng cô vẫn luôn làm vẻ mặt lạnh nhạt, không muốn để anh thấy rõ được tâm tư này của mình. Ngoài mặt thì là vậy, nhưng trong lồng ngực cô cảm nhận được tiếng đập thình thịch dữ dội của trái tim.
Đang mải suy nghĩ, trước mắt đột nhiên tối sầm. Hóa ra Đặng Thành An đã xong việc, cười nói với cô: "Hóa ra em cũng nghe lời đấy."
"Anh xong việc rồi hả?"
"Ừ."
"Vậy cầm lấy áo khoác của anh đi." Lâm Mặc Linh đưa áo khoác trong tay trả lại cho anh.
Cô cầm cặp lên, đi ra ngoài.
"Anh cảm thấy rất vui, thật không ngờ là em lại không nhịn được đi tìm anh đấy." Đặng Thành An mỉm cười nói.
"Tôi đi cùng người khác, không nghĩ rằng anh lại ở đây. Nếu như biết anh có tham dự thì tôi sẽ không đi." Lâm Mặc Linh vừa đi vừa nói.
"Nhưng trên đời này làm gì có "nếu như"."
Anh kéo tay cô lại, để hai người đứng đối diện nhau: "Em đi đâu đấy?"
"Đi về." Cô bình thản trả lời.
"Em quên giao hẹn giữa chúng ta rồi à?" Đặng Thành An mỉm cười.
"Giao hẹn gì?"
"Ơ, em quên rồi à?" Đặng Thành An kéo cô lại: "Chính là...", anh giữ hai tay đang vùng vẫy của cô, cúi xuống hôn. Nghe tiếng thở dồn dập của cô, anh ghé vào tai cô, thì thầm: "Làm bạn gái anh."
Không để cô kịp lên tiếng, anh đã áp sát vào người cô, vui vẻ cất giọng: "Bây giờ em không thể từ chối được nữa rồi, là do em xuất hiện trước mặt anh nhé, không phải anh cố tình đi tìm em đâu."
Anh nói cực kì bình thản, hàng lông mày hơi nhướn lên, tim cô đập mạnh một cái, không trả lời.
"Đi thôi nào, bạn gái của anh." Anh nắm chặt bàn tay của cô, cười tủm tỉm dắt cô đi.
Lâm Mặc Linh cũng thuận theo anh, ngoài mặt giả vờ như có vẻ miễn cưỡng nhưng trong lòng lại rất là vui vẻ.
Hai người nắm tay nhau đi ra cửa tòa nhà.
"Đặng Thành An!" Một cô gái chạy đến.
"Thuần à, cậu đến đúng lúc lắm. Hôm nay tớ không tham gia cuộc họp được, cậu thông báo với mọi người một tiếng hộ tớ."
"Cậu bận à?" Cô gái quan sát hai người, giọng nói có chút khó khăn.
"Ừm, tớ đi hẹn hò." Nói xong, Đặng Thành An kéo Lâm Mặc Linh đi.
Lâm Mặc Linh quay lại nhìn cô gái, trên gương mặt cô ấy thể hiện rõ vẻ buồn bã. Cô chợt nhớ ra đó là cô gái đã chỉ đường cho cô hôm đi ăn và là người đi bên cạnh Đặng Thành An hôm trước.
"Cô ấy là ai vậy?" Cô thắc mắc hỏi anh.
Đặng Thành An trả lời: "Cô ấy là phó chủ tịch của Hội sinh viên bọn anh."
"Ồ."
"Em ghen à? Đừng ghen, anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi." Anh cười cười.
"Người khác có biết là anh tự luyến như vậy không?"
"Không chỉ em biết thôi. Đặc quyền của bạn gái anh đấy!"
Lâm Mặc Linh nghe thấy anh nói vậy,