Sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Mặc Linh gọi điện cho Lương Trầm Yến, bạn thân nhất của cô từ nhỏ tới lớn.
Lâm Mặc Linh từ lâu đã quên mất mình và Lương Trầm Yến quen biết nhau ra sao. Cô chỉ nhớ hai người học chung lớp suốt mười hai năm, trải qua bao nhiêu kì thi phân lớp, chọn trường, phân ban nhưng chưa từng bị chia rẽ.
Cũng như bao cô bạn nữ sinh thân thiết khác, họ cùng nhau lên lớp, tan học, cùng nhau ăn cơm, dạo phố, đến nhà nhau chơi, cùng thảo luận về mọi chuyện trong cuộc sống.
Nhiều lần hai người một trước một sau đi học muộn, sợ bị bắt nên đã tìm cách trèo tường để vào học rồi vội vội vàng diễn như đang đi vệ sinh để vào lớp.
Có một đoạn thời gian mà hầu như tuần nào Lâm Mặc Linh cũng đến nhà Lương Trầm Ý một vài lần đến nỗi mẹ và em gái cô ấy không còn khách khí gì nữa.
Hai người chỉ cần nói với gia đình là đi cùng đối phương thì chẳng ai phản đối hay lo lắng gì hết.
Tuy mỗi người một tính nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa họ.
Hiện tại cô ấy đang làm phiên dịch cho một công ty xuất nhập khẩu nước ngoài. Tuy rằng khi học đại học mỗi người một trường nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc cho đến bây giờ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, hai người họ từ cô nữ sinh ngày nào giờ đã là những người phụ nữ trưởng thành. Lương Trầm Yến cũng mới tổ chức đám cưới đầu năm nay, Lâm Mặc Linh tất nhiên là sắm vai phù dâu của cô ấy. Dù rất thắc mắc nhưng cô cũng không hỏi vì sao cô ấy lại đột nhiên lấy chồng.
"Cậu nhận được thiệp mời của Hạ Sơ Nguyệt chưa?" Lâm Mặc Linh hỏi.
"Rồi."
"Có định đi không?"
Lương Trầm Yến cười rộ lên: "Đi chứ! Cậu ấy cũng đến tham dự hôn lễ của mình. Họp lớp có thể không đi nhưng hôn lễ của cậu ấy nhất định phải đi."
"May quá, tớ không cần phải mất thời gian rủ cậu đi cùng." Lâm Mặc Linh cười, nghĩ nghĩ: "Tớ đi một mình cũng không hứng thú, đến đó gặp những người bạn "xa lạ", chẳng biết nói cái gì."
"Thật là phiền toái! Nếu không phải vì Hạ Sơ Nguyệt, tớ cũng chẳng muốn đến. Cấp hai thì họp lớp cái gì chứ, con trai thì còn tạm được chứ mấy đứa con gái nếu không tìm cớ khoe khoang thì cũng châm biếm người khác." Lương Trầm Yến ở bên kia bĩu môi.
"Chúng ta đến nghe bọn họ kẻ tung người hứng là được rồi, dù gì thì chưa chắc về sau đã gặp lại, cứ nhịn một chút đi." Lâm Mặc Linh khuyên nhủ.
"Được được, nghe cậu hết. Chỉ cần bọn họ không nói gì quá đáng là được." Lương Trầm Yến thở dài.
Sau đó, hai người tâm sự một số chuyện đến khi thấy khá muộn rồi mới cúp máy.
Một ngày làm việc bận rộn, cuối cùng cũng hết giờ làm. Lâm Mặc Linh thu dọn lại tài liệu trên bàn, xách túi lên ra về.
Cô đi vào thang máy, xuống tầng dưới của tòa nhà. Thanh Vũ không phải là tòa nhà nổi bật nhất của thành phố này, nhưng là nơi lý tưởng với cô, không tốt nhất nhưng cũng không phải kém nhất, giống như con người cô, không bao giờ trở thành người giỏi nhất, nhưng cũng chưa bao giờ chịu là người kém nhất.
Cô đã được định trước là người bình thường rồi, như thế cũng tốt, dù sao cô vẫn rất hài lòng với mình hiện tại.
Lâm Mặc Linh đứng trước cửa lớn, thấy trời đang mưa. Những giọt nước mưa rất nhẹ, lất phất bay trong không gian kèm theo cơn gió mát lạnh.
Cô đưa tay ra hứng những giọt nước mưa, nhìn từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay mình, cảm giác lành lạnh từ bàn tay truyền đến. Lâm Mặc Linh đứng im, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười.
"Hình như chị rất thích trời mưa?"
Ngay gần chỗ cô cũng có một người con gái đang đứng yên lặng, cô ấy hỏi cô.
Lâm Mặc Linh tự thấy hiện tại mình với cô ấy không hề quen biết nên chỉ trả lời "Ừ" một cái cho phải phép.
Lâm Mặc Linh nhíu mày, cô đã là người cuối cùng tan tầm, sao vẫn còn người ở đây? Nhìn dáng vẻ cô ấy rất trẻ, chắc là mới đến, hình như đang chờ ai đó. Hơn nữa, chờ ai là việc của mỗi người, cô không nên quan tâm.
Lâm Mặc Linh đứng yên nhìn dòng người qua lại, ai ai cũng vội vàng, trời lại mưa, mọi người lại càng vội hơn, và cô, cũng là một người trong số đó. Bình thường thì có gì không tốt chứ? Thế giới có hơn bảy tỷ người, cũng chỉ một phần nhỏ là những người đặc biệt.
Đúng lúc Lâm Mặc Linh định đi lấy xe thì có một chiếc xe đỗ trước mặt cô gái trẻ kia, cô ấy vui vẻ nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Cô nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ cho cô ấy, nhớ lại mấy năm trước cô cũng như vậy, chỉ cần nhìn thấy người đó cô bất giác mỉm cười.
Lâm Mặc Linh cố gắng xua đi ý nghĩ trong đầu mình, tự nhủ đang yên lành sao lại nhớ tới chuyện trước kia chứ.
Cô không muốn để mình đắm chìm trong hố đen hồi ức, càng không muốn nhớ tới người con trai đã gây ra cho vết thương mà rất lâu vẫn không khép miệng được.
Anh ở nơi cách xa cô nửa vòng trái đất, còn cô vẫn ở đây, nơi anh đã gây tổn thương cho cô.
Mấy ngày liên tiếp, Lâm Mặc Linh đều bắt gặp chiếc xe Audi màu đen buổi tối hôm đó. Nhưng nó chỉ đậu ở ven đường, cách tòa nhà khoảng trăm mét. Cô quả thực tò mò người đàn ông nào mà chung tình, nhẫn nại như thế, nhưng không để cô tò mò lâu, cô đã được nhìn thấy dáng vẻ của anh ta.
Một buổi tan tầm, Lâm Mặc Linh vừa mới lái xe về nhà, bỗng phát hiện điện thoại để quên ở văn phòng, chỗ này lại không thể sang đường, thế là cô tìm một chỗ trống gần đó để đậu xe rồi xuống đi bộ về công ty.
Lâm Mặc Linh lại thấy chiếc xe quen thuộc ấy. Lại đến đợi Trình Nhược Kiều, Lâm Mặc Linh đã biết cô gái trẻ kia tên là Trình Nhược Kiều, mới đến làm việc ở phòng của cô.
Tới gần, mới phát hiện, có bóng người cao lớn đang đứng cạnh xe.
Người đàn ông đó nghiêng người tựa vào cửa xe, ngửa mặt lên trời, hai mắt khép hờ, vẻ lười biếng mà thư thái, trông như đang hưởng thụ ánh nắng trời thu.
Thân hình như người mẫu, áo sơ mi trắng, khuôn mặt anh tuấn nhưng nghiêm nghị, dưới ánh nắng phản chiếu thành một khối nhức mắt.
Loại người đẹp trai như thế này, Trình Nhược Kiều thật có phúc.
Lâm Mặc Linh cố gắng bước nhẹ hết mức có thể, định bước qua mà không gây tiếng động nào. Ai dè, vừa bước tới cạnh xe, người đó đột nhiên mở to mắt, đôi mắt sáng sâu thẳm nhìn ra.
Lâm Mặc Linh hết cả hồn, tim đập thình thịch như vừa mới làm chuyện gì sai trái vậy.
Đôi đồng tửu trong veo, sáng ngời, trầm tĩnh, tựa như một hồ nước sâu thăm thẳm, từng chút từng chút một bao bọc lấy cô.
Trong khoảnh khắc, Lâm Mặc Linh chỉ còn biết mê mẩn nhìn, bước đi trong vô thức.
Người đàn ông đó cũng chăm chú nhìn lại cô, chân mày hơi nhăn dần dần giãn ra. Cô trông thấy trên khóe môi đẹp đẽ kia, dần tách ra một nụ cười hàm ý sâu xa.
Nụ cười ấy đã đánh thức Lâm Mặc Linh, cô lập tức từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, trong lòng rủa thầm, Lâm Mặc Linh, hóa ra là mày vẫn mê trai như vậy, lại còn bị một người đàn ông lạ mặt làm cho hồn xiêu phách lạc thế này.
Nhưng mà, đó có phải là người đàn ông lạ mặt không? Tại sao, cô lại có cảm giác kỳ lạ như đã quen biết từ trước?
Lâm Mặc Linh cười trong lòng, cũng không có gì là lạ. Mỗi lần gặp được người nào đẹp trai, cô đều cảm giác như đã gặp ở đâu, những người đàn ông tuấn tú ít nhiều cũng có điểm tương đồng.
Cô đang định đi tiếp thì tòa nhà trước mặt phát một trailer của một bộ phim nào đó, Lâm Mặc Linh vốn không để ý cho tới khi thấy gương mặt nữ chính, lần đầu tiên cô xem phim vai nữ chính cũng do người này đóng.
Những ký ức năm ấy lại ùa về. Lâm Mặc Linh ngẩng đầu, bầu trời hôm nay cao rộng, lãng đãng vài đám mây trôi nhởn nhơ, ngày hôm ấy trời cũng đẹp như này.
Cuộc sống luôn từng chút, từng chút dùng sự lơ đễnh để nhắc nhở chúng ta rằng, những thứ bản thân cho rằng đã quên thực ra chỉ là vì chúng ta sợ hãi phải nhớ lại mà thôi.
Cô đứng chôn chân một chỗ, xem hết đoạn trailer.
"Cô thích phim này à?" Người đàn ông không biết khi nào đã nghiêng người nhìn theo ánh mắt của cô, xem đoạn trailer, sau đó quay lại hỏi Lâm Mặc Linh.
Cô bây giờ mới ý thức được hoàn cảnh của mình, cảm thấy hơi thất thố bèn vội bước đi, không trả lời anh ta.
Lâm Mặc Linh vừa bước qua thì Trình Nhược Kiều đi đến, nhìn thấy cô thì có chút ngạc nhiên, rồi lễ phép gật đầu chào: "Giám đốc Lâm, sao chị lại quay lại? Chị quên đồ gì à?"
"Ừ, tôi quên điện thoại ở văn phòng." Lâm Mặc Linh cười đáp lại, "Bây giờ cô mới về à?"
"Vâng, giờ em mới xong việc." Trình Nhược Kiều quay đầu nhìn về phía anh chàng kia, "Anh, sao anh lại đến đón em nữa, không phải em đã bảo là không cần rồi sao?"
Lâm Mặc Linh chân bước nhanh về văn phòng, cuộc đối thoại của bọn họ dần dần biến mất trong không gian.
Bước vào công ty, mọi người đều đã về hết, cô tìm thấy chiếc điện thoại nằm dưới một tập tài liệu, nhanh chóng cầm lấy rồi đi về.
Cùng lúc ấy, trên chiếc xe đang lao đi vun vút, Trình Nhược Kiều chăm chú ngắm gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông tuấn tú bên cạnh, nhoẻn miệng cười: "Anh, không phải anh đã nhắm Giám đốc chiến lược của bọn em rồi đấy chứ?"
Người đàn ông vẫn nhìn phía trước, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi.
"Nếu không, sao lần nào tới cũng đều dán mắt nhiền người ta không chớp thế?" Trình Nhược Kiều thấy anh không đáp lời, liền bồi thêm.
"Thấy cô gái xinh đẹp không thể ngắm à?" Một giọng nam trầm cất lên.
"Chẳng giống anh chút nào, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn chị ấy bác giới thiệu cho anh anh có thèm để mắt đến tí gì đâu." Trình Nhược Kiều khẽ kêu lên.
Cô vừa nói hết câu, đầu đã bị cốc cho một cái.
"Trình Nhược Kiều, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn nói linh tinh."
"Em đâu có." Trình Nhược Kiều tủi thân mếu máo, nhăn nhó khổ sở: "Từ khi anh về nước, bác suốt ngày gọi điện cho em hỏi có biết anh rảnh rỗi khi nào không. Em thấy ấy, bác sốt ruột lắm rồi, còn anh thì vẫn ung dung như vậy."
"Sốt sắng có giải quyết được việc gì không? Với lại, anh mới về nước, cũng cần có thời gian thích nghi với môi trường ở đây đã. Bảo với mẹ anh là không cần vội, chắc chắn năm ba mươi tuổi bà ấy sẽ có con dâu." Khóe miệng anh nhếch lên.
"Vậy anh đi mà nói với bác, em không phải người phát ngôn của anh." Trình Nhược Kiều bĩu môi.
Anh chỉ cười không nói.
Cảnh sắc ngoài đường phố giờ tan tầm qua lớp kính chắn gió như vỡ vụn trong mắt anh.
Lâm Mặc Linh, hóa ra em đã quên tôi thật rồi!
Ăn tối xong, Lâm Mặc Linh như thường lệ ngồi trước màn hình màn hình máy tính.
Bạn trai không, hẹn hò không. Cuối tuần hai không thế này mới vô vị làm sao. Cô đành mở một bộ phim ra xem.
Hơn mười một giờ, Lâm Mặc Linh vừa xem xong bộ phim "Me before you". Bầu trời đen sẫm ngoài cửa sổ, không có trăng cũng chẳng có sao. Tâm trạng cô nặng nề như bức rèm phong kín cả bầu trời đêm.
Lâm Mặc Linh mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, một mình ngồi bên cửa sổ trước bàn máy máy tính.
Bên tai vẫn vang vọng câu nói: "I will never, ever regret the thing I"ve done. Because most days, all you have are places in your memory that you can go to."
Tôi sẽ không bao giờ hối hận vì bất cứ chuyện gì mình từng làm. Bởi phần lớn thời gian trong đời, tất cả những gì bạn có để chìm đắm vào chính là những ký ức đó.
Kết thúc bộ phim ngọt ngào và sâu lắng bằng đôi mắt hồng hồng và vài giọt nước mắt.
Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi khi Will nhẹ nhàng khép lại đôi mắt và chìm vào giấc mộng thiên thu của anh mà ngoài cửa sổ bầu trời rực rỡ và mãi đẹp như một tình yêu đang hồi nở rộ.
Một tình yêu thật đẹp và cao thượng, dù đã buông tay nhưng vẫn hướng về nhau.
Đêm càng khuya, thời khắc mà mọi tiếng động như ngừng lại, con người ta cũng trở nên yếu đuối và chán nản.
Lâm Mặc Linh tắt máy tính rồi đứng dậy đi ngủ.
Bất giác, trời đã sáng. Ánh nắng buổi sáng sớm rọi qua kính cửa sổ, sáng lấp lánh.
Lâm Mặc Linh vẫn còn đang say giấc nồng thì tiếng chuông điện thoại báo thức vang lên chói tai làm cô tỉnh dậy.
Nhìn thấy mới có bảy giờ sáng, vẫn còn sớm, không do dự tắt phụt điện thoại, quay người tiếp tục giấc ngủ ngon.
Tuy nhiên, một khi đã bị thức, Lâm Mặc Linh rất khó ngủ tiếp, lăn lộn vài lần trên giường, không ngủ được nữa. Cô quyết định rời giường, chuẩn bị tham dự đám cưới.