Minh Đạo đã bước trên bục danh dự và đón nhận chiếc cúp chạm trỗ rất công phu từ tay ban tổ chức.Các chàng trai định huýt sáo phản đối thì giọng nói êm ái của chàng kỵ mã có khuôn mặt đẹp trai đã ấm áp vang lên:
- Đối với tôi và đối với tất cả mọi người sinh sống ở ngôi làng này,giải nhất của cuộc đua ngựa thường niên là giải cao quý nhất.Tôi đã một lần chạm tay vào giải thưởng này, đương nhiên cái vinh dự cũng như nỗi xúc động khi giật giải thưởng tôi đã từng nếm trải.
Nhưng người ta chỉ cảm thấy vinh dự khi phần thưởng nhận được xứng đáng với họ.Trong cuộc đua này, tôi cảm thấy có một người còn xứng đáng hơn tôi và người đó chính là cô Minh Thư. Là một kỵ sĩ,tôi biết để giành được chiến thắng, phải bỏ ra nhiều năm tháng vất vả để luyện tập. Và vì vậy tôi không thể nào tước cái vinh dự mà Minh Thư xứng đáng được hưởng. Cũng nhân dịp này. Tôi hy vọng ban tổ chức sẽ sữa đổi tiền lệ trước đây: đó là chỉ có nam kỵ sĩ mới có quyền tham dự cuộc đua. Qua kết quả của cuộc dua này, tôi và có lẽ tất cả mọi người hiện diện ở nơi đây điều nhận thấy một điều:đó là nữ giới cũng tài năng không kém gì nam giới và vì vậy họ xứng đáng được đối xử một cách bình đằng với nam giới chúng ta. Thưa quý vị,những ai đồng ý với ý kiến của tôi xin hãy cho một tràng pháo tay để chào đón người kỵ sĩ xuất sắc nhất của năm nay,và bây giờ tôi xin mời cô Minh Thư bước lên bục danh dự để nhận lại phần thưởng mà tôi thấy rất xứng đáng đối với cô.
Minh Đạo vừa dứt lời, những tràng pháo tay nổi lên vang dội, mọi người đứng lên hoan hô cử chỉ mã thượng của chàng kỵ sĩ đẹp trai. Ban tổ chức không thể nào đi ngược lại ý kiến của đám đông, cuối cùng họ tuyên bố Minh Thư là kỵ sĩ xuất sắc nhất của cuộc đua ngựa năm nay do làng Kỳ Sơn tổ chức. Một lần nữa, đám đông lại hò reo ầm ĩ. Các bạn học cùng lớp với Minh Thư từ khán đài chạy xuống quay quanh cô gái và đưa cô đến đài danh dự. Minh Thư nhận lại phần thưởng từ tay Minh Đạo mà xúc động đến rơi nước mắt. Giọng cô ấm áp vang lên trong micro,cho biết lý do khiến cô nhất định phải đoạt lấy giải thưởng này vì đó là giấc mơ suốt đời của ông nội và của cả cha cô. Bây giờ cô đã thay thế hai người để hoàn thành giấc mơ này. Minh Thư vừa dứt lời mọi người lại vô thay hoan nghênh lần nữa. Ông Thế Nghi ngồi trên khán đài chứng kiến phút giây vinh dự của cháu gái mà rơi nước mắt. Có một bàn tay xiết nhẹ lấy tay ông. Ông giật mình nhìn lại và nhận ra đó chính là bạn già thân thiết của mình. Ông Thái Thuận ngồi xuống nói khẽ vào tai bạn:'' Đứa cháu gái này của anh thật là có một không hai! Nó làm được những chuyện mà nam giới cũng không làm được!
Sau khi nhận giả nhất của cuộc đua và số tiền thưởng,Minh Thư mua ngay cho ông nội một chiếc đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp mà nàng đã để ý lâu nay ở tiệm kim hoàn duy nhất trong làng Kỳ Sơn. Hai ông cháu đã trải qua những ngày hè êm ả và hạnh phúc.
Sau cuộc đua,Minh Thư chuẩn bị bài vở cho năm học mới, đó là thói quen của cô gái trong mỗi kỳ hè. Nàng vừa hoàn tất lớp mười nhưng đã vội vả tự mình nghiên cứu giáo trình cho lớp kế tiếp.Thư viện là nơi cung cấp cho Minh Thư những tài liệu đầy đủ nhất và khi bạn bè của Minh Thư còn ung dung dạo chơi đây đó thì cô gái vùi đầu vào việc học tập. Vì Minh Thư đã thực hiện được giấc mơ của nội mình nên bây giờ thuật kỵ mã đối với nàng chỉ còn là thú tiêu khiển.
Là một cô gái thông minh tuyệt vời nhưng Minh Thư không bao giờ ỷ lại với trí thông minh của mình để rồi lười nhác vì trước đây nàng đã từng hứa với ông nội là sẽ cố gắng học hành để có thể bước vào đại học. Nhưng những buổi cuối tuần rảnh rỗi,cô gái vẫn thích ngồi trên lưng ngựa, phi nước đại trên vùng thảo nguyên mênh mông, bát ngát. Nàng yêu tốc độ,muốn đạt được tốc độ nhanh nhất của người kỵ mã và muốn khống chế chú ngựa trong tay mình một cách vững vàng dù nàng có phi nhanh đến thế nào đi nữa.
Vào một buổi sáng rực rỡ của một tháng Tám, Minh Thư đang phi ngựa trên cánh đồng cỏ non điểm lấm tấm nhưng nụ hoa vàng thì nàng có cảm giác ai đó đang đuổi theo sau lưng nàng. Nàng bực mình và ra roi cho Hoàng mã phi nước đại thì người phía sau cũng đuổi theo với một tốc độ tương đương. Minh Thư quay đầu lại xem người đuổi theo mình là ai và kinh ngạc khi nhận ra đó là một thanh niên có gương mặt thư sinh. Chàng cưỡi con ngựa màu nâu,gương mặt tuấn tú,đẹp trai nhưng Minh Thư nhớ là mình chưa từng gặp qua chàng trai này lần nào cả.
- Tại sao lại đuổi theo tôi? - Nàng bỡ ngỡ hỏi chàng khi hai con ngựa đứng ở vị trí đối đầu nhau,dù bất bình nhưng nàng vẫn không thể ghét chàng ta vì từ con ngựa chàng toát ra một vẻ hiền hòa và đầy nhân hậu.
- Tôi chỉ muốn làm quen với cô! Chàng ôn tồn nói -Nghe dân làng đồn rằng năm nay giải nhất của cuộc đua ngựa lại lọt vào tay một người con gái nên tôi tò mò muốn biết người con gái như thế nào.
- Anh cũng là người vùng này ư? -Nàng ngạc nhiên nhìn chàng,tự hỏi vì sao nàng lại không biết chàng trong khi hầu như những người dân của ngôi làng nhỏ bé này nàng đều biết mặt.
- Tôi sinh trưởng ở đây nhưng ba mẹ tôi qua đời từ lúc tôi mười tuổi.Từ đó tôi lên Đài Bắc sinh sống với chú. Chú tôi tuy đông con nhưng ông ấy vẫn hết lòng chăm sóc đứa cháu mồ côi của mình, Ông đưa tôi lên Đài Bắc học vì những trường ở đó có thầy cô ưu tú hơn. Nếu theo học trung học ở Đài Bắc thì việc vào đại học sẽ dễ dàng gấp bội.
- Chắc anh đã tốt nghiệp đại học?- Nàng ướm hỏi khi có vẻ chàng chững chạc hơn mình rất nhiều.
- Tôi tốt nghiệp đại học đã năm năm rồi và làm với một ngành hợp với sở trường của mình. Phải nói là tôi rất thành đạt trong sự nghiệp và bây giờ tôi đã tậu được một chỗ ở riêng. Nhưng mỗi khi có được chút ít thời gian rảnh rỗi thì tôi lại trở về Kỳ Sơn để thăm mộ cha mẹ tôi. Vả lại tôi cũng yêu mến cái không khí thanh tịnh và bình lặng của ngôi làng này.
- Bây giờ thì tôi mới hiểu.... - Nàng mĩm cười,dịu dàng và nói với chàng -.....vì sao mà tôi chưa gặp gỡ anh lần nào,ở đây hầu như mọi người trong làng đều biết mặt nhau.
- Tôi không biết hết mọi người ở đây....-Chàng cũng mĩm cười đáp lại -.... vì tôi lên Đài Bắc khi còn nhỏ tuổi. Nhưng cách đây hai ngày, khi tôi vừa về Kỳ Sơn thì tôi nghe mọi người đều nói về chuyện của cô.- Mới nghe qua tôi thấy giống như một chuyện thần thoại nhưng không ngờ đây là sự thật.
- Anh hình như cũng thích thuật kỵ mã, anh cưỡi ngựa đâu kém gì ai!
- Tôi là thành viên của hội đua ngựa Đài Bắc, không phải chỉ ở làng Kỳ Sơn người ta mới có thể ngồi trên lưng ngựa. Nhưng đó chỉ là thú tiêu khiển, còn nghề nghiệp chính của tôi lại đòi hỏi rất nhiều sáng tạo.
-Thế ở Đài Bắc anh làm nghề gì? - Nàng hỏi chàng một cách hiếu kỳ.
-Bí mật! Khi nào cô lên Đài Bắc thì tôi sẽ nói cho cô biết
- Nhưng có chắc gì tôi sẽ lên đó.... nếu lên được thì cũng phải chờ đợi một hai,năm nữa!
- Sao vậy?
- Tôi mới vừa học xong lớp mười một. Ít ra cả năm nữa mới tốt nghiệp Trung học. Nếu tôi đậu vào đại học thì mới có hy vọng đến được Đài Bắc.
- Cô cũng có thể đến Đài Bắc với mục đích tiêu khiển.
- Gia đình tôi rất nghèo. Ba mẹ tôi qua đời rồi,ông nội tôi làm việc cực khổ để nuôi tôi đi học. Tôi làm thế nào có thể vui chơi khi ông nội mình vất vả như vậy.
- Tôi nghe nói rằng cô học rất giỏi!
- Ai nói với anh như thế?
- Rất nhiều người nói và qua họ tôi đã biết một điều về cô,chẳng hạn cô là cô gái xinh đẹp nhất vùng Kỳ Sơn,cô lại thông minh và rất tài hoa, cô là mơ ước của tất cả các chàng trai trong ngôi làng này...và tôi còn biết tên cô là Minh Thư nữa
Nàng cúi đầu,gương mặt hồng lên vì khen ngợi của chàng. Mãi một lúc sau nàng mới ngẫng mặt lên và hỏi:
- Còn anh.....anh tên gì?
- Tôi tên là Trung Hữu - Chàng nói và lấy ra một mẫu giấy trong túi,hý hoáy viết lên đó rồi đưa cho nàng - Đây là số điện thoại tay và địa chỉ của tôi ở Đài Bắc,khi nào cô có dịp tới đó hãy đến tìm tôi,tôi sẽ dẫn cô đi thăm tất cả những cảnh đẹp của thành phố nổi tiếng này. Minh Thư,hãy nhận lời đi cô sẽ là người khách tôi trân quý nhất!
Nàng nghe chàng nói,mơ màng hình dung ra thành phố hoa lệ mà bất cứ người con gái nào ở làng Kỳ Sơn cũng mơ ước đến. Một ngày nào đó nàng cũng sẽ đến đó bởi vì Kỳ Sơn không thể giữ chân một người con gái có lòng cầu tiến như nàng.
Hai người chầm chậm bên nhau, họ trò chuyện rất hợp và không mấy chốc đã trở thành đôi bạn. Mặt trời lên cao và họ phi ngựa vào khu rừng bên cạnh để trốn nắng, ở đó họ kể cho nhau những mơ ước của đời mình. Khi mặt trời dịu đi, họ lại cùng nhau phi ngựa trên vùng thảo nguyên bát ngát mà không biết chán. Trung Hữu nán lại Kỳ Sơn chỉ vài ngày. Trước khi trở về Đài Bắc, chàng đã dành trọn một ngày để dạo chơi với Minh Thư. Lúc này thì tình cảm của hai người đã trở thành khắng khít với nhau. Khi chia tay Minh Thư,Trung Hữu còn nhắc nhở:
- Hãy hứa với anh là khi lên Đài Bắc em sẽ ghé thăm anh.
- Em hứa! Nhưng mai mốt khi anh có dịp trở về Kỳ Sơn thì hãy đến thăm em.
- Anh sẽ đến thăm em bởi vì ở đây em là một người bạn thân nhất của anh. Nếu sau này em thi đỗ vào đại học, cần một chỗ ở trong suốt thời gian học tập của mình thì ngôi nhà anh lúc nào cũng mở rộng cửa để đón em.
- Anh tốt với em quá! - Minh Thư xúc động nói - Trung Hữu anh lên Đài Bắc rồi anh sẽ còn nhớ đến em chứ?
- Đương nhiên rồi! Ở Đài Bắc anh có rất nhiều bạn nhưng không có người bạn nào tân đầu ý hợp như em!
- Hai người chia tay trong bịn rịn. Trung Hữu đi rất xa rồi mà Minh Thư còn tần ngần đứng đó trong theo.
Còn hơn một tháng nữa mới đến ngày tựu trường,mùa hè của Minh Thư lẽ ra tuyệt đẹp nếu không có một biến cố bất ngờ xẩy ra. Một buổi chiều vừa trở về từ thư viện,Minh Thư nhận được một tin khiến nàng sững sờ như hóa đá.Ông Thái Thuận cho biết nội nàng vừa được cấp tốc đưa vào bệnh viện.
- Mới cách đây một tiếng.... - Ông Thái Thuận kể mà không dấu được nỗi buồn -....bác còn thấy nội cháu tươi cười và cho con Hoàng mã ăn. Ấy thế mà khi bác quay lại mười phút sau đó thì thấy nội cháu bị ngất xỉu nằm trước thềm nhà. Bác hoảng hốt đưa nội cháu đưa vào bệnh viện,ở đó người ta chuẩn đoán nội cháu bị suy tim và tình trạng rất là trầm trọng. Bác vừa định đi tìm cháu thì may mắn cháu đã về. Cháu vào bệnh viện ngay với nội cháu đi,hy vọng bây giờ thì anh ấy đã hồi tỉnh.
- Minh Thư nghe xong đứng lặng người ra, nàng khóc nức nở và theo ông Thái Thuận vào bệnh viện. Nội nàng nằm trên giường bệnh, gương mặt trông rất là tiều tụy. Nàng nắm lấy tay nội và khóc nấc lên. Ông Thái Thuận buồn rầu vuốt nhẹ lên mái tóc cô gái như an ủi. Bàn tay của ông Thế Nghi lay động rồi ông từ từ mở mắt ra.Giọng nói của ông vang lên,yếu ớt như hơi thở:
- Minh Thư của nội.... - Ông nói mà giọt lệ mà trào ra từ khoé mắt -... nội tưởng là... không bao giờ trông thấy con.... lần nữa....
- Nội ơi, nội đừng có bỏ con mà đi! - Cô gái nói và khóc nấc lên - Nội đã hứa sống suốt đời với con mà......
- Nội muốn như vậy..... - Giọng ông Thế Nghi yếu ớt vang lên -..... nhưng nội bất lực... nội làm không được... khi thượng đế đã gọi chúng ta đi từ chúng ta làm cách nào có thể ở lại thế gian này. Nội giận nội không để lại cho con được bất cứ tài sản gì.... gia đình chi là làm việc và sống qua ngày....
- Nội ơi, nội đừng nói thế! - Cô gái nhỏ lại khóc lên nức nở - Rồi nội sẽ vượt qua cơn bệnh và sẽ sống mãi với con.....
- Nội biết thời gian của mình ở thế gian này không còn bao lâu nữa.... thế mà nội vẫn không chuẩn bị được gì cho tương lai con.
- Nhưng Minh Thư.... con hãy nghe lời nội nói... chổ của con không phải ở đây mà là một nơi khác rộng lớn hơn.... ở đó con có thể phát triển tất cả tài năng của mình.Ở Đài Bắc con còn một người dì bà con... dì Lệ Mai rất nhân hậu và bà ta có thể giúp đở con.....Hiện bà ta đang làm quản gia cho một gia đình giàu có ở đó. Bà ta nhất định sẽ không bỏ rơi con đâu....
- Con không đi Đài Bắc! - Minh Thư vùi mặt mình vào bàn tay run rẩy của ông Thế Nghi - Con sẽ ở đây trọn đời với nội.... dù là nội sống hay là chết....
- Nội không cho con làm như vậy... nội muốn con có một tương lai tốt đẹp hơn. Từ lâu nội đã thảo sẳn một bức thư cho dì Lệ Mai,gửi gấm con cho dì ấy nếu mai này con lên Đài Bắc học. Nội buồn khi không thể nhìn con bước vào đại học.Nhưng nếu nay mai nội có qua đời,dì Lệ Mai sẽ là nơi nương tựa duy nhất của con. Nội chết đi sẽ chẳng còn ai lo lắng cho con nữa.... trong trường hợp ấy con lên ngay Đài Bắc với dì và hỏi dì thủ tục chuyển trường để con thể tiếp tục học lớp mười hai ở đó. Dì Lệ Mai không có con, dì ấy sẽ lo lắng cho con mọi thứ. Con cố gắng học hành để có thể tốt nghiệp đại học. Khi con làm được việc đó thì nội đã mãn nguyện lắm rồi và không còn lo lắng cho con nữa. Nội không có gì để lai cho con,chỉ có thể để lại con con bản tính quật cường và trí thông minh của dòng họ chúng ta. Nội hy vọng con sẽ sử dụng nó... nói cho cùng nó cũng là một tài sản.... dù rất vô hình....
Nói đến đó ông Thế Nghi ngừng lại vì đuối sức nhưng ông cố gắng nói ra tất cả những gì nghĩ trong lòng vì nếu không, sẽ không còn dịp nào để mà nói nữa. Minh Thư khóc sướt mướt khi nghe nội mình nói như trăng trối. Cụ Thế Nghi cố nâng bàn tay gầy guộc lên vuốt nhẹ mái tóc cháu và nói trong nước mắt. Đây là thứ hai Minh Thư thấy ông nội khóc,lần đầu tiên nàng thấy ông rơi nước mắt là khi nàng tiến lên khán đài và đặt vào tay nội mình chiếc cúp của cuộc đua mà nàng đã đoạt được vừa qua.
- Cháu cưng của nội....- Giọng cụ Thế Nghi lại run rẩy vang lên -.... nội có lỗi với cháu vì đã không thể đùm bọc cho cháu đến suốt cuộc đời. Bức thư gửi cho dì Lệ Mai nội đã để trong chiếc rương lớn đặt trong phòng nội. Ở đó có tất cả các chi tiết để con có thể liên lạc với dì. Con không thể ở lại làng Kỳ Sơn này vì không còn có thân thuộc nào để đùm bọc con. Con lại xinh đẹp như thế.... là cái đích ngắm nghé của tất cả các chàng trai,cái đó làm nội lo lắng cho con hơn là yên lòng.... Con nghe lời nội,nếu nội qua đời con phải tức tốc lên Đài Bắc với dì con.Con là con gái....phải có người che chở cho con... con biết không...Nào Minh Thư hứa với nội đi,hãy hứa một tiếng cho nội yên lòng....
- Con hứa! Minh Thư đáp và vùi đầu vào ngực của cụ Thế Nghi mà khóc - Con hứa nghe lời nội nhưng nội cũng phải hứa là đừng buông đi hy vọng. Nội hứa với con đi.... bệnh của nội không phải là không chữa được!
- Nội hứa.... giây phút nào mà thượng đế còn cho nội lưu lại trên thế gian này thì nội sẽ không rời xa con.. bởi vì con là hy vọng của nội,cũng là niềm hãnh diện của dòng họ chúng ta...
Cụ Thế Nghi nói đến đó rồi chìm vào hôn mê. Ông Thái Thuận và Minh Thư hốt hoảng gọi bác sĩ đến. Bác sĩ khám xong khẽ nói:
- Tối nay cháu ở lại đây với nội cháu được không bác sĩ? - Minh Thư khẩn hoản
- Cháu ở lại đi! - Bác sĩ thương cảm nói - Khi nội của cháu hôn mê,ông ấy vẫn gọi tên của cháu.
Bác sĩ đi rồi Minh Thư lại úp mặt vào hai bàn tay và khóc nức nở. Đợi cho cơn xúc động của cô gái lắng xuống rồi ông Thái Thuận mới lên tiếng:
- Bình tĩnh lại cháu,bệnh của nội cháu không phải là bất trị. Dù cháu không còn người thân nào ở đây ngoại trừ ông nội cháu,nhưng bác hy vọng cháu xem gia đình bác là gia đình của mình. Bác sẽ cố gắng giúp đở cháu trong vòng khả năng của bác.
- Cháu cảm ơn bác rất nhiều về sự giúp đở của bác trong những ngày qua và cả việc đã mang nội cháu vào bệnh viện.Cháu bức rứt khi không làm được điều gì để đáp lại lòng tốt của bác!
- Cháu đừng nói thế! Người ta thường bảo họ hàng xa thua láng giềng gần. Dù không phải là họ hàng ruột thịt nhưng lúc nào bác cũng xem cháu như đứa cháu ngoan của mình.
- Cháu rất xúc động khi nghe bác nói như thế,nhưng bây giờ bác phải trở về kẻo gia đình mong,đã có cháu ở lại với nội cháu đêm nay trong bệnh viện.
Ông Thái Thuận bịn rịn bảo:
- Nhìn hoàn cảnh của cháu bác bỏ đi không đành. Nhưng nếu cháu đã tính như thế thì bác sẽ trở về để phân chia các công việc cho người nhà trông coi. Sáng mai bác lại vào sớm. Cháu cũng biết ông nội của cháu là bạn thân nhất của bác.Đôi khi bác có cảm giác ông ấy cũng như một người anh em ruột thịt của mình vậy!
- Ông nói rồi quay đi,trong lòng không ngớt lo âu cho người bạn mà lòng ông rất là quý mến. Ông Thái Thuận đi rồi, Minh Thư càng cảm thấy cô đơn hơn.Tối hôm đó nàng phục bên giường bệnh của nội với một giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng.
Buổi sáng sớm khi Minh Thư giật mình thức giấc,nàng cầm tay nội áp lên má mình và kinh ngạc khi thấy bàn tay ấy trở nên lạnh giá.Minh Thư hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ. Cô y tá đi theo cùng bác sĩ ra hiệu cho nàng ra ngoài để ông ở lại khám cho cụ Thế Nghi.Một lúc sau bác sĩ bước ra và câu nói của ông lám cho Minh Thư như bị chấn độn toàn thân:
- Ông cụ đã qua đời... - Bác sĩ nói bằng giọng buồn bã và đầy ái ngại - Cô Minh Thư, đây là một cái tang lớn cho cô! Nhưng dù sao thì ông cụ cũng đã ra đi trong một giấc ngủ nhẹ nhàng và bình an nhất!
- Toàn thân Minh Thư mềm nhũn ra và cô y tá vội vã đón lấy cái thân hình của cô gái đã trưởng thành bất động và ngã ập vào vòng tay mình.
- Cô ta không chịu đựng nổi cái tin đau đớn đó... mau mang cô ta vào phòng hồi sức! Bác sĩ vội vàng ra lệnh.
Minh Thư không biết mình đã ngất đi trong bao lâu.Trong cơn hôn mê nàng thấy mình trở thành một linh hồn lạc lõng bay đi khắp nơi để tìm linh hồn của nội nàng đang chơi vơi trong đó, bốn bề chỉ là một màng đen thăm thẳm mênh mông.
Khi Minh Thư tỉnh lại và được bác sĩ cho rời bệnh viện, thi hài cụ Thế Nghi đã được tẩn liệm. Một tay ông Thái Thuận lo hết hậu sự của người bạn của mình. Ông đứng ra làm việc đó vì cảm tình sâu đậm đối với người bạn đã quá cố,vả lại Minh Thư chỉ là một cô bé mươi bảy tuổi,ông không đành để cho cô gái gánh qua nhiều gánh nặng trên vai khi tâm hồn cô còn đau đớn đến tận cung sau cái chết của người thân duy nhất của mình.
Trong suốt những ngày sau đó,Minh Thư không ra khỏi nhà. Có lúc cô thơ thẩn ra ngôi vườn phía sau, phục khóc bên nắm mộ vừa mới đấp của ông nội có lúc cô nằm lặng lẽ trong phòng rồi rơi nước mắt,cảm thấy ngôi nhà êm ấm,hạnh phúc ngày xưa bây giờ im lặng,không khác nào một bãi tha ma.
Ông Thái Thuận không lúc nào rời mắt khỏi cô gái.Nhìn Minh Thư bị khủng hoảng và xuống tinh thần như vậy,ông lẩm bẩm một mình:"Không thể để con bé tiếp tục sống trong hoàn cảnh này. Sự đau khổ cùng cực có lúc sẽ khiến nó điên lên mất.Người bạn già của mình trước khi qua đời còn nhắc đến một người tên là Lệ Mai gì đó. Bà ta là dì bà con của Minh Thư,dù không là dì ruột nhưng cũng sẽ thương yêu, chăm sóc cho nó vì nghe Thế Nghi nói bà ta không con cái gì cả. Mình phải nhắc Minh Thư chuyện này,mình không thể để con bé tiếp tục sống như vậy ".
Ngày hôm sau ông sang nhà Minh Thư và thấy cô bé đang đứng thẩn thờ bên ngôi mộ của ông nội.
- Minh Thư! Ông Thái Thuận khẽ gọi - Bác có chuyện này muốn nói với con.
Minh Thư lặng lẽ theo ông trở vào nhà.Ông Thái Thuận nhẹ nhàng mở đầu câu chuyện:
- Minh Thư,đã đến lúc con phải liên lạc với dì Lệ Mai của con rồi.Trước khi qua đời,không phải nọi con đã muốn như vậy sao?
- Con không muốn lên Đài Bắc! - Cô bé nói mà rơi nước mắt - Con muốn ở đây để sớm hôm chăm sóc mồ mả cho nội. Bác Thái Thuận ơi, con cũng không muốn xa bác.... vì bác là người duy nhất mà con có thể nương tựa.Con không muốn xa con Hoàng mã, cũng không xa ngôi làng mà con đã sinh ra và lớn lên ở đó.
- Nhưng con đã hứa với nội con là sẽ lên Đài Bắc để tìm dì Lệ Mai.Dì của con sẽ lo lắng cho con hoàn tất bậc đại học,không lẽ con đã lên rồi sao?
- Bác Thái Thuận! - Cô bé đau khổ trả lời - Bây giờ con không còn thần trí nào để những việc ấy nữa,con chỉ muốn chết theo ông nội mà con mà thôi!
- Con đừng nói gở như vậy. Nếu ở suối vàng nội con sẽ nghe thấy thì nội con sẽ rất đau lòng.Bây giờ con nghe lời bác,hãy mang bức thư mà nội con thảo sẵn cho dì Lệ Mai ra đây,bác sẽ giúp con liên lạc với bà ấy
Minh Thư thở dài và cả thấy mình có lỗi.'' Minh không được yếu đuối như thế này '',nàng lẩm bẩm khi bước vào phòng của nội và lục tìm bức thư,:Mình đã hứa với nội thì mình sẽ giữa lời."
Minh Thư bước ra với bức thư trong tay,nàng khẽ đặt nó lên bàn.Trên bì thư có đề rõ số điện thoại và địa chỉ để liên lạc. Nàng nhìn ông Thái Thuận và khẽ bảo:
- Con có thể qua nhà bác mượn điện thoại để liên lạc với dì con hay không?
- Bác rất mừng khi nghe con nói như vậy! Phải can đảm lên Minh Thư ạ!Phải phấn đấu với cuộc đời và không được nản lòng! Nếu con làm được điều đó,ông nội của con sẽ được ngậm cười nơi chín suối.
Minh Thư ngồi trong văn phòng làm việc của ông Thái Thuận.Trong làng Kỳ Sơn,ông là một trong những người làm ăn thành đạt nhất.Khi cha ông còn tài thế,đây chỉ là một trang trại nuôi ngựa nhỏ,nhưng khi trang trại này vào tay ông thì nhờ đầu óc nhạy cảm trong việc kinh doanh,ông đã khuyếch trương nó thành một trang trại cung cấp ngựa đua có tầm cỡ.Thương gia ở Đài Bắc hầu như đến chỗ ông mỗi tuần để làm cuộc giao dịch lớn,vì thế nên lúc nào ông Thái Thuận cũng bận rộn đến bù đầu.Thực sự nếu Minh Thư tiếp tục ở lại ngôi làng này,sau khi cô gái tốt nghiệp trung học ông có thể cung cấp cho cô một đồng lương ổn định. Nhưng giống như người bạn già quá cố của mình,ông cảm thấy uổng phí nếu bắt Minh Thư phải sống suốt đời ở vùng Kỳ Sơn nhỏ bé này bởi Minh Thư là một cô gái thông minh và đặc biệt hơn người.....đúng như ông Thế Nghi đã nói trước lúc lâm chung,Đài Bắc mới chính là nơi để cô gái thi thố tài năng.
Ông Thái Thuận bấm số điện thoại của bà Lệ Mai,ông thầm nghĩ cái tên của bà dịu dàng như vậy hẳn phải bà là một người đàn bà tốt.
Bên kia đầu dây một giọng trẻ trung nhưng cau có vang lên khiến ông giật mình:
- Tìm ai?
Đó là giọng nói của một cô gái vào khoảng đôi mươi,có vẻ kiêu căng,hách dịch." Trời đất!",ông Thái Thuận nhủ thầm trong bụng, " Con cái nhà ai mà ăn nói cộc lốc, bất lịch sự thế này!
Cô gái này có là con gái của chủ nhà,nơi bà Lệ Mai làm quản gia.
- Chà! Vậy mà cũng là dân Đài Bắc hay sao? Mình tưởng ngườ thành phố lịch sự,mềm mỏng lắm chứ! "
- Thế nào? - Giọng bên kia lại gắt lên -Gọi lộn số à? Thế thì tôi cúp phôn đấy nhé!
- Thưa cô.... - Ông Thái Thuận vội vã ngăn lại -.... cô làm ơn cho tôi nói chuyện với bà Lệ Mai!
- Bà quản gia của nhà tôi đấy ư?- Giọng cô nhỏ có vẻ trịch trượng - Vậy sao không nói ngay từ đầu.. ông là cái gì của bà chứ?
" Con nhỏ này ăn nói vô duyên tệ! Giọng thì chanh chua như muốn đâm thủng lỗ nhĩ của người ta ",ông Thái Thuận vừa nghĩ vừa bực mình,nhưng rồi nghĩ vậy rồi ông cũng cố để nhịn,dùng lời nhỏ nhẹ mà đáp lại:
- Tôi là bà con của bà ta. Có việc gấp nên tôi muốn liên lạc với bà ta ngay hôm nay!
- Cô gái chẳng thèm đáp lời ông,chỉ réo lên trong điện thoại:
- Dì Mai! Có ai tìm dì nè! Ông ta nói là bà con của dì.
Nói rồi cô ta đặt mạnh điện thoại xuống bàn, chẳng màng nói thêm lời nào với ông cho có vẻ lịch sự.
- " Đúng là một con quỷ nhỏ! ",ông Thái Thuận tức muốn bể lòng ngực," Bây giờ mà mày xuất hiện trước mặt tao thì tao sẽ bẻ cho mày gãy cổ! Con cái nhà ai hổn láo không thể biết! "
Nhưng rồi một giọng hiền hậu vang lên ở đầu dây bên kia khiến cho lòng ông trầm tĩnh lại:
- Xin cho hỏi ai muốn tìm tôi?
- Chị Lệ Mai đó ư? - Ông Thái Thuận vội vã đáp - Tôi là Thái Thuận, bạn thân của anh Thế Nghi........ anh ấy vừa mới qua đời..
Người bên kia đầu dây lặng đi một giây rồi sau đó giọng bà nghẹn ngào cất lên
- Ông ấy đã qua đời rồi ư? Cách đây vài tháng ông ấy còn liên lạc với tôi mà!
- Anh Thế Nghi bị bệnh tim mà qua đời.Trước khi lâm chung anh ấy có viết một bức thư cho chị để gửi gấm cháu nội của mình. Chắc anh ấy từng nhắc đến Minh Thư với chị phải không? Tội nghiệp con bé không còn ai là thân bằng quyến thuộc. Thế Nghi hy vọng chị sẽ đùm bọc nó khi nó lên Đài Bắc.
- Vâng,chú Thế Nghi có nói với tôi đều đó và tôi cũng đã hứa giúp. Hoàn cảnh của tôi cũng có chút khó khăn.... nhưng không sao.. bao giờ thì cháu ấy mới lên Đài Bắc với tôi?
- Càng nhanh càng tốt chị Lệ Mai ạ! Bây giờ cũng sắp đến ngày tựu trường.Có lẽ ngày mai tôi sẽ đưa Minh Thư đến chổ chị,con bé cần thời gian để làm thủ tục chuyển trường,tôi hy vọng chị sẽ hướng dẫ cho nó trong việc đó.Thế Nghi đã qua đời rồi,bây giờ trăm sự nhờ chị vậy!
Người bên kia đầu dây khẽ thở dài:
- Vâng,ngày mai anh cứ đưa cháu đến chổ tôi. Tội nghiệp con bé quá, thú thật với anh tôi không khá gì nhưng tôi sẽ cố gắng giúp đở nó.
Ông Thái Thuận xác nhận địa chỉ một lần nữa với bà Lệ Mai rồi khẽ bảo:
- Chị nói chuyện với Minh Thư một chút nhé?
Nhưng bà Lệ Mai chưa kịp trả lời thì ông Thái Thuận nghe đầu dây bên kia lại có tiếng réo lên: " Dì Mai! Dì đến đây một chút xem nào! Có chuyệ cần đến dì! "
Nghe thấy thế bà Lệ Mai gấp rút nói:
- Xin lỗi họ có việc cần tôi.... chủ nhà ở đây rất khó anh ạ! Thôi tôi ngừng ở đây nhé,khoảng mấy giờ ngày mai anh đưa Minh Thư đến chổ tôi?
- Mấy giờ thì tiện cho chị?
- Sau sáu giờ chiều thì tôi rảnh rỗi được một chút.Anh thấy giờ ấy được không?
- Vâng! Y hẹn sáu giờ ngày mai. Thôi chị đi làm đi kẻo chủ nhân lại phiền lòng.
- Cảm ơn anh Thái Thuận rất nhiều. Hẹn ngày mai gặp lại anh!- Nói xong bà Lệ Mai cúp điện thoại ngay.
- Thế nào hở bác? - Minh Thư nôn nóng hỏi - Dì Lệ Mai có bằng lòng nhận cháu không?
- Bà ấy rất tốt dặn bác sáu giờ ngày mai đưa cháu đến.Dì Lệ Mai của cháu cũng định nói với cháu một vài lời nhưng chủ nhà có việc cần nhờ nên dì ấy phải đi làm gấp. Không sao ngày mai hai dì cháu gặp nhau rồi sẽ nói chuyện luôn một thể,
- Cháu rất ái ngại vì đã làm phiền dì ấy quá nhiều trong khi hai bên cũng có họ hàng gần gũi với nhau là mấy. Ngay mặt cháu,dì ấy cũng không biết!
- Cháu đừng có nghĩ ngợi xa xôi làm chỉ cho mệt óc.Việc quan trọng là phải lên Đài Bắc trước đã,những chuyện khác sẽ hạ hồi phân giải.Bác nói thật nhé... nếu ở đó một thời gian mà cháu thấy không hợp thì cháu cứ việc quay về, bác sẽ thay nội cháu mà lo cho cháu. Và khi cháu tốt nghiệp trung học rồi,bác sẽ tìm cho cháu một việc làm.Nếu cháu không chê thì cháu có thể làm thư ký cho văn phòng của bác....
Những lời chân thật của ông Thái Thuận khiến cho Minh Thư xúc động đến rơi nước mắt. Nàng nghẹn ngào nói:
- Cám ơn bác đã lưu tâm đến cháu.Ở Đài Bắc cháu sẽ cố gắng học hành.... mà nếu ở đó mà cháu chẳng thành công thì cháu biết nơi này bác vẫn luôn luôn mở rộng vòng tay để mà đón cháu.
- Bác cũng muốn giữ cháu lại đây,Minh Thư ạ! - Ông Thái Thuận nói bằng giọng mủi lòng - Nhưng bác không đành làm vậy....bác biết cháu là một cô gái đặc biệt,cháu cần có môi trường để mà thăng tiến.
- Bác ơi! Minh Thư tha thiết nói - Nếu cháu mà đi rồi thì bác sẽ chăm sóc con Hoàng mã giúp cháu nhé!
- Bác sẽ chăm sóc cho nó cẩn thận. Bác biết không xem nó như một con vật mà mình sở hữu.... mà cháu xem nó như một người bạn!
- Bác Thái Thuận....- Minh Thư kêu lên rồi sà vào lòng ông mà khóc -..... Chỉ có bác là hiểu cháu nhất thôi,nếu không hứa với nội là sẽ lên Đài Bắc!
- Và rồi còn làm con dâu của bác nữa! - Ông Thái Thuận vừa nói vừa nói vừa xoa đầu con bé - Thằng Trọng nhà bác cũng nhắc đến cháu.
Gương mặt cô gái đỏ hồng lên vì thẹn.Cô lau nước mắt rồi nói:
- Cháu không xứng đáng với anh Trọng đâu!
- Nó không xứng với cháu thì có! - Ông nói mà thở dài có lẽ vì thương xót cho mối tình câm của con trai mình - Mà ở Kỳ Sơn này cũng chẳng có chàng trai nào xứng đáng với cháu cả. Minh Thư... cháu không biết? Cháu là một vì sao,và chỗ của cháu là bầu trời ở trên kia!
Minh Thư ngước nhìn ông, kinh ngạc vì những lời ông nói.Ông không phải là một người nuôi ngựa quê mùa ở Kỳ Sơn mà ông còn có khả năng nhìn sâu vào lòng người. Những lời ông thốt ra cũng chẳng phải là lời nói của một nông dân tầm thường. Đối với nàng,ông là một cái gì cao trọng hơn. Ông là bạn của nội nàng, là người thầy đã hướng dẫn cho nàng thắng cuộc đua, là người mà nàng xem giống như cha ruột, nhưng bây giờ nàng lại sắp sửa phải xa ông rồi và chính vì quyến luyến ông mà nàng cảm mới cảm thấy cô đơn gấp bội khi mai này nàng phải rời ông để về Đài Bắc.
- Tối nay cháu phải ngủ một giấc thật ngon,Minh Thư ạ! Bởi vì ngày mai cháu sẽ bước vào một cuộc đời mới, đương nhiên lúc đầu cháu sẽ gặp khó khăn nên cháu cần có sức lực cũng như ý chí để mà phấn đấu. Cháu hiểu ý của bác chứ, Minh Thư?
Cô gái nhỏ gật đầu. Nàng hiểu điều đó nhưng nàng nhưng không chùn bước. Bởi vì nàng nhớ đến một câu nói của nội nàng: "Nội không có gì để lại cho con,chỉ có thể để lại con bản tính quật cường và trí thông minh của dòng họ.Nội hy vọng con sẽ sữ dụng nó....bởi vì nói cho cùng thì nó cũng là một thứ tài sản..dù rất vô tình ".