Mưa là anh, Nắng cũng là anh

- 12 -

Chiếc xe đen bóng loáng dừng lại trước trang trại của ông Thái Thuận. Chàng thanh niên bỡ ngỡ bước xuống xe và đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy lạ lẫm với khung cảnh thiên nhiên khoáng đạt. Đây là lần đầu tiên chàng rời thành phố để đến một nơi xinh đẹp và hoang dã để tìm một người con gái,người đột ngột ra đi và biến mất khỏi đời chàng không một lý do.

Dáng chàng cao, mái tóc man dại lòa xòa trên trán, đôi mắt to đen lúc nào cũng sâu thẳm long lanh. Chàng bước vào văn phòng của ông Thái Thuận. Người chủ trang trại lập tức bước ra tiếp chàng. Ông ngẩn người ra khi trông thấy chàng thanh niên quá đỗi đẹp trai và hết sức thanh lịch này.

"Chà! Trông giống hệt như một tài tử!", ông ngạc nhiên thầm nhủ "Chỗ của mình chỉ các tay lái ngựa tìm tới, cậu thanh niên đẹp trai này sao hôm nay lại đi lạc vào đẩy"

- Thưa bác... - Giọng chàng trai cũng thanh lịch như con người của chàng -... bác không ngại nếu cháu hỏi thăm một người.

- Cậu muốn tìm ai?-Ông Thái Thuận niềm nở hỏi.

- Dạ cháu muốn tìm nhà của cô Minh Thư.

- Minh Thư?- Ông Thái Thuận mở to đôi mắt - Cậu quen biết với Minh Thư?

- Dạ cháu là anh kết nghĩa với cô ấy. Đêm qua Minh Thư về đây thăm nhà... - Chàng nói phủ đầu -… cho nên hôm nay cháu đến Kỳ Sơn, một là biết miền quê của em gái mình như thế nào, hai nhân tiện để đón Minh Thư về Đài Bắc. Cháu sợ Minh Thư về Đài Bắc trễ, ngày mai sẽ đến trường trễ.

- Vậy ư?- Ông Thái Thuận thốt lên một tiếng,ngạc nhiên trước sự chăm sóc tận tình của chàng trai này đối với người mà ông xem như là cháu gái của mình. Lúc sáng Minh Thư có kể cho ông nghe người anh kết nghĩa lo cho mình từng ly từng tí, bây giờ đối diện với người này, ông càng thấy có cảm tình hơn. Chàng trai có tâm hồn đẹp mà bề ngoài cũng đẹp.Minh Thư nó phúc đức lắm mới được một người hảo tâm như vậy chăm lo cho nó! Ông vui vẻ mời chàng ngồi và hối người nhà lấy nước. Giọng ông xởi lởi:

- Cậu đi đường xa chắc mệt! Uống một ly sâm cho khoẻ người!

Chàng trai không khách sáo,  uống một hơi hết ly nước.

- Cho cháu xin thêm một ly nữa! - Chàng mỉm cười nói.

- Tôi thích những người tự nhiên như cậu - Ông nói rồi vỗ vai chàng giống như đã thân quen từ lâu - Sáng hôm nay Minh Thư đã ra ngoài với Hoàng mã. Chắc là vui quá nên đi lang thang đến bây giờ vẫn chưa về.

- Hoàng mã?- Chàng lập lại,tỏ vẻ ngạc nhiên trước những lời ông nói.

- Hoàng mã là con ngựa cưng của MinhThư. Lúc lên Đài Bắc nó để con ngựa lại đây cho tôi chăm sóc. Lúc còn ở Kỳ Sơn, nó không rời con Hoàng mã của mình nữa bước. Tội nghiệp lúc hai chủ tớ chia tay, con Hoàng mã buồn đến thảm não. Mấy ngày sau nó bỏ ăn vì nhớ Minh Thư. Tôi phải dỗ dành nó mới trở lại bình thường như trước. Sáng sớm là con bé đã thót ngay lên lưng con Hoàng mã của nó, đi dạo đến bây giờ vẫn chưa về. Chiều nay nó phải về Đài Bắc rồi cho nên tôi để nó tự do rong ruổi trên lưng ngựa, muốn đi đâu thì đi miễm là nó cảm thấy vui. Con bé ở thành phố nó cảm thấy rất tù túng.

- Minh Thư biết cưỡi ngựa hở bác?-Chàng trai kinh ngạc hỏi.

- Chao ôi, dân ở làng này không ai là không biết cưỡi ngựa cả - Ông Thái Thuận vui vẻ nói - Cho nên Minh Thư nó cũng không ngoại lệ. Cậu ở nơi khác tới nên không biết chứ đối với dân làng ở đây, con bé rất là nổi tiếng.

- Vậy ư?- Chàng trai nghe ông nói càng lúc càng ngạc nhiên hơn - Minh Thư tính nó quật cường và ngang bướng như con trai vậy. Ông Thái Thuận tiếp tục câu chuyện - Số là cha mẹ Minh Thư đã qua đời, để lại nó cho ông nội nuôi. Giấc mơ của ông Thế Nghi, nội của Minh Thư, là trong gia tộc ông sẽ có một người đoạt giải nhất trong cuộc đua ngựa tổ chức mỗi năm một lần ở làng. Ông Thế Nghi từng thất bại khi dự cuộc đua này và con trai ông cũng thế, vì thế mà con bé Minh Thư lúc nào cũng ước mơ sẽ hoàn thành giấc mơ của ông nó.

Nghe ông kể,Quân Vũ càng lúc càng hiếu kỳ. Cuộc đời cô em kết nghĩa của chàng quả là có những điều kỳ lạ và đặc biệt mà người khác không thể nào có được.

- Thế rồi thế nào hở bác?- Chàng tò mò hỏi,thích thú với câu chuyện mà ông Thái Thuận kể.

- Minh Thư đã năn nỉ tôi giúp nó dự cuộc đua nhưng điều này rất khó vì ở làng này không bao giờ có tiền lệ cho phụ nữ tham gia. Cuối cùng nó khóc lóc và nói một câu khiến cho tôi không thể không mềm lòng:"Bác làm ơn giúp giùm cháu, cháu muốn giật được giải nhất cũng là vì nội cháu. Đó là ước mơ suốt đời của nội nên cháu muốn thay nội để hoàn thành ước mơ đó ".

- Vậy là bác đã giúp Minh Thư chứ?- Chàng trai hồi hộp hỏi, có cảm giác như mình đang đọc một quyển tiểu thuyết đến hồi ngay cấn nhất.

- Tôi không làm sao mà từ chối nó được. Thế là tôi ghi tên con trai tôi vào cuộc đua nhưng ngày diễn ra sự việc này thì người ngồi trên ngựa sẽ là Minh Thư, Minh Thư nó cũng cao suýt soát thằng Trọng nhà tôi nên nó mặc đồ kỵ sĩ của thằng Trọng cũng vừa khít. Bới tóc lên và đội mũ kỵ sĩ sụp đến tận mắt thì cũng chẳng ai phát giác ra người ngồi trên lưng con hoàng mã chính là Minh Thư. Vả lại nó đã luyện tập vượt rào với con Hoàng mã suốt bốn tháng dưới ánh nắng oi bức của mùa hè nên da nó trở nên ngâm ngâm như những chàng trai ở làng này....và quả vậy đến ngày ấy khi Minh Thư ngồi trên lưng ngựa chuẩn bị cho cuộc đua thì chẳng ai nghĩ là nó cả. Cậu không biết chứ con bé này tính tình rắn rỏi và cương quyết như con trai, nó đã muốn làm gì thì làm cho bằng được. Ngày nào nó cũng ngồi trên lưng ngựa luyện tập đến tối mịt mới về. Và sau bốn tháng tập luyện ấy,khi nhìn tận mắt MinhThu đã tiến bộ thế nào thì tôi không còn lo ngại gì khi để nó tham gia cuộc đua nữa mặc dù trong cuộc đua này cũng có nhiều tay đua cự phách.

- Vậy ư bác?- Thế rồi Minh Thư có vượt qua được họ không?- Chàng thanh niên hỏi, liên tưởng đến cảnh người em gái kết nghĩa của mình ngồi trên lưng ngựa và bước vào cuộc đua gay gắt với các nam kỵ sĩ già nghề và đầy kinh nghiệm.

- Chà! Lúc đầu nó cũng bị người ta bỏ xa lắm nhưng đến vòng thứ ba là nó đã cố gắng vượt lên để đuổi theo con ngựa dẫn đầu phía trước. Minh Thư nó quả là một đứa tài năng và vô cùng gan dạ, dù mới dự cuộc đua lần đầu mà nó không hề run sợ và rất tự tin, đến vòng thứ bốn thì nó vọt lên vị trí đầu tiên.

- Thế ư? Quân Vũ hào hứng nói - Rồi cô ấy dẫn đầu cho tới vòng cuối chứ bác?

- Đâu có dễ dàng như vậy!Trong những người dự cuộc đua có cả người đoạt giải nhất năm rồi nên tay đua này đâu có để cho MinhThu và con Hoàng mã mặc sức tung hoành. Đến những vòng sau anh chàng vượt lên trên rồi còn giở nón ra chào tất cả mọi người. Nhìn thấy mặt thần tượng của mình, thế là khán giả vỗ tay ủng hộ anh chàng như sấm dậy. Lúc đó Minh Thư lẫn Hoàng mã đều bị áp đảo vì áp lực tâm lý đó. Tuy vậy con bé vẫn không sờn lòng, đến vòng áp cuối nó vẫn giữ vững vị trí thứ nhì và rồi khi vòng cuối cùng diễn ra, nó đã thúc con hoàng mã phóng đi với tốc độ kinh hồn. Lúc đó tôi biết có một cái gì đó thôi thúc mãnh liệt lắm nên con bé mới có thể thực hiện được một việc kinh người như vậy. Con hoàng mã đã vượt qua tay đua giật giải năm rồi và khi nó đến đích đầu tiên ở vòng thứ hai mươi, cả khán đài cả cùng đứng lên và vỗ tay hoan hô như sấm dậy.

- Chao ôi! Thật là ngoạn ngục không thể tưởng.- Chàng trai trẻ thốt lên hào hứng, giống như chàng là một khán giả đang ngồi trên khán đài để theo dõi cuộc đua - Và rồi cuối cùng MinhThu đã giật được giải nhất phải không bác?

- Lẽ ra là như thế nhưng những giám khảo trong ban chấm thi rất là bảo thủ. Họ đời nào công nhận chiến thắng của một phụ nữ, cho nên đã viện lẽ con bé dự thi với tên của một người khác để truất đi giải thưởng của nó.

- Rồi giải thưởng đó về tay ai?

- Về tay của tay đua về nhì! Nhưng anh chàng này quả là nghĩa hiệp, trước mặt hàng ngàn người, anh ta tuyên bố Minh Thư mới là người xứng đáng giật giải lần này. Anh chàng còn hô hào mọi người đứng dậy để cổ vũ cho ý kiến của mình và rằng theo anh ta, từ đây về sau, những cuộc đua ở làng Kỳ Sơn phải nên cho phái nữ tham gia vì phụ nữ cũng tài năng không kém gì nam giới. Tất cả khản giả đều đứng lên hoan hô ầm ĩ và tán dương ý kiến của anh chàng, thế là ban giám khảo không làm thế nào được, phải chiều theo đám đông và Minh Thư đã nhận giải nhất một cách vinh quang.

- Nghe ông Thái Thuận kể đến đó. Quân Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm như mình là người trong cuộc. Chàng trò chuện với người đàn ông vui tính này vừa liếc nhìn đồng hồ tay. Đã bốn giờ rồi mà Minh Thư vẫn chưa thấy về. Quân Vũ bắt đầu sốt ruột:

- Không biết Minh Thư đi đâu hở bác?

- Chắc nó cưỡi ngựa loanh quanh ở khu thảo nguyên thôi. Hay là để tôi đi tìm nó về cho cậu. Khu ấy cũng gần sát bên trang trại, đi qua con đường mòn này rẽ trái là sẽ tới rồi.

- Hay là bác cho cháu mượn con ngựa để cháu đi tìm Minh Thư. Cháu cũng tò mò muốn biết cảnh vật ở đây như thế nào. Dù gì đây cũng là nơi được rất nhiều người ca tụng.

- Cậu là dân thành phố mà cũng biết cưỡi ngựa nữa à?- Ông Thái Thuận hỏi mà tròn mắt ra, tỏ vẻ không tin.

Quân Vũ thấy ông nhìn mình kinh ngạc cười dòn:

- Thưa bác, bác không biết chứ đối với người Đài Bắc, môn cưỡi ngựa được xem là môn thể thao quý tộc, nghĩa là nhà giàu mới có thể rớ vào. Cháu có biết mấy người bạn thân, nhà họ có mấy trang trại ở vùng ngoại ô Đài Bắc. Thấy môn cưỡi ngựa cũng hay nên cháu học cho biết, thỉnh thoảng lại lên trang trại đó, nghĩ ngơi cuối tuần rồi đi săn với bạn bè. Cháu thì cưỡi ngựa không bằng Minh Thư rồi nhưng cũng có thể phi nhanh một chút mà không sợ ngã.

- Vậy thì tôi cho cậu mượn con ngựa ô của tôi. Nó chạy cũng thần tốc lắm. Cậu đi một mình có sao không? Tôi lại sợ cậu lạc đường!

- Bác vừa nói rẽ trái ở con đường phía trước là đến rồi. Cháu nghĩ cũng chẳng đến nỗi nào - Nhưng mà....... - Chàng vừa nói vừa cười -... Nếu trong vòng hai tiếng nữa mà không thấy cháu về thì bác đi tìm cháu là được rồi.

Ông Thái Thuận mỉm cười,vỗ nhẹ lên vai chàng thanh niên mà ông thấy rất là vui tình này. Ông vòng ra phía sau trang trại, dắt con ngựa ô ra cho Quân Vũ rồi bảo với chàng:

- Nó cũng chẳng thua con Hoàng mã của Minh Thư đâu. Cậu vừa đi tìm Minh Thư vừa ngắm cảnh luôn một thể. Đến Kỳ Sơn mà không ngắm cảnh thật uổng phí.

Ông nói rồi lấy tấm danh thiếp trong túi ra và trao cho chàng:

- Ở Đài Bắc nếu có ai muốn tậu những con ngựa hay thì xin cậu giới thiệu giùm tôi!

- Thưa vâng!

Quân Vũ nói xong cởi chiếc áo khoác ngoài ra, gửi cho ông Thái Thuậin rồi thót lên lưng ngựa. Người đàn ông nhìn theo lẩm bẩm:

-Cậu ta cưỡi ngựa xem cũng điệu nghệ quá chứ! Đâu có thua gì dân ở làng Kỳ Sơn này.

Quân Vũ thúc ngựa tiến về phía trước, con ngựa ô ngoan ngoãn nghe theo lời chàng. Nó là con ngựa được thuần hóa kỹ, không kỵ người lạ nên ông Thái Thuận mới cố ý cho chàng mượn. Một làn gió mát thổi tung bay mái tóc dầy và mịn của Quân Vũ. Quả như lời ông Thái Thuận nói, rẽ trái con đường là đã thấy trước mặt thảo nguyên mênh mông bát ngát. Chàng thúc ngựa chạy tràn lên thảo nguyên, trong lòng dâng lên một cảm giác rất là phấn khích. Những trang trại lớn ở vùng ngoại ô Đài Bắc không thể nào sánh bằng khung cảnh thiên nhiên mênh mông kỳ vĩ này. Bây giờ Quân Vũ mới cảm thấy thế nào là thú sống ở nơi hoang dã. Chàng hứng thú phi nhanh hơn nữa. Những cánh đồng cỏ nối liền nhau, trải dài đến tận chân trời và trái tim chàng đập mạnh khi nhận ra ở xa chàng về phía trước, có một cô gái cũng đang phi ngựa.

- Minh Thư?- Quân Vũ gọi to.

Chàng không nhằm lẫn được khi ngắm mái tóc dài của nàng đang tung bay theo gió.

Nhưng có lẽ là khoảng cách quá xa nên Minh Thư không nghe thấy. Quân Vũ ra roi cho ngựa ô phi nước đại, thảo nguyên tương đối bằng phẳng nên việc điều khiển ngựa đối với chàng không có gì khó khăn.Khoảng cách càng ngày càng thu ngắn và Quân Vũ gọi to lần nữa:

- Minh Thư!

Tiếng của chàng quyện vào trong gió, dưới chân con ngựa ô những ngọn cỏ dại bị gió cuồn cuộn thổi dạt về một phía, giống như tấm thảm xanh bị bàn tay ai đó lật lên và muốn bay tít lên cao. Gió mang những âm thanh cao vút đến tai người con gái khiến nàng giật mình quay lại. Trong ánh nắng chiều nàng trông thấy một chàng trai đang phi ngựa về phía mình.

"Chẳng lẽ là Trung Hữu?", nàng tự nhủ thầm và dụi mắt xem mình có mơ không. Mấy tháng trước đây cũng là Trung Hữu đã đuổi theo nàng trên thảo nguyên này và từ đó hai người mới quen nhau.

Minh Thư cho ngựa dừng lại.Chàng trai càng lúc càng tiến đến gần nàng hơn và khi trông thấy gương mặt rực rỡ của chàng xuất hiện trong ánh nắng chiều tà, nàng lặng người ra một lúc vì không thể tin đó là sự thực.

- Đúng là Quân Vũ... Quân Vũ mà nàng đã từng yêu và từng đau khổ! Quân Vũ của một người đàn bà khác! Nhưng tại sao chàng lại đến đây tìm nàng? Nàng trong lòng quan trọng đến thế hay sao? Nghĩ đến đó nàng không thể nào kềm hãm được cảm giác xao động đang dâng lên trong lòng. Nước mắt chợt tuôn trào trên má Minh Thư... Chàng ở gần, gần nàng trong gang tấc … vậy mà đêm qua, khi nàng làm một cuộc ra đi thầm lặng, nàng đã ngỡ nàng đã xa chàng vĩnh viễn.

- Minh Thư!- Giọng chàng vang lên dịu dàng chứ không phải phẩn nộ khi chàng tiến sát bên cạnh nàng - Tại sao bỏ ra đi mà không nói một lời? Ít ra cũng ph ải cho anh biết là anh đã đắc tội gì với em chứ!

- Anh Quân Vũ... - Minh Thư nói và òa lên khóc -.... tha thứ cho em… em không thể tiếp tục sống trong nhà anh nữa.

- Tìm một chỗ nào ngồi đi và nói cho anh nghe tại sao em lại làm như vậy. Chúng ta sống với nhau hơn nữa năm nay, anh xem em như đứa em ruột thịt của mình, còn em... em xem anh là gì của em? Nếu em xem anh là anh ruột của em thì em không bao giờ làm như vậy.

Nàng không trả lời,chỉ cúi đầu tiếp tục khóc.

- Có một chỗ nào thanh tịnh một chút không,Minh Thư?- Chàng nói dùng tay lau những giọt nước mắt đang đọng lên má nàng.- Đưa anh tới đó đi, nói cho anh nghe vì sao em bỏ anh mà đi. Nếu là lý do chính đáng thì anh sẽ không giữ em ở lại với anh đâu. Anh tôn trọng sự chọn lựa của em!

- Đi với em! - Nàng lau nước mắt và ra hiệu cho chàng rẽ ngựa về phía trái, dần dần trước mắt họ xuất hiện một con đường rợp bóng cây. Dấn sâu hơn nữa, họ đã lọt vào một khu rừng nhỏ. Quân Vũ nghe tiếng suối róc rách vang lên thật êm tai. Hai người xuống ngựa, ngồi bên bờ suối. Hai chú ngựa ngoan ngoãn đứng kề bên thích thú ngặm cỏ non.

- Bây giờ nói anh nghe được rồi chứ? - Chàng nhìn sâu vào mắt Minh Thư như muốn đọc được những gì thầm kín ẩn tàng trong lòng cô gái. Hơn nữa năm ở bên nhau, đối với chàng,nàng vẫn là cái gì đó mà chàng không không thể hiểu hết.

- Em đã viết trong thư để lại cho anh rồi...  -Nàng buồn bã nói - - - Em không muốn trở thành gánh nặng của anh!

- Tại sao em lại là gánh nặng của anh? Từ lúc chúng ta sống chung với nhau cho tới bây giờ, anh chưa hề có ý nghĩa gì chỉ một lần.

- Nhưng em đã xen vào cuộc sống riêng tư của anh, trở thành chướng ngại khi anh muốn thành hôn cùng với người đàn bà mà anh yêu!

- Tại sao em lại nghĩ như vậy chứ?

- Tối hôm qua anh đã nói với em như thế và em cảm thấy mình phải ra đi.

- Anh đã nói với em?- Chàng nhíu mày suy nghĩ - Anh đã nói với em trong cơn say?

- Đúng thế! Nhưng anh nói rất nghiêm chỉnh và em cảm thấy mình không nên ở lại.

- Anh nói gì nào? Em hãy lập lại cho anh nghe xem.

- Anh đã nói:" Huệ Trinh đã nổi giận khủng khiếp khi biết chúng ta sống chung với nhau... đàn bà họ ích kỷ lắm...  họ không muốn chồng mình lo lắng cho bất cứ ai khác... cho nên ngày mai này anh mà cưới Huệ Trinh làm vợ, nàng chắc chắn sẽ không yêu thương em đâu. Lúc đó thì anh sẽ đau lòng lắm vì đứng ở giữa... không thể theo bên nào mà bỏ bên nào. Vì vậy anh muốn tìm cho em một chỗ nương tựa, một tấm chồng xứng đáng trước khi anh lập gia đình. "Điều đó hàm ý rằng nếu ngày nào em chưa tìm được ai đó để nương thân thì ngày đó anh chưa lập gia đình được. Cho đến bây giờ em vẫn chưa để ý đến ai, kể cả Thiệu Vỹ, và có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học em mới nghĩ đến việc kết hôn. Cho nên em không muốn việc lập gia đình của anh bị ràng buộc vào một điều kiện nào đó từ em. Như vậy thật là bất công đối với anh. Không lẽ năm mươi năm sau em mới lấy chồng rồi anh cũng phải triển hạn hôn nhân của mình trong một khỏang thời gian tương đương như vậy? Và bởi em không muốn trở thành gánh nặng của anh nên em mới ra đi.

- Tại sao em không trực tiếp nói ra những điều ấy với anh mà lại bỏ đi như vậy? Tất cả mọi chuyện điều có thể giải quyết nếu chúng ta nói xử thành thật với nhau. Em đừng chấp nhất những lời nói của một người say. Trong cơn say làm sao anh có thể khống chế lời lẽ của mình cho được? Bây giờ ngồi trực diện với em, những lời mà anh thốt ra mới là thật! Em nghĩ rằng anh có thể vì một người đàn bà mà bỏ rơi em gái của mình sao?

Giọng nói của chàng trầm ấm đi sâu vào tâm hồn nàng. Minh Thư không kèm chế xúc động, nàng ngã vào lòng chàng mà khóc:

- Anh Quân Vũ, anh thực sự không bao giờ bỏ rơi em chứ?

- Anh không bao giờ bỏ rơi em, nếu anh có thể bỏ rơi em dễ dàng như vậy thì anh đã không xem em như là người em ruột của mình. Em không biết chứ chiều hôm qua Huệ Trinh đã làm anh giận đến lặng người ra. Mười mấy năm quen nhau, anh ngỡ là đã hiểu rõ nàng nhưng bây giờ dưới ánh mắt anh, nàng lại biến thành một người khác. Nàng đã nói một câu mà anh cũng không ngờ:"Tại sao tự dưng rồi anh có một người em kết nghĩa? Tại sao anh lại làm cho cuộc đời mình phức tạp như thế?" Anh nghe mà rất giận. Anh không muốn ai xen vào cuộc sống riêng của mình. Anh cũng không muốn người đàn bà nào thống trị cuộc đời anh dù người đàn bà đó có là ai đi nữa. Việc anh nhận em là em kết nghĩa không phải là không có lý do. Anh thấy em xứng đáng để anh lo cho em như vậy. Không phải bất cứ người nào anh cũng có thể nhận làm gái của mình. Cho nên nếu ai đó muốn xen vào những gì mà anh đã quyết định thì anh cảm thấy người đó thật là nông cạn.

Những lời chàng nói ra khiến nàng cảm thấy yêu thương và kính phục chàng hơn. Minh Thư biết mình có lỗi với Quân Vũ khi lặng lẽ bỏ ra đi như vậy. Nàng cầm lấy tay chàng và hỏi nhỏ:

- Anh Quân Vũ anh có thể tha lỗi cho em không?

- Nếu anh không tha lỗi cho em thì anh không đến Kỳ Sơn tìm em. Thú thật khi biết em ra đi anh choáng váng cả người. Minh Thư, chúng ta không phải là người xa lạ mà đã chia sẻ với nhau buồn vui của cuộc đời. Khi mà anh đã nhận em làm em gái của anh rồi thì người đàn bà mà anh cưới về cũng phải xem em là em gái. Và nếu người đó quá nhỏ nhặt thì anh cũng không muốn duy trì tình cảm lâu dài với họ.Anh nói như thế em hiểu ý của anh chứ? Bây giờ em chỉ cần thật hiện hai việc: Một là học thật giỏi và hai là làm em gái ngoan của anh. Ngoài ra em không phải suy nghĩ gì thêm nữa.

Chàng ngước nhìn ánh mắt mặt trời đang tàn dần qua lẽ lá rồi kéo tay nàng đứng dậy:

- Mình phải về Đài Bắc ngay bây giờ em ạ vì cũng đã chiều rồi. Sáng mai anh còn phải đi làm và em còn phải đi học nữa. Bây giờ thì ngoan ngoãn về nhà với anh và không được phép trốn đi lần nữa.

Nàng bật cười vì câu nói vui của chàng, những phiền muộn như đã tan biến đi đâu mất. Hai người phi ngựa song song bên nhau. Minh Thư liếc nhìn Quân Vũ:

- Anh tài quá, cái gì cũng biết.

- Em nghĩ người thành phố là không biết cưỡi ngựa sao? Nhưng biết là biết vậy thôi chứ trong lãnh vực này thì em bỏ xa anh rồi. Anh làm sao sánh bằng em chứ, em đã từng đoạt giải nhất của cuộc đua ở làng Kỳ Sơn này mà!

- Chao ôi, bác Thái Thuận mang tất cả chuyện của em kể cho anh nghe rồi hả?

- Không những kể mà bác ấy còn làm anh hồi hộp, Cho đến cuối cùng khi bác ấy bảo cái anh chàng gì đó trao lại phần thưởng cho em thì anh mới thấy nhẹ người ra.- Chàng nói rồi cười vang một cách hồn nhiên và ra roi cho ngựa phi về phía trước:

- Minh Thư, bây giờ đuổi theo anh xem nào!  Chạy thi trên biển thì em đã thua anh rồi cho nên lần này đừng để thua nữa nhé!

Minh Thư làm sao chịu thua cho được! Nàng thúc con Hoàng mã phi nước đại về phía trước, chẳng bao lâu Hoàng mã ngang tầm với ngựa ô rồi vượt qua một cách dễ dàng. Minh Thư dứ roi vào mông ngựa, cho nó phóng về phía trước với tốc độ nhanh chưa từng thấy như nàng đã từng làm trong cuộc đua bảy tháng cách đây.

- Anh chịu thua rồi! -Tiếng Quân Vũ vang lên phía sau pha lẫn giọng cười đáng yêu của chàng - Ở Đài Bắc thì anh có thể bắt nạt em được chứ ở Kỳ Sơn thì anh không thể nào tranh lại em đâu!

Nàng ghìm ngựa lại, chờ cho chàng từ từ vượt lên. Nắng chiều đọng trên mái tóc Minh Thư và như dát vàng lên bộ lông óng ánh của Hoàng mã.

Quân Vũ liếc nhìn cô gái và chợt thấy trong giây phút này nàng xinh đẹp chẳng khác nào một thần nữ.

"Chao ôi,Minh Thư..."chàng buâng khuâng thầm nhủ,

" mỗi ngày anh lại khám phá nơi em những điều mới lạ và mỗi ngày anh lại nhìn thấy nơi em một vẻ đẹp khác hẳn hôm qua!"

Hai người trở về Đài Bắc thì cũng đã mười giờ tối. Vừa vào tới nhà Minh Thư cảm thấy đầu óc như quay cuồng.

- Em làm sao vậy?- Quân Vũ vội đỡ lấy nàng - Để anh đưa em vào phòng nằm.

Minh Thư lảo đảo đi không nổi nên Quân Vũ phải bồng nàng lên giường.

- Giờ này các phòng mạch tư đã đóng cừa hết rồi, hay là anh đưa em vào bệnh viện?- Quân Vũ lo lắng nói.

- Em không sao đâu,nghĩ ngơi một đêm là hết ngay. Suốt đêm qua em trằn trọc không ngủ được cả ngày nay cưỡi con Hoàng mã rong chơi trên thảo nguyên, em nghĩ là em bị say nắng mà thôi. Quân Vũ, anh nấu giùm em miếng cháo. Từ sáng đến giờ em chưa ăn gì vào bụng nhưng bây giờ thì em không nuốt nổi cơm nữa rồi!

Quân Vũ nghe Minh Thư nói mà tủm tỉm cười. Từ lúc sống chung với nhau tới giờ, Minh Thư chưa hề nhờ chàng làm cho nàng điều gì cả.

- Anh cười gì vậy?- Nàng khẽ hỏi.

- Bây giờ em mói giống em gái của anh. Anh thích em nhờ vả anh như vậy.

Quân Vũ vào bếp."Chà! Đổ nước bao nhiêu mới vừa đây?", chàng định hỏi và cảm thấy lúng túng. Chàng định hỏi Minh Thư nhưng thấy nàng mệt nên thôi. Làm xong việc này, trở về phòng mình,Quân Vũ nghĩ ngơi đôi chút thì chuông điện thoại đã reo vang.

- Quân Vũ! - Một giọng bực bội từ đầu dây bên kia vang lên - Anh đi đâu từ sáng đến giờ? Anh có biết là em đã gọi điện thoại cho anh bao nhiêu lần rồi không? Tại sao điện thoại mà anh không bắt mà điện thoại tay cũng không bắt nốt? Anh có biết em sốt ruột tới cỡ nào không?

- Huệ Trinh hả?- Quân Vũ giật mình khi nhớ lại cái hẹn với nàng mười hai giờ trưa nay - Anh xin lỗi,Huệ Trinh! Anh có chuyện gấp phải đi nên quên bẵng cái hẹn với em, lúc ra đi gấp rút quá anh cũng quên mang theo phone tay.

- Em chờ không được nên đã đến nhà anh nhưng không có ai ở nhà, em đành phải lủi thủi quay về. Quân Vũ tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?- Huệ Trinh nói, giọng có vẻ nghẹn ngào.

- Cho anh xin lỗi em lần nữa.....anh không có ý làm như vậy đâu! - Giọng của Quân Vũ dịu dàng vang lên - Nhưng sáng nay anh có chuyện phải đi, em không tha thứ cho anh một lần hay sao Huệ Trinh?

- Anh có chuyện gì mà phải đi gấp rút như vậy chứ?

- Minh Thư nó bỏ đi mà không cho anh biết cho nên anh phải đến Kỳ Sơn tìm nó, sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra... Nơi đó khá xa nên anh về không kịp, em đừng giận anh có được không? Anh đã xin lỗi em rồi mà!

- Tại sao lúc nào cũng có chuyện dính dáng đến con bé ấy chứ? Cứ mỗi lần em hẹn với anh là đều có nó xen vào. Hôm qua thì anh đưa nó đến nhà bạn trai của nó mà hủy đi cái hẹn với em, hôm nay anh tiếp tục lỗi hẹn vì phải đi tìm nó. Tại sao nó tự cho mình cái quyền hành động ngông nghênh như vậy? Nó đã muốn đi hà tất gì anh phải giữ nó lại?

- Chuyện Minh Thư bỏ đi một phần cũng vì em.

- Tại sao vì em? Em đã làm gì nó? Thậm chí em còn chưa biết mặt nó ra sao nữa!

- Hôm qua em đã cãi vả với anh, em nhớ chứ? Và rồi từ nhà Thiệu Vỹ, bạn của Minh Thư trở về, anh say túy lúy vì bị chủ nhân ép uống khá nhiều. Trong cơn say, anh không khống chế được lời nói của mình, và những lời nói đó mà Minh Thư đã bỏ đi.

- Anh đã nói gì với nó?

- Thật sự anh cũng chẳng nhớ mình đã nói gì. Nhưng Minh Thư đã kể tất cả cho anh nghe. Đại khái anh nói trong tương lai, nếu anh kết hôn với một ai đó thì người vợ anh cưới về sẽ khó chấp nhận Minh Thư. Cho nên anh muốn gả chồng cho Minh Thư trước khi anh lập gia đình.

- Vậy thì có chuyện đó có dình dáng gì với em chứ?

- Chính sự giận dữ của em hôm qua đã cho anh một cái ý nghĩ ấy và trong khi say, anh đã nói ý nghĩ đó ra..

- Nhưng nếu anh nói như thế, việc gì nó phải giận dữ lên như vậy? Anh lo cho nó, muốn tìm cho nó một chỗ nương thân trước khi lập gia đình, thì điều đó có gì sai trái đâu?

- Không phải Minh Thư giận dữ mà nó chỉ nghĩ đơn giản là ít nhất năm,sáu năm nữa nó mới đến chuyện lập gia đình. Minh Thư không muốn anh bị triển hạn trong công việc kết hôn nên nó đã bỏ ra đi,không muốn trở thành gánh nặng của anh.

- Sao anh không để cho nó đi luôn đi có phải tốt hơn không? Dù gì nó cũng không phải là người ruột thịt của ạnh

- Nhưng anh lại xem Minh Thư như là một đứa em ruột và Minh Thư cũng đối với anh như vậy.Từ khi sống chung với anh, nó đã săn sóc cho anh từng li, từng tí, anh nghĩ ngay cả em ruột của mình cũng khó thể nào làm được những điều mà Minh Thư đã làm. Cho nên anh rất yêu thương nó và không đành để cho nó rời xa anh như vậy!

Những câu sau cuối của Quân Vũ khiến cho Huệ Trinh không đè nén được cơn giận dữ. Nàng to tiếng với chàng, một việc mà từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ làm:

- Và vì bận tâm đến nó như vậy nên anh không ngó ngàng gì đến em? Anh để em chờ đợi cả ngày mà không điện thoại cho em một tiếng. Anh coi trọng nó hơn em?

- Huệ Trinh, em đừng có giận dữ như vậy có được không? Anh xem Minh Thư như là em của mình, nó bỏ đi, anh không thể nào không lo cho nó!

- Nó là em của anh, còn em.....em là gì của anh? Anh bỏ em chờ đợi trong khổ sở để mà đi tìm nó? Và ngay khi trở về và anh cũng thèm gọi em một tiếng.

- Anh cũng mới về nhà đây thôi nhưng Minh Thư nó đã ngã bệnh nên anh phải chăm sóc cho nó một chút.

- Minh Thư! Minh Thư!Minh Thư!.....Tại sao lúc nào cũng là Minh Thư? Huệ Trinh tức tối hét to - Nó quan trọng đối với cuộc đời anh như vậy thì em nghĩ em không cần xuất hiện trong cuộc đời anh nữa. Có Minh Thư thì anh đủ hạnh phúc rồi. Thôi nhé, Quân Vũ! Chúng ta hãy chia tay nhau đi, đừng bao giờ gặp nhau nữa! Nếu có tình cờ gặp nhau, anh cứ xem em như người xa lạ.

Nàng nói đến đó rồi cúp m áy ngay, không để cho Quân Vũ nói thêm lời nào. Chàng khẽ thở dài một tiếng rồi tự nhủ:

"Sao hôm nay tính tình cô nàng lại nóng nẩy đến như vậy nhỉ? Bình thường thì Huệ Trinh rất hòa nhã,dịu dàng.Chao ôi,đàn bà.. thay đổi rất là nhanh chóng.Nhưng mình biết làm như thế nào đây vì nàng đã quyết định như vậy!".

Quân Vũ ngã người trên giường,nhắm mắt lại cố trấn tĩnh lòng mình. Một lát sau, chàng xuống bếp, múc cháo ra chén và đem đến phòng Minh Thư.

- Em đã đỡ chút nào chưa?- Chàng khẽ hỏi bằng giọng ân cần.

- Em cảm thấy đỡ nhức đầu rồi. Nghỉ một lát chắc ngày mai sẽ khỏi.

- Em ăn cháo đi....ăn thử xem anh nấu có ngon không? Anh có bỏ vào đó một chút đậu xanh để em dễ ăn. Em ngồi dậy nỗi không,hay là để anh đút cho em?

- Ồ,em tự ăn được rồi!

Minh Thư nói đến đó gượng ngồi dậy, Quân Vũ đỡ nàng tựa vào thành giường. Món cháo mà tự chàng tự tay nấu tối đó trở thành một món tuyệt vời nhất trong đời Minh Thư. Nàng thưởng thức nó, cảm thấy được cả cái tình chàng trong đó.

- Anh chưa từng vào bếp phải không?- Nàng hỏi.

- Thế nào,cháo không ngon à? Chàng không đáp mà hỏi lại nàng.

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!

- Anh chưa bao giờ vào bếp! - Chàng mỉm cười,thừa nhận - Cho nên món cháo của anh nấu chắc là em khó thể nào nuốt trôi qua cổ!

- Trái lại, em thấy nó rất ngon.- Rồi nàng đưa chiếc chén trống cho chàng - Quân Vũ anh lấy giùm em chén nữa.

Trong khi chàng quay vào bếp thì nàng nghĩ ngợi:

"Có lẽ mình là người phụ nữ đầu tiên mà anh ấy phải chăm sóc như vậy.Tính tình anh ấy cao ngạo, đâu chịu làm những chuyện lặt vặt như thế này chứ!"

Ăn thêm chén cháo nữa,Minh Thư cảm thấy trng người khoẻ khoắn hơn. Quân Vũ đỡ Minh Thư nằm xuống rồi đắp chăn cho nàng.

- Em ngủ đi! - Chàng dịu dàng bảo - Ngày mai nếu chưa khoẻ thì đừng có ráng đi học. Nghỉ một ngày có sao đâu!

- Chàng định đi thì nàng gọi lại:

- Anh Quân Vũ! Lúc nãy chị Huệ Trinh lại cãi nhau với anh nữa hả?

- Em nghe hết rồi ư?- Chàng kinh ngạc.

- Anh nói to như thế, em không muốn nghe cũng phải nghe. Chị Huệ Trinh lại giận anh nữa phải không?

- Đúng thế! Anh có cái hẹn với nàng mười hai giờ trưa nay mà anh không nhớ ra, cũng tại vội vã đi tìm em. Lúc nãy Huệ Trinh đòi chia tay với anh và thề sẽ không bao giờ gặp anh lần nữa.

- Quân Vũ, em rất hối hận, cũng là tại em thôi...hay là để em đi xin lỗi chị ấy giùm anh.

- Anh cũng đã xin lỗi rồi nhưng Huệ Trinh không chịu tha thứ cho anh. Nhưng em cũng đừng lo lắng như vậy,cô bé ạ! Đây không phải là lần đầu tiên anh bị đàn bà giận.

- Sao anh lại có thể bình tĩnh đến thế khi chị ấy đòi chia tay với anh? Anh không quan tâm đến chị ấy chút nào sao?

- Đương nhiên là anh quan tâm đến Huệ Trinh vì nàng là một trong những người mà anh thích. Còn em hỏi tại sao anh lại bình tĩnh ư? Đó là bởi vì anh biết chỉ trong vòng một, hai tuần tới đây, nàng sẽ gọi làm hòa với anh.

- Anh chắc chắn như vậy ư?

- Anh biết điều đó sẽ xảy ra...cũng như nó cũng từng xảy ra trong quá khứ. Minh Thư, anh nói cho em biết nhé! Chưa có người đàn bà nào có thể giận anh Quân Vũ của em lâu! Nhưng bây giờ thì không được hỏi han anh gì nữa. Phải mà cố ngủ sớm, biêt chưa? Một giấc ngủ ngon sẽ làm cơ thể em rất chóng hồi phục. Anh tắt đèn cho em ngủ. Ngày mai cứ nghĩ ngơi, không cần phải thức sớm để làm điểm tâm cho anh.

Chàng nói rồi bước ra khỏi phòng,để lại mình nàng với trăm ngàn ý nghĩ.

"Tình cảm của anh ấy dành cho mình thật là sâu nặng...vậy tại sao mình phải đặt tên cho tình cảm đó? Không cần biết là tình gì, chỉ cần anh ấy yêu thương mình như thế là mình hạnh phúc lắm rồi!",

Minh Thư tự nhủ.Tối hôm đó nàng ngủ một giấc bình yên và chìm đắm vào cơn mộng đẹp.

Sáng hôm sau Minh Thư thức dậy thì Quân Vũ đã đi làm.Nàng xúc động khi thấy Quân Vũ đã làm sẳn điểm tâm cho nàng. Bánh mì nướng hơi quá lữa và món trứng chiên hơi khét, những bữa điểm tâm sáng nay là bữa điểm tâm ngon nhất trong cuộc đời của Minh Thư.

- "Càng ngày mình càng yêu anh ấy nhiều hơn và cảm thấy không thể nào rời xa anh ấy. Nhưng Quân Vũ thì rất vô tình, anh ấy chỉ xem mình là một người em gái nhỏ mà thôi. Nhưng nếu mình yêu Quân Vũ thì mình phải xem hạnh phúc của anh ấy như hạnh phúc của mình. Dù là anh ấy sẽ cưới Huệ Trinh hay một người nào khác nữa thì dù đau lòng, mình cũng phải cảm ơn họ bởi vì họ đã đem hạnh phúc cho Quân Vũ ", nàng nghĩ thế và trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Minh Thư sực nhớ ra một việc,nàng vỗ nhẹ tay lên trán và than thầm "

- Chết rồi! Mình đã quên cái hẹn với Trung Hữu. Mình hẹn tối qua sẽ đến nhà thăm anh ấy, rồi nhiều chuyện xảy ra đã khiến mình quên bẵng đi lúc nào không biết!

Minh Thư chạy vào phòng, lục tìm số điện thoại của Trung Hữu và gọi ngay cho chàng.

"Không biết anh ấy có ở nhà không? Chắc anh ấy giận mình ghê lắm!", nàng lẩm bẩm rồi bấm số điện thoại cho chàng,"Cầu mong anh ấy tha thứ cho mình một lần bởi vì anh ấy là người bạn mà mình trân trọng nhất ".

Đầu dây bên kia có người nhấc m áy và không đợi cho nàng lên tiếng,người ấy đã vội hỏi:

- Phải Minh Thư đó không?

- Anh Trung Hữu! - Minh Thư mừng rỡ nói - Xin lỗi anh, đêm qua em về Đài Bắc muộn quá nên không dám gọi cho anh.

- Anh chờ em cả ngày hôm qua. Bắt đầu từ sáu giờ chiều là anh đã trông ngóng em rồi. Không thấy em gọi lại, tối hôm qua anh không ngủ được, cứ sợ có chuyện gì xảy ra cho em.

- Em hơi choáng váng trong người vì bị say nắng. Nhớ con Hoàng mã quá nên suốt ngày hôm qua em đã cỡi nó lang thang trên cánh đồng này sang cánh đồng khác.

- Bây giờ em đã đỡ chút nào chưa? Anh có thể đến chỗ em để thăm em không?

- Bây giờ em phải đi học, đến trưa nay em mới rảnh rang một chút.

- Vào giờ em tan học,anh đến trường để đón em nhé?

- Minh Thư lưỡng lự một chút rồi ra lời:

- Như vậy cũng được, bây giờ em cho anh địa chỉ trường em.

Nhưng nàng mới nói cho chàng nghe cái tên trường thì chàng đã bảo:

- Anh biết nó ở đâu rồi, hồi trung học anh cũng học ở đó mà. Vậy khoảng mười hai giờ trưa nay, anh đợi em trước cỗng trường.

- Thưa vâng! Vào giờ đó em gặp lại anh!

Minh Thư đặt điện thoại xuống,trong lòng nhẹ nhõm vì Trung Hữu đã không giận nàng. Hôm nay là một ngày vui đối với Minh Thư khi lát nữa đây nàng sẽ gặp lại người bạn thân thiết của mình sau hơn một năm xa cách.