Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty

Chương 7: Ngôi nhà của gia đình fisher

Ban đầu lúc mới tới đây tôi vẫn cứ đinh ninh là nhà Fisher không có nhiều tiền bằng nhà mình cơ đấy. Bởi căn nhà bãi biển của họ không thuộc dạng thời thượng, tráng lệ gì cho cam. Nó chỉ đơn thuần là một ngôi nhà lớn được lát sàn gỗ, với đầy đủ những vật dụng và tiện nghi cần thiết để nghỉ ngơi ở biển vào mùa Hè. Tường nhà được sơn màu trắng và bắt đầu có dấu hiệu bong tróc theo thời gian. Nhưng được cái thiết kế của nó rất tiện dụng và ấm cúng, mang lại cảm giác dễ chịu cho người ở trong đó. Tôi đặc biệt thích bộ ghế sô-pha vải bọc đã bạc màu mà lần nào tới đây bốn đứa tụi tôi cũng phải tranh bằng được vị trí ngồi đẹp nhất và thoải mái nhất - vị trí đối diện với màn hình TV.

Ưu điểm của căn nhà này là nó rất rộng và có rất nhiều phòng. Ngoài phòng cho mỗi người chúng tôi ra, họ còn xây dư thêm một vài phòng nữa cho khách. Đầu hồi bên này là phòng của mẹ, phòng của cô Susannah và chú Fisher và một phòng trống dành cho khách. Đầu hồi bên kia là phòng của tôi, một phòng dành cho khách khác, và phòng chung của bọn con trai với một chiếc giường đôi và một giường cá nhân - căn phòng luôn khiến tôi phải ghen tị suốt nhiều năm qua. Thật bất công khi tôi phải ngủ một mình ở trong phòng riêng và nằm nghe những tiếng thì thào, khúc khích của ba người họ vọng ra từ căn phòng kế bên. Thỉnh thoảng họ cũng cho tôi sang ngủ cùng, nhưng chỉ vào những hôm họ chơi trò kể chuyện ma mà thôi. Tôi luôn là một thính giả biết nghe lời và biết rú lên đúng nơi đúng chỗ.

Khi bọn tôi lớn hơn một chút, đám con trai không còn ở chung phòng với nhau nữa. Anh Steven bắt đầu chuyển sang căn phòng ở đầu hồi bên kia, cạnh phòng của các bố mẹ, còn Jeremiah và anh Conrad chia nhau hai cái phòng phía bên mình. Nhưng trẻ con vẫn dùng chung một cái nhà tắm, mẹ có một cái riêng, còn nhà tắm của vợ chồng cô Susannah thì ở ngay trong phòng ngủ rồi. Phòng tắm của tụi tôi có hai bồn rửa mặt - Jeremiah và anh Conrad chung một cái, anh Steven và tôi chung một cái.

Ngay từ khi còn nhỏ đám con trai đã không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, và bây giờ vẫn vậy. Nó như một lời nhắc nhở rằng tôi khác họ, rằng tôi không phải là thành viên của nhóm. Khi bọn tôi lớn dần lên, một vài điều cũng đã thay đổi. Ngày bé mỗi khi bọn họ tắm xong là nhà tắm không khác gì một bãi chiến trường với nước và xà phòng bắn tung tóe khắp nơi, một phần vì những trò nghịch ngợm, một phần vì sự lơ đễnh, bất cẩn của tụi con trai.Còn bây giờ khi họ bắt đầu cạo râu thì bồn rửa mặt luôn vung *** những sợi râu lún phún mới cạo và trên mặt bồn rửa xếp kín các loại nước hoa, lăn khử mùi và kem cạo râu khác nhau.

Họ có nhiều nước hoa hơn cả tôi. Tôi chỉ có đúng một lọ nước hoa màu hồng nhạt của Pháp mà bố đã mua tặng cho tôi nhân dịp Giáng sinh năm 13 tuổi. Nó có mùi thơm như là vani trộn chung với đường và chanh ý. Bố không phải là người rành mấy chuyển kiểu như thế này nên tôi đoán lọ nước hoa này là do cô bạn gái mới của bố chọn giùm. Tôi không để lọ nước hoa của mình trong phòng tắm chung với đám đồ của tụi con trai mà cất nó ở ngăn kéo phòng ngủ. Dù gì tôi cũng không có ý định dùng mà. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại còn mang nó theo làm gì.